Chương 84: Uy cổ tiên.
Tình cảnh bây giờ, lão thực sự không còn cách cứu vớt. Nghĩ lại, dù có sớm nhận ra cũng khó có thể cứu vớt được.
Dù lão có không quản chân nguyên tiêu hao, mạnh mẽ sử dụng Bách Tuế Phệ Thụ Long cũng không đủ g·iết cả hai người Giả Nguỵ Tử và Kình Kiêu, giả như thực sự đủ, vậy sau đó lại như nào?
Kình Khẩu Tù Ma Trận không phải trò đùa, nó là mặt hàng chuyên dùng để vây khốn cổ tu ma đạo. Đã là ma đạo, lực sát phạt thông thường rất lớn. Mà trận này khiến ngũ chuyển cường giả cũng khó thoát, đủ hiểu nó cứng cáp như nào.
Lão lại hao hết chân nguyên g·iết hai vị cường giả kia, không còn khả năng phá trận nhanh chóng. Tới lúc phá được, không, có khi chưa phá được thì Kình gia chủ đã tới.
"Hầy, từ lúc trận này dựng lên, ta đã là cá trong chậu...
Trách ta không thể sớm đột phá." Nguỵ Thụ Công nhìn rõ chân tướng, chấp nhận thất bại, huỷ đi tầng bảo hộ quanh mình.
Kình gia chủ nắm đầu rồng trong tay, mắt thấy ma đầu bỏ cuộc thì khoé miệng liền nhấc lên gật gù nói:
"Biết điều."
Nói xong Kình gia chủ liếc mắt nhìn Nộ Hoả Sầu Vũ.
Hai người rõ ràng nhìn thấy đại ca từ bỏ, trong lòng đắng chát nhưng cũng đành chấp nhận.
Còn muốn như nào nữa?
Người ta là đương kim thiên hạ đệ nhất ngũ chuyển, bẩm sinh man lực Kình tộc đã lớn, lại còn tu hành Lực đạo, thứ nào chịu nổi.
Nộ Hoả Sầu Vũ ngoan ngoãn tiến về bên cạnh Nguỵ Thụ Công, xem như dơ tay chịu trói.
Nguỵ Thụ Công nhìn thấy hai nghĩa đệ nghĩa muội tới, trong lòng chua xót nói:
"Là đại ca liên lụy các ngươi."
"Không có đâu đại ca, là chúng đệ yếu kém, không thể giúp đại ca." Nộ Hoả trong lòng tràn ngập tự trách nói.
Sầu Vũ không nói, nhưng hắn cũng bày ra bộ mặt không hề trách cứ.
"Các ngươi tình tình nghĩa nghĩa, thật khiến ta cảm động..." Kình gia chủ giọng nặng như sơn nói.
"Kình gia chủ không cần chế giễu chúng ta, muốn bắt cứ bắt, muốn g·iết cứ g·iết." Nguỵ Thụ Công chắp tay sau lưng, ánh mắt bình thản nói.
Lão có chí lớn, có đại nghiệp cần hoàn thành, cũng có thù cần báo.
Nhưng lão sẽ không vì đó s·ợ c·hết, đã bước lên con đường ma đạo này còn s·ợ c·hết?
Người khác có thể, nhưng lão không thể. Đã sợ thì không làm mà đã làm thì không sợ.
C·hết thì thôi, coi như lão kém cỏi, những đại nghiệp còn dở kia, những thù chưa báo đó, cứ để chúng c·hôn v·ùi đi.
"Tốt, người ta nói: Ma đạo có cốt khí của ma đạo.
Rặt một lũ thấy c·hết không sờn." Kình gia chủ tán dương.
Sau đó hắn quay đầu về phía Kình Kiêu nói:
"Ngươi đem Giả phó gia chủ ta ngoài trước, sau đó đóng lại Kình Khẩu Tù Ma Trận."
Kình Kiêu lúc này đã hồi phục một phần, lập tức lĩnh mệnh, cũng không tò mò gia chủ muốn làm gì. Đây là một loại tin tưởng tuyệt đối.
Hắn tóm lấy Giả Nguỵ Tử lôi ra ngoài, Giả Ngụy Tử không cam lòng, hắn còn muốn xem kết cục của Ngụy Thụ Công nhưng cũng đành ngoan ngoãn nghe lời.
Đợi khi hai người bọn họ rời đi, Kình Kiêu mới lại nhìn Nguỵ Thụ Công, hai mắt hơi khép lại.
Nguỵ Thụ Công thấy đối phương chủ động tạo không gian riêng tư, tư duy khẽ động, cuối cùng nói:
"Kình gia chủ là có chuyện cần nói với chúng ta?"
Kình gia chủ có chút bất ngờ, sau đó gật đầu nói:
"Không sai, bổn toạ đích thật có chuyện muốn nói.
Xem ra Tào lão đệ bằng lòng nghe ta nói."
Một tiếng "Tào lão đệ" này là cố ý kéo gần quan hệ, hành động lấy lòng trắng trợn.
Thấy Nguỵ Thụ Công không phản bác, Kình gia chủ lại nói tiếp:
"Ta biết chuyện năm đó giữa ngươi và Khương gia chủ có ẩn tình.
Nếu ngươi nói ra, ta nhất định sẽ có thể đảm bảo với ngươi.
Thế nhân biết ngươi ở trong Trấn Ma Đàm, nhưng ngươi thật sự ở đâu...chuyện này chỉ ta biết."
Nguỵ Thụ Công nghe được liền có chút kinh ngạc, nhưng lấy lại bình tĩnh nói:
"Kình gia chủ nói lời này không sợ sao?
Đường đường chủ Kình gia ghét ác như thù, lại có thể đảm bảo sẽ thả ta đi?"
"Hahaha, vậy còn phải xem...là ngươi và người đó, ai mới là đại ác." Kình gia chủ cười như không cười đáp.
"Kình gia chủ ngài biết cũng thật nhiều." Nguỵ Thụ Công càng thêm kinh ngạc, nét bình tĩnh trên mặt đã không giữ được.
Chỉ thấy Kình gia chủ lắc đầu, tiếc nuối nói:
"Ta không biết, nhưng ta có manh mối của mình, cũng có nghi ngờ của mình. Nếu không...ngươi nghĩ tại sao ta phải đi Miên Loan Hải Vực?
Nhưng ta còn thiếu là một cái lời khai của ngươi, dù sao cũng không thể bắt Khương gia chủ nói đúng chứ?"
Nguỵ Thụ Công gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nhưng lời lão nói tiếp theo lại khiến Kình gia chủ kinh ngạc:
"Có điều, ta không thể nói với Kình gia chủ. Ta và hắn có giao kèo."
Kình gia chủ nghe vậy liền nheo mắt nhìn chằm chằm Nguỵ Thụ Công, nhìn một lúc liền dãn ra.
"Đáng tiếc, vậy ta chỉ có thể đem ngươi và hai kẻ này trấn ở Trấn Ma Đàm. Bí mật năm đó có lẽ cứ c·hết đi như vậy." Kình gia chủ lắc đầu nói.
Nguỵ Thụ Công bình thản đáp:
"Kình gia chủ cứ việ-"
"Đáng tiếc, ta không cho phép."
Chợt, một giọng nói già nua, mang theo t·ang t·hương truyền vào tai đám người.
Nộ Hoả Sầu Vũ lập tức nhận ra lai lịch người nói, vội truyền âm cho đại ca:
"Đại ca! Là lão tiền bối!"
Ngụy Thụ Công nghe vậy thì nhìn qua nhị đệ, tìm kiếm sự khẳng định, chỉ thấy đối phương khẽ gật đầu.
"Ồ? Các hạ đầu cũng không dám ló ra, lấy cái tư cách gì cho phép với không cho phép?" Kình gia chủ ngữ khí kiêu ngạo đáp âm thanh già nua kia.
Dù sao hắn là đương kim thiên hạ đệ nhất ngũ chuyển, có thể nói vô địch dưới cổ tiên, đích thực có quyền kiêu ngạo.
"Tại sao nói ta không dám ló mặt, ta vẫn luôn ở đây..." Âm thanh già nua bình thản đáp hắn.
Kình gia chủ nghe vậy liền cười khẩy một cái khinh thường, nhưng rất nhanh nụ cười của hắn cứng đờ, dần dần biến mất, mặt biến thành nghiêm trọng.
Hắn đã tìm thấy đối phương, nhưng...đối phương vậy mà đứng ngay ở trên đầu hắn.
Lão nhân bạch bào đứng trên đỉnh đầu Kình gia chủ, lưng quay lại đám người Ngụy Thụ Công, mặt hướng ra biển. Lão đứng lên mới biết, lưng lão có chút còng xuống.
"Các hạ là ai?" Kình gia chủ lập tức đổi một ngữ điệu khác để hỏi, trọng giong đem tới sự nghiêm trọng cùng vài phần cảnh giác.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay ngươi không mang bọn hắn đi được." Nói xong thân hình lão hư hư ảo ảo biến mất.
Càng khiến Kình gia chủ kinh ngạc, đám người Ngụy Thụ Công vậy mà cũng không thấy nữa, giống như vốn chưa từng ở đó.
"Cái này..." Nếu có lông mày, lúc này Kình gia chủ sẽ nhíu lại cau có.
Hắn vội vàng thúc lên thủ đoạn trinh sát nhưng bất kể như nào cũng tìm không thấy, giống như thể bọn họ không tồn tại.
"Kình Khẩu Tù Ma Trận vẫn còn...làm sao có thể...thiên hạ có thủ đoạn quỷ dị như vậy?" Kình gia chủ không tin tà, tiếp tục tìm kiếm.
Mà một bên khác, ở trên đỉnh núi có bốn người đứng.
Ngụy Thụ Công cùng Nộ Hỏa Sầu Vũ kinh ngạc nhìn lão nhân bạch bào, xong lại quay qua nhìn Kình gia chủ đang không ngừng tìm kiếm bọn họ.
Rõ ràng là bọn họ đứng ngay đây, hắn liếc qua liền có thể thấy nhưng thủy trung mãi cũng không thấy được.
"Huyễn đạo thực sự rất...quỷ quái." Ngụy Thụ Công cảm thán một câu.
Dường như ý thực được bản thân vô lễ, Ngụy Thụ Công vội vàng hướng lão nhân bạch bào kính cẩn.
"Vãn bối Tào Đức, đa tạ tiền bối độ lượng, ra tay tương trợ."
Nộ Hỏa Sầu Vũ cũng làm theo:
"Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ."
Chỉ thấy lão nhân bạch bào xua xua tay, sau đó từ tốn nói:
"Không tính là gì, chỉ cần các ngươi tiếp nhận truyền thừa xong đi báo thù Khương gia thay ta, vậy thì chỉ cần có thể, ta sẽ bảo vệ tính mạng các ngươi chu toàn."
Nói xong lão chầm chậm bước về phía tảng đá, sau khi ngồi xuống xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, cái gì cũng không nói nữa.
"Đại ca, chúng ta lấy truyền thừa đi!" Nộ Hỏa khẽ khẽ nói.
"Truyền thừa của lão tiền bối cất trong thân cây, nhưng trong số những cây này cũng có cái là giả. Tiền bối chỉ cho chúng ta năm lần thử, nếu cái gì cũng không lấy được thì trách vô duyên." Sầu Vũ nói rõ hơn cho Ngụy Thụ Công.
Ngụy Thụ Công nghe vậy mặt lộ vẻ đã hiểu, gật gật đầu.
Lão cùng hai người bọn họ dắt tay nhau tiến vào vườn cây, vừa đi lão vừa liếc trộm lão tiền bối kia.
"Đó là cảnh giới cổ tiên...ta có nên hỏi người ta làm như thế nào để tấn thăng cổ tiên không?" Trong lòng lão tự hỏi, mà cổ họng lại không ngừng nuốt nước miếng.
Phải hiểu cái này mê người tới như nào. Cổ tiên là khái niệm mà dường như chỉ là truyền thuyết trong dân gian, nhiều người cho rằng họ không có thật.
Nhưng những ai có nghiên cứu tìm hiểu liền biết cổ tiên nhất định tồn tại, chỉ là họ đều thích tiên phàm tách biệt, không nhúng tay việc của phàm nhân.
Nên phương pháp thăng tiên, thế gian không được bao nhiêu người biết.
Nhiều người cả đời kẹt ở ngũ chuyển đỉnh phong.
Ngụy Thụ Công muốn thành đại nghiệp, muốn báo thù thì lão phải trở thành cổ tiên, có thực lực để ai cũng không cản được lão.
Giao kèo đó của lão với Khương gia chủ, lão căn bản chẳng được tí lợi lộc nào, đơn thuần là đối phương mạnh hơn hắn, ép hắn không thể không nghe theo.
Đây là cái người ta gọi "người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu".
Trong lòng Ngụy Thụ Công lúc này đang cảm khái, cuối cùng lão cũng cảm thấy gần hơn với con đường thăng tiên.
Bên ngoài, ba người vẫn chăm chú cẩn thận chọn gốc cây để thử nghiệm. Có lão tiền bối bảo kê, họ không sợ Kình gia chủ bất ngờ đánh úp, vì vậy hành động có chút thư thái.
...
Tìm kiếm tròn một ngày, Kình gia chủ cuối cùng bỏ cuộc, đành phải ra trở ra bên ngoài Kình Khẩu Tù Ma Trận, nhưng nhất quyết không để thuộc hạ thu trận, phòng trường hợp Ngụy Thụ Công vẫn còn ở bên trong.
"Kình gia chủ đại nhân..." Giả phó gia chủ rón rén lại gần lên tiếng.
Hắn đã biết chuyện đám Ngụy Thụ Công bị một người thần bí cứu đi, dù sao người ở ngoài trận vẫn có thể thấy chuyện ở trong trận, chỉ là nghe không được mà thôi.
"Nói." Kình gia chủ dửng dưng đáp.
Lúc này hắn đang đứng bên cạnh cổ trận, tập trung quan sát nhất cử nhất động trong trận.
"Về chuyện Ngụy Thụ Công..." Giả Ngụy Tử lí nhí hỏi, hắn có chút sợ vị đương kim đệ nhất ngũ chuyển này, dù sao người ta khủng bố như thế.
"Ngươi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ bắt hắn đền tội." Kình gia chủ lạnh lùng đáp.
Ông ta đương nhiên biết Giả Ngụy Tử tại sao lại hỏi vấn đề này. Đều do lúc trước ông ta đuổi hết người để nói chuyện riêng với đám Ngụy Thụ Công.
Giả Ngụy Tử là lo lắng hai bên đạt thành giao dịch gì đó, tha mạng cho Ngụy Thụ Công. Nhưng bây giờ nghe được câu trả lời của Kình gia chủ, hắn liền yên tâm, kính cẩn cáo từ rồi quay trở về tàu mình.
Về đến tàu liền thở ra một hơi buồn rầu.
Lần này đi vây bắt ma đầu, kết quả bắt được hay không còn chưa biết, mà hắn đã tổn thất mười vị gia lão. Giả gia giàu có, không chỉ có mười vị. Nhưng mỗi người bọn họ có ai không phài là tài nguyên Giả gia bồi dưỡng ra.
Nghĩ tới điểm này, Giả Ngụy Tử lại càng thêm hận Ngụy Thụ Công. Nhưng hắn cũng lại trầm xuống, hắn thì làm được gì, cuối cùng cũng phải dựa vào Kình gia chủ.
Chỉ mong là đám người Ngụy Thụ Công vẫn ở trong đó.
Chợt, lúc này hắn nghe tiếng động truyền tới trong tai, dường như là cổ trận chuyển động.
Giả Ngụy Tử vội chạy ra khỏi phòng, đứng ở trên mũi tàu nhìn qua.
Chỉ thấy bên trong cổ trận, có một vị lão giả áo bào trắng tung bay, đứng lơ lửng giữa không trung.
"Là hắn!" Giả Ngụy Tử kích động.
Lúc đó có ai là không thấy người này, thần thần bí bí xuất hiện, chớp mắt liền mang đám người Ngụy Thụ Công đi mất.
Chợt, hắn thấy Kình gia chủ như cự thạch từ trên trời rơi xuống, uỳnh một cái đáp xuống Vô Tung Đảo.
Trong cổ trận.
"Các hạ rốt cuộc đem mấy tên ma đầu đó giấu đi đâu?" Kình gia chủ ngữ khí không vui vẻ nhưng cũng không còn vẻ khinh thường lúc trước.
Dù sao đối phương quá tà môn.
"Bọn họ đã sớm không còn ở đây." Lão nhân bạch bào bình thản đáp, ánh mắt vô hỉ vô bi nhìn Kình gia chủ.
"Không còn ở đây?" Kình gia chủ gắn từng chữ, gân trán nổi lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, dường như chuẩn b·ị đ·ánh nhau tới nơi.
Lão nhân bạch bào chầm chậm đưa lên tay chỉ về một phương hướng, từ từ nói:
"Chạy về truyền thừa Kiếm Vũ ở Bạc Mệnh Hải Vực."
Kình Kiêu nhìn theo hướng tay chỉ, rồi lại nhìn về lão nhân bạch bào, thái độ vẫn rất khó chịu lớn tiếng :
"Các hạ tốt nhất cho ta một lời giải thích! Đó là ma đầu tặc tử! Là họa của thương sinh!"
Nhưng sự đe dọa của hắn đối với lão nhân bạch bào giống như không khí, chả là cái gì đáng để tâm, lão mặc kệ hắn mà bắt đầu kể chuyện của mình.
Kể ân oán vì một nữ nhân mà huynh đệ tương tàn, kể bản thân là cổ tiên, kể truyền lại truyền thừa Huyễn đạo, kể đám Ngụy Thụ Công nhận truyền thừa của lão,...
Tất nhiên là không kể câu chuyện cẩu huyết kia là Ma Vô Hối bịa ra cho lão, cũng không kể đây toàn bộ là kế hoạch của Ma Vô Hối.
Dẫn những người truy đuổi Ngụy Thụ Công, cùng đến truyền thừa Kiếm Vũ.
Hắn đã có sân khấu và diễn viên, tiếp theo chính là cần khán giả. Hắn chẳng quan tâm người truy đuổi Ngụy Thụ Công là ai, có thể là Khương gia cũng có thể không phải Khương gia, đều không quan trọng, quan trọng là càng đông càng tốt.
Kình Kiêu nghe lão nhân bạch bào kể xong, trước nhất là không tin vào cái câu chuyện hoang đường này. Cổ tiên là thật tồn tại? Ngươi lại làm sao chứng minh mình là cổ tiên? Ân oán kia làm như nào chứng thực?
Có những thắc mắc này là dễ hiểu, dù sao Kình gia chủ không giống như đám người Ngụy Thụ Công có tình báo truyền thừa, cũng có thù với Khương gia.
"Ngươi tin hay không, đó lại là việc của ngươi. Truyền thừa của ta trên đỉnh núi, thay ta báo thù liền lấy, không thì cút." Nói xong, lão nhân bạch bào hư hư thực thực tan biến mất, lần nữa xuất hiện là ở rừng cây trên đỉnh núi.
Kình gia chủ nhìn về đỉnh núi liền kinh ngạc, hắn vậy mà giờ mới phát hiện ở đó còn có một khu rừng xanh tốt như vậy.
"Xem ra đám người Ngụy Thụ Công trước đó trốn ở khu rừng này nên ta không phát hiện ra, sau đó nhân lúc ta mở cổ trận để ra ngoài liền lẻn trốn mất.
Dựa vào truyền thừa Huyễn đạo, hoàn toàn có khả năng qua mắt ta. Hừ!" Kình gia chủ đưa ra phán đoán, cũng có chút bực bội bản thân sơ ý.
Nhưng chuyện cũng đã qua, còn có thể làm gì?
Hắn ra lệnh tộc nhân hé mở cổ trận, sau đó lớn tiếng nói vọng ra kêu bọn họ thu lại cổ trận.
Người ở đây đều là gia lão, phó gia chủ của hắn, vừa hay đủ người để thảo luận kế sách.