Chương 93: Chân tướng.
Ù, ù, ù!
Đám người Trình Nông vừa chuẩn bị đuổi theo, một trận đ·ộng đ·ất truyền tới. Chấn động không khỏi khiến Khương Ước cùng Ma Thiết Đản chao đảo, cũng kinh ngạc nhìn qua Trình Nông.
Trình Nông là cổ tu Thổ đạo, nếu có vấn đề gì liên đến đ·ộng đ·ất này kia, hỏi chuyên gia là tốt nhất!
Như nhận thấy hai người mang ánh mắt dò hỏi hướng về mình, Trình Nông thúc lên thủ đoạn trinh sát của mình. Bàn chân trần của ông ra lúc này thế mà bị trôn vùi xuống đất.
Đây là tác dụng của cổ Địa Cảm, chân trôn vào đất, bất cứ tác động nào đến đất đá sẽ truyền tới chân rồi truyền tới đại não xử lý thông tin. Điều kiện chính là những phần đất đá này phải nối liền với nhau và liên kết với hai chân ông ta, tách rời sẽ không được.
Trình Nông rất nhanh cảm nhận được địa chấn là do từ bên trên truyền tới, phạm vi cảm nhận lan tới tầng một liền phát hiện nơi này chịu tổn thất cực nặng, cơ hồ muốn sụp xuống. Bất kể là thứ gì tác động tới, nhất định lực lượng khủng bố mà n·ghi p·hạm đầu tiên mà Trình Nông nghĩ tới là Nguỵ Thụ Công, hiện trên đảo ông ta là kẻ mạnh nhất.
Nhưng khi kiểm tra tới mặt đất thì sắc mặc Trình Nông liền biến thành kinh ngạc, lông mày hơi cau lại, nhưng rất nhanh liền cảm thấy đã hiểu được, mặt hoà hoãn hơn nhiều.
Hai người Khương Ước nhìn một hồi biến hoá cơ mặt Trình Nông liền hiểu được, nhất định là có chuyện nhưng có vẻ là không có hại.
Như biết được hai người chờ đợi mình giải đáp, Trình Nông chủ động đình chỉ sử dụng cổ Địa Cảm, chân nhấc ra khỏi đất, đá vụn bắn lên tung toé, lắc lắc chân một hồi coi như đỡ bụi bặm mới nói.
"Kình gia gia chủ vậy mà đuổi tới. Bây giờ đang áp chế Nguỵ Thụ Công.
Nghe vậy hai người Khương Ước "Ồ" một cái, coi như đã hiểu.
Họ tất nhiên biết Kình gia cùng Giảo gia truy bắt Nguỵ Thụ Công, Lâm gia ngại ở xa lại thêm gia chủ bệnh nặng nên không tham gia.
Khương Ước và Ma Thiết Đản là đồ đệ Gia Cát Minh, tất nhiên sẽ được sư phụ kể cho, Trình Nông là trưởng lão trong tộc, hiển nhiên cũng biết.
Vì thế lúc Nguỵ Thụ Công đánh tới bọn họ cũng không quá sợ, họ không biết chuyện đảo Vô Tung nên cho rằng truy quân kia kiểu gì cũng tới.
Chỉ là không ngờ rằng Kình gia chủ lại đích thân ra trận, tin tức ông ta đi Miên Loan Hải Vực không phải bí mật gì, vậy mà về nhanh như thế.
"Chúng ta nhanh lên thôi." Trình Nông hướng hai người nói, rồi cả ba cùng nhau đi.
Trên mặt đất lúc này, chính giữa đảo có mấy thân hình trong đó hai to năm nhỏ, một trong số hai thân thể to lớn là một kẻ với thân hình nửa người nửa cá voi to cao đến gần bảy mét, nếu duỗi thẳng có lẽ lên tới hơn mười mét đi. Đầu cá voi hình vuông, giống như cá nhà táng, không phải Kình Thái Kình gia chủ thì ai.
Sau lưng ông ta một bên là Kình Kiêu, bên còn lại là Hà lão gia chủ và Giảo phó gia chủ. Bên kia chiến tuyết là Nguỵ Thụ Công và hai người Nộ Hoả Sầu Vũ.
Nhìn thế trận liền rõ bên nào mạnh bên nào yếu, dù sao chênh lệch quá rõ ràng, một mình Kình Thái đủ treo toàn bộ ba người Nguỵ Thụ Công lên đánh chứ đừng nói còn có ba tên tứ chuyển.
Chưa kể tam chuyển của Kình gia đã bao vây cả đảo, chưa dùng Kình Khẩu Tù Ma Trận thôi.
"Tào Đức, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, đừng có không biết điều.
Khai ra chuyện năm đó, ngươi còn có cơ hội trở mình. Nhưng người cũng đừng nghĩ bản thân quan trọng tới như vậy, bổn toạ đã rất gần chân tướng, cũng không ngại nhịn thêm mấy năm." Kình Thái nói ra lời đã lộ rõ ý đe doạ, không nhẹ nhàng như lần trước.
Lần trước lão còn nói nếu không khai thì cứ để bí mật này c·hết đi, thực ra đó cũng không phải nói thật. Chủ yếu là để kích thích Nguỵ Thụ Công tự minh oan cho mình, nào ngờ đối phương thà ôm tội cũng không nói.
Vì thế lần này triệt để lật bài, ngươi nói hay không nói ta đều sẽ biết được sự thật, khác ở chỗ nếu dám nói thì sau này sống tốt chút.
"Kình gia chủ không cần nhọc lòng, lần trước ta đã nói rồi, sẽ không nói lại." Nguỵ Thụ Công lúc này cũng không thoải mái lắm, chủ yếu là chưa hiểu Kình Thái làm sao phát giác hành tung của mình.
"Hay cho ngươi một tên ma đạo tặc tử, cũng học đòi giữ chữ tín." Kình Kiêu ở một bên giọng điệu chọc tức nói.
"Hay cho các ngươi một đám chính đạo khẩu phật tâm xà, trước mặt bắt tay sau lưng tìm cách đâm người ta một nhát." Bên này Nộ Hoả giọng the thé cũng không chịu thua.
Chợt, lúc này có một người đi từ dưới truyền thừa đi lên, đám người nhìn qua xem xem là ai. Cái bộ dạng chả khác gì nông dân này, còn có thể là ai ngoài Trình Nông.
Chỉ thấy Trình Nông ngửa đầu nhìn Nguỵ Thụ Công nói.
"Tào Đức, ta biết ngươi là ám thủ gia chủ bố trí, thay hắn làm mấy chuyện bẩn tay.
Nhưng ngươi cũng nên biết, điều hắn hứa với ngươi năm đó, thất hứa rồi.
Tào gia ngươi một người cũng không còn, Thanh Hương nàng...cũng thành vợ của hắn rồi!" Trình Nông giọng điệu đắng chát nói.
Oanh!
Đám người ở đây chốc lát im phắt như tờ, kể cả đám cổ sư thấp chuyển làm quần chúng ăn dưa xung quanh.
Từng lời đổ vào tai của Nguỵ Thụ Công, lặp đi lặp lại trong đầu, hai mắt hắn trừng lớn, đứng như trời trồng ở đó, hoá thành pho tượng.
Uỳnh, uỳnh!
Chợt, mấy ụ đất từ dưới đất không hiểu sao đánh về phía Trình Nông, thế nhất định phải g·iết. Ra tay quá nhanh, ai cũng chưa kịp phản ứng, đa phần còn đang xử lý thông tin vừa mới hóng được.
Làm thế vào giây phút cuối cùng, một thân ảnh từ dưới khe cửa bắn vọt ra tóm lấy Trình Nông bay đi, trừ Nguỵ Thụ Công thì ai nấy đều nhìn theo nhưng không ai cản trở. Còn chưa hiểu cái gì xảy ra thì cản cái gì?
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến người ta kinh ngạc không thôi, một Trình Nông khác từ khe cửa đá chui ra.
Chưa để ai kịp kinh hô, Trình Nông đã quát lớn.
"Kẻ kia g·iả m·ạo ta! Không được tin lời hắn!"
Đám người lúc này mới "Ồ" lên, nhìn qua phía kia thì thấy kẻ g·iả m·ạo đã sớm rời xa đảo này. Trong lòng đám người không khỏi khen chạy thật con mẹ nó nhanh.
"Trình Nông, tên kia là giả nhưng hắn nói thật không?" Nguỵ Thụ Công mặt không rõ là tức giận hay như nào hỏi, ngữ khí dường như rất kìm nén.
Trình Nông nghe vậy mặt mày liền tái đi, định giải thích thì tiếng Kình Thái vang lên.
"Là thật, Tào gia bị diệt trong một đêm. Tin này bị Khương gia giấu nhẹm đi, truyền ra ngoài là Tào gia di cư đi Trung Châu."
Nguỵ Thụ Công nhìn qua Trình Nông khó xử, không biết trả lời thế nào thì Nguỵ Thụ Công liền hiểu rồi, gật gù một lúc rồi cúi đầu xuống.
Đám quần chúng ăn dưa không khỏi bàn tán về kết cục của Tào gia.
Chỉ thấy sau đó một tiếng "Ha" vang lên, ai nấy nhìn qua nguồn gốc thanh âm kia. Cơ thể Nguỵ Thụ Công run lên, tiếng "ha" ngày càng nhiều, ông ta cười, ông ta lúc này đang cười.
"Hahahaha!" Cuối cùng Nguỵ Thụ Công ngửa cổ lên cười lớn, người tinh mắt liền thấy khoé mắt ông ta đổ lệ.
"Được! Tốt! Tốt lắm! Rất tốt! Quá tốt! Quá con mẹ nó tốt!" Nguỵ Thụ Công nói liên tục như người điên, cuối cùng hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng thở ra, sự bình tĩnh trở lại trên khuôn mặt, nhưng lúc này lại có một tia tự giễu mà nói.
"Kình gia chủ muốn biết chuyện năm đó, hẳn là chuyện đất tổ Khương gia, Kỳ Ngư Thành ở Miên Loan Hải Vực trong một đêm tận diệt nhỉ?
Vậy để ta kể cho ngài, câu chuyện cuộc đời ta..."
Nguỵ Thụ Công đứng đó kể, kể từ lúc bắt đầu tất cả.
Năm tuổi ông ta lần đầu tiên gặp gỡ Khương Tiểu Phàm, hai người từ đó thân thiết như thể tay chân.
Mười hai tuổi lại gặp gỡ Liễu Thanh Hương, nàng đáng yêu hoạt bát, ông ta vừa gặp đã đem lòng mến mộ.
Mười tám tuổi ông ta cơ duyên xảo hợp tiếp nhận truyền thừa Thụ Ông, trở thành người gánh vác gia tộc, cũng từ đó trở thành môn khách của Trương Tiểu Phàm.
Hai mươi tuổi cùng Liễu Thanh Hương bén duyên, hai người tâm đầu ý hợp, chỉ thiếu một bước hỏi cưới.
Nhưng sau đó ba mươi năm cuộc c·hiến t·ranh giành ghế gia chủ Khương gia, hôn sự của họ phải để xuống.
Trong ba mươi năm này y hết lòng vì Trương Tiểu Phàm, hắn tu vi thấp kém, y trở thanh thanh lợi khí trong tay hắn, thay hắn g·iết địch, thay hắn đánh ra phong quang.
Ông ta vui vẻ nhất cũng ở trong ba mươi năm này, có lẽ là do cùng Liễu Thanh Hương sát cánh chiến đấu bên nhau, có lẽ là do cảm giác cùng huynh đệ Khương Tiểu Phàm vào sanh ra tử, có lẽ là do nhìn được Tào gia từ trong c·hiến t·ranh trưởng thành thành gia tộc cao cấp.
Nhưng rồi một ngày huynh đệ ông ta m·ất t·ích một tháng trời, xong lại từ đâu trở về trong một ngày m·ưa b·ão, y phục nhuộm đỏ màu máu, tóc tai rối bù, cơ hồ gầy đi trông thấy.
Những ngày sau Khương Tiểu Phàm như biến thành người khác, hắn suốt ngày nhốt mình trong thư phòng làm cái gì đó, thậm chí quên ăn quên ngủ.
Tào Đức biết cứ như vậy sẽ khiến ghế gia chủ càng ngày xa vời Khương Tiểu Phàm nên khuyên ngăn, nào ngờ đối phương ngay cả ông ta cũng gạt ra.
Sau hai tháng dưỡng thương, Khương Tiểu Phàm bí mật rời khỏi Khang Lạc Đảo, ông ta thấy bất an liền đi theo, đáng tiếc giữa đường không hiểu sao bị cắt đuôi mất.
Đến khi tìm được manh mối rồi lần đến Kỳ Ngư Thành thì đã là bảy ngày sau, nhưng ông ta vừa tới cũng là lúc cả toà thành tổ địa Khương gia này biến thành toà thành c·hết, khăp nơi là t·hi t·hể.
Mà tại giữa thành, Khương Tiểu Phảm như thiên ma hạ phàm, huyết bào cổ động, tóc đen dính máu tung bay, trên đỉnh đầu là một cái đầu lâu pha lê màu đỏ máu, miệng nó mở ra, huyết quang bao trùm lấy Khương Tiểu Phàm.
Tào Đức vừa nhìn liền nhận ra, đây không phải cổ Huyết Lô sao? Con cổ có khả năng hấp thụ tinh huyết người thân để gia tăng tư chất cho chủ nhân.
Ông ta không hiểu huynh đệ mình từ lúc nào đạt đến con cổ này? Lại từ lúc nào...nhẫn tâm đến mức g·iết cả toà thành để bồi dưỡng chính mình...
Ông ta không nhịn được liền đánh xuống chất vấn Khương Tiểu Phàm, người mà lúc này tuy tư chất đề cao nhưng tu vi thụt giảm chỉ còn nhất chuyển.
Tào Đức ghê tởm hành động của Khương Tiểu Phàm, ông ta lúc đó muốn thay trời hành đạo, muốn g·iết c·hết tên ma đầu lạc lối này, tạo phúc cho thương sinh!
Nhưng...ông ta không thể xuống tay được...ông ta không thể g·iết huynh đệ của hắn được.
Trong đêm, ông ta đưa huynh đệ rời khỏi Kỳ Ngư Thành, che đậy tội ác tày trời của Khương Tiểu Phàm.
Khương Tiểu Phàm những ngày tháng sau đó đối xử với ông cơ hồ tốt hơn rất nhiều, dường như trở lại còn người trước kia, cũng chăm chỉ tu luyện lấy lại tu vi cũ.
Ông ta tự thuyết phục rằng huynh đệ mình nhất thời lạc lối, cũng rặn lòng quên đi sự việc Kỳ Ngư Thành ngày hôm đó, ông ta quyết định bao che cho huynh đệ mình.
Thế nhưng ông ta sao ngờ được, ngay khi Khương Tiểu Phàm đạt tới tu vi tứ chuyển đỉnh phong, đã lập tức lôi Liễu Thanh Hoa và toàn bộ tộc nhân Tào gia ra làm con tin.
Giờ ông ta mới hiểu hóa ra bấy lâu nay Khương Tiểu Phàm tốt với mình là để chờ ngày tu vi vượt qua mình, lúc đó mới trở mặt.
Nhưng ông ta không ngờ Khương Tiểu Phàm muốn ông ta trở thành lưỡi dao trong bóng tối của mình. Người ở dưới mái hiên làm sao có thể không cúi đầu.
Để bảo vệ gia tộc, để bảo vệ người mình yêu, ông ta diễn lên vở kịch làm phản, trước mắt thiên hạ từ Khương gia.
Những ngày tháng sau đó là liên tục thay thế Khương Tiểu Phàm làm những việc bẩn thỉu nhất trên đời, còn kẻ chủ mưu thì hai bàn tay sạch sẽ.
Dần dần việc bẩn thỉu trên tay quá nhiều, ông ta từ tán tu trở thành ma đạo.
Ông ta hận, vì thế tìm con đường tấn thăng lục chuyển, bắt đầu với gia tăng tư chất. Từ đó có đại bại trước gia chủ Ma gia, tự phong một trăm năm.
Tất cả chỉ để lấy lại những thứ thuộc về mình, tất cả để trả thù.
Nào ngờ bây giờ...gia tộc không còn...người thương cũng bị Khương Tiểu Phàm lấy mất...
Ông ta mất đi mục tiêu sống, ông ta mất đi thứ cả đời phấn đấu để bảo vệ.
"Không còn...cái con mẹ gì cũng không còn!!!
Vậy ta rốt cuộc hai tay nhuốm máu để làm cái gì?!
Ta tự phong trăm năm, đồ sát cả một tộc lại để làm gì?!
Vì cái gì?!" Nguỵ Thụ Công quỳ xuống, câu cuối cùng ông ta gào lên uất hận, ông ta run run nhìn hai bàn tay mình.
Ông ta trở thành cái gì thế này?
Trở thành cái thứ mà ngày hôm đó ông ta ghê tởm, thứ ông ta gọi là "ma đầu lạc lối".
Hối hận, ông ta hối hận rồi...
Tào Đức cứ thế quỳ ở giữa đảo, dập đầu xuống đất không ngừng, mặc kệ Nộ Hoả Sầu Vũ ở hai bên khuyên ngăn.
Đám người quần chúng ăn dưa có người bây giờ trong lòng rất nghi ngờ Khương gia, nghi ngờ cái gọi là chính đạo, cũng có người hận Nguỵ Thụ Công, cũng có người thấy ông ta khổ, cũng có người khinh ông ta ngu ngốc, có mắt như mù...mỗi người trong lòng lại có một thứ.
Nhưng họ đều im lặng, đều trầm mặc nhìn người đàn ông kia dập đầu ở đó.
Kể cả Giảo Nguỵ Tử, hắn hận Nguỵ Thụ Công g·iết mẹ hắn nhưng giờ hắn cũng hiểu được Nguỵ Thụ Công là con rối trong tay người ta, là thân bất do kỷ.
Hắn nhất thời không biết nên đối diện người đàn ông này như nào.
Ma Thiết Đản cũng không khác biệt lắm, hắn tất nhiên càng hận Nguỵ Thụ Công hơn Giả Nguỵ Tử, hắn là mất cả nhà, cả tộc. Nhưng giờ hắn nghĩ tới, nếu không bị éo buộc đến con đường này, Nguỵ Thụ Công liệu có làm ra chuyện đó không?
Vì thế hắn trầm mặc nhìn cừu nhân, sự căm hận hắn có trước đây không biết từ lúc nào trở thành thương hại.