Như Nước Với Lửa

Chương 29




Vài ngày sau khi giành được Trương Lệ, Thanh Huy và Chu Sưởng đã cho Kinh Hồng một vố không kịp trở tay bằng trên một sản phẩm khác.

Về sản phẩm đó, Phiếm Hải và Thanh Huy vốn chia ra hai miền nam bắc, Thanh Huy chủ yếu chiếm lĩnh thị trường phía bắc, Phiếm Hải ở phía nam, nhiều năm qua vẫn yên ổn hòa bình. Tuy nhiên, sản phẩm của tập đoàn Thanh Huy mới đây đã đạt được bước đột phá về công nghệ, Chu Sưởng bất ngờ chi 100 triệu để bao vây càn quét Thượng Hải ngay trong đêm ra mắt phiên bản mới của sản phẩm.

Vượt sông trong đêm, phá thỏa ước ngầm và đánh vào miền nam, tập đoàn Phiếm Hải không hề chuẩn bị cho cuộc tấn công của Thanh Huy lần này. Video quảng cáo cho sản phẩm tại Thượng Hải của tập đoàn Thanh Huy ngay lập tức lan truyền trên Internet.

Kinh Hồng cũng kinh ngạc quá đỗi: Chu Sưởng không hề thử nghiệm phiên bản mới ở phía bắc trước mà trực tiếp đánh qua Trường Giang, phát động chiến tranh?

Chu Sưởng tự tin về nhận định của mình đến mức độ nào?

...

Thoáng một cái đã sang tháng 10, trước khi lời hứa “tập đoàn Phiếm Hải không tăng tỷ lệ sở hữu cổ phần tại Saint Games trong vòng ba tháng” hết hạn, báo cáo tài chính quý 3 của Saint Games đã được công bố. Các số liệu quan trọng như doanh thu, lợi nhuận ròng đều thấp hơn dự kiến, ​​và là thấp hơn đáng kể so với dự kiến.

Ngay khi báo cáo tài chính được công bố, giá cổ phiếu của Saint Games đã giảm 10% trong một ngày, tất cả các nhà phân tích đều cho rằng thành tích này thật khó tin. Không ai nghĩ rằng thời gian thịnh hành của trò chơi mới Viễn Chinh lại ngắn ngủi như vậy.

Có lẽ vì báo cáo tài chính kém, CEO của Saint Games một lần nữa thúc giục Phiếm Hải hành động để giải quyết các vấn đề liên quan đến chính sách, giúp Viễn Chinh tiến vào Trung Quốc, đồng thời tỏ ra rất sốt ruột.

Có vẻ như trong vài tháng qua, vì vấn đề hoạt động này mà Saint Games đã nhiều lần yêu cầu Phiếm Hải giúp mình tiến vào Trung Quốc, mở rộng thị trường, dù sao thì CEO cũng phải biết rõ thành tích của Viễn Chinh không như kỳ vọng.

Để bàn về việc “tiến vào Trung Quốc”, một ngày nọ, CEO của Saint Games thậm chí còn đích thân bay tới Bắc Kinh, hẹn gặp Kinh Hồng ngay tại Phiếm Hải, tỏ ra rất chân thành.

Tầng 50 cao ốc Phiếm Hải, văn phòng tổng giám đốc.

Trợ lý của Kinh Hồng dẫn Mark Greenberg, CEO Saint Games, vào văn phòng của Kinh Hồng.

Cha mẹ của Mark Greenberg là người Do Thái, bản thân gã cũng có một số đặc điểm của người Do Thái. Trước đây, Kinh Hồng luôn nghĩ người sáng lập công ty game sẽ trông như một tên mọt sách, nhưng Mark Greenberg này rõ ràng không giống vậy, trông gã giống một doanh nhân tinh ranh hơn.

Trên thực tế, mặc dù gã là người sáng lập Saint Games, nhưng những người đóng góp lớn nhất cho công ty thực ra lại là hai đối tác còn lại, những người đồng sáng lập. Ý tưởng trò chơi và thế giới quan đều đến từ hai đối tác, nhưng vì Mark Greenberg quản lý giỏi hơn nên vị trí CEO thuộc về gã.



Tuy nhiên, trong một hai năm trở lại đây, Mark Greenberg cũng vướng vào rắc rối sứt đầu mẻ trán, vào đầu năm ngoái, người ta phát hiện ra gã từng quấy rối tình dục một số kỹ sư nữ tại Saint Games, uy tín giảm mạnh, thậm chí một số cổ đông còn yêu cầu công ty đổi CEO. Tuy nhiên, do quyền kiểm soát hội đồng quản trị của Mark Greenberg tương đối ổn định và tất cả các thành viên độc lập của hội đồng đều đứng về phía mình, nên gã đã vượt qua cơn khủng hoảng một cách an toàn.

Kinh Hồng thậm chí còn không thèm dời bước sang khu tiếp khách, chỉ ngồi sau bàn làm việc, chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Ngồi đi.”

Mark Greenberg thoáng do dự, nhưng vẫn kéo ghế ra ngồi xuống.

Biết Kinh Hồng nói tiếng Anh xuất sắc, Mark Greenberg không cố tình giảm tốc độ nói, gã chỉ mỉm cười, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đến đây vì vấn đề Viễn Chinh tiến vào Trung Quốc đã bị trì hoãn mấy tháng rồi...”

“Không cần vội...” Kinh Hồng trực tiếp ngắt lời gã: “Trước khi nói về việc tiến vào Trung Quốc, hãy nói về báo cáo tài chính quý 3 của Saint Games.”

Mark Greenberg đan mười ngón tay lại đặt lên đùi, nghe vậy, dừng lại một chút, nhưng vẫn nói: “Được.”

Kinh Hồng lục lọi đống tài liệu bên tay phải, không tìm thấy gì, bèn bấm số nội bộ gọi trợ lý: “Lấy một bản báo cáo tài chính của Saint Games giúp tôi. Cả quý 2 và quý 3.”

Đàm Khiêm đáp ngay: “Được thưa sếp Kinh.”

Sau đó, trong khi chờ đợi, Kinh Hồng thậm chí còn phớt lờ Mark Greenberg ở đối diện, chỉ lo phê duyệt một số văn bản.

Hai ba phút sau, Đàm Khiêm mang báo cáo tài chính vào. Kinh Hồng nhận lấy, nói cảm ơn rồi đưa hồ sơ mới phê duyệt xong cho trợ lý đi tải lên mạng nội bộ của công ty. Công ty quá lớn, nhiều việc cần phải được Kinh Hồng duyệt, anh hiếm khi tự mình tải lên mạng nội bộ, cơ bản là phê duyệt trên giấy, sau đó trợ lý scan tài liệu, tải lên hệ thống và lưu trữ bản cứng.

Sau khi trợ lý rời đi, Kinh Hồng chậm rãi mở báo cáo tài chính, nói: “Quý 3, doanh thu của Viễn Chinh giảm 20% so với quý trước, lợi nhuận ròng giảm 29%. Mức tăng trưởng người dùng cũng chậm lại đáng kể, giảm hẳn một phần tư.”

Mark Greenberg im lặng, rồi nói: “Phải. Phong độ của Viễn Chinh không được như mong đợi nên chúng tôi cần mở rộng thị trường gấp.”

“Không phải như thế nhỉ.” Kinh Hồng đưa tay mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu khác rồi nói: “Hình như Viễn Chinh đã thực hiện nhiều sự kiện quy mô lớn trong hai tháng qua? Vào ngày 15 tháng 8, tặng ngay 10.000 đồng vàng khi đăng nhập. Ngày 15 tháng 9, lại thêm một sự kiện tặng ngay 10.000 đồng vàng miễn phí khi đăng nhập. Ngày 30 tháng 8...”

Kinh Hồng đọc từng cái một: “Ngoài ra, kể từ khi chính thức hoạt động, mỗi tháng Viễn Chinh đều tung ra một số hiệu ứng đặc biệt cho kỹ năng nhân vật cho tất cả các ngành nghề, tuy nhiên trong suốt tháng 8 và tháng 9, Saint Games chỉ tung ra một hiệu ứng đặc biệt cho nghề nghiệp kỹ năng tầm xa Mẫu Hạm và một hiệu ứng đặc biệt cho Rồng Bay. Ngoài ra, từ ngày 15 tháng 8 đến ngày 15 tháng 10, tất cả các hiệu ứng đặc biệt đều được giảm giá một nửa. Cuối cùng, trong hai tháng qua, Viễn Chinh đã tạm dừng quảng cáo tại Nhật Bản, Hàn Quốc và Ấn Độ, cắt giảm một nửa quảng cáo tại thị trường lớn nhất Hoa Kỳ, thậm chí dừng hoàn toàn Facebook Ads.” Nói xong, Kinh Hồng ném bản báo cáo ra trước mặt Mark Greenberg.

“...” Mark Greenberg bình tĩnh lại, giải thích: “Do phải ngăn chặn Thanh Huy, đón Phiếm Hải, tích hợp nguồn lực nên Saint Games đã không tập trung vào hoạt động thường xuyên của Viễn Chinh trong hai tháng qua, đúng là có một số sơ suất...”

Kinh Hồng nghe qua loa, nghe xong mới khẽ nhếch khóe miệng, hỏi: “Không phải chứ? Lẽ nào không phải là các anh cố ý làm như thế?”

Mark Greenberg: “...”

Thực ra, Kinh Hồng đã đề phòng chiêu trò này từ lâu. Anh có thể thấy Saint Games không hề chào đón cả Thanh Huy lẫn Phiếm Hải. Mời Phiếm Hải tham gia vào chỉ đơn giản là một bước đi trong sự bất lực. Khi đối mặt với thâu tóm thù địch, các phương pháp xử lý nhìn chung chỉ có vài cái, ví dụ như tìm Hiệp sĩ trắng, hoặc là chiến thuật tiêu thổ, ngoài ra còn có kế hoạch viên thuốc độc phổ biến nhất trong mấy chục năm qua.

Cách làm của Saint Games tương tự chiến thuật tiêu thổ: Bán tài sản có giá trị của công ty hoặc phá hủy các đặc điểm có giá trị của công ty, hoặc mua tài sản rác, làm tăng nợ phải trả của công ty, khiến công ty trở nên kém hấp dẫn, từ đó làm cho người thâu tóm mất hứng thú, cũng có thể gọi là chiến thuật vò mẻ chẳng sợ sứt.

Nói chung là hai hổ cắn nhau, con què con bị thương.



Nhưng các công ty Internet thì khác. Tài sản cốt lõi quan trọng nhất của các công ty Internet hiện nay chính là lưu lượng truy cập, vì vậy, chừng nào báo cáo tài chính của công ty game còn ảm đạm, cả doanh thu và lợi nhuận ròng đều giảm so với quý 2, cho thấy người dùng cũ không còn hứng thú với trò chơi, tốc độ tăng trưởng của người dùng mới đang tiến gần đến bão hòa, Phiếm Hải đương nhiên sẽ mất đi hứng thú.

Ý định ban đầu của Saint Games đại khái là: Lợi dụng Phiếm Hải từ chối Thanh Huy, rồi lấy cớ “quá trình thẩm định” để trì hoãn chấp nhận lời đề nghị của Phiếm Hải, khi báo cáo tài chính quý 3 được công bố, cả Phiếm Hải và Thanh Huy đồng thời mất hứng thú, khủng hoảng của Saint Games sẽ được giải quyết.

Nhưng Phiếm Hải từ chối việc trì hoãn đó, Triệu Hãn Thanh thậm chí còn kéo luôn hành lý ra sân bay vào đêm khuya, vì vậy Saint Games chỉ có thể đồng ý cho Phiếm Hải thẩm định, chấp nhận lời đề nghị của Phiếm Hải, cuối cùng bán ra 31% cổ phần.

Rõ ràng là tập đoàn Phiếm Hải từ chối cam kết không tăng tỷ lệ sở hữu vì cũng muốn giành được quyền kiểm soát Saint Games, vậy nên hội đồng quản trị Saint Games đã cố gắng hết sức để ngăn cản Phiếm Hải thực hiện bất kỳ hành động nào trong ít nhất ba tháng, đợi cho đến khi báo cáo tài chính được công bố và gửi gắm hy vọng vào việc Phiếm Hải sẽ chủ động từ bỏ sau khi xem báo cáo tài chính.

Đối với một trò chơi, chỉ cần nền tảng vẫn còn đó, thì rất dễ dàng đợi đến khi khủng hoảng qua đi và thu hút người chơi trở lại, triển khai các hoạt động. Suy cho cùng, điều người chơi thích nhất không phải là những hiệu ứng đặc biệt lộng lẫy mà là lối chơi độc đáo cốt lõi, họ sẽ không bao giờ từ bỏ Viễn Chinh chỉ vì có ít hiệu ứng đặc biệt hơn.

Nhưng Kinh Hồng đã đoán trước được động thái này. Anh để cho cấp dưới theo dõi hoạt động của Viễn Chinh, thậm chí còn tự mình đăng ký để kiểm tra hoạt động bên trong.

Cuối cùng, đúng như dự đoán, Viễn Chinh tặng vàng hai lần, toàn bộ hiệu ứng đặc biệt đều được bán nửa giá và chỉ tung ra duy nhất hai món đồ trong suốt 61 ngày của tháng 8 và tháng 9. Đồng thời, các báo cáo cho thấy các chương trình khuyến mãi tiếp thị ở Nhật Bản, Anh, Ấn Độ và những nơi khác đã bị đình chỉ, cố tình làm chậm sự tăng trưởng số lượng người dùng.

Nói cách khác, trong mấy tháng qua, Saint Games đã cố tình biến Viễn Chinh thành một game rác rưởi, để cho Saint Games trông như một công ty rác rưởi.

Kinh Hồng lại hỏi Mark Greenberg: “Ba tháng đã trôi qua, Saint Games đã tìm được vài công ty tài chính nhỏ và có ý định mua lại 31% cổ phần trong tay Phiếm Hải phải không?”

Kinh Hồng đoán rằng sau ba tháng này, Saint Games đã tìm được vài đã tìm được vài công ty tài chính nhỏ ở Mỹ hoặc châu Âu, muốn lợi dụng báo cáo tài chính yếu kém, giá cổ phiếu thảm hại để khiến tập đoàn Phiếm Hải mất hứng thú và muốn thoái vốn, rồi thừa cơ hội này, mọi người cùng nhau mua lại 31% cổ phần trong tay Phiếm Hải. Bằng cách này, các cổ đông của Saint Games lại bị phân tán ra, quyền kiểm soát công ty được lấy lại, khủng hoảng đã được giải quyết. Những công ty tài chính nhỏ đó chắc hẳn đã biết kế hoạch của Saint Games, họ chỉ muốn giành được một phần của miếng bánh Viễn Chinh, kiếm chút tiền lời mà thôi.

Nếu Phiếm Hải vẫn muốn chờ xem, không bán số cổ phần này ngay, thì Saint Games sẽ phải cố chịu đau, tiếp tục hạ thấp giá trị công ty thêm vài tháng nữa, phản ánh trong một số báo cáo tài chính sắp tới.

Tóm lại, tất cả đều nhằm mục đích làm cho Phiếm Hải lầm tưởng Viễn Chinh – game quan trọng nhất trong những năm gần đây của Saint Games – sẽ có tương lai vô cùng ảm đạm, mất đi hứng thú kiểm soát Saint Games, và chuyển nhượng 31% cổ phần cho người chịu đứng ra gánh tổn thất.

Mark Greenberg đáp: “...Tất nhiên là không. Sao chúng tôi lại nghĩ thế được?” Nhưng nụ cười của gã đã trở nên gượng gạo rõ rệt.

Kinh Hồng tiếp tục hỏi: “Saint Games chỉ có ý định để Phiếm Hải làm cổ đông lớn trong ba tháng, nên các anh mới luôn thúc giục Phiếm Hải giải quyết vấn đề chính sách cho Viễn Chinh, mở sẵn đường cho Viễn Chinh tiến vào Trung Quốc, phải không?”

“No!” Lúc này, Mark Greenberg chỉ có thể lặp lại liên tục: “No!”

Kinh Hồng lại nói: “Lợi dụng Phiếm Hải để đẩy lùi Thanh Huy, sau đó thúc giục Phiếm Hải giúp Viễn Chinh giải quyết vấn đề chính sách của Trung Quốc, giành quyền vận hành tại thị trường Trung Quốc, đồng thời làm giảm doanh thu và lợi nhuận của Viễn Chinh. Sau ba tháng, dùng bản báo cáo tài chính quý 3 xấu xí khiến Phiếm Hải cho rằng mình đã phạm sai lầm, đã thua lỗ, rồi mất hứng thú với Saint Games, và bán lại cổ phần của Saint Games cho các anh... Mà đúng lúc giá cổ phiếu đang thấp, các anh còn kiếm thêm được một món hời.” Kinh Hồng cười: “Lập kế hoạch giỏi đấy. Lợi dụng Phiếm Hải hoàn toàn triệt để và trắng trợn nhỉ.”

Đê tiện thật, Kinh Hồng nghĩ. Giờ thì anh đã hiểu tại sao Chu Sưởng lại mạnh tay với Saint Games như thế rồi.

Mark Greenberg vẫn phủ nhận, nhưng trái tim gã nay đã lạnh như băng. Gã cho rằng Kinh Hồng và Chu Sưởng còn trẻ, không làm ăn ở thị trường phương Tây – nơi đi đầu của chủ nghĩa tư bản – thì dễ lợi dụng, thế nhưng quá rõ ràng, chính gã mới là kẻ ngây thơ.

“Rất tiếc vì đã đi đến nước này. Tuy nhiên, vì anh đối xử với Hiệp sĩ trắng trước đây như thế...” Ở đối diện, Kinh Hồng ngồi sau bàn làm việc, một tay chống cằm, khẽ mỉm cười, thế mà trông còn rất đẹp, anh nói: “Công ty của anh, tôi thấy không giữ được đâu.”