Chương 49: Gặp nạn.
Phía đông nam lãnh hải Ma gia.
Nước biển xanh biếc kéo dài tới chân trời, rộng thênh thanh vô bờ bến. Bầu trời trong xanh hiền hoà, cao rộng vô cùng. Cả hai phối lại thành một bức trảnh ẩn chứa vẻ đẹp hút hồn của đại dương mênh mông và thiên khung chí cao.
Bên tai người đi biển có tiếng sóng rì rào, tiếng gió thổi hiu hiu, còn có tiếng hải âu chốc chốc lại vang lên. Một bản hoà âm của thiên nhiên cứ như vậy mà hình thành.
Lúc này, có một con thuyền bằng gỗ đang lênh đênh trên biển, thuyền không lớn, có thể so với thuyền của ngư dân đánh cá.
Cánh buồm màu trắng được buộc lại đã ngả màu, gỗ trên thân tàu cũng đã cũ, một vài chỗ còn mẻ một miếng, rõ ràng con thuyền nãy đã có một thời gian rất dài chưa được bảo dưỡng.
Trên boong thuyền có vài người đang đứng, mỗi người một việc. Có người đứng ở trên cột buồm ánh mắt nhìn về xa xăm, có người ở bên mạn thuyền lau chùi dụng cụ, có người lại ở một bên vận động giãn cơ,...
Lúc này, người ở trên cột buồm hơi cúi mình xuống, lớn tiếng nói với đám người ở dưới.
"Xung quanh không có đàn hải sư nào!"
Y là một cổ sư trinh sát, trong tay y có một con cổ gọi là Ưng Nhãn thuộc Biến Hoá đạo, khi sử dụng sẽ có được đôi mắt của loài chim ưng, không chỉ nhìn được xa mà còn rất rõ.
Nhưng nếu dùng cổ này quá lâu sẽ gây buồn nôn và đau mắt, dù sao cơ thể người vốn không phải sinh ra để dùng mắt ưng.
Lúc này một người giống như đứa trê ngẩng đầu lên, y bỏ xuống dụng cụ trong tay nói:
"Chắc không đó? Con của chị của cô của bạn của mẹ của đệ chính là c·hết vì bị hải sư g·iết đó...
Mục huynh kiểm tra lại lần nữa đi-" Còn chưa nói hết chữ đã bị vỗ một phát vào đầu. Lực mạnh đến mức y dúi về phía trước.
Người đánh y là một tráng hán to lớn, người này cơ bắp lực lưỡng, khuôn mặt mãng phu lộ rõ. Hắn cũng không phải người nào xa lạ, chính là Ma Kỳ Đà từng kiếm chuyện với Ma Vô Hối.
"Ngươi có thể đừng nói xúi được không? Còn nói nữa ta lấy ngươi làm mồi bắt cá mập!" Hắn hung hăng nắm lấy cổ áo sau gáy vị kia, gằn giọng đe doạ.
Ma gia cũng thật thú vị, không sợ cá mập, săn bắt số lượng lớn hẳn hoi, nhưng rốt cuộc lại sợ hải sư.
Nhưng nếu biết hải sư ở thế giới này khác xa hải sư ở Trái Đất, hẳn là sẽ có suy nghĩ khác.
Một con hải sư trưởng thành sẽ to bằng một nửa con cá mập trắng ở Trái Đất. Ngoại hình chúng cũng khác biệt.
Tuy đuôi giống cá nhưng không có vảy, thân trên lại giống sư tử nhưng không có lông, bờm cũng không có, tai nó thì giống như vây cá nhưng to lớn và chắc khoẻ hơn.
Hai chi trước đều có vuốt nhọn, giữa mỗi ngón có một lớp màng để phụ trợ bơi lội.
Loài này có cả mang cả mũi, khi lên bờ mang khép kín, khi xuống nước thì đến mũi khép kín, vì thế chúng có thể sống thoải mái ở cả hai môi trường.
Như vậy chúng nên là dị thú, nhưng đấy là với Trái Đất, ở Cổ Giới thì chúng là sinh vật bình thường, có rất nhiều ở Đông Hải, quy mô lớn nên hay tạo thành thú triều gây hại.
Năm xưa Hà gia và Ma gia từng liên hợp cũng là vì một lần thú triều do hải sư gây ra.
Quay lại con thuyền nhỏ, vị cổ sư như đứa trẻ kia co rúm lại van xin Ma Kỳ Đà tha cho mình, Ma Mục Mục ở trên cột buồm chỉ biết thở dài chứ không nói được gì.
Lần này đi làm nhiệm vụ với tên này, đối với y mà nói chính là xui xẻo.
Bỗng từ dưới bụng thuyền đi lên một người, thật trùng hợp, hắn là Ma Tân Nhiểu, cũng là người từng làm khó Ma Vô Hối.
Sau khi mất đi cổ Thuỷ Lãng, hắn phải lừa thêm một đống người, lại làm vài nhiệm vụ mới đủ tiền mua lại một con khác.
"Kỳ Đà! Ngươi bớt lại cho ta, chúng ta còn cần hắn trinh sát dưới biển đó!"
Lần săn bắt cá mập này Ma Tân Nhiểu dẫn đầu, chiến lực cũng là cao nhất, áp Ma Kỳ Đà một đầu nên hắn không thể không bỏ vị cổ sư nhỏ con kia xuống.
"Tảo Lam lo lắng vậy cũng không sai, chúng ta cẩn thận cũng tốt." Ma Tân Nhiểu bước đến chắn trước người cổ sư nhỏ con.
Người này chính là người nhét cổ Thuỷ Lãng vào túi quần Ma Vô Hối, là em trai của Ma Tân Nhiểu, hắn tất nhiên phải bảo vệ.
Ma Kỳ Đà hừ lạnh một cái, xoay người qua bên khác, tiếp tục vận động giãn cơ.
"Lam nhi, đệ xuống gọi mấy người khác dậy, chúng ta chuẩn bị hành động." Ma Tân Nhiểu nói với đệ đệ mình, sau đó lại ngẩng lên nhìn Ma Mục Mục.
"Mục huynh đệ, phiền ngươi kiểm tra lại lần nữa, vì sự an toàn của chúng ta." Hắn nói, khuôn mặt còn trưng lên một nụ cười hiền hoà, nhưng giả đến mức người ta khinh bỉ.
Nhưng Ma Mục Mục cũng không từ chối, y vốn có ý định đó.
Chân nguyên lục sắc nhị chuyển trong không khiếu lại nhấc lên, rót vào con cổ Ưng Nhãn, nó có hình một viên đá giống hệt mắt ưng.
Thôi động thành công, y đầu tiên nhìn thẳng hướng bắc, sau đó từ từ chuyển đến hướng đông,...
"Sao?" Sắc mặc Ma Mục Mục đại biến, y nhìn thấy từ đằng xa nhấc lên bọt nước trắng xoá.
Trong đám bọt nước này, từng con hải sư màu xanh đang điên cuồng bơi nhanh, khí thế bàng bạc, trên trăm con chứ không ít.
Dẫn đầu chúng còn là một con thể hình lớn hơn đồng loại, lực lưỡng rõ ràng, răng nanh nó sắc nhọn lòi ra ngoài.
"Co-có đàn hải sư đang lao đến chúng ta từ hướng tây!" Y thất thanh, gào xuống cho đám người phía dưới.
Đám người Ma Tân Nhiểu, Ma Kỳ Đà nghe xong lập tức biến sắc, chạy về phía đuôi thuyền, nơi đó nằm ở hướng tây.
Thế rồi cả hai nheo mắt, rất nhanh nhìn thấy bọt nước trắng xoá nho nhỏ ở phía chân trời. Họ không có cổ Ưng Nhãn, không nhìn rõ được như Ma Mục Mục.
"Chúng có hơn trăm con, có Bách Thú Vương dẫn đầu!
Đội trưởng! Ta kiến nghị rút lúi!" Ma Mục Mục lại tiếp tục nói.
Lời này vừa ra, hai người kia biến sắc. Từ dưới bụng thuyền vừa lên ba người cũng biến sắc.
Trong đó có hai nữ tử, không nhịn được mà khuỵ xuống ôm lấy nhau. Hải sư là điều đáng sợ nhất mà người đi biển nơi đây có thể gặp, nếu thấy bọt trắng ở cuối tầm mắt, tám chín phần là thoát không được.
Hai người này tư chất kém, chỉ có nhất chuyển, đây mới là nhiệm vụ thứ ba họ gặp được, nào nghĩ mới đó đã gặp hải sư.
"Khốn kiếp, rút lui! Đồng thời dùng cổ Xích Khí cầu cứu!" Ma Tân Nhiểu không do dự mà ra lệnh.
Đội hình ba nhị chuyển, ba nhất chuyển tuyệt không có khả năng đối chiến một đàn hải sư trăm con, lại có Bách Thú Vương thì lại càng không.
Dù Bách Thú Vương được xếp ngang với cổ sư nhị chuyển nhưng nếu đơn đả độc đấu, cổ sư nhị chuyển sẽ có tỷ lệ thua rất cao.
Dã thú da dày thịt béo, lại khoẻ mạnh hơn nhân tộc, một trận chiến tiêu hao, chân nguyên của cổ sư sẽ cạn trước khi con Bách Thú Vương biết mệt.
Nên bình thường phải ba cổ sư nhị chuyển mới đánh được một con Bách Thú Vương. Tuy bây giờ đội của Ma Tân Nhiểu có ba nhị chuyển, nhưng một người là cổ sư trinh sát. Chưa kể còn có hơn trăm con hải sư dã thú.
Cứng đối cứng với chúng chính là chịu c·hết!
Đám người nhận lệnh vội vàng vào việc, người thì thả buồm ra, người thì thúc ra cổ Phong đạo để tạo gió làm căng buồm.
Ma Mục Mục trên cột buồm vội thúc dục một con cổ, sau đó lòng bàn tay hướng lên bầu trời, một khắc sau, một cột khí màu đỏ được bắn ra xông lên trời.
Đây là công năng của cổ Xích Khí, thường được dùng để cầu cứu. Nó vốn là cổ thuộc loại công kích Khí đạo, nhưng uy lực quá kém, lại thêm Khí đạo suy thoái nên bị đem làm cổ loại phụ trợ.
...
Nửa ngày sau, đám người Ma Tân Nhiểu tan tác trờ về đến Ma gia, thuyền của họ nát không thể tả, một giây sau nó đổ xuống cũng không lạ.
Về người, cả đoàn có hai người t·ử t·rận, trong đó có đệ đệ của Ma Tân Nhiểu, người còn lại là một trong hai nữ tử.
Đi cùng họ còn có một thuyền khác, nó tan nát còn thảm hơn nhưng t·hương v·ong lại không có.
Bọn họ thoát được một mạng đều ngã xuống bờ biển thở dốc, nhớ lại một cảnh kia vẫn còn sợ hãi không thôi.
Bỗng Ma Mục Mục nói:
"Thật may đàn hải sư bỗng nhiên chuyển hướng, nếu không chúng ta sợ là toàn diệt rồi."
Đám người khác nghe vậy cũng đồng tình, thực sự họ quá may mắn, trong lịch sử, có thể thoát đến nhiều mạng như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Có điều Ma Tân Nhiểu không cảm thấy may mắn nổi, đệ đệ của hắn bị mấy con hải sư cắn xé, thảm vô cùng, bản thân hắn vì cố cứu đệ đệ mà cũng mất một tay một chân, đã tàn phế.
Trong lúc đám người họ kẻ thì sầu bi, kẻ thì cảm tạ trời đất.
Ở một hòn đảo nhỏ vô danh khá gần Sa Nhai Đảo.
"Hầy, vẫn để c·hết mất hai người." Phệ Thụ Lão Ma thở dài, ông ta đứng ở bờ biển trên đảo, mắt nhìn về phía trước.
Ở đó có một đàn hải sư, nhưng chúng lại đang sợ hãi bỏ trốn, chúng bị g·iết đến thảm vô cùng, chỉ còn hơn hai chục con.
"Cũng tại chúng ta không có cổ sư Nô đạo, nô dịch đản hải sư này, nếu không đã khác." Người nói là Sầu Vũ, y bước tới an ủi đại ca.
"Thôi được rồi, chúng ta đã làm hết sức, mấy tên này yếu như vậy, có để đại ca hấp thụ cũng chẳng được bao nhiêu. Đến mục tiêu tiếp theo thôi". Nộ Hoả nôn nóng nói.
Thì ra đàn hải sư t·ấn c·ông nhóm người Ma Tân Nhiểu là do đám người Phệ Thụ Lão Ma làm hắc thủ sau màn.
Đầu tiên xác định một đội làm nhiệm vụ Ma gia, sau đó tìm đàn hải sư gần nhất, ba người bọn họ âm thầm chọc giận hoặc đuổi chúng tới.
Phệ Thụ Lão Ma chờ mấy ngày, thấy quá chậm mới đưa ra quyết định này. Ông ta không ngồi chờ được nữa, ông ta đã chờ ngày đó trăm năm nay rồi!
"Nộ Hoả, Sầu Vũ...hai ngươi chờ ta, đợi ta cường đại, nhất định sẽ giúp các ngươi lấy lại sự sống". Phê Thụ Lão Ma dưng dưng hai mắt nhìn hai người.
Cuối cùng cả ba rời hòn đảo này, tìm mục tiêu kế tiếp.