Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 80: Nộ Hoả Sầu Vũ nghênh địch.




Chương 80: Nộ Hoả Sầu Vũ nghênh địch.

Vô Hối lướt sóng trên biển, hắn giờ cách Vô Tung Đảo không tính là quá xa, vẫn coi là phụ cận đảo, nhưng có lẽ đủ nằm ngoài tầm trinh sát của đám người Sầu Vũ.

Mà để hắn yên ổn chạy được đến đây, quy công có mấy con cổ Huyễn Thân, Huyễn Hoá, Nhập Huyễn còn có Huyễn Du.

Hắn dùng hắn dùng Huyễn Thân và Huyễn Hoá dựng lên cảnh tám tên Ma Vô Hối phân chia tám hướng, mỗi tên một thủ đoạn chạy trốn.

Bản thân lại đem mình nhập vào một tên hướng tới phía bắc.

Nửa đường hắn tách ra, dùng cổ Huyễn Du, lẩn lẩn chạy về phía tây.

Sau đó thúc lên cổ Thuỷ Lãng để lướt đi trên mặt biển, còn dùng cổ Huyễn Hoá nguỵ trang bản thân thành một cơn sóng nhỏ lăn tăn.

Thủ đoạn Huyễn đạo thiếu công phạt nhưng để câu giờ hay chạy trốn đích thực thượng giai.

Nhưng công lớn nhất lại không thuộc về mấy con cổ này, mà thuộc về tiểu lão đầu.

Một cảnh rừng cây rậm rạp, sinh cơ bưng bừng kia, còn có lão nhân xếp bằng trên lá là do hắn lệnh cho tiểu lão đầu làm ra, lời thoại cũng là hắn chuẩn bị sẵn cho lão.

Thực ra Địa Linh không thể ương ngạnh thi triển thủ đoạn ngoài tiên khiếu, dù sao phúc địa và thiên địa Cổ giới tách biệt.

Nhưng nếu tiểu lão đầu đem nguyên thạch cho khôi lỗi để nó sử dụng như chân nguyên, đưa cho nó cổ trùng phù hợp, lại có một phần ý chí kia điều khiển tất cả.

Vẫn đủ để lừa một đám phàm nhân tin sái cổ, thậm chí, khôi lỗi được trang bị tận răng này còn có thể chiến một trận với ngũ chuyển chân chính.

Bình thường dù có cho nó nguyên thạch hay cổ trùng cũng không đủ, nhưng cũng phải xem nguồn cung là ai.

Tiên phàm cách biệt chỉ một cảnh giới, lại như giống lưới trời, tuy thưa mà khó qua.

Tuỳ tiện một khôi lỗi chả tốn bao nhiêu với cổ tiên, đã dễ dàng tạo ra một "cường giả ngũ chuyển" trấn áp một phương.

Đổi lại là phàm nhân, muốn đem ra một tên khôi lỗi tương tự, chi phí phi thường lớn, không có ai nguyện đi làm vì cơ bản tiêu hao họ không chịu nổi.

Vì điểm này, cổ tiên đạt thành nhất trí ngầm với nhau là tiên phàm tách biệt, tiên bất can phàm.

Chính đạo, tán tu, ma đạo đều như vậy, đem bản thân giấu đi khỏi con mắt phàm nhân.

Chỉ có những phàm nhân quá đỗi thân thuộc mới được biết sự tồn tại của họ.

"Một hồi chuông ban nãy sẽ kéo tới một số người, ta không rõ là ai nhưng Phệ Thụ Lão Ma diệt Ma gia.

Chính đạo sẽ không để yên, nhất định trong hai tháng qua đã đem lãnh hải Ma gia vây lại.

Cũng đủ câu giờ cho ta rồi, ít nhất là cho tới khi tới được truyền thừa Kiếm Vũ, sẽ không bị ngăn cản."

Hắn cần an toàn đi đường, nhưng không cần Nguỵ Thụ Công mãi không đuổi được hắn.

Vì vậy nên hắn có căn dặn tiểu lão đầu, tuỳ thời mà động.

Nhiệm vụ của lão rất đơn giản, ngồi yên không động.

Nhưng nếu cảm thấy Nguỵ Thụ Công có nguy cơ bỏ mạng vậy thì phải cứu.

Kẻ này hận hắn, chỉ là không đến mức quyết sống mái.

Nhưng người này có thù tất báo, thù nhỏ cũng báo. Hắn còn đang trong giai đoạn nhỏ yếu, tránh được mùng một không trách được mười lăm.

Vì thế, Nguỵ Thụ Công phải c·hết.

Nhưng c·hết cũng phải có chỗ có lúc, hắn muốn triệt hoạ là một phần, một phần khác là quấy chút phong vân.

Hắn là người trùng sinh, thứ hắn biết nhiều lắm, vở kịch hay sắp tới, chỉ chờ hắn vị đạo diễn này dẫn diễn viên đến phim trường, sau đó bấm máy.

Ma đầu muốn an ổn, cần là loạn thế, thái bình quá sống không nổi.

"Bây giờ, ta cần là tới Hà gia."

Vô Hối hướng tây nam mà đi. Hắn không có ý định vác một thân một mình đến truyền thừa Kiếm Vũ.

Đến đó nháo, hắn c·hết mấy mạng còn không biết.



Hắn có nhân tình ở chỗ Hà Hạ Đông, đúng hơn là cha hắn có nhân tình ở chỗ nàng, nhưng cũng giống nhau.

Đây là thời điểm lý tưởng để lợi dụng.

Vô Hối không sợ đối phương từ chối, dòng thời gian trước nàng là bỏ nhà theo trai chứ cũng chẳng tốt lành gì.

...

Vô Tung Đảo.

Hai bên Sầu Vũ Nộ Hoả và Kình Kiêu Giả Nguỵ Tử vẫn giương cung bạt kiếm, còn chưa lao vào đánh nhau.

Nguyên do là vì Nguỵ Thụ Công chưa ra trận, lực chiến của lão không bàn cãi.

Việc ở Ma gia bọn họ từng đến thăm Hà gia nên đã biết,

Một mình Nguỵ Thụ Công ép hai người Hà gia chủ, lão gia chủ Ma gia và hơn chục vị gia lão khác, đích thật khủng bố.

Nếu lão tham chiến bây giờ, Kình Kiêu và Giả Nguỵ Tử chỉ có thế bé ngoan chịu đòn, c·hết trận thì chưa tới nhưng bại là chắn chắn.

Bỗng Kình Kiêu nghe được Giả phó gia chủ dùng cổ truyền tâm vào tai:

"Ta nghi ngờ Nguỵ Thụ Công không thể xuất chiến lúc này."

Kình Kiêu mặt không biểu cảm, truyền âm trở lại:

"Ta cũng có phán đoán tương tự.

Lão có thể là trọng thương, đang bận chữa trị, nhất thời sẽ không tham chiến.

Cũng có thể là đang bế quan trùng kích ngũ chuyển, dù sao lão đã là tứ chuyển đỉnh phong từ hơn trăm năm trước.

Lại thêm một lần hấp thụ cả Ma gia...đủ thăng ngũ chuyển, có khi thừa."

"Ừm, dù là vế nào, chúng ta chỉ cần đánh nhanh thắng nhanh, vậy thì lão c·hết chắc." Giả phó gia chủ đáp.

"Nhưng ngộ nhỡ lão hoàn toàn không có vướng bận, một mực ngồi chờ chúng ta ham chiến, sau đó nhảy ra một mẻ bắt gọn?" Kình phó gia chủ nói ra lo lắng của bản thân.

Giả Nguỵ Tử nghe xong cũng không đáp, như khẳng định bản thân cũng lo lắng điều tương tự.

Khi tới đây, họ có chút khinh thường về chiến lực của Nguỵ Thụ Công cùng hai người Sầu Vũ Nộ Hoả.

Dù sao Nguỵ Thụ Công hai lần bị người ta đánh chạy, một lần bị Khương gia chủ đánh.

Tuy nói sứt đầu mẻ chán nhưng thực tế là trận chiến một chiều, Khương gia chủ đè lên đánh, có chăng là Nguỵ Thụ Công con gián ngoan cố, chốc chốc lại nhiễu sự.

Một lần là bị Ma gia chủ đời thứ tư đánh.

Còn hai người kia thì là cương thi, so với cường giả cùng chuyển đều không đáng lo ngại.

Nhưng qua lời kể của Hà Hạ Đông, còn có tiếp xúc qua thực lực của Nộ Hoả, bây giờ hai người lại không còn sự tự tin nữa.

Giả Nguỵ Tử trong lòng tiếc bản thân không đem thêm Giả gia chủ tới.

Hắn chỉ cần lấy đầu Nguỵ Thụ Công, không cần trực tiếp đánh một trận.

"Hai vị ở bên đó to nhỏ với nhau, khiến ta rất ghen tị nha.

Lão nương thích nhất là làm tiểu tam trong chuyện tình đó.

Có điều...tình người duyên cá lần đầu ta thấy qua." Nộ Hoả làm nhiệm vụ khích tướng, giọng the thé cao lên.

Giống như đám Kình Kiêu có sự kiêng kị của mình, bọn nàng cũng có.

Kiêng kị lớn nhất là sợ đối phương làm liều, phá bĩnh đại ca.

Kiêng kị thứ hai là bọn họ quả thật không đủ sức đối đầu trực tiếp đối phương.



Đối sách bây giờ là câu giờ, nếu thật không thể câu giờ, vậy bại lộ truyền thừa, dẫn dụ đối phương đắc tội lão tiền bối cổ tiên.

Chợt, bốn người bọn họ từ xa nghe thấy rất nhiều tiếng nước biển ào ào vọng tới, như có gì đó di chuyển nhanh trên mặt biển.

Vừa nhìn qua liền thấy, mấy đầu cá voi đang bơi nhanh tới, trên đầu họ còn có mấy vị cổ sư đứng.

"Đám gia lão hai nhà tới rồi!" Sầu Vũ trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ.

"Nộ Hoả, chúng ta phải chiến thôi!" Sầu Vũ quát lớn.

Chỉ thấy hắn gầm lên một cái, vồ về phía mặt biển. Hắn như quái thú, hai tay coi biển như mặt đất, không ngừng bấu vào, lấy đó làm điểm tự lao đi, nhắm thẳng chỗ Kình Kiêu mà lao tới.

Nộ Hoả cũng không chậm chạp, nàng vận chuyển bánh xe lửa quay nhanh, mang nàng lao đi, nhắm thẳng Giả Nguỵ Tử.

Bên kia cũng không phải thịt cá nằm ngoan trên thớt.

Kình Kiêu thấy địch lao tới mà không sợ, làm gì có thể sợ, Yêu tộc huyết tính hơn Nhân tộc, càng yêu thích đánh đánh g·iết g·iết.

Miệng cá voi há to, nước biển xung quanh như bị hút đi mất, chúng rời khỏi mặt nước, tụ lại ở trong miệng lớn của Kình Kiêu, xoay đều như vòng xoáy.

Sau đó Kình Kiểu hít vào một hơi thật lớn, ngực căng phồng, tiếng gió rít gào vang bên tai tất cả nhưng ai ở gần.

Người Kình Kiêu ngả ra sau, mặt cũng hơi hất lên trời, làm ra bộ dạng lấy đà.

"Không tốt!" Cảnh này bị Sầu Vũ thu vão mắt, chợt hắn cảnh giác cao độ hẳn lên, cơ bắp toàn thân gồng lên, tuỳ thời có thể ứng đối công kích của đối phương.

Chỉ thấy sau đó, đầu Kình Kiêu giật mạnh về phía trước, giống như động tác khạc đờm.

Một dòng nước xoắn ốc bắn ra từ miệng của hắn, tốc độ vô cùng nhanh, lực xoay khủng bố, giống như đạn pháo nhắm thẳng Sầu Vũ.

Hai con ngươi Sầu Vũ co lại, hắn có chút không ngờ được tốc độ bay của thứ này. Đồng thời cũng đoán được uy lực khủng bố của nó.

"Tuyệt đối không thể cứng đối cứng!" Trong lòng hắn đưa ra quyết định.

Là người lăn lộn ma đạo, hắn vẫn có cái gọi là bản năng chiến đấu, phản ứng cũng rất nhanh.

Hai tay lực lưỡng khéo léo, đem người lao về bên phải, ý đồ né đi cột nước kia.

Nhưng cột nước này nhanh lắm, Sầu Vũ đã phản ứng rất khá nhưng vẫn bị dính chiêu một chút.

Cột nước sượt qua đùi trái của Sầu Vũ, sau đó v·a c·hạm mạnh mẽ với mặt biển, đánh lên nước biển tung toé cao mấy mét, bọt nước trắng xoá, chớp mắt che lấp thân hình Sầu Vũ.

Nộ Hoả bên này vừa mới áp sát được Giảo Nguỵ Tử, hoả thương xuất ra còn chưa tới đích.

Nàng thấy nhị ca b·ị t·hương liền vội nhìn qua, nhưng đây cũng là sơ hở.

Trong giao chiến của cường giả, có sơ hở chính là đem mạng của mình đặt vào tay đối phương.

Nhưng may cho nàng, Giả Nguỵ Tử ít đánh nhau, bàn sách thương vụ này kia đã mài mòn khả năng chiến đấu của hắn.

Sơ hở này của Nộ Hoả hắn nhận ra, tay phải hắn từ lúc nào biến thành mũi nhọn kim loại sắc bén lạnh lẽo, lăm lăm đâm tới.

Nhưng tiếc là hắn nhận ra có chút muộn vài tích tắc, vậy là đủ để Nộ Hoả tập trung trở lại.

Đầu thương của nàng vốn đang nhắm đến đầu của Giả Nguỵ Tử chợt dừng lại.

Nàng trong ngắn ngủi mấy tích tắc xoay cổ tay đem thương cầm ngang, sau đó dễ dàng đánh xuống cánh tay phải của Giả Nguỵ Tử, đem mũi nhọn kia chúi thẳng xuống, làm cho Giảo Nguỵ Tử bị vồ tới, xuýt ngã khỏi mũi tàu.

Nộ Hoả nhân cơ hội này kéo giãn khoảng cách, bắt nạt Giả Nguỵ Tử không phi hành được.

"Nhị ca!" Nàng lo lắng hô lớn, hai mắt tập trung nhìn về chỗ bọt nước trắng xoá vừa bắn lên.

Kết quả nhận lại tiễng quát:

"Tập trung đánh".

Sau đó bọt nước hoàn toàn rơi hết xuống mặt biển, để lộ Sầu Vũ đang đứng trên mặt nước, đùi chân trái mất một nửa, coi như phế.

Nộ Hoả thấy vậy trong lòng liền xót xa nhưng nàng cũng có lý trí, tập trung trở lại vào Giảo Nguỵ Tử.

"Một chiêu này thật nguy hiểm, uy lực lớn, tốc độ nhanh, thời gian thi triển cũng ngắn" Sầu Vũ cắn răng, mặt cương thi lộ vẻ dữ tợn.



Hắn không cần liếc qua v·ết t·hương, vì nghĩ cũng đủ biết nó b·ị t·hương đến mức nào.

Hơn nữa là không dám liếc, một giây lơ là sẽ lập tức bị Kình Kiêu bắn thủng người.

"Kình Kiêu các hạ đích thật dũng mãnh, một chiêu này uy lực thật lớn, tên là gì?" Sầu Vũ lớn giọng hỏi.

Chỉ thấy Kình Kiêu cười gằn, giọng điệu khó nghe nói:

"Cần gì câu giờ, cứ đánh đi!" Lời vừa dứt, hắn lại há miệng hít vào một hơi, thúc lên thủ đoạn ban nãy.

Một chiêu này tên Cự Kình Pháo, hợp chiêu nổi tiếng của Kình gia, Cam Vũ Hải Vực này, có ai không biết?

Ý đồ câu giờ của Sầu Vũ quá rõ ràng.

"Hừ, vậy để cho ngươi biết thế nhân vì cái gì gọi ta Sầu Vũ!" Sầu Vũ thấy câu giờ không được liền quát.

Hai tay chắp lại, ngửa đầu há mồm. Kế tiếp liền thấy khói đen, không, đúng hơn là mây đen từ trong mồn hắn lao ra, xông thẳng lên trời.

Nhưng Kình Kiêu nào có thể để cho hắn thành công nhấc lên đại chiêu?

Cự Kình Pháo đã được phát ra, dòng nước xoắn ốc nhắm thẳng đầu Sầu Vũ.

Đánh cương thi, tốt nhất là đánh vào đầu!

Nhưng, một ảnh lửa đỏ rực loé lên ở trước mặt Sầu Vũ.

Nộ Hoả từ lúc nào đã lao tới.

Nàng nâng cao trường thương hoả diễm, mũi thương nhắm thẳng dòng nước xoáy.

Bỗng chốc ngọn thương làm từ lửa này biến lớn, ngọn lửa của nó cũng trở nên dữ dội hơn, cuồng bạo hơn.

Chớp mắt đã biến thành cự thương khổng lồ, đặt trong tay Nộ Hoả hiện ra sự không hợp, để trong tay Kình Kiêu mới đúng.

"Phá!"

Nộ Hoả dữ tợn thét dài, giọng cao v·út chói tai, nàng đâm thương lửa tới vòng nước xoáy, không chút chùn bước.

Giả Nguỵ Tử từ chỗ xa nhìn thấy thì cắn răng, hắn bị Nộ Hoả bỏ rơi, chỉ có thể đứng đây, ở trong lòng mắng:

"Lại là chiêu này".

Tiếp sau đó liền thấy cự thương hoả diễm đối đầu đạn pháo nước xoáy.

Hai bên thể hình tương tự nhau, ở giữa không trung giằng co, hơi nước trắng xoá bốc lên mịt mù, bao trùm cả bốn ngời bọn họ.

"Nộ Hoả ma đầu này vậy mà lôi ra át chủ bài, chiêu kia của Sầu Vũ rất quan trọng?" Kình Kiêu trong lòng suy đoán.

Còn bên ngoài, hắn gồng lên, cơ bắp căng cứng, gân nổi khắp người, đặc biêt là ở cổ.

Mồm cá voi hắn há càng lớn hơn, nước dưới biển lại lấy tốc độ nhanh hơn bị hút tới miệng hắn.

Dòng nước xoắn ốc kia cũng nhờ đó được tăng phúc, tốc độ xoay nhanh hơn, uy lực lớn hơn.

Lúc này đã có thể áp chế cự thương hoả diễm của Nộ Hoả.

Giảo Nguỵ Tử từ xa chả thấy gì, thấp thỏm trong lòng, sốt ruột không thôi. Trách bản thân không thể phi hành.

Chợt một luồng khí nóng mạnh mẽ thổi vào mặt hắn, khiến người hắn nghiêng ngả con tàu hắn đứng cũng trao đảo, mặt biển còn nổi lên một đợt sóng đánh về phía thân tàu.

"Phân thắng bại rồi?" Trong lòng hắn mong đợi.

Rất nhanh sương mù hơi nước bị luồng khí kia thổi tan, để lộ ra cảnh tượng trong trẻo.

Giảo Nguỵ Tử nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền tâm trạng nâng cao.

Kình Kiêu ở một bên thở hồng hộc, miệng còn chảy máu, xem ra thương thế không nhỏ.

Nhưng bên kia còn thảm hơn, Nộ Hoả b·ị t·hương nặng nằm bất động, một nửa thân người bên trái biến mất không còn, may mắn bảo lưu được cái đầu.

Còn Sầu Vũ quỳ ở bên cạnh ôm chặt nàng.