Chương 95: Chiến lược của Kình Thái. Thiếu niên cầm hắc thương.
Đại bản doanh Kình gia.
Từ hôm họp mặt tới nay đã qua một tuần.
Kình gia không sinh sống trên đảo giống như đa số các gia tộc khác, hình thể lớn là một chuyện, thân dưới của họ là đuôi cá nên thật sự sinh sống trên cạn rất bất tiện. Vì thế họ chọn sống ở đáy biển, Kình gia sinh sống ở phía đông hải vực Cam Vũ, lãnh hải của họ có một nửa ở hải vực Cam Vũ, một nửa ở hải vực Miên Loan.
Có thể thấy được kiến trúc của Kình gia ra cực kì khổng lồ, nếu không cũng chẳng thể chứa nổi cơ thể to lớn của họ, trẻ em Kình giá ngắn nhất phải cũng dài tới ba mét. Ở chính giữa đại bản doanh Kình gia là một cái khe nứt đen ngòm sâu không thấy đáy. Nhưng ít ai biết dưới đáy có một sự tồn tại ít ai tin được là có thật, mà Kình Thái lúc này lại đang đi gặp tồn tại đó.
Chỉ thấy Kình Thái bơi đến một độ sâu nhất định, nhìn qua không có gì bình thường. Nhưng khi hắn ta vừa tới nơi, dị biến xảy ra. Một vòng xoáy màu trắng thình lình xuất hiện, không nói không rằng đem Kình Thái hút vào trong rồi lập tức thu nhỏ lại tới khi biến mất hoàn toàn. Nơi đây giống như chưa có gì xảy ra.
Mà Kình Thái lúc này đã bước vào một không gian khác. Nơi đây cũng tối tăm tràn ngập nước, khung cảnh không mấy khác so với đáy biển ở bên ngoài. Chỉ là ở đây ngoài Kình Thái còn có một người, không, một yêu mới đúng. Đối phương cũng thuộc Kình tộc, ngoại hình có chín phần tương đồng với Kình Thái.
Nói ra lại khiến thế nhân kinh ngạc, vị này chính là Kình Côn, phụ thân Kình Thái, kẻ được đồn là đ·ã c·hết từ lâu. Nhưng thực ra, ông ta đã thăng tiên!
Mà Kình Thái lúc này ở tại trong tiên khiếu của ông ta.
Cổ tiên có thể hạ tiên khiếu xuống thiên địa, để nó ký thác vào không gian, không có thủ đoạn đặc thù không phát hiện được. Kình Côn cứ thế ẩn mình trốn khỏi thế gian, trong tộc chỉ có Kình Thái cùng Kình Kiêu là biết ông ta còn sống.
"Cha, hài nhi đã đạt thành thống nhất với mười bảy gia tộc khác, thành lập liên quân chống Khương, cũng dựng lên kế hoạch tác chiến.
Nam Hải Minh bao trùm hải vực Cam Vũ làm trung tâm, hải vực Bạc Mệnh ở phía tây, hải vực Thái Lãng ở phía bắc và hải vực Cố Luân ở phía tây bắc, hải vực Miên Loan ở phía đông cũng có một phần phương bắc thuộc về Nam Hải Minh.
Liên quân một tháng sau sẽ chia ra ba đường đánh vào lãnh hải Nam Hải Minh.
Một đường đánh thành Thanh Vân ở phía đông hải vực Cam Vũ, một đường đánh thành Lam Vũ ở phía tây nam hải vực Cam Vũ, một đường đánh Kiến Lung thành ở phía đông hải vực Thái Lãng." Kình Thái kính cẩn nói.
Kình Côn suy ngẫm một chút liền đáp.
"Ừm, thành Lam Vũ nằm rất xa đảo Khang Lạc.
Do một kẻ không tồi là Trịnh Hoài trấn thủ, Trịnh gia trong thành cũng là thế lực thuộc hàng cao cấp, trong thành lại có ba gia tộc trung cấp, sáu gia tộc hạ cấp. Nói chung là binh đông tướng mạnh.
Toà thành này cũng khó công, nó nằm trên núi cao, muốn công thành phải từ bờ biển tiến vào rồi leo lên núi, quá trình này quân thủ thành dễ dàng khiến quân ta đổ máu thật lớn.
Thành Kiến Lung thậm chí còn khó đánh hơn, Cao gia Tôn gia tuyệt đối là hùng mạnh.
Đây hẳn là hư chiêu?"
Kình Côn đưa ra phân tích, xem chừng thông tin của ông ta đối với thế gian cũng không hề đứt, ngược lại là nắm rất rõ ràng. Đây là do Kình Thái và Kình Kiêu thường xuyên hướng ông ta báo cáo tình trạng Nam Hải Minh.
"Cha đoán đúng một nửa. Đánh thành Lam Vũ thực sự là hư chiêu, thành Kiến Lung cách xa chủ lực liên quân, ở giữa còn bị cắt ngang bởi phía bắc Miên Loan Hải Vực. Cả hai thành này về lý đều là hai khúc xương khó nhai.
Họ sẽ giống như cha cho rằng con toàn lực t·ấn c·ông thành Thanh Vân. Nơi đó dễ công hạ, mà đường từ thành Thanh Vân đánh đến đảo Khang Lạc rất ngắn.
Nhưng mấy thành phía sau tuy nhỏ nhưng rải rác rất nhiều, quân ta muốn đánh tới được đảo Khang Lạc sẽ chịu tiêu hao lớn." Kình Thái giải thích, giữa chừng dừng lại nhìn Kình Côn một chút, thấy đối phương có vẻ vẫn chờ đợi điều gì liền vui vẻ nói tiếp.
"Bởi vậy thành Kiến Lung mới là mục đích của con.
Thành này là thành lớn nhất trong cả ba cũng là nơi binh lực mạnh nhất, cách xa chủ lực quân ta, ở gần lại chỉ có một mình Xà gia thuộc liên quân, ở giữa còn bị phía bắc hải vực Miên Loan đã quy thuận Nam Hải Minh.
Tất cả đều cho thấy thành này nằm ngoài tầm với của liên quân, muốn đánh sẽ rất khó.
Nhưng các thế lực ở phía bắc hải vực Miên Loan đã sớm bị con mua chuộc, đến lúc đó quân ta sẽ dễ dàng đưa người qua.
Mà ở thành Kiến Lung, Cao gia đã bí mật đạt thoả thuận với Xà gia, tới lúc đó trong ứng ngoại hợp, công thành dễ như bỡn. Cái giá phải trả chính là giúp Cao gia diệt Tôn gia, hai nhà này t·ranh c·hấp đã lâu lại không phân được thắng bại, cũng tại Nam Hải Minh giữ trung lập nên chúng ta mới có cơ hội nhúng tay.
Thành Kiến Lung về sau cũng sẽ thành cứ điểm quan trọng của chúng ta, đường vận lương sau khi tiến vào lãnh hải Nam Hải Minh cũng là ở đây." Kình Kiêu đem mục tiêu thật sự của mình nói rõ ra.
"Không tồi, không hổ là con trai của ta!" Kình Côn gật gù tán thành, xong lại nói tiếp.
"Trách thì trách Khương gia chủ tiểu tử đó làm việc ác tày trời, nội bộ Nam Hải Minh đã lục đục.
Nếu không cũng không nhiều người phản Khương theo chúng ta đến vậy."
Quả thật, mấu chốt của kế hoạch nằm ở các thế lực tại phía bắc Miên Loan Hải Vực đã phản bội, là thành viên không chính thức của liên quân.
Lòng người là con dao hai lưỡi, lúc cần thiết nó có thể giúp ngươi, nhưng một khi ngươi phạm sai lầm thì nó sẽ quay ngược lại đâm ngươi như thế này.
Kình Kiêu lúc trước có nói, "Thiên tác nghiệt do khả vi, tự tác nghiệt bất khả hoán" chính là ý như này, Khương gia chủ làm mất lòng người, cái giá phải trả cho tội ác đã sắp tới.
Chợt Kình Thái có chút lo lắng nói.
"Cha, về chuyện cổ tiên Khương gia..."
Đây mới là điều hắn lo lắng nhất của cuộc chiến này, sự hiểu biết của hắn về giới cổ tiên còn nhiều hơn Ngụy Thụ Công, vì cha của hắn cũng là cổ tiên. Theo như cha hắn nói, cổ tiên Khương gia có tới bảy vị, tu vi cụ thể từng vị không rõ nhưng nếu như họ muốn động thì liên quân của ông ta đừng hòng nhấc lên được sóng gió gì.
Chỉ thấy Kình Côn ngữ khí bình tĩnh nói.
"Việc này con không cần lo lắng, Khương gia thế lớn, trong giới cổ tiên cũng là vậy, nhiều người đã nhìn họ không vừa mắt."
Kình Thái nghe liền hiểu điều Kình Côn muốn nói, hắn bây giờ chỉ cần lo đánh trận, phía sau có cha hắn và cổ tiên thế lực khác áp chế cổ tiên Khương gia.
Cứ như vậy Kình Thái từ biệt cha, việc hắn cần làm bây giờ là tập hợp binh lực, chờ đợi ngày phát binh.
...
Mà tại lúc liên quân lục đục chuẩn bị chiến sự, ở một toà thành nhỏ nằm ở phía tây hải vực Cam Vũ, sát bên hải vực Bạc Mệnh.
Thực ra ở Đông Hải có rất nhiều thành trì nằm trên đảo, cũng không phải nơi nào cũng sinh sống trong gia trang như Ma gia hay Hà gia. Ví dụ như tòa thành tên Kim Lung này. Trong thành là ba thế lực trung cấp làm chủ, lần lượt là Tiêu gia, Phí gia và Cung gia. Ba gia tộc này ban đầu đối với cư dân rất tốt, nhưng qua mấy đời đã dần dần suy bại, bóc lột dân chúng khổ không chịu được.
Lại thêm mấy nay lan truyền tin tức Khương gia là cái ổ của ma đạo, thiên hạ sắp loạn, vì thế trong thành lúc này nạn trộm c·ướp hoành hành. Ba gia tộc kia thậm chí còn ở phía sau hỗ trợ đám trộm này, qua đó mà dân chúng bị đẩy tới bước đường cùng, nhiều người dù biển cả nguy hiểm nhưng vẫn chọn rời khỏi nơi này.
Nhưng cũng có kẻ không chịu khuất phục mà đứng lên chống lại đám trộm c·ướp.
Tạm gác chuyện đó sang một bên, lúc này ở một quán rượu tồi tàn trong hành.
Có hai người một nam một nữ ngồi ở bên cạnh cửa sổ, hai người này nhìn thường thường không có gì lạ, quần áo còn có chút cũ kỹ.
Nhưng kỳ thực họ là Ma Vô Hối cùng Hà Hạ Đông, cũng không phải họ dùng cổ Huyễn Hoá nguỵ trang mà chỉ là đổi một bộ y phục, làm mặt mũi lấm lem chút, đầu tóc rối chút liền ra bộ dáng này.
Ma Vô Hối không khỏi nghĩ tới mấy câu truyện hắn từng đọc khi ở Trái Đất, cái gì mà vào quán rượu mặc áo choàng đen hay là đeo mặt nạ, đúng là không thể tin được. Dù nói rằng nguỵ trang nhưng chính những kẻ ăn mặc khác thường như thế mới dễ thú hút sự chú ý của người khác, chung quy là mấy tên tác giả đó thích làm màu.
Hắn mà bắt chước làm theo, khẳng định là vừa vào thành đã bị mấy t·ên c·ướp hỏi thăm. Vào thành còn che giấu như vậy chắc chắn là có thân phận bất phàm, khả năng cao là trên người sẽ có không ít nguyên thạch. Vậy thì phiền rồi.
"Tiểu Hối, chúng ta chờ ở đây cũng nửa ngày rồi...Đệ còn muốn làm gì nữa?" Hạ Hạ Đông nói, nàng có chút khó chịu với trang phục hiện tại của mình, thật muốn tìm nhà trọ tắm rửa sạch sẽ rồi mặc mấy bộ váy thêu hoa của nàng.
"Đông tỷ kiên nhẫn chút, người đó sẽ sớm xuất hiện thôi." Ma Vô Hối uống một hớp rượu rồi nói.
Thời chiến loạn, thành Kim Lung này có một vị cổ sư từ một kẻ vô danh đánh ra phong quang khiến người người kính nể, về sau thậm chí còn thành tựu cổ tiên.
Dù rằng người đó bị Khương gia thu nhận, về sau theo Khương gia đại bại mà c·hết đi nhưng bây giờ vẫn chưa phải.
Ma Vô Hối hắn là có ý định đi trước một bước thu nhận người này về dưới trướng khi hắn vẫn chỉ là một kẻ tầm thường vì miếng ăn mà đánh c·ướp, thậm chí đánh cả tam đại gia tộc làm chủ thành Kim Lung.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, còn có kim loại v·a c·hạm vào nhau, chốc chốc lại nghe thấy có người hét lên đau đớn.
"Tiểu Hối, bên ngoài có đánh nhau rồi?" Hà Hạ Đông hiếu kỳ thò đâu ra ngoài cửa sổ nhìn.
Trước mắt nàng là cảnh tượng một đám c·ướp chừng mười lăm người đang đ·ánh đ·ập người qua đường, c·ướp đồ mấy quầy hàng. Trong tay đám này đa số cầm gậy gộc, hai ba kẻ có cầm đao dù hơi nát. Nàng nhìn một chút liền thấy kẻ dẫn đầu là một tên tráng hán đô con lực lưỡng, trên người còn có khí tức cổ sư, nhất chuyển trung kỳ.
Mấy đám c·ướp trong thành thường thường là như vậy, một đám phàm nhân bị dòng đời đưa đẩy mà thành c·ướp, ngẫu nhiên có một tên cổ sư dẫn đội. Dù sao muốn thành cổ sư phải thông qua khai khiếu, nguyên đàm tự nhiên bên ngoài không nhiều tới vậy, kẻ có tư chất cổ sư lại càng ít.
Ma Vô Hối nghe theo liền nhìn qua, nhìn nhìn tên cầm đầu liền biết hắn tu hành Lực đạo, thậm chí dùng qua một hai con cổ gia tăng sức lực bản thân. Dù sao đám cổ sư tán tu ma đạo không có nhiều nguyên thạch, Lực đạo lại là con hàng đã rẻ còn dễ chơi dễ trúng thưởng, ngại gì không dùng.
"Xem ra là có một trong tam đại gia tộc thành Kim Lung hậu thuẫn, quy mô không nhỏ." Ma Vô Hối phán đoán, đám c·ướp không được hậu thuẫn cùng lắm bốn năm tên, một tên cổ sư cũng không có.
"Đông tỷ, chúng ta chờ chút." Ma Vô Hối thấy Hà Hạ Đông ngo nghoe muốn động liền nói, hắn muốn chờ kẻ kia ra tay trước.
Hà Hạ Đông nghe vậy có chút không vui nhưng nàng cũng không trái ý Ma Vô Hối, chỉ là tâm có chút nóng như lửa đốt, muốn lao ra giúp người.
Đúng lúc này có một nhóm người từ đâu chạy ra, rất nhanh vụt qua cửa sổ nơi hai người họ đang ngồi, phương hướng dường như nhắm thẳng đám c·ướp kia mà đi.
Ma Vô Hối khẽ liếc thấy người dẫn đầu liền mỉm cười, kẻ hắn muốn chờ đã đến rồi.
Người này là một thiếu niên chừng mười tám tuổi, ngũ quan hòa thuận, nhìn qua khá dễ nhìn nhưng bên má trái có một vết sẹo to mà dài kéo đến tai, điều này không khỏi khiến người ta nhìn vào có chút sợ. Hắn thân hình cao ráo, cũng khoảng mét tám, mặc võ phục cũ nát, nhiều chỗ rách ra để lộ da thịt bên dưới, có thể thấy được là đã qua luyện tập. Đặc biệt chú ý là thiếu niên này trong tay cầm một thanh hắc thương, nhìn qua có thể thấy là hàng cực phẩm không dễ kiếm, có lẽ cả người hắn thanh hắc thương này là đắt giá nhất.
Thiếu niên này tuổi trẻ nhưng trên người lại có một loại khí chất phi phàm, tuyệt đối không phải kẻ dễ dàng chịu khuất phục trước khó khăn, hắn giống như hắc thương trong tay mình, gặp cản trở liền đâm thẳng đánh tan.
Đám c·ướp nhìn thấy thiếu niên dẫn người áp sát liền ngưng lại nhìn qua, một kẻ gần nhất sợ hãi hô to.
"Là Phí Thiên Dật!"
Nhưng lời vừa ra, hắc thương như hắc xà vồ mồi bổ vào mặt hắn.
Phâp!
Một tiếng xuyên táo vang lên, hắc thương mạnh mẽ đâm thủng đầu t·ên c·ướp này, một kích đoạt mạng. Thiếu niên ánh mắt sắc bén tràn ngập sát khí, thấy máu bắn vào mặt cũng không mảy may lay động, giống như không có gì xảy ra.
Chợt hắc thương đang yên chuyển động, vung mạnh từ trước mặt qua trái, kéo thân thể vô lực của kẻ kia như bị biến thành một lá cờ mà bay theo, cuối cùng dưới quán tính tác động mà đầu rời khỏi thương, cả người bay v·út đi va vào một sạp hàng gần đó, một đường này bay còn để lại máu rải ra đất.
Phí Thiên Dật xoay thương một vòng cuối cùng chống mạnh cán thương xuống đất, vang lên một tiếng mạnh mẽ khiến mặt đất nứt ra. Hắn lúc này có máu dính lên mặt, lên y phục, hắc thương còn có máu chảy thành dòng dần dần đến tay hắn. Nhìn vào giống như một tên sát thần, lực khủng bố thị giác thật lớn, khiến cho không chỉ đám c·ướp mà người dân nhìn vào cũng sợ.
Hắn há miệng gầm lớn, ra lệnh cho người đi sau mình.
"Giết! Không tha kẻ nào!"
"Giết!"
Đàm người chừng mười tên, trong tay đều có thiết côn, gầm lớn lao về phía đám c·ướp. Tuy quân số ít hơn nhưng đám này dường như đã qua huấn luyện một chút, lực lượng không tầm thường, lại thêm binh khí hơn hẳn đối phương, nhìn qua liền biết bên nào sẽ thắng.
Tên cổ sư cầm đầu đám c·ướp thấy vậy cơ mặt liền nhăn nhó, hiển nhiên đối với Phí Thiên Dật và đám người của hắn là vô cùng tức giận. Kẻ này thường xuyên dẫn người phá đám hắn, khiến quân số hắn tử thương thảm trọng, mấy lần phải nghỉ ngơi dưỡng sức chiêu mộ thêm người.
"Phí Thiên Dật tên c·hết tiệt nhà ngươi, xem lão tử hôm nay đập cái đầu chó đó của ngươi thành bã đậu!" Tên c·ướp cầm đầu quát lớn, hùng hùng hổ hổ chạy lại phía Phí Thiên Dật.
Phí Thiên Dật thấy vậy chỉ mỉm cười nói.
"Ngươi? Mấy lần ta tha mạng chẳng qua là vì chưa tìm ra được hang ổ mà thôi! Hôm nay ta vặt cái đầu ngươi xuống, sau đó dẫn anh em đi chiếm hết của cải của ngươi!"
Nói rồi hắn nắm chặt hắc thướng, dũng mãnh lao tới, khí tức cổ sư lộ ra không thua kém t·ên c·ướp cầm đầu kia bao nhiêu, cũng là nhất chuyển trung kỳ.