Chương 79: Truyền thừa Huyễn Trúc Tiên.
Ma Vô Hối quay người lại, nhìn nhìn một chút bố trí tiểu lão đầu thay hắn chuẩn bị.
"Không tệ, đủ để câu giờ rồi."
Nói rồi hắn hướng khôi lỗi xếp bằng nói:
"Huỷ cổ trận đi!"
Lời này vừa dứt, khôi lôi đang trong trạng thái xếp bằng, tay phải nhấc lên, năm ngón tay cong lại, như bắt cái gì đó.
Cuối cùng bóp mạnh.
Tách!
Ma Vối Hối từ chỗ nào đó nghe được tiếng vỡ truyền đến trong tai.
Sau đó liên tiếp mấy tiếng vang lên ròn rã như pháo nổ.
Còn có, sương mù quanh đảo lấy tốc độ mắt thường thấy được, dần dần tan đi.
Cả quá trình diễn ra rất nhanh, chỉ có vài giây ngắn ngủi.
Mắt thấy cổ trận sắp hoàn toàn hỏng mất, Ma Vô Hối điều khiển lục sắc chân nguyên, cuốn lấy mấy con cổ.
Kế đó liền thấy xung quanh hắn có tám đạo khói bốc lên, chúng nhanh chóng nhào nặn thành hình người, biến thành bộ dạng của hắn.
"Đi!" Ma Vô Hối quát lớn.
Tám cái huyễn thân phân chia ra tám hướng mà lao đi.
Có cái cưỡi mây bay đi, có cái mọc cánh nhất phi trùng thiên, có cái hai chân phát lực lao đi như cơn gió,...
Gần như đồng thời, thân hình của Ma Vô Hối tại chỗ cũ cũng biến mất không thấy.
Rất rõ ràng, hắn đã dùng cổ Nhập Huyễn, nhập vào một trong tám cái huyễn thân.
Tám huyễn thân vừa mới rời đỉnh núi, còn chưa rời khỏi đảo.
Từ chỗ đỉnh núi bỗng phát ra một tiếng "Đinh" trầm đục kéo dài, giông như tiếng chuông đồng, sau đó một luồng sóng âm lan ra bốn phương tám hướng theo hình tròn.
Sóng âm đi tới đâu, sương mù biết mất tới đấy, chớp mắt khiến hòn đảo trở nên sạch sẽ.
Chưa dừng ở đó, sóng âm tiếp tục tiến ra biển, kéo một đoạn rất dài, không biết dừng ở nơi nào.
Chợt, dưới chân núi lao ra hai bóng hình, chính là Nộ Hoả và Sầu Vũ.
Bọn họ phát hiện động tĩnh, đầu tiên sử dụng thủ đoạn trinh sát, sau đó liền cấp tốc xuất động.
Một người đạp bánh xe lửa bay lên, một ngưới đứng trên cột nước phun trào mà lên.
Cuối cùng, hai người đồng thời dừng lại tại đỉnh núi.
"Cái này..." Nộ Hoả nhìn cảnh tượng trên đỉnh núi có chút bất ngờ, còn có không tin vào mắt mình.
Trước mắt nàng là một vườn cây xanh ngắt phủ kín đỉnh núi, dưới đất cỏ xanh tươi tốt, trăm hoa đua nở, tiếng chim chóc, tiếng loài gặm nhấm vang lên vui tai.
Còn có một con đường dẫn thẳng tới trung tâm.
Tại nơi đó, có một vị lão nhân mặc bạch bào, râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền hậu.
Lão ngồi xếp bằng trên một tảng đá.
"Chúng ta tại sao chưa bao giờ phát hiện ra cảnh tượng này trên đỉnh núi?" Nộ Hoả bảo lưu biểu cảm kinh ngạc, quay qua hỏi Sầu Vũ.
Chỉ thấy đối phương cũng không kém gì mình, một bộ khó tin.
Nhưng rất nhanh Sầu Vũ tự đánh tỉnh mình.
"Khoan đã, bãn nãy ta phát hiện tám đạo khí tức cổ sư nhị chuyển rời khỏi đỉnh núi này, họ là ai?"
Nói rồi hắn quay lại nhìn một phương hướng, thấy có một thiếu niên tóc dài buông xoã, nửa thân dưới hoá thành lửa bay đi.
Nhìn một bên khác lại có một thiếu niên y hệt, có điều thiếu niên này lại ngồi lên đồi cát để di chuyển ra biển.
Những hướng khác, mỗi người đều có một thủ đoạn di chuyển, không ai giống ai, điểm chung duy nhất là ngoại hình họ giống nhau như đúc.
"Nhị ca, chuyện này là sao..." Nộ Hoả đồng dạng cũng phát hiện điểm kỳ lạ của tám người này.
Sầu Vũ không trả lời nàng, cương thi tư duy sơ cứng nhưng hắn đang vận hết công suất nghĩ.
Chợt hai mắt vàng kì dị sáng lên.
"Lẽ nào..." Sầu Vũ lẩm bẩm, sau đó quay người nhìn về phía lão nhân xếp bằng trên tảng đá kia.
Ánh mắt hắn mang theo sự dò xét.
Chỉ thấy người kia gật đầu, sau đó mồm không mở mà âm thanh tự bay vào tai họ.
"Bổn toạ họ Lý tên Đoản Mệnh, giang hồ gọi Huyễn Trúc Tiên."
Nộ Hoả nghe vào tai, lập tức quay lại nhìn.
Sau đó nàng lại quay qua hỏi Sầu Vũ.
"Là truyền thừa Huyễn đạo đó mà chúng ta tìm?"
Sầu Vũ không nói, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó hắn cảm thấy sai sai, liền lập tức quỳ xuống, rõng rạc nói.
"Vãn bối, bái kiến cổ tiên tiền
bối!"
Nộ Hoả bất giác nhận ra mình thất lễ, cũng vội quỳ xuống.
Hai người bọn họ quỳ rạp, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn.
Rất nhanh liền có tiếng truyền vào tai.
"Các ngươi không cần đa lễ.
Thời gian của ta không còn nhiều, nghe kỹ ta nói."
Hai người bọn họ nghe vậy lập tức đồng thanh hô.
"Mời tiền bối nói."
Lão nhân "Ừm" một cái rồi bắt đầu.
"Năm đó sư đệ vì tranh nữ nhân mà đâm sau lưng ta.
Ta trọng thương, chỉ có thể ở chỗ này bố trí xuống truyền thừa, chờ người hữu duyên.
Các ngươi nếu như tiếp lấy truyền thừa, nhất định phải thay ta báo thù.
Kẻ đó tên Khương Bá, nhiều năm đã qua, hắn còn sống hay c·hết, ta cũng không rõ.
Nhưng thù của ta vẫn phải báo, nợ máu phải trả bằng máu.
Hắn không còn mạng để báo, vậy con cháu hắn phải trả thay!
Nếu các ngươi sợ, vậy thì cút đi!" Lời cuối lão nhân hét lên, mang theo một phần hăm doạ.
Nộ Hoả cùng Sầu Vũ kinh ngạc, vậy mà vị tiền bối này cũng có thù với Khương gia?
Quá tốt rồi.
"Tiền bối yên tâm, chúng ta cũng có thù với Khương gia, không c·hết không thôi."
"Thù của tiền bối, chúng ta nhất định sẽ báo!"
Hai người bọn họ thi nhau nói, cam đoan các thứ.
Sau đó hai người chỉ thấy tầm mắt mờ đi, đầu có chút vàng.
Một giây sau tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đã ngồi ở trước mặt lão nhân kia.
"Nếu các ngươi đã chấp nhận báo thù cho ta, vậy truyền thừa này để các ngươi thử sức đi.
Cổ trùng năm đó của ta đều ẩn trong những thân cây kia.
Trong số chúng có cái là thật, có cái giả.
Nhớ kỹ, mỗi người chỉ có năm lần thử, nếu hết năm lần không tìm được bất cứ một cây thật nào.
Vậy trách các ngươi vô duyên với truyền thừa."
Hai người nghe vậy liền dập đầu một cái đa tạ, nhưng chưa làm gì.
Hai người nhìn nhau.
"Nhị ca, làm sao giờ? Tám tên bỏ chạy kia quá kì lạ, chắc chắn có vấn đề." Nộ Hoả nói ra lo lắng.
Họ truy tìm truyền thừa này nhưng cũng không đến mức mù quáng, chỉ chăm chăm vào nó.
"Ừm, hắn có thể dưới mũi chúng ta trốn bấy lâu, đủ để cho thấy hắn và truyền thừa này ít nhiều có tiếp xúc.
Thậm chí nhận được một phần truyền thừa của lão tiền bối đây." Vừa nói tới, hắn liền liếc qua nhìn lão nhân kia, thấy đối phương bất động, ánh mắt vô hỉ vô bi nhìn hắn.
Chỉ như vậy là đủ, hắn đã có được đáp án, hắn đoán không sai.
"Về thân phận của hắn..." Sầu Vũ nói tiếp, nhưng được một nửa liền dừng lại, ánh mắt liếc nhìn Nộ Hoả.
"Rất có thể là tên đã trốn thoát từ Ma gia hai tháng trước."
Nghe được đáp án của nàng hắn liền gật đầu. Hắn và đại ca đều nhất chí thỉnh thoảng sẽ cho tam muội sử dụng đầu óc chút, để nàng đỡ bị khờ.
Sau đó nàng lại nói:
"Có đuổi không?"
Sầu Vũ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, thấy được một trong tám tên.
Rất nhanh, dưới tầm mắt của hắn, tên này tan thành mây khói, như không có.
Sau đó Sầu Vũ nhắm mắt lại, thi triển thủ đoạn trinh sát, phát hiện bảy tên còn lại cũng tương tự, biến mất không thấy.
Trong lòng thở dài, đuổi không được. Huyễn đạo rất khó chơi, không có thủ đoạn chuyên dụng rất khó khắc chế.
Bản thân họ cũng lợi dụng điều tương tự khi dùng cổ Hư Thuấn.
Nếu đã bắt không được, hắn chọn mặc kệ. Nhưng còn nguyên do khác, đó là vì bây giờ có việc quan trọng hơn.
"Tiếng chuông vừa rồi không biết lan tới tận nơi nào.
Rất có thể đã lọt vào tai đám người chính đạo kia." Hắn quay đầu qua nói với Nộ Hoả.
Nộ Hoả "Ồ" một tiếng, coi như đã thông, hiểu tại sao hắn bỏ qua cho con chuột nhắt kia.
"Đại Ca đã vào giai đoạn mấu chốt tấn thăng ngũ chuyển, nếu đám người kia mò tới phá đám..." Sầu Vũ mặt mày nghiêm trọng nói.
Chợt hắn quay qua chỗ lão nhân, quỳ xuống kính cẩn nói:
"Xin tiền bối giúp đỡ, giúp chúng vãn bối xua đuổi kẻ thù ác.
Những kẻ sắp tới đều là bằng hữu của Khương gia."
Nộ Hoả hiểu ra ý từ liền bắt chước theo quỳ xuống.
Sầu Vũ muốn mượn tay lão tiền bối này, người ta là cổ tiên, nhất định có thể g·iết đám người kia dễ như trở bản tay.
Giảo gia và Kình gia không thực sự là bằng hữu của Khương gia, họ còn chưa gia nhập Nam Hải Minh.
Nhưng thế thì sao, hắn cứ chụp mũ cho họ, lão tiền bối chắc gì đã biết.
Đáp lại hắn là:
"Ta sẽ không, thế gian không có kẻ thù mãi mãi cũng không có bằng hữu mãi mãi.
Ta không phải là bị sư đệ đâm sau lưng sao?
Cho bọn chúng chút lợi ích, điều gì đảm bảo chúng không đâm sau lưng Khương gia." Lão nhân từ từ nói.
Nghe vậy, trong lòng Sầu Vũ và Nộ Hoả trầm xuống. Nhưng lão tiền bối người ta nói không có sai, khá hợp tình hợp lý.
"Tất nhiên, nếu chúng không biết điều, ta sẽ ra tay." Lão nhân nói tiếp.
Lời này vừa nói xong, Nộ Hoả và Sầu Vũ liền tâm trạng dâng cao.
Bọn họ có chút cầu mong đối phương bốc đồng, chỉ cần đối phương phạm phải sai lầm, phe bọn họ sẽ có một vị cổ tiên!
Chợt, ngay trong lúc hai người họ vui mừng, âm thanh ào ào của sóng biển truyền vào tai họ.
Hai người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy từ phía chân trời, trên mặt biển xuất hiện một cái đầu cá voi khổng lồ màu xám.
"Đến nhanh thật..."Sầu Vũ căn răng nói.
Hai người bọn họ cúi mình chào lão tiền bối, sau đó cùng nhau tiến về rìa Vô Tung Đảo.
Khi hai người tới nơi, đầu cá voi kia cũng ngoi lên khỏi mặt nước, lộ ra nửa thân trên giống người.
Tính chiều dài thân trên không thôi cũng phải năm mét, nếu cả phần đuôi bên dưới thì tổng thể chiều dài lên tới mười mét.
Quả là khổng lồ, tộc nhân Kình gia không tu luyện đã có thể một mình chấp mấy chục tên nhất chuyển cổ sư nhân tộc.
Trong Yêu tộc, chi Kình tộc và chi Tượng tộc là hai chi tộc có man lực lớn nhất.
"Thật may là người Kình gia không hoàn toàn có độ lớn giống với cá voi." Sầu Vũ khẽ cảm thán trong lòng.
Tưởng tượng một tên với tổng độ dài hơn ba mươi mét, đáng sợ.
Bỗng, vị cường giả Kình gia kia há ra miệng cá voi, tiếng nói ồm ồm vang lên.
"Nộ Hoả Cuồng Nữ, Sầu Vũ Hành Giả!
Bổn toạ Kình Kiêu, phó gia chủ Kình gia, hôm nay tới bắt hai tên ma đầu các ngươi và Nguỵ Thụ Công về quy án!"
Nộ Hoả và Sầu Vũ nhìn nhau, sau đó Nộ Hoả đạp lên bánh xe lửa, nâng bản thân mình cao ngang với đầu Kình Kiêu.
Khuôn mặt chọc tức soi vào trong mắt cá voi của Kình Kiêu, một giọng the thé cất lên đáp lại hắn.
"Ngươi? Một mình ngươi muốn đến bắt ba người bọn ta?
Nực cười, thêm con lợn Giảo gia kia tới cũng còn chưa đủ đâu.
Thậm chí không cần phiền đại ca, nhị ca ta ra tay. Lão nương làm một nồi canh cá một đĩa thịt heo!
Như nào?" Nộ Hoả mang sự ngông cuồng của mình khoe ra, không giấu dù chỉ một chút.
Trong ba người, nàng thường đảm nhiệm vai trò khích tướng địch nhân.
Lời vừa hết, Nộ Hoả vung ra hai tay, lửa theo lòng bàn tay nàng bắn ra.
Một ngọn lửa hoá thành đầu thương rực cháy, một ngọn thì biến thành dải lụa, uốn cong vòng qua hai tay và sau đầu nàng.
Nộ Hoả cười gắn một cái, nhấc lên mũi thương chỉ thẳng vào mặt cá voi của Kình Kiêu.
Kình Kiêu là phó gia chủ Kình gia, thường xuyên ra ngoài trấn áp ma đầu tặc tử, uy danh cực lớn.
Sao có thể nhẫn nhịn sỉ nhục này, vẻn vẹn một tiên cương không khiếu khô héo cũng dám ngông cuồng trước mặt y.
Nhưng vậy mà nhẫn nhịn được, thực sự nhịn được.
Kình Kiêu thả lỏng hai nắm tay đã siết chặt từ bao giờ, thở ra một hơi.
Hơi thở xông tới mặt Nộ Hoả, thổi áo bào và tóc nàng bay loạn xạ.
"Oẹ, thối quá!" Nộ Hoả thiếu chút muốn nôn, vội lấy tay che miệng, mặc dù cương thi không nôn được...
Kình Kiêu thấy vậy cũng không tức, tộc nhân Kình gia, có ai miệng thơm đâu.
Chợt, từ phía xa lại có một luồng khí tức tứ chuyển hậu kỳ tiến tới.
Vẻ mặt Nộ Hoả cùng Sầu Vũ căng thẳng lên. Kình Kiêu thì nhếch lên cái mép miệng cá voi.
Có điều, người kia đến bằng tàu, thân đứng ở mũi tàu, từ từ tiến lại đảo.
Từ từ...
Từ từ...
Từ từ...
Khi tàu đến nơi, cũng qua mười mấy phút.
Vẻ cẳng thẳng trên mặt Nộ Hoả, Sầu Vũ không còn.
Nụ cười của Kình Kiêu cũng biến mất.
Giảo Nguỵ Tử thấy bầu không khí có vẻ kì lạ, dường như đều tập trung đến hắn, nhưng có chút không thiện cảm.
Hai ma đầu kia thì thôi đi, lão đồng minh Kình Kiêu cũng khó chịu.
Hắn chợt hiểu ra, đằng hắng một cái, nói nhỏ với Kình Kiêu.
"Xin lỗi, ta không có thủ đoạn di chuyển..." Nghe giọng có vẻ rất xấu hổ.
Trớ trêu cho kẻ muốn truy bắt Nguỵ Thụ Công, nhưng bản thân hắn lại rất ít khi thực sự ra ngoài chiến đấu.
Bộ cổ trùng cũng không kỹ càng, chỉ toàn loại công kích cùng phòng ngự. Lộ ra một chút thiếu kinh nghiệm.
Kình Kiêu cố gắng coi như nãy giờ chưa có gì xảy ra, chuẩn bị cảm xúc một lúc, nghĩ tới những khoảnh khắc oai phong của người chính đạo trừ gian diệt ác...
Sau đó một mặt uy nghiêm, hăm doạ nói ra.
"Ngươi nói ta và Giảo huynh đệ đây không đủ để ngươi đánh, không cần Sầu Vũ Hàng Giả và Nguỵ Thụ Công gia tay.
Còn muốn...làm canh cá, thịt heo.
Như nào? Có dám tiếp chúng ta không? Thủ hạ bại tướng, khẩu khí thật lớn!"
Sầu Vũ Nộ Hoả trong lòng thầm khen hay, vậy mà làm đến không có gượng gạo, coi như một đoạn chờ tàu lúc nãy không có.
Hai người âm thầm vỗ tay trong lòng tán thưởng.
Giảo Nguỵ Tử bên kia đang nhếch mép cười lạnh, chợt nghe thấy có gì là lạ, quay qua nhìn Kình Kiêu.
Hắn hình như vừa nghe thấy cái gì canh cá thịt heo...
Chợt, hắn nhìn lại bụng của mình, rồi nhìn lại Kình Kiêu. Sau đó mặt khó coi lườm Nộ Hoả.
Hai bên lúc này vào trạng thái giương cung bạt kiếm, tuỳ thời có thể khai chiến.
...
Mà một bên khác, trên mặt biển, có một cơn sóng nhỏ lăn lăn.
Nhưng một khắc sau, cơn sóng nhỏ trở nên mờ mờ ảo ảo, uốn éo một cách phi lý.
Cuối cùng hiện ra nguyên dạng Ma Vô Hối đang đạp lên một cơn sóng nhỏ.