Nhìn Trộm

Chương 6




Chung Thu tự lái xe chở Phó Doanh đi bệnh viện, tuy Phó Doanh lặp đi lặp lại nhiều lần hắn không có việc gì nhưng vẫn không thể từ chối yêu cầu, không có cách nào chỉ có thể nói là mình không mang theo giấy tờ tùy thân.

Không thể lấy căn cước công dân ra trước mặt Chung Thu được, mặc dù Phó Doanh sử dụng tên thật để tiếp cận Chung Thu, thật ra cũng vì thật giả kết hợp mới dễ dàng làm người ta tin tưởng.

Phó Doanh ngồi trên chiếc xe lăn mới mượn, an ủi Chung Thu: "Thật sự không sao mà, trẹo chân chút thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi."

Chung Thu cau mày nhìn điện thoại, lúc sau mới nói: "Cậu ngồi yên một chỗ đi, tôi gọi điện cho bạn đã."

"Không cần, thật sự không..."

Phó Doanh trơ mắt nhìn Chung Thu gọi điện thoại, ngồi trên xe lăn đột nhiên cảm thấy không ổn. Chỉ là hàng xóm tiếp xúc cùng nhau mấy lần mà thôi, không tính là người quen thân, không việc gì phải tốt với mình như vậy.

Hơn nữa người bình thường thấy hắn từ chối như vậy cũng sẽ không quản quá nhiều, huống chi đây là một vị giám đốc trăm công ngàn việc.

Phó Doanh nghĩ, tay không nhịn được nắm chặt tay vịn, nhìn chằm chằm Chung Thu đang gọi điện thoại, nhịn không được nghĩ hay là cái tên này giả heo ăn thịt hổ, đã phát hiện ra mình nhưng vẫn án binh bất động, đứng yên làm tê liệt kẻ thù?

Hắn càng nghĩ càng nhíu mày, lúc Chung Thu cúp điện thoại quay người liền thấy thanh niên trên xe mặt mày tái nhợt, nhăn nhó.

"Đau lắm à?" Chung Thu đi tới ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân sưng đỏ của hắn, cảm nhận được nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay, nhịn không được nhíu mày nói: "Sao lại sưng to vậy? Lúc đầu đáng ra cậu không nên động đậy."

Phó Doanh nhìn hắn: "Không có việc gì, nghỉ ngơi hai ngày là hết sưng. Buổi chiều anh còn có việc, đừng lo lắng cho em nữa, mau đi đi."

"Hiện tại chân của cậu mới là quan trọng nhất." Chung Thu nhìn hắn bình tĩnh nói.

Phó Doanh sửng sốt, trong lòng càng dấy lên nghi ngờ, do dự mở miệng: "Nhưng em thật sự cảm thấy quấy rầy anh, là em tự té bị thương, không liên quan đến anh, rõ ràng..."

"Không." Chung Thu ngắt lời hắn, họ nhẹ một tiếng nói: "Cậu biết là không liên quan đến tôi, nhưng người khác lại không thế."

Phó Doanh nhíu mày: "Ý anh là sao?"

Chung Thu: "Việc cậu bị thương lúc công ty chúng tôi diễn tập phòng cháy chữa cháy, rất có khả năng sẽ bị người có ý đồ xấu tung lên báo, thậm chí phóng đại công ty sơ tán công nhân viên không đúng chỗ, xảy ra dẫm đạp nhau."

Hắn nghiêm túc giải thích, đôi mắt không chút nào né tránh, đối diện với Phó Doanh: "Không hẳn là tôi phụ trách cậu, mà là đại diện Chung Thị phụ trách cậu, cũng là xử lí tốt chuyện này, bằng không tam nhân thành hổ (1), dẫn phát đến dư luận xã hội không cần thiết, ảnh hưởng đến mọi mặt Chung thị."

(1) Tam nhân thành hổ: thành ngữ điển tích của chỉ về hiện tượng một việc, dù cho sai lầm, hay tin thất thiệt nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải, khi ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật.

Phó Doanh chớp chớp mắt, hơi ngượng ngùng cười cười: "Hay là anh suy nghĩ nhiều quá?"

"Không phải tôi nghĩ quá nhiều." Chung Thu lạnh nhạt nói: "Cha tôi không chỉ có một thằng con trai."

Mắt thấy Chung thiếu gia gần như nói ra mối quan hệ của anh em bọn hắn là ngươi chết ta sống, Phó Doanh cũng không hề giả ngu, lập tức tỏ vẻ đã hiểu.

Hắn gật gật đầu, ra vẻ ngượng ngùng nói: "Lần này em gây phiền toái cho anh rồi, xấu hổ quá."

Có vẻ như mối quan hệ giữa sếp lớn Chung với Chung thiếu gia còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.

"Không có việc gì, cũng tại tôi không báo với cậu việc phòng cháy." Chung Thu cười, đột nhiên đứng dậy nhìn về phía trước, vẫy tay với một người mặc blouse trắng đang đi tới: "Ở đây."

Bác sĩ mặc blouse trắng đi đến tháo khẩu trang, lộ ra một khuôn mặt tròn trịa đầy ý cười.

"Giới thiệu một chút, đây là em họ của tôi, Thôi Nguyệt An."

Phó Doanh cười với đối phương: "Chào bác sĩ Thôi."

Thôi Nguyệt An gật đầu chào hắn, sau đó hỏi Chung Thu: "Chân cậu ấy bị thương hả?"

"Ừ, chú xem trước một chút xem có cần làm gì không." Chung Thu nói.

Thôi Nguyệt An ngồi xổm xuống nhẹ nhàng chạm mắt cá chân Phó Doanh, ngẩng đầu hỏi: "Chạm vào như thế này có đau không?"

Phó Doanh lắc đầu.

"Có đi được không?" Thôi Nguyệt An lại hỏi.

Chung Thu trả lời thay Phó Doanh: "Không đi được, lúc đầu anh ôm cậu ấy tới, trên đường cũng không để cậu ấy chạm đất, nhưng mà mới nãy tới cậu ấy có tự đi vài bước, có ảnh hưởng gì không?"

Thôi Nguyệt An sửng sốt, nhìn Chung Thu: "Thật ra không ảnh hưởng gì đâu, trước hết đi chụp X-quang đi, đã đăng kí chưa?"

"Chưa, cậu ấy không mang giấy tờ." Chung Thu ho nhẹ một tiếng: "Cho nên anh mới gọi điện thoại nhờ chú giúp."

Phó Doanh ngồi một bên hơi xấu hổ, giải thích: "Anh không cần nhiệt tình thế đâu, trẹo chân tí thôi, qua hai ngày là khỏi."

"Cũng không thể nói như thế." Thôi Nguyệt An đứng lên nói với anh họ: "Đẩy cậu ấy theo em, em dẫn đi chụp X-quang trước."

Chung Thu nói ừ, đẩy Phó Doanh đi theo Thôi Nguyệt An đi lên thang máy chụp X-quang, Chung Thu ôm người lên giường, Thôi Nguyệt An nhìn, nhịn không được nhướng mày, muốn nói lại thôi.

Thôi Nguyệt An cầm bản chụp X-quang mới ra, gật đầu nói: "Còn may, xương cốt không có vấn đề gì."

Hắn duỗi tay hơi hơi dùng sức ấn vào vùng mắt cá sưng, nghe Phó Doanh kêu đau, lại thử ấn mấy chỗ khác, xem phản ứng của Phó Doanh, lúc này mới đứng dậy nói: "Tổn thương dây chằng rồi, có thể uống thuốc hoặc bó bột."

Thôi Nguyệt An nói thêm: "Nên bó bột thì hơn, bớt hoạt động lại sẽ nhanh lành hơn."

Chung Thu nghe xong nhìn Phó Doanh: "Chú thấy sao?"

"Bó bột bao lâu mới được tháo?" Phó Doanh hỏi.

Thôi Nguyệt An nghĩ nghĩ: "Một đến hai tuần, nhanh lắm."

Phó Doanh hơi do dự, muốn hỏi có cách khác không, Chung Thu thấy thế liền mở miệng nói: "Tôi thấy cậu cứ bó bột đi, công việc của cậu cũng không cần ra cửa, nếu có nhu cầu đến thư viện tra tài liệu, tôi tiện đường chở cậu đi là được. Còn những tài liệu khác..."

"Không sao, em có thể gọi bạn đến chăm sóc." Phó Doanh cong môi cười: "Hoặc là thuê giúp việc cũng được, bó bột thôi mà, chỉ là một chân không thể cử động, các bộ phận khác đều bình thường."

Thôi Nguyệt An: "Đúng vậy, anh không cần khẩn trương, nhưng mà vẫn nên ít vận động thì hơn." Hắn xem giờ, nói với Chung Thu: "Đi thôi, đi bó bột, làm cho hai người xong còn về nghỉ ngơi."

Bó bột phải xếp hàng, Phó Doanh ngồi bên ngoài chờ Thôi Nguyệt An và Chung Thu làm thủ tục, Thôi Nguyệt An nói với đồng nghiệp mấy câu, Chung Thu đứng bên cạnh chờ hắn nói.

"Được rồi, chờ hai người nữa là đến lượt cậu ta." Thôi Nguyệt An đến bên người Chung Thu hỏi: "Sao nữa, nếu anh không yên tâm nữa thì nói đi, để em động thủ được chưa?"

Chung Thu lạnh nhạt nói: "Đương nhiên là chú phải làm rồi."

Thôi Nguyệt An sửng sốt, không nghĩ đến anh họ của hắn lại mặt dày thế, nhịn không được lẩm bẩm: "Bà mẹ, mặt trời mọc phía Tây à, cậu ta là gì của anh? Khách hàng VIP hay gì mà trịnh trọng thế?"

Chung Thu liếc nhìn hắn một cái: "Không phải khách hàng, đừng có nói bậy."

"Thế thì sao?" Thôi Nguyệt An đè thấp giọng: "Thế là Hoa Mộc Lan nữ giả nam trang à? Em nhìn thấy cũng đâu giống. Hay là anh chịu theo trào lưu, rốt cuộc chịu làm chuyện khác người kích thích Chung Húc và lão bất tử kia à? Nói thật nếu anh mà thật sự tàn nhẫn, Chung gia còn không phải của anh ta? Cứ thích chơi mèo vờn chuột, một bên chạy một bên vờn?"

"Vậy không thú vị." Chung Thu rũ mắt: "So với trực tiếp cho bọn họ cút, chi bằng xem bọn họ hãi hùng dưới mí mắt của anh mày."

Thôi Nguyệt An lắc lắc bả vai: "Chẳng hiểu nổi anh nghĩ cái gì."

"Chú không cần biết." Chung Thu lấy ví ra móc một miếng dán hình tròn nhỏ nhét vào tay hắn. Thôi Nguyệt An nhăn mày chưa kịp hỏi cái gì, đã bị Chung Thu nhéo tay, ý bảo hắn cầm lấy.

"Đợi lát nữa lúc bó bột cho cậu ta bỏ vào, đừng sâu quá cũng đừng nông quá dễ bị phát hiện." Chung Thu lui về sau một bước kéo dài khoảng cách với hắn: "Đừng có nhiều lời, giúp anh mày một chút."

Thôi Nguyệt An cầm đồ nhíu mày: "Hỏi một câu thôi, rốt cuộc anh ta là ai?"

"Một người...thú vị." Chung Thu cười cười: "Được rồi, đừng lo cho anh, chú mau đi đi, bó bột xong anh còn phải đưa người về."

Phó Doanh ngồi trên xe lăn nhắn tin cho Thường Nhĩ, nói chuyện phiếm tao tự dưng gặp xui xẻo, giọng văn cố ý cường điệu bảo tao thảm vãi nồi, nói tóm lại chính là----

Bố mày liệt rồi, mày lo mà chạy qua đây.

Thường Nhĩ chưa hồi âm lại, Chung Thu và Thôi Nguyệt An đã ra ngoài.

Phó Doanh cất điện thoại, bị Chung Thu đẩy vào phòng, hắn nhìn thấy Thôi bác sĩ đang rửa tay chuẩn bị làm cho mình, lại nói cảm ơn.

"Đừng khách khí, bạn của anh họ tôi cũng là bạn của tôi." Thôi Nguyệt An nói, thừa dịp Chung Thu và Phó Doanh nói chuyện, đem máy định vị nhét vào băng gạc, sau đó bọc thêm một tầng vừa lúc cố định.

Hắn đứng dậy vỗ vỗ tay nói: "Xong rồi, ngồi thêm một chút chờ cố định lại."

Phó Doanh nhìn cái chân phải bị bọc kín mít của mình, nhịn không được hỏi: "Một tuần nữa đến phá thạch cao ra sẽ khỏi sao?"

"Trường hợp của cậu nên bó bột hơn một tuần đi, phá thạch cao ra cũng nên hạn chế hoạt động." Thôi Nguyệt An xem giờ, nói với Chung Thu: "Em còn có việc phải lên trước, có vấn đề gì thì anh gọi em. Khi nào phá thạch cao gọi điện trước cho em một ngày là được."

Chung Thu gật đầu, chờ y tá đến kiểm tra một lần, nhân tiện đem cho Phó Doanh và Chung Thu mỗi người một li nước, Chung Thu đưa nước cho Phó Doanh rồi mới uống của mình.

Phó Doanh cầm ly uống xong, trên mặt không tốt lắm, hắn không thích không khí bệnh viện, làm hắn nhớ đến em gái trên giường bệnh.

Chung Thi chờ thạch cao khô, gọi y tá đến kiểm tra, sau đó chở Phó Doanh về nhà.

Không biết có phải hôm nay tinh thần quá căng thẳng lại còn vô cớ bị thương, Phó Doanh lắc lư trên xe Chung Thu, mệt mỏi rã rời, thân thể dần dần thả lỏng, hắn khép đùi, gắng gượng đến lúc xuống xe trước chung cư.

Chung Thu thấy hắn mắt nhắm mắt mở, lên lầu vào nhà trực tiếp đẩy hắn vào phòng ngủ.

Hắn bế Phó Doanh lên giường, nhịn không được nói: "Nhà cậu còn trống hơn nhà tôi nữa."

"Chịu thôi, mới chuyển đến mà, còn nhiều đồ đạc chưa kịp mua." Phó Doanh ngáp một cái, gượng cơn buồn ngủ nói với Chung Thu: "Hôm nay ngại quá, phiền toái anh nhiều như thế."

"Không sao đâu, đừng khách sáo. Tôi lấy đun cho cậu ấm nước nhé. Tôi thấy nước cạn rồi."

Phó Doanh suy nghĩ rồi gật gật, lại véo đùi dưới chăn để bảo trì tỉnh táo: "Phiền anh, vòi nước nhỏ ở bên phải là vòi nấu ăn, anh dùng nước ở đó đun lên là được."

Chung Thu đáp lại, vào bếp đun nước cho Phó Doanh.

Hắn cắm điện, nhìn nhiệt độ trong màn hình điện tử tăng lên, nhìn chằm chằm bọt nước nổi lên rồi vỡ ra, đợi tiếng nhắc nhở vang lên, hắn mới rửa li và đổ nước vào.

Trong nhà im ắng, Chung Thu cười bưng li nước đến phòng ngủ, gõ gõ lên cửa, không đợi Phó Doanh trả lời đã mở cửa ra, đi đến bên giường ngồi xuống.

Phó Doanh đã nắm điện thoại ngủ rồi, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt hắn, mắt kính phản xạ ánh sáng, Chung Thu khẽ cười, đưa tay tháo mắt kính ra.