Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 92: Lòng dạ khó nhai hơn cả lòng chó.




Chương 92: Lòng dạ khó nhai hơn cả lòng chó.

"Tên kia dùng thủ đoạn gì vậy? Lại có thể thoắt ẩn thoắt hiện, còn tạo ra ảo ảnh quỷ dị như thế!" Khương Ước có chút căng thẳng hỏi, hắn là kẻ ăn thiệt lớn nhất, thiếu chút mất cái mạng nhỏ không khó chịu mới lạ.

"Lão phu cũng không rõ, thủ đoạn như vậy vẫn là lần đầu thấy." Trình Nông cũng không có đáp án.

Thực tế không phải lưu phái nào cũng nổi như cồn, cũng có những lưu phái chả ai biết tới. Cũng không phải lý do ít người tu hành, ví như Trí đạo đi, số lượng người tu hành có hạn nhưng rất nhiều người biết đến. Huyễn đạo ẩn ẩn sinh tồn, có là đến từ thủ đoạn của nó quá quỷ dị, quá bí ẩn.

"Hừ, ban nãy ta chỉ thấy một làn khói trắng, sau đó liền bị kiếm kề cổ.

Trình bá, sư đệ nhớ để ý."

Ba người bọn họ cảnh giác cao độ, mắt đảo như bi, đem toàn cảnh xung quanh thu vào mắt, không bỏ sót thứ gì. Nhìn mãi cũng chẳng thấy gì nhưng họ không giám thả lỏng tinh thần. Dù sao đối phương có thể quỷ không biết thần không hay kề dao vào cổ, ngộ nhỡ thả lòng một giây liền bay mất đầu thì họ tìm ai khóc?

Chỉ là chờ mãi, chờ mãi không không thấy gì xảy ra.

"Hắn có lẽ nào từ bỏ rồi không?" Ma Thiết Đản lúc này mới hỏi, thực sự chờ lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, kể cả thăm dò khả năng phòng ngự của họ cũng không có.

"Chưa chắc, có thể hắn là kẻ kiên nhẫn, một mực chờ chúng ta hạ xuống phòng ngự liền hạ thủ." Khương Ước đ·ánh c·hết cũng không dám thả lỏng.

"Chờ chút, dường như phi hoa bên ngoài giảm đi rồi?" Trình Nông bỗng dưng nói.

Lúc này ông ta hé ra một mảng vòm đất, quan sát bên ngoài.

Không rõ thấy cái gì nhưng hai người rất nhanh thấy Trình Nông sau đó huỷ đi mái vòm phòng ngự, giáp đất trên thân cũng huỷ đi, đất đá rơi từng cục từng cục xuống.

Đến khi tầm nhìn của hai người rõ ràng, lúc này mới phát hiện Hà Hạ Đông từ lúc nào đã không còn đó, bên ngoài cũng chỉ còn vài cánh hoa lẻ tẻ.

"Họ...chạy rồi?" Ma Thiết Đản thở ra một hơi nói, phòng ngự cũng hạ xuống.

"Xem ra Hà gia chủ và tên họ Lãng kia không phải người đơn giản, hẳn là phát giác ra ý đồ của ta nên mới tiên phát chế nhân." Trình Nông thở dài, nhưng ông ta lại nói tiếp.

"Có điều, hành động này không khỏi có chút bốc đồng, Hà gia chủ vậy mà dám ra tay với Khương gia ta, không sợ chúng ta tìm Hà gia tính sổ sao? Ngoài cách cực đoan như vừa rồi, vẫn có thể tìm cách khác hòa hoãn hơn.

Trừ khi...họ vốn đã biết Ngụy Thụ Công đuổi tới? Nếu đã biết thì hành động ban nãy liền hợp lý. Thay vì ở dưới này chịu c·hết, g·iết ra ngoài tìm đường sống vẫn hơn." Trình Nông nheo mắt suy tư.

"Ước cũng có suy đoán tương tự, nhìn vào Hà gia dưới tay Hà gia chủ liền biết nàng tuyệt phải hạng ngu dốt dễ bốc đồng. Xem ra họ Lãng kia chín phần là kẻ mà Ngụy Thụ Công truy đuổi, hơn nữa quan hệ với Hà gia chủ rất sâu, không chỉ là bằng hữu thông thường.

Nếu không cũng không đáng để nàng là đặt gia tộc vào nguy hiểm như vậy.

Trình bá, sư đệ, chúng ta đuổi theo!" Khương Ước lúc này còn chưa gỡ xuống phòng ngự nói.

Trình Nông đồng ý, đám người dù kia thoát không được, bọn họ cũng nên trở ra.

Ma Thiết Đản cũng không phản đối nhưng hắn nhìn nhìn Khương Ước, hắn cũng không biết là vị sư huynh này cẩu như vậy.

Mà ở bên khác, Ma Vô Hối cùng Hà Hạ Đông đã sớm chạy tới tầng ba, đang chuẩn bị lên tầng hai.

Ma Vô Hối lúc này hai tay hai khối nguyên thạch, cấp tốc hấp thu để bổ sung. Khương Ước đánh bậy đánh bạ, ù ù cạc cạc đoán chúng là hắn thật sự cạn chân nguyên, nếu không thì bãn nãy cũng không chỉ dùng một con cổ Huyễn Du để á·m s·át Khương Ước.

Hợp chiêu sử dụng tinh quang kiếm kia của hắn tốn quá nhiều chân nguyên, bởi vì cổ thành phần có tới ba con cổ tam chuyển. Lần lượt là Giám Tâm Kiếm, Phi Kiếm và cuối cùng là Bách Kiếm Ảnh.

Ba con cổ này là đạt được từ tầng thứ năm của truyền thừa, phối hợp với nhau tạo ra hợp chiêu vương bài Kiếm Vũ của Cổ Kiếm Vũ.

Có điều Ma Vô Hối lại kết hợp thêm cổ Tinh Ý và Phi Tinh vào để biến hoá chút, cải tiến thành hợp chiêu Lạc Tinh Kiếm Vũ.



Hắn thực ra là muốn phối hợp thêm Hỗn Ý, Giả Ý vào để nếu đánh trúng thì có thể làm loạn tâm địch. Nhưng đáng tiếc, càng nhiều cổ trùng sẽ càng tốn chân nguyên, năm con cổ kia đã bòn gần hết của hắn rồi.

Hắn lúc gần cuối liền thu tay, ra hiệu Hà Hạ Đông đã đến lúc rút lui, hai người vốn không có ý định đánh đến ta sống ngươi c·hết.

Nhưng trước khi đi hắn vẫn thử một chút nên nhân lúc ba người kia không chú ý mà dùng cổ Huyễn Du tiếp cận Khương Ước. Đáng nhẽ dùng cổ Huyễn Hoá thì Khương Ước chắc chắn c·hết nhưng cổ Huyễn Hoá tiêu hao lớn hơn cả cổ Huyễn Thân cùng Huyễn Du hợp lại. Tức là nếu lôi Huyễn Hoá ra dùng, g·iết địch xong liền mời hắn để lại cái mạng.

Hắn không muốn đem mạng mình ném đi như thế nên hắn phải để lại đường lui. Thành ra cuối cùng để cho Khương Ước thoát một mạng, sau đó Ma Vô Hối liền quyết tâm rút lui bằng cách dùng Huyễn Thân che mắt rồi bản thân nhân lúc địch bất ngờ mà lẩn lẩn chạy đi.

Giết Khương Ước chỉ là việc tiện tay, nếu không được liền bỏ đi, không cần chấp nhất.

Hai người vừa bước tới cầu thang liền nghe thấy đằng sau truy binh đuổi tới, Hà Hạ Đông không nhiều lời lấy ra phi kiếm, nàng cùng Ma Vô Hối đứng chung bay lên.

Truyền thừa Kiếm Vũ để lại rất nhiều cổ Kiếm đạo, nhưng Ma Vô Hối chỉ lấy ba con cùng một số cổ tài và thức ăn cổ, Hà Hạ Đông chỉ lấy một con Phi Kiếm còn lại đều hủy hết, quyết không cho kẻ địch đồ ngon để ăn.

Loại cảm giác hai người một kiếm này thực sự mới lạ, nhưng Ma Vô Hối với cảnh này dòng thời gian trước có trải qua nên khá quen thuộc, lại nói hắn vẫn có tâm đề phòng người phụ nữ này, làm sao có thể hưởng thụ hai đại sát khi kia áp vào lưng.

Hai người đi được tới tầng hai, chuẩn bị lên tầng một thì truy binh đã đuổi tới nơi.

"Họ Lãng kia! Ngoan ngoãn chịu trói!" Khương Ước ở sau quát lớn, kiếm nắm trong tay chém ra một đường kiếm khí màu xanh lạnh lẽo đánh tới.

Hà Hạ Đông tùy diện đánh ra xòe ra bàn tay, một bông hoa thế mà mọc ra từ đó, bông hoa chớp mắt từ bé bằng hặt gạo trở nên to lớn đủ để che lại cả hai người.

Hoa này to lớn, cánh hoa màu hồng, trên còn có rất nhiều chấm bi màu trắng, ở giữa dường như lõm vào, còn có mùi...rất khó ngửi. Nhìn vào liền biết là giống hoa đại vương.

Nhưng đây cũng không phải là hoa đại vương tầm thường mà do cổ Đại Hoa Thuẫn tạo ra, cao tới tứ chuyển. Phòng ngự rất cứng cáp nên kiếm khí của Khương Ước không thể tổn thương được.

Có điều nó không đi một mình, theo ngay phía sau là mấy mũi thương nhọn hoắt làm từ đất bắn tới. Vậy mà có thể dễ dàng cắm sâu vào cánh hoa, thậm chí đâm xuyên qua.

Trình Nông là cổ tu Thổ đạo, nhắc đến lưu phái này người ta thường nghĩ tới khả năng phòng ngự tuyệt luân, ít ai biết thổ đạo công phạt cũng không hề yếu. Trình Nông lại càng là lão làng, thủ đoạn không tầm thường, Hà Hạ Đông không đủ khả năng ngăn cản thế công của ông ta.

Ngặt nỗi, đám người Trình Nông dù có muốn đánh thì phía Hà Hạ Đông lại không muốn, lấy tẩu vi thượng sách, nhất quyết không ở lại đánh.

Nhưng truyền thừa này ở dưới lòng đất, nơi đây chính là sân nhà của Trình Nông. Từ tầng hai xuống tầng bốn xem ra cũng không có gì quý giá, hẳn là đều ở tầng năm, vì vậy Trình Nông không ngại chiến một trận ở đây.

Dù sao bắt lại hai người này trước vẫn hơn là để họ rơi vào tay Ngụy Thụ Công, lúc đấy đừng mong có cơ hội moi thông tin từ "Lãng Sở Tiêu" kia.

Thế là vào khoảnh khắc Hà Hạ Đông cùng Ma Vô Hối sắp tiến tới được cầu thang leo lên tầng một, đất đá xung quanh đó tự nhiên xụp xuống, chặn hoàn toàn đường vào cầu thang.

Hà Hạ Đông không có lựa chọn nào đành phải hướng lên trên, cầu thang không đi được vậy thì đục trần! Cũng không sợ Trình Nông hạ sát thủ, bóp c·hết họ trong lòng đất, mạng của hai người vẫn có giá trị.

Ù, ù, ù.

Chợt trần hang chỗ họ đột ngột ép xuống, mặt đất cũng đẩy lên, rõ ràng là muốn bánh mì kẹp thịt bọn họ. Trình Nông làm sao có chuyện không rõ ý đồ của hai người.

Hạ Hạ Đông thấy nguy liền một tay hướng lên trên, một tay hướng xuống dưới, lòng bàn tay rộng mở. Chỉ một giây sau vô số dây leo từ lòng bàn tay nàng bắn ra, chúng uốn vào nhau gia tăng kích thước, lúc này đóng vai trò làm cái trụ ngăn lại trần và nền của tầng hai.

Đây chỉ là tạm hoãn, hai người cần khoảng trống để xoay mình lại, nếu đã không chạy được thì chiến!

Nhưng bên kia cũng không phải chỉ có một mình Trình Nông, hai người vừa xoay mũi phi kiếm lại thì mấy đạo kiếm khí, quyền khí đã như sói chờ mồi lao tới, không cho hai người cơ hội thoát khốn.

Hà Hạ Đông tay không tiện, Ma Vô Hối hồi phục được chút ít chân nguyên lập tức ra tay. Tinh quang như thác nước trào ra khỏi đầu hắn, số tinh quang này nhanh chóng bao bọc lấy hai người xoay xung quanh, số lượng dày đặc.

Hợp chiêu, Tinh Loa Toàn, do Ma Vô Hối kết hợp Tinh Bích, Phi Tinh, Tinh Ý tạo thành.

Kiếm khí đánh vào tiêu hạo lượng lớn tinh quang nhưng từ trong thức hải của Ma Vô Hối dự trữ rất nhiều, chớp mắt đã bù đắp vào lỗ hổng. Quyền khí dù sao cũng là do cổ sư nhất chuyển đánh ra, uy lực yếu hơn kiếm khí, thành ra tinh quang tiêu hao ít, không đáng lo ngại.



Nếu là một mình cổ Tinh Bích có lẽ hắn phòng ngự không nổi, nhưng có cổ Phi Tinh khiến cho bức tường tinh quang quanh hắn không đứng yên mà liên tục di chuyển xoay tròn, lực công kích đánh vào lập tức bị phân tán ra.

Thế công bị ngăn cản, Hà Hạ Đông liền nhân đó vọt nhanh ra khỏi "bánh mì kép" của Trình Nông. Nhưng chiến đấu làm gì có khắc nghỉ, vừa thoát khốn nàng liền đánh ra rợp trời phi hoa, lấy công làm thủ.

Nào ngờ mặt đất ở giữa nàng và đám người Trình Nông bỗng dưng chia hai nửa, sau đó hai nửa liền giống như hai cái bàn tay chắp lại, đập nát toàn bộ đám phi hoa ở giữa.

Hà Hạ Đông thấy vậy không khỏi hít hào một hơi lạnh mà trừng mắt, Trình Nông không phải lo ảnh hưởng đến truyền thừa liền ra tạy bạo như vậy. Có thể làm trưởng lão khác họ Khương giả, quả nhiên không phải hạng tầm thường.

Nhưng thủ đoạn công phạt của nàng cũng không chỉ có thế, Hà Hạ Đông quyết đoán nhảy xuống khỏi phi kiếm, lòng bàn tay xòe ra áp xuống mặt đất.

Phía bên kia hai bàn tay đất đá chắp lại xong liền tan ra, khói bụi bay lên mù mịt. Trình Nông bên này còn chưa kịp ra tay tiếp thì dưới tiếng ù ù truyền vào tai, sau đó là hai đạo dây leo vừa to vừa nhọn phá đất mà lao ra, nhắm thẳng đến Ma Thiết Đản và Khương Ước ở phía sau.

Trình Nông thầm mắng Hà Hà Đông không giảng võ đức, trực tiếp nhắm vào hai quả hồng mềm, hành động này không thể không nói là không hợp tác phong của người chính đạo.

Mắng thì nhanh, phản xạ của ông ta cũng không chậm, hai tay hóa thành trảo đánh ngược ra sau, đất đá hai bên lập tức độn lên thành hai bức tường bao bọc lại hai người Khương Ước, kịp thời cản lại dây leo.

Ông!

Chợt một phi kiếm xuyên qua làn khói bụi nhắm thẳng tới trước mặt Trình Nông, ý đồ nhân lúc ông ta phân tâm mà đoạt mạng.

Nhưng Trình Nông là cường giả lâu năm, năm xưa cũng là một thanh đao sắc trong tay Khương gia chủ, làm sao có thể dễ dàng bị dính chiêu này.

Bụp!

Tiếng vang trầm đục kì lạ vang lên, hóa ra là phi kiếm tại trước mặt của Trình Nông bị một đám bùn màu nâu cản lại, bùn này phi thường đặc, phi kiếm chém đá như chém giấy lại không thể tổn hao dù chỉ một chút.

Đây là thủ đoạn bảo mệnh của Trình Nông, hiển nhiên không tầm thường.

"Hừ, trò mèo!" Trình Nông quát, sau đó liền hướng phía trước phun bùn về phía trước.

Tưởng như ông ta tùy ý phun bừa, nào ngờ Ma Vô Hối từ lúc nào đã cầm kiếm lao tới trước mặt Trình Nông, ý đồ làm một chiêu ám độ Trần Thương đoạt mạng.

Nhưng Trình Nông kinh nghiệm chiến đấu có thừa, rất nhanh đã phát giác quỷ kế của Ma Vô Hối, lập tức bắt bài, thậm chí phản sát. Bùn đặc quánh giống như một tấm lưới vung ra, ý đồ bắt lấy con cá Ma Vô Hối.

Nhưng vào giây phút quyết định, dây leo cuốn lấy bụng Ma Vô Hối, lập tức kéo hắn lui ra. Nếu như chậm một giây, Ma Vô Hối chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ngửa.

Trình Nông vồ hụt cũng không tiếc, dù sao đối phương bây giờ đã là cá trong chậu, sớm muộn cũng phải dơ tay chịu trói. Nhưng ông ta không lấy đó làm kiêu ngạo mà khinh thường địch, dù sao hai người kia vừa làm một chiêu có thể nói không tầm thường.

Vào người nào thiếu kinh nghiệm nhất định sẽ c·hết.

"Giờ đã là thời bình mà vẫn có thể dưỡng ra kẻ có tài như vậy, không tồi. Trách các ngươi đen đủi." Trình Nông không định cho đối phương nghỉ ngơi đổi kế hoạch tác chiến khác, lập tức chân nguyên như sóng cả đánh vào cổ trùng trong không khiếu, sắp đánh ra công kích.

Đột nhiên, lúc này ông ta phát hiện có một điểm tinh quang màu xám ở trước mặt mình. Nhìn lại thì lại càng khiến người ta bất ngờ khi từ lúc nào xung quanh ông ta đã có mấy tinh quang như thế, chúng lặng lẽ đứng im bao bọc ông ta.

"Là thủ đoạn của thằng nhóc kia?" Trình Nông đưa ra phán đoán, dù sao Ma Vố Hối từ đầu đến giờ sử dụng rất nhiều thủ đoạn Tinh đạo.

"Thế công quá dồn dập, khiến ta cũng bị cuốn theo mà muốn phản kích, thiếu chút nữa là không phát giác ra mấy thứ đồ chơi này." Trình Nông hừ lạnh, ông ta nhận ra đây mới thực sự là ý đồ của đối phương, đồng thời cũng hít vào một hơi lạnh, thủ đoạn chân chính lại ẩn giấu dưới ba lớp ngụy trang như thế, đủ âm hiểm.

Nhưng đã để ông ta phát giác thì đừng mong làm được trò gì ra hồn, đành phải gác lại phản kích mà ngăn chặn mấy cái tinh quang này. Ông ta không rõ chúng là gì, nhưng đáng để đối phương phí sức như thế, nhất định bất phàm.

Suy nghĩ lâu nhưng thực ra mới chỉ có vài tích tắc ngắn ngủi, Trình Nông lập tức có ý đồ muốn thúc lên thủ đoạn để cản chiêu này của Ma Vô Hối, đất đá bắt đầu bám lên cơ thể ông ta làm một lớp phòng ngự.



Nào ngờ tinh quang từ tĩnh hóa động, bất ngờ đánh về phía Trình Nông. Dù ông ta có là cao thủ lâu năm, kinh nghiệm đầy mình nhưng cẩu tặc kia giấu quá kỹ, như này tính là dùng tới bốn lớp ngụy trang rồi!

Trình Nông phát giác kịp nhưng qua ba lần hư chiêu ông ta đã hạ xuống cảnh giác, ai mà nghĩ tới đối phương còn chơi tới bốn lớp ẩn giấu, tâm cơ lại xảo trá đến mức đó.

Tinh quang đa số đánh vào giáp đất nhưng số ít len lỏi được qua khe hở mà đánh vào người Trình Nông, nhưng...sức sát thương lại yếu như vậy?

"Ta già rồi còn chưa cưới vợ, con mẹ nó sắp ế hai trăm năm rồi."

"Một con vịt xòe ra hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt con ch*m non."

Phốc!

Trình Nông không kiềm được phun ra một ngụm máu, thân thể loạng choạng bước về sau, hơn mắt tràn ngập tơ máu, biểu cảm không tin được.

Hợp chiêu bọc một lớp giáp đất đá kia là thủ đoạn phòng ngự nổi danh của ông ta, nào ngờ chưa kịp hoàn toàn thúc lên thì tâm trí hỗn loạn, cắt ngang quá trình làm ông ta bị phản phệ.

Đã là thủ đoạn thành danh, nào có thể đơn giản, phản phệ cũng không nhẹ.

"Trình tiền bối vẫn nên mở một đường cho chúng ta rời đi thôi." Ma Vô Hối nhếc mép nói.

Hà Hạ Đông nghe vậy khẽ nhìn qua, đối với nàng thì Ma Vô Hối giống như nói đùa, đây là sân nhà của Trình Nông, lợi thế có đủ. Dù ông ta b·ị t·hương nhưng là trưởng lão khác họ đến từ thế lực siêu cấp thì thủ đoạn nhất định phong phú, v·ết t·hương kia mấy hồi liền khôi phục.

Làm gì có khả năng để bọn họ rời đi.

"Được." Trình Nông thở dốc, ôm ngực nói.

"Sao?" Hà Hạ Đông giật mình nhìn qua, thật sự đồng ý rồi?

Chỉ một giây sau, đất đá chỗ cầu thang mở ra.

"Thật sự cho bọn ta đi?" Hà Hạ Đông vẫn chưa tin được, còn đứng ngây ra đó.

Nhưng nàng rất nhanh bị Ma Vô Hối với khuôn mặt nghiêm trọng kéo tay, b·ị đ·ánh tỉnh lại nàng liền lấy ra phi kiếm hai người nhanh chóng chạy đi, nàng sợ lão già kia đổi ý.

Hai người cứ vậy rời đi, để lại Trình Nông vẫn đang dưỡng thương, còn Khương Ước cùng Ma Thiết Đản ở đằng sau si ngốc.

"Trình-Trình bá, sao lại để bọn hắn đi?" Khương Ước không hiểu nổi hỏi.

"Ta-" Trình Nông muốn đáp lại chợt khựng lại.

"Ta sao lại..." Ông ta bây giờ cũng không hiểu được đối phương rõ ràng cá trong chậu, thế đã không thể thoát, nào ngờ ông ta bị phản!

Bị chính mình phản, chính mình đập chậu cho cá thoát. Trình Nông con mẹ nó nghi ngờ nhân sinh, làm thế nào chính mình phản mình đây?

Trong đầu ông ta lúc này đại não vắt hết sức lý giải tại sao mình lại lâm trận phản giáo tự chọc đít mình, cuối cùng đại não bổ, hiểu ra nguyên do.

"Là Trí đạo, Trí đạo am hiểu nhất là chơi đùa với suy nghĩa của người khác...tiểu tử kia trong thủ đoạn Tinh đạo lại ẩn giấu Trí đạo...

Bảo sao hắn âm hiểm như thế." Nói ra mấy lười này ông ta mặt mày đắng chát, ông ta oan uổng.

Không phải ông ta đánh giá thấp đối phương, ông ta đã đánh giá đủ cao rồi! Nhưng mà bây giờ nhìn vào tình cảnh của mình ông ta khóc không ra nước mắt, đối phương còn cao hơn cả ông ta đánh giá.

Lòng chó khó nhai, lòng dạ tên kia tuyệt đối là khó nhai hơn lòng chó.

"Đuổi theo!" Cuối cùng chỉ đành nuốt hận vào trong lòng chửi bảy bảy bốn chửi bốn chín đời tổ tông "Lãng Sở Tiêu".

Ma Vô Hối lúc này việc thành cũng không đắc ý, dẫu sao hắn tuổi thật còn sống lâu hơn Trình Nông, gần như cả đời hắn âm người khác, giờ tuy hắn chỉ là cổ sư nhị chuyển nhưng miễn đối phương chưa phải cổ tiên thì thủ đoạn của hắn còn có tác dụng.

Ban nãy hắn chính là thêm con cổ Giả Ý vào hợp chiêu Phi Tinh Hỗn Ý, không chỉ tạo ra hỗn ý gián đoạn hợp chiêu mà còn g·iả m·ạo suy nghĩ của Trình Nông, khiến ông ta cuối cùng kết luận nên thả hai người đi.

Hắn đã nói có chỗ để dùng cổ Giả Ý, nói có nhất định là có.