Cánh cửa nặng nề ngăn cách lối thoát hiểm khỏi sự náo nhiệt, Phó Doanh cầm điện thoại nhìn mạng nội bộ, đi xuống dưới vài bước dọc theo cầu thang, xác định trước sau đều không có người lập tức rút laptop từ trong balo ra.
Sau khi thuận lợi truy cập vào mạng nội bộ, Phó Doanh đặt điện thoại di động hiển thị màn hình theo dõi sang một bên, dựa vào tường bắt đầu xâm nhập máy tính của Chung Thu.
Bởi vì không biết Chung Thu có cài phần mềm bảo mật không nên động tác của Phó Doanh rất cẩn thận, vừa đánh máy thỉnh thoảng còn phải chú ý đến xung quanh phòng trường hợp có người đột nhiên đến.
Sau khi thuận lợi kết nối được với thiết bị của Chung Thu, Phó Doanh không khỏi giật mình nhìn thấy điện thoại của Chung Thu (Editor: không kết nối được với máy tính mà lại bất ngờ kết nối được với điện thoại). Hắn tìm kỹ một lần nữa nhưng vẫn không tìm được thiết bị máy tính.
Điện thoại thì điện thoại, cũng không phải không gửi mail trên điện thoại được. Phó Doanh nhớ lúc theo dõi Chung Thu thấy hắn nhiều lần dùng điện thoại để trả lời tin nhắn, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.
Một hạng mục lớn như thế không thể làm một mình được, mặc dù năng lực của Chung thiếu giá rất tốt, nhưng vẫn phải hợp tác với những người khác, những công ty như Chung thị đều có thói quen sử dụng email để giao tiếp văn phòng, hắn ta nhất định sẽ gửi kế hoạch qua mail.
Miễn là Phó Doanh nắm được tài khoản và mật khẩu email của Chung Thu, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Phó Doanh không có hứng với việc hack máy tính của những người khác, hắn liếc mắt đến Chung Thu ngồi ở phía trước bàn làm việc, một bên nghe cấp dưới báo cáo một bên bấm điện thoại, lập tức thông qua internet truy cập đến điện thoại của Chung Thu, xem hắn có gửi mail gì không.
Nhưng hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, sự thật chứng minh mấy trò câu giờ ở chốn văn phòng không chỉ giới hạn ở nhân viên, ngay cả sếp cũng có lúc sẽ lười biếng.
Giám đốc ưu tú Chung Thu trong lúc cấp dưới đang báo cáo thì vui vẻ chơi Anipop trên điện thoại, mặt còn cố tỏ ra nghiêm túc, người khác nhìn vào lại tưởng hắn đang làm cái gì ghê gớm lắm.
Phó Doanh híp mắt nhìn ngón tay hắn lướt nhanh trên màn hình điện thoại, lại xem hình ảnh theo dõi trong phòng họp, nhịn không được cười một tiếng, mặt Chung thiếu gia căng dữ, chơi game sắp qua màn mới à?
Nhân viên báo cáo một hồi, thư ký lại đứng lên nói hai câu, lúc này Chung Thu mới buông điện thoại, giờ mới bắt đầu chỉ đạo công tác.
Phó Doanh nghe không được, chỉ có thể thông qua khẩu hình trên màn hình để đoán nội dung thảo luận.
Trung tâm mua sắm, hợp đồng, hàng hóa xa xỉ là ba từ được nhắc nhiều lần, Phó Doanh viết suy đoán của mình lên máy tính, hơn nữa còn mở điện thoại ra ghi hình lại, chờ về nhà xem lại mấy lần, phân tích nội dung hội thoại của bọn họ.
Nhân viên lục tục rời đi, chỉ còn 2 người, thư ký Phùng giữa trưa mới gặp và Chung Thu, hai người nói vài câu, thư kí cũng đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại mỗi mình Chung Thu.
Chơi Anipop nữa à?
Chung Thu cầm lấy điện thoại, đổi một tư thế lười biếng hơn rồi dựa vào ghế, ngón tay nhúc nhích gõ gõ trên màn hình.
Không khiến Phó Doanh thất vọng nữa, Chung Thu đang mở hòm thư, bắt đầu xử lý email chưa đọc.
Tài khoản và mật mã ở trên màn hình lập tức bị Phó Doanh ghi lại, chỉ chờ Chung Thu rời khỏi, hắn ngay lập tức sẽ truy cập hòm thư.
Thời gian chờ đợi hơi lâu, Phó Doanh bưng laptop ngồi xổm ở góc chết camera, chân đã tê rần, nhưng Chung Thu vẫn không buông di động, vẫn đang viết email.
Phó Doanh thở dài, nhịn không được nhìn thời gian ở góc dưới màn hình, thầm nghĩ nếu cứ kéo dài thời gian thì mình phải rời đi, bằng không ở lại quá lâu sẽ khiến người ta thấy khả nghi.
Hắn chờ đợi trong góc, nhìn chăm chú người khác mà không biết có người cũng đang nhìn chòng chọc hắn.
Chung Thu dựa vào ghế dựa, gõ vài từ vô nghĩa trong mail rồi lại xóa đi, lặp đi lặp lại động tác mãi vẫn không viết thành một câu hoàn chỉnh.
Hắn liếc mắt lên màn hình máy tính, Phó Doanh ôm máy tính ngồi xổm trong góc cầu thang, trong lòng muốn cười nhưng phải kìm lại.
Ngồi xổm mười phút rồi, chân không tê hả? Rõ ràng đứng cầm máy tính sẽ thoải mái hơn, mắc gì phải cứng đầu ngồi cái kiểu đấy?
Sợ bị camera chiếu đến sao? Chỗ đó là góc chết camera, chẳng qua do hắn lắp thêm camera, người khác nhìn vào cũng không tới. . Đam Mỹ H Văn
Chung Thu nhìn chằm chằm Phó Doanh không ngừng duỗi tay ra xoa chân trên màn hình có chút xuất thần. Hai phút sau, hắn hoàn hồn xóa đoạn viết lung tung nãy giờ trên điện thoại, đồng thời gửi hai bản kế hoạch vào hòm thư của "cấp dưới" mà hắn tạo trước.
Buông di động ra, Chung Thu nhìn Phó Doanh đang vui vẻ trên màn hình, nhịn không được nhướng mày.
Màn hình giám sát trong lúc này không thể chuyển sang màn hình điện thoại được, Chung Thu cầm lấy điện thoại gọi vào đường dây nội bộ, nhìn Phó Doanh cuộn tròn một góc trong lối thoát hiểm, nhịn không được cười một tiếng.
Phùng Khánh cầm điện thoại nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ, nhịn không được run rẩy hỏi: "Ông đang làm gì đấy? Cười kiểu ba phần ngả ngớn bốn phần bá đạo, làm người ta buồn nôn."
Chung Thu chửi một tiếng: "Giờ lập tức đi bấm chuông báo cháy đi, bắt đầu diễn tập phòng cháy chữa cháy mà tôi nói lần trước đi?"
"Bây giờ? Chưa thông báo thời gian mà?" Phùng Khánh nghi hoặc.
Chung Thu nhìn Phó Doanh bắt đầu thu dọn máy tính, lập tức nói: "Chính là bây giờ, lập tức bấm chuông đi."
Phùng Khánh cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn đứng dậy lại tường bấm chuông.
Tiếng chuông chói tai tức khắc vang lên ở mọi ngóc ngách, Phó Doanh trên màn hình thay đổi sắc mặt, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhân viên Chung thị liên tiếp sơ tán vào lối thoát hiểm, Phó Doanh nghe trên dưới vang lên tiếng bước chân còn có tiếng chửi đm của ai đó, nhét máy tính vào cặp chịu đựng tê chân đứng lên.
Tiếng bước chân trên lầu càng ngày càng gần, Phó Doanh đuổi không kịp bọn họ, đành quay đầu đi cửa thoát hiểm tầng dưới, như vậy mới không dấy lên nghi ngờ.
Nhưng mà chân tê kinh khủng, mỗi bước đi như thể bị kim châm, chân khập chân khiễng lò dò bước đi.
Tiếng bước chân đằng sau ngày càng gần, nhưng Phó Doanh còn chưa chạy kịp lên trước, hắn cắn răng kệ chân có tê hai không, nhảy xuống mấy bậc thang còn lại.
Chân chạm đất mềm nhũn, mắt cá chân đột nhiên nhói lên một cái, cơn đau nhức lập tức truyền tới, Phó Doanh cố sức vịn tay vịn bên cạnh đứng dậy. Hắn mím môi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, nhịn đau lết thêm hai bước, nhưng cơn đau đến xuyên tim làm hắn ngừng tại chỗ.
May mắn thay, lúc mọi người đến gần, chỉ có vài người chú ý đến hắn, mà mấy người này cũng không dừng bước, tiếp tục đi xuống dưới.
Tiếng bước chân không ngừng lướt qua, Phó Doanh nhẹ nhàng thở ra, đỡ tay vịn đứng lại một lúc, chuẩn bị khập khiễng bước xuống cầu thang.
Không có khói cũng không có tiếng la hét, những người này nhìn qua đều rất bình tĩnh, không có chút nào sợ hãi. Hẳn chỉ là diễn tập phòng cháy mà thôi.
Hắn có thể đi ra ngoài từ lối thoát hiểm gần nhất, sau đó trực tiếp đi thang máy xuống lầu rồi đến bệnh viện nào đó kiểm tra cái mắt cá chân xui xẻo.
Hắn khập khiễng nhảy vài bước, đột nhiên một giọng nữ dịu dàng phía sau vang lên.
"Anh không sao chứ?"
Phó Doanh quay đầu, thấy một nhân viên nữ dừng bước, đứng gần nhìn chân hắn: "Bị trẹo chân hả? Cần giúp đỡ không?"
Cô nàng thấy Phó Doanh không đeo thẻ nhân viên, nhịn không được lại hỏi thêm câu: "Anh ở phòng nào vậy? Sao không đeo thẻ nhân viên? Đồng nghiệp anh đâu, sao để anh đi một mình như thế này?"
Phó Doanh nhất thời không biết trả lời như thế nào, ngơ ngác tính nói bừa, liền thấy cánh tay mình bị siết chặt, giọng nói của Chung Thu từ đỉnh đầu hắn vang lên.
"Đây là bạn của tôi, cô tiếp tục sơ tán đi." Chung Thu đỡ Phó Doanh, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại thế này? Sao chân bị trẹo rồi?"
Phó Doanh chớp chớp mắt, mở mồm ra là nói dối: "Nãy em ăn nhiều quá, nghỉ ngơi một hồi mới đi xuống dưới, nhưng mà đột nhiên chuông báo cháy vang lên, em sốt ruột chạy liền ngã.."
Hắn cười gượng hai tiếng, ra vẻ xấu hổ đẩy Chung Thu ra: "Em không sao, trật không nghiêm trọng, tự đi được."
Nhưng bàn tay Chung Thu ôm vai hắn lại siết chặt, căn bản không cho Phó Doanh vùng ra.
Chung Thu: "Nãy giờ tôi thấy rồi, cậu đau đến xanh cả mặt rồi đừng có cậy mạnh. Hơn nữa trật chân thì đừng có lộn xộn, đi vài bước lại càng nghiêm trọng."
Hắn nói xong liền khom lưng sờ mắt cá chân Phó Doanh, nhăn mày nói: "Bị sưng rồi, cậu đừng lộn xộn."
Cổ chân Phó Doanh hơi lạnh, bị tay hắn nắm chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến mắt cá chân, lập tức khiến hắn đứng tại chỗ không dám động đậy.
"Chắc không nghiêm trọng thế đâu." Phó Doanh vẫn mang tâm lí may mắn.
Chung Thu đứng dậy nhìn hắn một cái, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, làm trong lòng Phó Doanh nhảy dựng lên, chưa kịp nói cái gì liền thấy Chung Thu vươn tay.
Những nhân viên còn chưa ra khỏi lối thoát hiểm trơ mắt nhìn giám đốc của bọn họ bế công chúa thanh niên trẹo chân kia.
Những bước chân dừng lại, Phó Doanh bị ôm lấy cũng sửng sốt, theo bản năng ôm lấy cổ Chung Thu để không bị rớt xuống, lại phát hiện làm thế càng kì cục.
"Thật ra em không cần..."
Chung Thu nâng hắn lên ước lượng, ngắt lời hắn: "Ôm chặt một chút, ngã xuống là bầm tím tiếp đấy."
Hắn nói bằng vẻ mặt bình tĩnh, giống như không phải đang ôm một thằng đàn ông mà là ôm cái bình nước, ngược lại làm cho Phó Doanh cảm thấy mình quá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều rồi.
Phùng Khánh đang đứng ở cửa thang máy duy trì trật tự, đột nhiên phát hiện đội ngũ trước mặt dừng lại, sau đó như thể Mose tách đôi biển mà dạt ra hai bên.
Mà lãnh đạo cao nhất của hắn, Chung Thu, ôm thanh niên lúc trưa từng bước một đi xuống lầu.
Hình ảnh vừa chấn động vừa xấu hổ, cả người Phùng Khánh đơ ra hai giây mới tiếp thu được, nghĩ thầm may mà không ôm trúng gái, như mấy cái tiểu thuyết trên mạng, lát nữa lại gọi điện thoại bảo có con rồi cũng nên.
Hắn đi đến trước mặt Chung Thu, chưa kịp mở miệng đã nghe Chung Thu nói: "Lấy chìa khóa xe của tôi tới, đi bệnh viện."
Phùng Khánh:....?