Chương 96: Phí Thiên Dật, Hà Hạ Đông tỉnh táo.
Tên c·ướp cầm đầu vặn vẹo sống lưng, tay phải co lại tích lực, cơ bắp toàn thân hắn căng lên. Chỉ thấy sau đó có một cái hư ảnh đầu hổ bao bọc lấy nắm đấm tay phải của hắn, đầu hổ dữ tợn, hàm răng sắc nhọn há ra, người xung quanh còn nghe được tiếng nó gầm gừ.
"Cho ngươi nếm mùi cổ Hổ Nha Quyền của lão tử!" Hắn quát lớn, quyền mạnh mẽ đánh tới, nhắm thẳng đầu của Phí Thiên Dật.
Phí Thiên Dật thấy nguy không loạn, thậm chí khoé miệng còn nhếch lên.
Hắc thương trong tay hắn uốn éo như xà, chớp mắt làm một đường vòng cung đánh lên hất văng quyền của t·ên c·ướp cầm đầu qua một bên.
Một quyền chứa đựng lực lượng mạnh mẽ bị hất văng, t·ên c·ướp trong chốc lát không kịp giữ lại thăng bằng, cả người đổ về phía trước.
Nhưng hắn rất nhanh dồn lực vào hai chân chống xuống, đồng thời tay trái đấm lên định làm một cú móc hàm, chỉ là nắm đấm còn chưa đi được bao xa thì đã bị bàn chân của Phí Thiên Dật đạp xuống chặn lại.
Tên c·ướp cầm đầu theo bản năng ngẩng lên liền bị cán thương đen xì đập thẳng vào mũi, tiếng gãy vang lên khiến hắn đau đơn ngã lùi về phía sau.
Mũi đau nhưng hắn chẳng có tâm trạng đâu mà để ý, vội vàng bò dậy hai mắt trợn trừng nhìn Phí Thiên Dật, chỉ thấy đối phương nở một nụ cười trào phúng nhìn hắn.
Tên c·ướp cầm đầu nghiến răng ken két, lần này thì hai quyền song song đánh tới, hai cái đầu hổ gầm lên, xé gió lao đi.
Thế mà Phí Thiên Dật bên này lại chủ động lao tới, thương cầm dọc ra ở trước mặt t·ên c·ướp, hắc thương nằm giữa hai cái hổ quyền.
Vào lúc hắn còn chưa hiểu đối phương định làm cái gì, chỉ thấy cổ tay Phí Thiên Dật chuyển động, hắc thương hoá thành cánh quạt xoay đúng một vòng. Vì nó ở giữa hai quyền của nên một lần xoay này đánh vào hai quyền của t·ên c·ướp, mang theo hai quyền cùng xoay khiến chúng chốc lát đan vào nhau.
Cứ như vậy thế công lần nữa bị hoá giải, Phí Thiên Dật nhanh chóng rụt tay đem thương trở lại, nhân cơ hội đối phương còn mơ hồ làm một đường quạ, mép thương nhắm ngang đầu t·ên c·ướp mà đánh tới.
Tiếng thương xé gió truyền vào tai khiến t·ên c·ướp bừng tỉnh, lông tóc toàn thân rựng đứng, hắn trong giây phút sinh tử để bản năng mách bảo ngửa người ra sau, may mắn nhặt lại cái mạng, sợ hãi lui lại.
Nhưng đối phương nào có để hắn an toàn rút lui, Phí Thiên Dật dụng thương xuất quỷ nhập thần, từng mũi thương sắc lạnh vồ tới muốn lấy mạng hắn, nhanh đến mức để lại tàn ảnh, hại hắn tránh đông tránh tây bảo vệ mấy chố yếu hại, điên cuồng bò lùi. Kết quả một thân lực lưỡng lúc này chi chít v·ết t·hương, có vết còn đâm sâu vào cẳng tay đục ra một lỗ, máu chảy ròng khắp người.
Tên c·ướp cuối cùng bò lùi ra xa, mà Phí Thiên Dật cũng không dí nữa, khoé miệng vẫn như cũ mang một nụ cười trào phúng, thực sự rất gợi đòn.
Nhìn vào liền biết ban nãy hắn chính là chơi đùa với t·ên c·ướp cầm đầu, nếu không đã có thể dễ dàng một thương xuyên táo đoạt cái mạng chó của hắn.
"Bay, bay đâu!" Tên c·ướp cầm đầu giận lắm nhưng hắn sau một hồi giao chiến cũng tự hiểu bản thân đánh không lại người ta, ý đồ gọi đàn em ra hỗ trợ.
Nào ngờ đáp lại hắn là sự im lặng, nhìn qua mới biết hoá ra đàn em của hắn b·ị đ·ánh bại hết rồi, một tên cũng không đứng nổi.
Người của Phí Thiên Dật đánh quá ác, đám đàn em của t·ên c·ướp kia không b·ị đ·ánh vỡ đầu thì cũng gãy tay gãy chân. Dù sao cũng chỉ là người phàm thiếu ăn mà đi làm c·ướp, đối phương không những đã qua tập luyện lại còn cầm côn sắt như thế, thắng được mới lạ.
Cổ họng t·ên c·ướp không khỏi đắng chát, ánh mắt hoảng sợ nhìn Phí Thiên Dật, hoá ra bấy lâu nay hắn cố tình tha mạng mình là thật.
Giờ thì xong rồi, sắp m·ất m·ạng tới nơi.
Phí Thiên Dật thấy chỉ còn mỗi tên cầm đầu liền không câu giờ nữa, hai chân vận lực nhanh chóng bước tới, hắc thương lúc này mạnh mẽ đâm thẳng, nhắm lấy cái đầu t·ên c·ướp, muốn một kích đoạt mạng hắn.
Bang, bang, bang.
Chợt âm thanh dây cung rung động vang lên, không biết từ lúc nào Phí Thiên Dật đã bị bốn năm cái mũi tên nhắm tới, chúng bắn ra từ mấy cái cửa sổ nhà ở xung quanh.
"Hừ, chỉ giỏi đánh lén!" Phí Thiên Dật hừ lạnh khẽ quát, hắc thương đang đâm thẳng chợt chuyển sang quạt ngang, quạt mạnh về bên phải đánh bay mấy mũi tên gần nhất. Sau đó Phí Thiên Dật lại chống thương xuống đất, lấy đó làm điểm tựa rồi bật nhẩy một phát nhấc cả người lên cao né tránh mấy mũi tên còn lại, hắn lúc này tư thế giống như trồng cây chuối ở trên không, cơ tay gồng lên hết mức để giữ thăng bằng.
Bang, bang, bang.
Dây cung vang lên, lại mấy cái mũi tên nữa bắn tới, ý đồ không cho hắn nghỉ ngơi một chút nào. Phí Thiên Dật tặc lưỡi một cái rồi buông thả để bản thân tiếp đất xuống né được vài cái mũi tên. Nhưng đám cung thủ kia làm sao có thể không đoán được chuyển động của hắn, mấy mũi tên khác chính là nhắm tới chỗ hắn đáp đất.
Tưởng chừng như mấy mũi tên này sẽ găm vào lưng Phí Thiên Dật, ngờ đâu chỉ một khắc sau đầu thương dị biến, thế mà uốn éo biến thành một đầu hắc xà to bằng bắp tay người trưởng thành. Đầu hắc xà này nhanh chóng đánh về sau lưng Phí Thiên Dật đập bay mấy mũi tên bắn tới. Xong việc đầu xà lập tức thu lại, biến trở thằng hắc thương bình thường.
Hà Hạ Đông từ phía xa quan chiến không khỏi "Ồ" lên, nàng chưa từng thấy thủ đoạn như ban nãy.
"Cổ Xà Thương nhất chuyển. Thường ký túc ở mũi thương, khi kích hoạt có thể biến mũi thương thành mãng xà, số lượng ngang với số chuyển, cổ tu có thể tuỳ ý điều khiển chúng.
Cổ này thuộc Thương đạo nhưng cũng có thể nói là thuộc Biến Hoá đạo." Ma Vô Hối nhàn nhạt giải thích cho nàng.
Hà Hạ Đông gật gù, cổ trong thiên hạ đúng là kiểu gì cũng có. Nàng không khỏi ghé mắt nhìn Ma Vô Hối một chút, tiểu tử này trong mắt nàng càng thêm bí ẩn, hắn cơ hồ biết rất nhiều thứ.
Nhìn lại trận chiến bên kia, mũi tên vẫn không ngừng từ các cửa sổ bắn ra, mà Phí Thiên Dật hắn như một con rắn uốn éo không ngừng né tránh mũi tên, nếu không thì cũng là một đường thương quạt ngang đánh bật hết thảy, không một cái nào có thể đụng vào hắn.
Còn t·ên c·ướp cầm đầu lúc này đã lui lại từ lúc nào, trêu đầu đổ mồ hồi lạnh, mặt mày tái mét, ban nãy chỉ một khắc nữa thôi hắn liền c·hết thẳng cẳng rồi, tiểu tử này quá hung bạo, thích nhất xuyên táo đầu người khác.
Cung bắn thêm một hồi liền không bắn nữa, xem chừng hết cả tên rồi, đám người kia lần lượt chui ra khỏi cửa sổ mà đứng trên mái nhà, bọn chúng đều mặc đồ đen che giấu thân phận.
Mà ở trên đường, đám thuộc hạ của Phí Thiên Dật cũng tụ lại vây quanh hắn, cảnh giác cao độ, người tới thực sự bất phàm, chừng mười tên, nhưng đáng nói là tên nào cũng là cổ sư, đều là nhị chuyển.
"Lão đại...chúng ta xem ra chúng kế rồi!" Một tên thuộc hạ nói.
Phí Thiên Dật khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm trọng nhìn đám người trên mái nhà, nắm chặt hắc thương trong tay, suy nghĩ một lúc liền nói với mấy tên thuộc hạ.
"Chúng muốn bắt ta, các ngươi không liên quan mau đi đi."
"Nhưng-"
Một bên định phản bác liền bị hắn trừng một cái đành cụp xuống, cuối cùng chỉ nghe hắn quát một câu.
"Cút cho lão tử!"
Đám thuộc hạ nghe vậy liền rụt cổ, nhưng thuỷ chung không dám chạy đi.
Phí Thiên Dật huấn luyện cho bọn hắn, dạy bọn hắn đánh nhau, cho bọn hắn ăn, tuy g·iết người không ghê tay nhưng lại chỉ nhắm vào đám c·ướp mà g·iết, bọn hắn không chỉ mang ơn mà trong lòng đã sớm kính nể người này. Giờ kêu bọn hắn bỏ lại ân nhân, bỏ lại lão đại mà chạy làm sao mà được?
"Các ngươi...Hừ! Một đám ngu ngốc, đã vậy ở lại chiến một trận vỡi lão tử!" Phí Thiên Dật nhìn đám thuộc hạ rõ ràng là phàm nhân nhưng lại dám ở lại đối đầu với cổ sư nhị chuyển vì hắn, khiến hắn không khỏi có chút xúc động.
Chợt một tên trong đám hắc y nhân lên tiếng.
"Phí Thiên Dật, ngươi khôn hồn thì dơ tay chịu trói.
Bọn ta đã sớp bắt được gia gia của ngươi, nếu còn hồ nháo thì bọn ta không đảm bảo được cái mạng già của hắn đâu!"
Phí Thiên Dật nghe vật liền trừng lớn mắt, trong lòng không khỏi đốt lên lửa giận, thực muốn đem đám người này đều xuyên táo.
Nhưng hắn cũng biết, hắn đánh không lại bọn họ, nếu bây giờ lao lên chính là ăn đòn, gia gia cũng sẽ vì hắn bốc đồng mà c·hết. Hắn không sợ b·ị đ·ánh, nhưng gia gia của hắn...hắn sợ mất.
"Được...ta đầu hàng." Phí Thiên Dật đắng chát nói, buông xuống hắc thương, chấp nhận b·ị b·ắt.
Đám thuộc hạ thấy đại ca đầu hàng cũng chỉ đành chịu trận, buông xuống thiết côn. Cứ như vậy cả đám bị trói lại rồi giống như chó bị người ta xích cổ lôi đi.
"Tiểu Hối...chúng ta..." Hà Hạ Đông thực sự không muốn nhịn nữa, bây giờ nàng muốn lao ra cứu người.
"Tỷ tử khi nào hồ đồ rồi? Bây giờ lao ra ứng cứu gia gia của tên kia c·hết chắc." Ma Vô Hối giọng điệu trách móc nói, khiến Hà Hạ Đông không khỏi tỉnh ngộ.
Nàng từ khi đi theo Ma Vô Hối liền đình chỉ dùng cái đầu, đều để hắn làm việc đó. Có lẽ bấy lâu nay dưới áp lực của trách nhiệm nên nàng mới phải không ngừng suy nghĩ, vì gia tộc mà đau đầu, nhưng lúc đó dưới tầng thứ năm truyền thừa Kiếm Vũ, nghe kế hoạch châm lửa bỏ trốn của hắn nàng liền lựa chọn đi theo.
Nàng như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, cánh cửa kia vừa mở ra nàng liền muốn tung cánh bay đi, cứ thế bay mà không hề ngoảnh lại, giờ nàng đang hưởng thụ sự tự do mà mình đã đánh mất bao lâu nay, có chút não cũng lười đem ra dùng.
Cũng tại nàng cảm thấy Ma Vô Hối tuy thật nhiều bí ẩn nhưng hắn rất thông minh, biết cũng rất nhiều, dường như từng bước từng bước đều tính toán kỹ, mơ hồ đem lại cho nàng cảm giác an toàn, cảm giác có thể dựa dẫm được.
Nhưng giờ nàng bị hắn một lời đánh tỉnh, nàng đích thật đang có tự do nhưng không thể dựa dẫm vào người khác như thế, chẳng khác nào chim đậu trên vai người mà đi cả, cái nàng cần làm chính là tự mình đập cánh bay.
Hà Hạ Đông quyết định lấy cái não ra lắp vào đầu dùng tiếp.
"Ừm, đệ nói đúng, vậy giờ đệ muốn chúng ta âm thầm theo sau?"
Ma Vô Hối nhìn nhìn nàng chút liền nói.
"Không, tỷ trước mắt đi tìm nhà trọ thuê phòng đi.
Đệ ở lại nghe ngóng chút, tìm hiểu xem đám người kia và thiếu niên này quan hệ gì, đầu đuôi câu chuyện như nào."
Hà Hạ Đông thấy hắn nói không có gì sai, liền đứng dậy đi trước.
Nhưng nàng không biết, Ma Vô Hối lúc này ngồi tại đó, ánh mắt hơi nheo lại, có một tia lãnh quang lộ ra. Một khắc sau cả người hắn hư hư thực thực hoá thành một làn khói mờ nhạt bay đi.
Hai người dường như quỵt tiền quán rượu này.
...
Đám người Phí Thiên Dật rất nhanh bị kéo đến một trạch viện bỏ hoang. Tên cầm đầu giọng điệu bề trên nói với súc vật bên dưới nói.
"Gia gia ngươi ở bên trong đó, các ngươi cứ ngoan ngoan ở đây, đợi gia chủ đại nhân tới tính sổ!" Nó rồi hắn đạp Phí Thiên Dật ngã nhào ra đất, rồi lại kéo dây thừng giật người hắn dậy, lấy vậy làm thích chí mà cười cười.
Phí Thiên Dật trong lòng khó chịu nhưng lý trí kiềm chế hắn xuống, chỉ đành cắn chặt vào môi khiến môi chảy cả máu, lúc này mới hạ hoả phần nào.
Tới khi bị kéo tới cửa hắn lúc này có chút nóng lòng muốn nhìn thấy gia gia, lo sợ gia gia bị người ta đ·ánh đ·ập.
Tên hắc y nhân kia dơ chân đạp phăng cửa ra, cảnh tượng bên trong lộ rõ ràng. Phí Thiên Dật mở to mắt nhìn vào, muốn nhanh chóng thấy được gia gia an toàn.
Nhưng một khắc sau hắn liền cứng ngắc, môi mấp máy run run, mí mắt nháy loạn. Mà tên hắc y nhân kia cũng tương tự cứng đờ cả người.
Trong gian nhà lúc này là một tên hắc y nhân khác đang ngã ngửa ra đất, cả người run run, mà một bên khác là một lão già nằm gục dưới đất, cả người không động đậy.
"Đại, đại nhân..." Tên hắc y nhân trong nhà nhận ra người tới liền lắp bắp gọi.
"Mẹ nó, ngươi làm gì rồi!" Tên hắc y nhân dắt theo Phí Thiên Dật hoảng lên, buông cả dây thừng trong tay vội chạy tới bên lão già kia, vội vàng kiểm tra mạch.
Một lúc sau, hắn im lặng đứng dậy, trầm ngầm một hồi.
Cuối cùng dơ chân đạp mạnh vào tên hắc y nhân còn lại.
"Mẹ nó! ta bảo ngươi ra tay nhẹ thôi mà?!
Còn cần lão khọm này trở về truyền kỹ thuật rèn đúc Hắc Huyền Thiết cơ mà!
Giờ ngươi đ·ánh c·hết lão rồi còn tác dụng mẹ gì nữa!"
Mỗi một câu quát là một cú đạp mạnh, tên hắc y nhân kia chỉ biết ôm đầu chịu đòn. Hắn thực sự ra tay rất nhẹ nhưng không hiểu sao lão già này xương yếu mà lăn ra c·hết lúc nào, nhưng hắn nào dám nói ra, nói ra chả được gì mà càng thêm đòn.
"Ngươi nói sao...?" Một tiếng nói như kìm nén truyền vào tai tên hắc y nhân đang phát tiết kia, khiến hắn không khỏi quay ra nhìn.
Chỉ thấy Phí Thiên Dật đang quỳ ở kia trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu, hai hàm răng nghiến lại phát ra tiếng ken két, hơi thở bỗng chốc dồn dập, cơ bắp toàn thân cưng cứng lên.
Tên hắc y nhân chẳng để hắn vào mắt, dửng dưng đáp.
"Gia gia nhà n·gười c·hết rồi."
Nói xong lại đạp tên hắc y nhân còn lại tiếp.
Không hề biết Phí Thiên Dật lúc này đang gồng hết sức, cơ hồ đem hết sức mạnh từ khi cha sanh mẹ đẻ đến giờ ra vận dụng.
Pực.
Dây thừng đứt đoạn, hai tay bị trói sau lưng cuối cùng tìm tới tự do. Phí Thiên Dật lập tức dồn lực vào chân xoay người nhảy vồ đi, nhắm tới một tên hắc y nhân đang nắm giữ binh khí.
Mà tên hắc y nhân trong nhà lúc này kịp phản ứng nhìn qua, chỉ thấy Phí Thiên Dật đã đè xuống tên hắc y nhân kia, đoạt lấy hắc thương từ trong tay hắn.
"Mẹ kiế-" Hắn vừa có ý định thôi động cổ trùng thì đột nhiên trong đầu hiện lên mấy suy nghĩ.
"Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến vàng, con là cây lên cam, ông hàng xóm là cây nến đỏ."
"Ta tối nay muốn đi câu lan nghe hát, nơi đó có rất nhiều tiểu huynh đệ đẹp trai tới chơi. Lão tử hôm nay muốn nhuộm vàng thanh kiếm của mình!"
Cứ như vậy hắn đờ ra một lúc, tới khi tỉnh táo lại nhìn qua cảnh tượng bên ngoài khiến hắn không khỏi cả kinh.
Làm thế quái nào mà Phí Thiên Dật đã nắm hắc thương xuyên táo một tên hắc y nhân, đám thuộc hạ của hắn cũng thoát trói cầm lấy thiết côn từ lúc nào, xung quanh chỉ còn bốn tên hắc y nhân phân biệt bốn hướng vây lại đám người.
Đếm qua liền thấy dưới đất có bốn cái xác hắc y nhân, một tên là kẻ tịch thu v·ũ k·hí lúc đầu Phí Thiên Dật vồ tới, ba tên còn lại là người áp giải đám thuộc hạ của Phí Thiên Dật. Cộng thêm tên vừa c·hết, vậy là hắn chỉ trong chốc lát tổn thất năm tên cổ sư nhị chuyển.
Đây con mẹ nó là cái chuyện quái quỷ gì vậy?
Một tên cổ sư nhất chuyển trung kỳ, vài tên phàm nhân mà đ·ánh c·hết năm tên nhị chuyển là đạo lý gì? Làm sao có khả năng? Phi lý, quá mức phi lý!
Hắn cả giận muốn lao ra dạy dỗ đám người Phí Thiên Dật thì đột nhiên đầu óc lại nghĩ linh tinh.
"Thân em vừa trắng lại vừa tròn, bảy nổi ba chìn với nước non."
"hú hú hú khẹc khẹc khẹc."
Chỉ có một hai tích tắc nhưng khi hắn tỉnh táo lại thì lúc này lại có một cái đầu tròn bằng kim loại lao tới, chả hiểu mô tê gì liền bị nó đục thẳng vào mắt khiến hắn hét lên đau đớn, cổ trùng dùng loạn, lòng bàn tay xoè ra, một mũi thương bằng xương vụt ra phóng đi, đâm thẳng vào bụng một tên thuộc hạ của Phí Thiên Dật.
Kẻ này vừa mới thúc thiết côn vào mắt tên hắc y nhân, sau khi bị cốt thương đâm xuyên bụng, cả người liền vô lực ngã ra đất.
Nhưng đồng đội hắn rất nhanh thế chỗ, thiết côn lại bổ tới đánh vào đầu tên hắc y nhân làm hắn ngã ra đất quằn quại. Côn tiếp theo đánh hắn chảy máu đầu, hét lên càng lớn, cơ hồ không còn tâm trạng dùng cổ trùng nữa.
Côn thứ ba chuẩn bị bổ xuống đoạt mạng thì từ đâu một mũi cốt thương đâm xuyên ngực hắn, máu thịt cùng mảnh xương ngực bắn ra, lập tức m·ất m·ạng, cả người đổ xuống đè lên tên hắc y nhân kia.
Hoá ra là một hắc ý nhân khác ở bên ngoài nhanh tay ra đòn, nhưng hắn vừa mới dùng chiêu xong thì đầu xuất hiện suy nghĩ kì lạ.
"Hôm nay về nhà ta muốn vợ ta trói ta vào giường b·ạo h·ành!"
"Ta muốn b·ị b·ạo h·ành!"
Nhưng hắn chẳng còn cơ hội tỉnh táo lại, vì lúc này đã bị một đầu hắc xà to bằng bắp tay người cắn phập vào cổ. Là Phí Thiên Dật vận dụng cổ Xà Thương, hắn bây giờ thu thương kéo theo tên hắc y nhân kia, đồng thời cũng điều khiển hắc xà nhả miệng ra, cuối cùng làm một cước đạp giữa ngực làm tên hắc y nhân như miếng rẻ rách bị đạp bay ra một bên, lăn mấy vòng liền bất động, hắn là bị đầu hắc xà kia cắn c·hết.
Phí Thiên Dật gầm lên một tiếng, g·iết đến cuồng, lại chuyển mũi thương nhắm về một tên khác ở gần.
Tên này vừa mới dùng cốt thương g·iết xong một tên thuộc hạ của Phí Thiên Dật, nhìn qua thấy hắn lao tới liền hoảng loạn bắn ra thêm mấy cái cốt thương nữa.
Nào ngờ Phí Thiên Dật như có chiến thần phụ thể, hắc thương múa một vòng đánh bay toàn bộ cốt thương, khí thế không giảm mà lao tới.
Phập!
Nhưng đúng lúc đó, một mũi cốt thương từ bên phài bắn tới găm vào cạnh sườn hắn khiến bước đi của hắn bỗng chuyển thành loạng choạng. Cơn giận dữ dồn lên não đã khiến hắn bất cẩn, hậu quả chính là đây.
Phí Thiên Dật đảo mắt nhìn qua, tầm nhìn của hắn lúc này có chút nhoè đi nhưng hắn vẫn thấy được rằng còn hai tên hắc y nhân khác đứng vững, nhưng anh em của hắn thì đều đã nằm dưới đất, ai cũng bị cốt thương găm vào người, c·hết tức tưởi.
Hắn chỉ đành nhắm mắt đau đớn, bước chân chậm lại rồi khuỵu xuống, còn có hắc thương chống xuống nên cả người hắn không đổ xuống, cốt thương kia tuy chỉ trúng một chỗ những lại vô cùng trí mạng, nó đâm sao vào sườn mà đục thủng phổi phải của hắn, khiến hắn bây giờ hô hấp chút khó khắn.
Phí Thiên Dật ánh mắt lờ đờ nhìn tên hắc ý nhân trước mặt, kẻ đó ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn, hai tay lại xoè ra chuẩn b·ị b·ắn thêm mấy cái cốt thương đoạt mạt hắng.
Thì bỗng, từ đâu xuất hiện một người ăn mặc bẩn thỉu xuất hiện bên cạnh hắc y nhân, người này đeo bên hông một thanh kiếm, kiếm ngụ ở trong vỏ kiếm màu đen có hoa văn đơn giản. Chỉ thấy người này nhanh như cắt đã rút kiếm ra, Phí Thiên Dật còn không kịp nhìn thấy đường kiếm như nào, chỉ biết sau đó tên hắc y nhân kia bay mất nửa đầu, máu cứ thế phun lên trời rồi rơi xuống như mưa, cảnh tượng kinh dị.
Trong khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng Phí Thiên Dật chỉ nghe thấy hắc y nhân khác quát lớn.
"Ngươi là ai?!"
Sau đó là lần lượt hai tiếng hét thất thanh vang lên, rồi kế đến là sự im bặt, mà Phí Thiên Dật cũng chìm vào hôn mê.