Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 50: Vẫn nhặt được, Phi Tinh Hỗn Ý.




Chương 50: Vẫn nhặt được, Phi Tinh Hỗn Ý.

Ma Vô Hối lúc này đang đi lại ngoài đường Ma gia trang, từ hôm Ma gia chủ và Ma Vu Cương đến nhà Ma Thiết Thạch làm loạn đã được hai ngày.

Hắn đã nắm chắc hợp chiêu kia, tính thực dụng vô cùng cao, vào những tình huống nguy hiểm có thể cứu được một mạng.

Bây giờ đang là công đoạn chuẩn bị cuối cùng của hắn, thức ăn cho cổ.

Cổ Phi Tinh, Tinh Niệm, Tinh Bối Tàng Nguyên, Khí Cảm đều không cần lo lắng. Những con cổ còn lại hắn đều chuẩn bị lượng thức ăn đủ trong một tháng.

Nhưng bây giờ có thể thấy một tháng không đủ, trước kia hắn định ở Ma gia ba năm, hết một tháng liền có thể bổ sung, còn bây giờ thì hắn sắp phải lưu lạc thiên nhai, ít nhất cũng phải chuẩn bị ba tháng.

"Trước đi mua sắt." Ma Vô Hối quyết định, bước nhanh đến tiệm luyện kim trong Ma gia trang.

"Ấy, Vô Hối tiểu thiếu gia, ngài lại đến rồi." Lão chủ tiệm nhìn thấy Ma Vô Hối bước tới liền cao hứng.

Ma Vô Hối thứ nhất là khách quen, thứ hai là hắn đã xưa đâu bằng nay, là người được Ma Thiết Thạch gia lão coi trọng, vì thế vị chủ tiệm này nhất định phải tiếp đón cẩn thận.

"Lão lấy cho ta hai cân sắt nguyên chất, đây là hai mươi khối nguyên thạch." Ma Vô Hối không nhiều lời, trực tiếp ném ra nguyên thạch.

Cổ Thiết Bích cần ăn một lạng sắt mỗi ba ngày, một tháng là một cân. Hắn đã chuẩn bị đủ cho một tháng, vì thế mua hai cân nữa là được.

Đừng nhìn cái giá hai mươi khối nguyên thạch là ít, nên nhớ một gia đình phàm nhân cả tháng mới kiếm được bốn khối, như thế đã đủ chi tiêu cả tháng rồi.

Muốn mua hai cân sắt, phàm nhân phải quần quật năm tháng trời mới mua được.

"Haha, công tử thật hào phóng!" Lão chủ tiệm cười cười, lập tức chạy vào lấy hàng.

Khách hàng khác trong tiệm đều thì thầm nói chuyện với nhau, ánh mắt liếc nhìn Ma Vô Hối.

"Ma Vô Hối mua sắt hẳn là muốn nuôi cổ Thiết Bích."

"Như vậy hắn đã đầu nhập vào Ma Thiết Thạch đại nhân rồi, không biết gia chủ đại nhân sẽ đối phó như nào."

"Còn có Ma Vu Cương đại nhân nữa."

Đám người này cũng là cổ sư, tuổi tác cũng không nhỏ, biết một hai chuyện của cao tầng vẫn trong khả năng.

Bọn họ giống như người già hay người trung niên ở Trái Đất, rảnh rỗi liền ngồi buôn chuyện về giới có chức có quyền, đoán mò tâm ý của họ.

Ma Vô Hối cũng đứng họ không xa lắm, mấy lời này đều nghe được, nhưng hắn không quan tâm.

Bây giờ ở Ma gia có cái gì xảy ra cũng không phải chuyện của hắn, có người kiếm chuyện hắn cũng mặc kệ, dù sao cũng sắp rời khỏi đây.

Một lúc sau hai cân sắt được mang ra, hắn vội vàng cầm lấy rồi đi luôn.

Vẫn nên càng nhanh càng tốt, Phệ Thụ Lão Ma một giây sau g·iết đến cũng không lạ.



Khi vừa bước ra ngoài cửa, hắn bỗng nhìn thấy một cảnh tượng.

Giữa đường có một đám cổ sư thương tật đầy mình, còn kéo theo một cái cáng, trên cáng có người bị cụt mất tứ chi, khuôn mặt thất thần.

"Đây là kết cục của kẻ yếu, ta phải nhanh chóng mạnh lên" Hắn nhìn thấy cũng không để vào mắt.

Cảnh như vậy, kiếp sống ba trăm năm của hắn đã thấy qua quá nhiều, nhìn đến quen mắt.

Nhưng đúng lúc này một cuộc hội thoại lọt vào tai hắn.

"Hầy, lại một đội nữa tan tác trở về à?"

"Hai ngày nay liên tiếp có mấy đội bị hải sư t·ấn c·ông, đều phải bất đắc dĩ rút lui."

"Không phải là sắp có thú triều đó chứ?"

Ma Vô Hối hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã nhanh chóng bước tiếp.

Ngoài mặt hắn vô cảm nhưng trong đầu, suy nghĩ như tinh quang lại cấp tốc va đụng vào nhau.

"Thú triều? Thời gian này trong dòng thời gian trước không hề có thú triều, sự yên bình này còn phải tiếp diễn mười năm." Ma Vô Hối lục lọi ký ức liền nhớ ra.

"Coi như hiệu ứng cánh bướm, cũng không đến mức chuyện tích luỹ mười năm lại có thể xảy ra vào lúc này." Hắn thấy chuyện này rất lạ thường.

Mà cái gì bất thường thì tất có yêu.

"Lẽ nào, Phệ Thụ Lão Ma đã dụ đàn hải sư đến t·ấn c·ông họ?" Không mất bao lâu để Ma Vô Hối suy ra được chân tướng.

Cũng tại hắn có ký ức dòng thời gian trước, manh mối đầy đủ nên đoán ra được.

"Không tốt, như vậy lão hẳn phải luôn lượn lờ quanh lãnh hải Ma gia.

Ta làm sao mà trốn?" Ma Vô Hối cau mày.

Hắn không biết lộ tuyến của đám người Phệ Thụ Lão Ma.

Nếu chọn đúng hướng không có họ liền tốt, nhưng nếu đụng mặt nhau thì sao? Hắn biết tìm ai khóc đây.

"Không trốn vậy ta phải như thế nào mà thoát đây..."

Vào lúc hắn đang suy nghĩ, bống một tiếng thất thanh vang lên.

"Hahaha! Ta nhặt được một con Tàng Bảo Châu! Phát tài rồi!"

Có một nam nhân vui đến nhảy cẫng lên, hắn còn cầm một viên ngọc trai to trong lòng bàn tay, không ngừng đưa đến trước mặt người đi đường mà khoe khoang.

Có người nhìn hắn mà ghen tị, có người tò mò bên trong Tàng Bảo Châu có con cổ gì, có người lại lộ lên ánh mắt bất thiện, dường như muốn c·ướp.



Riêng Ma Vô Hối lại mang một cái nhìn thâm thuý.

"Là hắn, vậy mà vẫn nhặt được Tàng Bảo Châu."

Người kia chính là người ở dòng thời gian trước vô tình tìm được cổ Tàng Bảo Châu chứa Thiên Nguyên Bảo Liên.

Ma Vô Hối không ngờ được người này bị hắn đoạt mất cơ duyên liền có được cơ duyên khác, lại còn sớm hơn hai năm.

"Khoan đã, không đúng?" Bỗng hắn nhận ra một điểm bất thường.

Ma gia trang còn một con Tàng Bảo Châu khác? Cùng lúc có hai con? Có quá trùng hợp không?

Chợt một đạo linh quang vụt qua não hải Ma Vô Hối, hắn có một dự cảm, dự cảm rằng con cổ Tàng Bảo Châu kia sẽ quan trọng với hắn.

"Đoạt!" Nghĩ vậy Ma Vô Hối liền yên lặng đứng im theo dõi.

Bây giờ mà lao lên đoạt, không khỏi quá thất sách, hắn chỉ có nhất chuyển mà người ta lại nhị chuyển.

Thanh thiên bạch nhật đoạt không dễ.

Còn nếu nhờ đến uy quyền của Ma Thiết Thạch? Chắc chắn là nhờ không được, Ma Thiết Thạch tuyệt không đồng ý loại chuyện tổn thanh danh mà không được lợi này.

Hắn kiên nhẫn đợi người kia thích chí rời đi khỏi chỗ ban đầu, bước vào đám đông. Ma Vô Hối lúc này mới từ từ đi theo.

Ban đầu cách nhau đến mười bước, xong rồi bảy bước, năm bước, cuối cùng đã ở ngay sau lưng người ta.

Hắn mang ác ý đi theo nhưng mặt không biểu lộ chút nào, hoàn toàn giống như trùng hợp đi đến.

Bỗng có một loạt thứ gì đó màu xám lấp loé lên mấy lần phía sau vị cổ sư kia.

Một khắc đó vị cổ sư kia thấy đau rát ở lưng, còn chưa kịp a ô gì liền phải lập tức đưa một tay ôm lấy đầu, bước đi hơi chậm lại.

"Chuyện...gì?"

Y lắc lắc đầu, mặt mày cau lại khó chịu, trong đầu từng cái suy nghĩ đang không ngừng hiện lên.

"Ngày mai ăn cơm canh hay cơm cá ta?"

"Buổi tối nay gió hẳn rất mát!"

"Nước biển màu xanh hay màu đỏ vậy?"

"Ta là con gì nhỉ? Có chút giống khỉ, có điều đuôi của ta ở đằng trước."



"Ớ huhu, ta nhớ mẹ quá!"

"Khốn kiếp, tên Ma Doãn Bình đó dám điền vào chỗ trống với nữ nhân của lão tử!"

"Gâu gâu gâu!"

...

Những suy nghĩ linh tinh lại hỗn loạn không theo quy tắc như vậy cứ không ngừng sinh ra, dần dần không gian trong đầu y đều bị chúng chiếm cứ.

Não hải đã chật ních nhưng chúng lại không có dấu hiệu dừng lại, việc này khiến đầu y đau vô cùng, hoa mắt chóng mặt, bước đi không còn được vững.

Trước khi mắt hoàn toàn tối đen, y thấy có gì đụng vào người mình, rồi một bóng hình không rõ bước qua.

Sau đó đầu y lại tràn ngập suy nghĩ hỗn loạn, vì không chịu được mà gục ngã xuống đường, b·ất t·ỉnh.

Người xung quanh lúc này mới phát giác, xúm lại nhòm ngó.

Mà Ma Vô Hối đã nhanh chóng bước đi rời xa khỏi đó, trong túi quần là Tàng Bảo Châu hắn vừa c·ướp được.

Hợp chiêu hắn luyện hai ngày nay gọi là Phi Tinh Hỗn Ý, lấy cổ Hỗn Ý và Phi Niệm làm hạch tâm, Tinh Niệm và Phi Tinh phụ trợ.

Sau khi thi triển, hắn có thể đánh ra rất nhiều tinh quang màu xám. Những tinh quang này không tầm thường, chúng rất nhanh, mục tiêu thường là bị trúng chiêu trước khi kịp phản ứng.

Một khi bị trúng chiêu, sát thương nhận phải không lớn nhưng thứ tạo nên ưu dị của hợp chiêu còn ở phía sau.

Chính là giống như vị cổ sư kia, trong đầu không ngừng sinh ra suy nghĩ hỗn tạp.

Khi trong đầu mục tiêu bị suy nghĩ hỗn tạp chiếm cứ, họ sẽ không còn suy nghĩ để để tâm đến việc khác.

Chiêu này vô cùng thực dụng.

Nên biết bất kể là thôi động cổ trùng hay hợp chiêu đều sẽ liên luỵ đến suy nghĩ trong đầu, cổ tu cần tập trung tinh thần.

Nếu có sai lầm liền sẽ thôi động thất bại, cổ tu nhận lấy phản phệ. Cổ hoặc hợp chiêu uy năng càng lớn thì phản phệ càng nặng.

Việc Ma Vô Hối làm hỗn loạn suy nghĩ của đối phương nhẹ là gián đoạn suy nghĩ của họ, nếu căn đúng lúc sẽ tạo ra chiến quả cực tốt.

Nếu nặng, hỗn ý nhiều đến mức tràn ngập não hải, quá tải sẽ khiến não hải b·ị t·hương. Đó là lý do vị cổ sư kia bị chóng mặt, đau đầu, hoa mắt, cuối cùng còn ngất đi.

Chiêu này tuy hiệu quả khá trí mạng, nhưng cũng không vô địch, dùng vài lần còn tốt, dùng nhiều sẽ khó đắc thủ hơn.

"Cũng may thủ đoạn Trí đạo hiếm gặp, ít người phòng bị được.

Lại thêm ta âm thầm ra tay, không cho đối phương cơ hội phát hiện."

Nếu mục tiêu hôm nay là một cường giả kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, biết hắn có chiêu này, hai bên còn trực diện đối đầu, sợ là Ma Vô Hối c·hết trước khi kịp làm trò.

Nhưng hắn vẫn thấy chiêu này thực dụng, người bình thường có thể vận dụng không tốt, hiệu quả kém.

Nhưng vào tay hắn? Hắc hắc, ngươi nhất định nên cẩn thận, ăn thiệt lúc nào không biết đó. Đây là điểm thú vị của Trí đạo, tính sát thương không lớn nhưng thủ đoạn ảo diệu khó phòng.

"Để xem bên trong con Tàng Bảo Châu này có gì lại khiến ta sinh ra dự cảm?"