Chương 85: Vô ảnh cước.
Lúc này, ở trên biển.
Ba người Nguỵ Thụ Công sóng vai nhau mà đi, mục tiêu lúc này của họ là Hà gia.
Nguỵ Thụ Công sau khi hỏi thăm đệ muội liền biết Ma Vô Hối vẫn luôn ở cạnh bọn họ, chẳng qua là trốn trong truyền thừa.
Chuyện này làm lão tương đối không vui. Đối phương phá hư cổ trận của lão ở Ma gia, đây là cái thù thứ nhất. Bây giờ hỏi thăm lão tiền bối biết được cổ trận sương mù bị huỷ, tiếng chuông gọi địch kia đều do Ma Vô Hối phá hỏng bố trí của lão tiền bối mà gây ra, lại thêm một cái thù.
Một con sâu cái kiến nhị chuyển nhỏ nhoi dám cả gan nhảy nhót phá hư chuyện của lão, không thù mới lạ.
Nguỵ Thụ Công hỏi thêm lão tiền bối, không ngờ đối phương cho biết Ma Vô Hối chạy tới truyền thừa Kiếm Vũ, vì thế cũng lên đường đuổi theo.
Lão không biết rằng, đây là Ma Vô Hối tự úp bô, tự lộ hành tung cho chính mình, dụ Nguỵ Thụ Công đuổi theo.
Khiếu Linh không thể nói dối, nhưng cái này không quy là nói dối. Đơn giản là tiểu lão đầu nói đúng theo những gì chủ nhân rặn, coi như một dạng thuật lời.
Có thể nói đây là một cách lách luật.
Về tại sao Nguỵ Thụ Công lại chạy tới Hà gia.
Đó là vì lão tình báo không thông, truyền thừa Kiếm Vũ tồn tại lão còn không biết, đừng nói đến vị trí cụ thể. Cũng may có tiểu lão đầu chỉ nên biết một cái phương hướng đại khái.
Vẫn may, đó là có nơi để lão hỏi đường, nơi đó là Hà gia.
Hà gia là thành viên Nam Hải Minh, là ngươi chính đạo. Nhưng lại như thế nào?
Lão ta bây giờ là cường giả ngũ chuyển đứng đỉnh nhân gian.
Còn Hà gia là một cái gia tộc trung cấp ở rìa Cam Vũ Hải Vực, gia tộc đồng cấp bọn họ nhiều đếm không xuể. Bản thân họ là tầng chót, một khi có chuyện thì cao tầng Nam Hải Minh cũng không quá chú tâm xử lý, cùng lắm an ủi mấy câu, cho tí đồ không đáng là bao.
Nguỵ Thụ Công từng là cánh tay đắc lực của Khương gia chủ, lão vẫn có hiểu biết với cách vận hành của Nam Hải Minh.
Vì thế lão tin rằng Hà gia không dám chọc giận lão, nhất là khi lão chỉ đơn giản là hỏi đường.
Còn về ân oán trước đây lão ở Ma gia g·iết mấy vị gia lão Hà gia...cho họ mười là gán cũng không dám đòi.
Đây chính là thế giới thực lực vi tôn, nắm đấm ngươi lớn thì ngươi liền có quyền. Nếu như nắm đấm của ngươi nhỏ yếu, lỗi của người trên nghiễm nhiên sẽ lật cái bàn thành lỗi của ngươi.
Chợt, Nộ Hoả lên tiếng hỏi:
"Đại ca, lão tiền bối có nói cho huynh biết cách thăng tiên không?"
Lúc nào cũng là Nộ Hoả hỏi, cũng chỉ có nàng là có cái nết tò mò, nghĩ gì nói đấy.
Ngược lại Sầu Vũ trầm ổn, ít khi hỏi chuyện, thường thường sẽ để đại ca muốn thì tự nói.
Nguỵ Thụ Công nghe được liền lắc đầu nói:
"Lão tiền bối không nói...nhưng ngài ấy hứa rằng nếu ta có thể thay ngài ấy báo thù, vậy có thể tiết lộ cho ta một hai." Nói tới đây lão liền thở dài.
Lão cần thăng tiên để trả thù Khương gia chủ, nhưng muốn thăng tiên thì phải diệt Khương gia, muốn diệt Khương gia thì lại phải g·iết Khương gia chủ.
Tóm lại, là một cái vòng luẩn quẩn.
"Đại ca, huynh tại sao lại muốn thăng tiên đến vậy?
Khương gia chủ cũng là ngũ chuyển, chưa chắc huynh đã đánh không lại...
Dù sao trước khác nay khác." Nộ Hoả lại hỏi.
"Ta không phải là lo Khương gia chủ, ta lo sau lưng hắn kìa." Nguỵ Thụ Công như có chán nản nói.
"Sau lưng hắn?" Sầu Vũ hiếm hoi nói chuyện cũng lên tiếng ngạc nhiên. Sau lưng Khương gia chủ còn có thể là ai mà khiến đại ca hắn kiêng kị?
"Để ta nói các đệ biết.
Tại sao gia tộc siêu cấp lại có thể là gia tộc siêu cấp, có biết không?
Đó là vị họ có tiên tổ đã thăng tiên, ở phía sau hỗ trợ.
Mà gia chủ mấy thế lực siêu cấp, thường sẽ là đối tượng bồi dưỡng làm cổ tiên." Nguỵ Thụ Công đem bí mật cất giấu này nói ra.
Oành!
Giống như sét đánh ngang tai.
Tin tức này khiến hai người Nộ Hoả Sầu Vũ kinh ngạc không thôi.
Có điều nghĩ lại liền thấy hợp lý, gia tộc siêu cấp quá khủng bố, họ đối với gia tộc cao cấp là hơn cả mấy chục dặm chứ không đơn giản một cái đầu không thôi.
Bất kể là chiến lực hay tài phú đều bỏ xa các thế lực cao cấp, xa đến mức người ta cảm giác không hợp lý. Dựa vào đâu một nhà có thể bá đạo như vậy, chẳng nhẽ họ đời đời kiếp kiếp có thiên tài tuyệt thế dẫn dắt gia tộc, mấy ngàn năm cũng không đổ.
Nhưng nếu là sau lưng có cổ tiên hỗ trợ, vậy liền hợp tình hợp lý.
Phàm nhân hiểu không rõ cổ tiên, đa số cho rằng họ toàn năng, không gì không làm được.
Cổ tu có nhất đến cửu chuyển, lục thất bát là tiên, cửu là tôn. Điều này thực tế ít ai biết.
Họ chỉ biết ngũ chuyển là đỉnh phong nhân gian, trên ngũ chuyển là lục chuyển, thuộc hàng tiên.
Sau đó như nào thì họ lại không biết. Nhiều người cho rằng Tôn giả là thất chuyển.
Tóm lại, xây dựng được một thế lực siêu cấp là cũng hợp lý.
Ba người Nguỵ Thụ Công không nói chuyện nữa. Bản thân lão thì suy tư chuyện cũ, hai đệ muội thì mơ tưởng về quyền năng cổ tiên.
...
Mà lúc này, ở Phấn Xác Đảo - đại bản doanh Hà gia-.
Có một đám người đứng ở rìa đảo.
Hai trong số ba người tuổi tầm hai mươi, mặc võ phục có phần cũ kỹ, thắt lưng đeo miếng sắt khắc chữ "Nhị".
Cả hài đều là cổ sư có nhiệm vụ canh gác của Hà gia.
Người còn lại chỉ là một thiếu niên, nhìn qua không có gì đặc biệt.
Hắn mặc một cái áo giao lĩnh màu xám ở bên trong, ngoài khoác áo đối khâm màu đen có thêu hoa văn bằng chỉ trắng, dưới chân đi giày đen. Tóc dài được hắn búi lại nửa đầu một cách gọn gàng, khuôn mặt chỉ hơi rám nắng, ngũ quan không có gì nổi bật, không đẹp không xấu, chỉ là nhìn được.
"Các hạ là người ở đâu? Tại sao đến Hà gia ta?" Một vị cổ sư canh gác ôm quyền hỏi.
Thông thường, người đến Phấn Xác Đảo nếu không phàm nhân chạy tới xin cư ngụ thì là cổ sư nhà khác đi ngang qua và chào hỏi.
Người này rõ ràng không phải phàm nhân, trên thân hắn lộ ra khí tức nhị chuyển trung kỳ. Trước kia còn nghĩ là cổ sư nhà khác tới, nhưng nhà khác đó bây giờ diệt môn rồi còn đâu.
Chưa kể cổ sư bên đó thường là sẽ mặc võ phục ra ngoài, ít người mặc loại y phục như người này.
"Tại hạ họ Lãng tên Sở Tiêu, giang hồ tán tu mà thôi." Người kia ôm quyền giới thiệu bản thân, ngữ điệu bình ổn.
Hai tên cổ sư canh gác nhìn nhau, không nói lời nào liền hiểu ý.
Tán tu không có bối cảnh, tu vi lại còn kém hơn bọn họ. Vào chỗ Hà gia hẳn là nghỉ ngơi giữa đường. Nhìn qua y phục thì chất liệu khá tốt, khả năng là có tiền. Như vậy bọn họ phải đớp một miếng thịt, kiếm chút tiền tiêu.
Nghĩ vậy, một trong hai tên cổ sư có chút vênh váo nói:
"Đến làm gì? Muốn lên sơn trại phải đóng sáu khối nguyên thạch tiền phí."
Vừa bắt đầu liền chơi công phu sư tử ngoạm. Lương một ngày bọn hắn cũng chỉ một viên. Mở miệng liền thu sáu viên, chút nữa chia ra là mỗi người ba viên, bằng ba ngày đứng canh rồi.
Thêm một điểm, bình thường Hà gia không thu phí người ngoài, bọn hắn là cậy đối phương tán tu không biết chuyện nên chém gió kiếm lời.
"Tại hạ có chút chuyện cũ với Hà gia chủ đại nhân, hôm nay đi ngang qua liền ghé vào hàn huyên.
Sáu viên à-" Người này bình tĩnh nói, tay thò vào ngực áo định tìm nguyên thạch.
"Ấy ấy ấy! Thằng nhóc này nói đùa, bọn ta không thu phí!" Bỗng một tên cổ sư cản lại.
Đối phương vừa nói có quen biết gia chủ của bọn họ, dù không biết thật giả nhưng ngộ nhỡ thật thì sao? Lúc đó gia chủ trách tội xuống thì bọn họ ăn đủ.
"Là vậy à, các hạ biết đùa." Lãng Sở Tiêu cười cười nói.
"Hahaha...Đùa ấy mà..." Tên vừa nãy chém gió có chút sợ sệt nói.
"Phải rồi, Lưỡng công tử đây có cái gì chứng minh quen biết gia chủ nhà ta không?" Tên còn lại hơi khom khom nói. Lật mặt cũng thật nhanh, một giây trước còn khệnh khạng, một giây sau đã ra dáng cún con.
"Chỉ có tờ giấy này, các hạ đem cho Hà gia chủ, ngài ấy liền rõ." Nói rồi Lãng Sở Tiêu từ trong ngực áo lấy ra một tở giấy nhỏ được gấp lại.
Tên cổ sư kia hai tay cẩn thận cầm lấy rồi nói.
"Lãng công tử chịu khó chờ chút, ta đi truyền giấy liền về."
Nói xong hắn liền nhanh chóng chạy lên núi, để lại đồng liêu ngượng ngùng không biết nói gì với Lãng Sở Tiêu.
Hắn chỉ biết dở nụ cười gượng gạo nhìn Lãng Sở Tiêu. Lãng Sở Tiêu cũng mỉm cười nhìn hắn.
Nhưng trong lòng Lãng Sở Tiêu lúc này lại nghĩ.
"Tính thời gian, chắc hằn đám Phệ Thụ Lão Ma đã rời Vô Tung Đảo...Rất nhanh sẽ tới Hà gia hỏi đường.
Ta phải nhanh lên."
Hoá ra, Lãng Sở Tiêu này lại là Ma Vô Hối. Hắn cũng không dùng cổ Huyễn Hoá nguỵ trang, chỉ đơn giản thay một bộ y phục.
Dòng thời gian trước hắn rất hay mặc như này, trước khi rời Ma gia đã mua chuẩn bị sẵn. Lúc trước ở Ma gia vào vai thiết lập nhân vật trẻ tuổi nên không có mặc.
Đứng chờ một lúc, vị cổ sư kia hớt hải quay lại.
"Lãng công, à không, Lãng đại nhân! Gia chủ nhà ta mời ngài vào."
Nói rồi hắn đi trước dẫn đường, dẫn theo Ma Vô Hối một đường đến thẳng Gia Chủ Các trên sườn núi, tới tận cửa thư phòng của Hà Hạ Đông mới rời đi.
Ma Vô Hối nhẹ nhàng đẩy cửa ra bước vào.
Trước mặt hắn là nữ nhân xinh đẹp như hoa, kiều diễm động lòng người. Thật khó để người ta tìm ra điểm gì để chê ở nhan sắc của nàng.
Lúc này nàng mở to hai mắt đẹp nhìn hắn, môi đỏ mấp máy.
Rất nhanh thôi hai mắt nàng đã ngấn lệ, nàng vây đưa lên một tay che miệng, một tay lau đi nước mắt.
Ma Vô Hối có chút bất giờ nhớ đến một đoạn thơ.
Làm thu thuỷ nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Sắc đành đòi một tài đành hoạ hai.
"Thật con mẹ nó giống như Thuý Kiều..." Ma Vô Hối có chút cảm thán.
Dòng thời gian trước đồng hành cùng nàng cũng lâu, thỉnh thoảng hắn lại cảm thán câu vừa rồi, nói hoài không chán, tất nhiên là cũng chẳng nói cho nàng nghe.
Hắn không có cái sở thích đem thơ văn ở Trái Đất sang đây làm màu, mặc dù nghĩ tới liền thấy hẳn là rất thú vị.
"Hà gia chủ, lâu ngày không gặp." Ma Vô Hối ôm quyền nói.
"Ngươi, ngươi làm sao, sao còn sống...?" Hà Hạ Đông có chút mừng đến lắp bắp.
Nàng vốn tưởng hắn đ·ã c·hết mất xác, nàng lại lần nữa có lỗi với Ma Công Kiên.
Nào ngờ hắn vẫn thoát được một tràng hạo kiếp đó, thoát được một màng, nhìn y phục thì dường như sống rất tốt.
"Chuyện đã qua không nhắc lại. Hà gia chủ, ta cần ngài giúp đỡ."
Hà Hạ Đông mừng quá đỗi, nàng còn đang muốn làm gì đó bù đắp lại. Chợt, nàng khựng lại.
Trận hạo kiếp đó của Ma gia...hắn làm sao thoát được? Hỏi cũng không trả lời...
Chợt, sát khí nàng nổi lên, đôi mắt như nước mùa thu kia bất chợt hoá sắc bén.
"Ngươi làm sao chứng mình bản thân là Ma Vô Hối?"
Kết quả, chỉ thấy hắn dửng dưng hỏi lại nàng.
"Ngài lại làm sao chứng minh được ta không phải Ma Vô Hối?
Lệnh bài thân phận cổ sư Ma gia ta là không có, ta vẫn còn là học viên. Cách này không được.
Cách còn lại...
Ngài hiểu ta rõ lắm?"
Hắn hỏi hai câu khiến nàng bất chợt á khẩu, sát khí cũng suy giảm. Hắn nói không sai, nàng đâu có làm được. Nàng đã bao giờ tiếp xúc với hắn đủ nhiều đâu mà hiểu được hắn.
Nhưng nàng rất nhanh nghĩ đến một điều, nghiêm túc nói:
"Ma Vô Hối hai tháng trước ta gặp vẫn là nhất chuyển đỉnh phong.
Ngươi, tu vị là nhị chuyển trung kỳ." Nàng nói ra lời này liền thấy đây là một cái bằng chứng rất sắt đá.
"Không sai, nhưng điều này ta không thể nói rõ với ngài.
Nhưng ta muốn nói ngài biết nghe một câu xem ngài có nhận ra không."
Nói rồi hắn bước lại gần nàng, mặc kệ sự đề phòng cùng sát ý của nàng.
Tới khi bước tới trước mặt nàng, ghé sát vào bên tóc nàng, mùi hương thơm như hoa chui vào trong mũi hắn, đem lại cảm giác dễ chịu.
Hà Hạ Đông trừng lớn mắt, tay ngo nghoe muốn động.
Rất may hắn lại lùi trở lại một bước, trực diện nhìn nàng. Nếu muộn một hai giây nữa, nàng sẽ đem hắn xiên c·hết.
Chợt, Ma Vô Hối tuỳ tiện nói.
"Không có gì, ta cái gì cũng kém, chỉ duy nhất cái mũi này là thính.
Đặc biệt giỏi phát hiện mỹ nhân."
Lời này khiến nàng kinh ngạc không thôi, tim lạc mất một nhịp, chân có chút mềm ra.
Cũng không phải Ma Vô Hối mị lực khủng bổ, một lời liền tán đổ mỹ nữ Hà Hạ Đông.
Hắn bằng vào nhan sắc cỡ này, lời thô thiển cỡ đó mà tán được nàng thì con mẹ nó thiên đạo bất công, nhân gian không đáng.
Thật may, nàng là vì chuyện cũ mà biểu cảm mới như vậy.
Lời này từng do một người khác nói, người đó cũng vô sỉ mà đi ngửi tóc nàng.
Năm đó nàng được cứu, hỏi chuyện mới biết Ma Cương Kiên là người phát hiện ra nàng.
Tiếp tới cảm ơn hắn, mà hắn đáp lại chính là câu này. Mà nàng cũng từ lúc đó đổ hắn, mỹ nữ chính thức say đắm cóc ghẻ.
"Cha thường hay kể ta ngày đó cứu được Hà gia chủ, nói một câu rất soái đó.
Mỗi lần nói đều bị mẹ ta đánh một trận, còn bắt nhịn cơm." Ma Vô Hối lắc đầu bật cười nói.
"Ngươi thật là Ma Vô Hối?" Hà Hạ Đông vẫn còn chút nghi ngờ hỏi.
"Ngài lúc đó còn thẹn quá hoá giận, cước ảnh vô tung, nhất cước trúng hạ bộ cha ta.
Chậc, bái phục." Ma Vô Hối liền đáp, hai tay ôm quyền.
Hà Hạ Đông nghe hắn kể liền đỏ mặt. Chân nàng giật giật, ra một chiêu phật sơn vô ảnh cước, ý đồ "đoạn hậu".
Nào ngờ Ma Vô Hối liệu sự như thần, sớm đã bước lui một bước.
Hắn là có quen thuộc, trong lòng mắng.
"Con hàng này khi thẹn cực kì thích đá hạ bộ người khác, nữ giới cũng không tha.
Đáng tiếc, sau này nàng liền không là nàng nữa..." Nghĩ đến đây hắn chợt khựng lại.
"Tại sao nàng lại không là nàng nữa?" Hắn bất giác tự hỏi, cảm giác trải nghiệm này rất quen nhưng không nhớ được tại sao.
Sau đó hắn lựa chọn bỏ qua, lúc khác lại nghĩ, giờ tập trung chính sự.