Ngày mùng sáu Tết, Kinh Hồng hẹn bác hai đi ăn bữa cơm để nói chuyện, bác hai ặt chỗ ở một nhà hàng Nhật.
Nhà hàng Nhật này khá có tiếng, bên trong có rất nhiều hoa anh đào giả được làm rất chuyên nghiệp, cánh hoa trông giống hệt như thật, các phòng riêng nhỏ được bố trí hai bên hành lang, trần các phòng riêng được để trống giúp thực khách ở trong có thể nhìn thấy hoa anh đào đó. Các phòng riêng cũng mang phong cách Nhật Bản, có cửa trượt kiểu Nhật, trang trí kiểu Nhật, bàn thấp kiểu Nhật và nệm futon kiểu Nhật. Tuy nhiên, để thuận tiện theo thói quen của khách, hay nói thẳng ra là để đảm bảo cho việc kinh doanh của mình, sàn phòng được nâng lên, khách phải đi lên hai bậc thang, dưới sàn của bàn thấp được khoét rỗng hai mảnh để vừa chân khách.
Kinh Hồng đến sớm hơn mười lăm phút, bảo tài xế ăn chút gì rồi bước vào căn phòng riêng nhỏ do Kinh Thiên Bình đặt trước.
Anh vừa ngồi xuống, chưa kịp uống một miếng trà thì Triệu Hãn Thanh đã nhắn tin có việc. Thời gian có hạn, Kinh Hồng trực tiếp bấm số gọi: “Sao vậy?”
Đằng sau bức tường ngăn mỏng kiểu Nhật, Chu Sưởng nhận ra giọng nói của Kinh Hồng chỉ bằng hai chữ đó.
Hắn nghĩ: Thật là trùng hợp, trước đây chưa bao giờ gặp trong nhà hàng, dạo này lại gặp hai lần rồi.
Bàn bên này đã ăn xong, Chu Sưởng là người duy nhất còn ở lại trong phòng, vừa hay được yên lặng.
Hắn nghe Kinh Hồng ra lệnh: “Cậu ta? Tại sao đột nhiên muốn bán công ty? Trước đó đã từ chối rồi kia mà. Nói công ty này là cuộc sống của mình.”
Im lặng một lúc, Kinh Hồng lại nói: “Thế à... mẹ ngã bệnh. Ừ, được, giá này xem như hợp lý. Không, thế này đi, vẫn là 600 triệu, không giảm, chúng ta chỉ lấy 80% cổ phần, 20% còn lại để lại cho nhóm sáng lập, coi như kỷ niệm của họ. Nói lại với cậu ta rằng cậu ta luôn được chào đón trở lại Phiếm Hải bất cứ lúc nào, cậu ta sẽ luôn có một vị trí. Ngoài ra, bảo Đàm Khiêm chuẩn bị quà cho mẹ cậu ta, đi thăm hỏi.”
Chu Sưởng im lặng lắng nghe.
Sau đó Triệu Hãn Thanh lại báo cáo một chuyện khác, Kinh Hồng nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói: “Điểm vào này quả thực khá tốt, người sáng lập cũng rất có năng lực. Thế này đi, đầu tư vào vòng gọi vốn thiên thần cũng được, nhưng Phiếm Hải yêu cầu người sáng lập phải lấy ra một phần tiền của mình. Nếu tất cả số vốn đều đến từ Phiếm Hải, mà bản thân anh ta lại không bỏ ra một đồng nào, có thể anh ta sẽ không làm việc chăm chỉ. Ừ, đúng, tự anh ta bỏ ra 10 triệu, Phiếm Hải khớp thêm 40 triệu, tổng cộng là 50 triệu cho vòng gọi vốn thiên thần. Anh ta vừa bán một công ty, tôi biết trong túi anh ta có rất nhiều tiền, đúng vậy, ít nhất cũng phải bỏ ra một nửa, nếu không thì khỏi đầu tư.”
Kinh Hồng không thực sự quan tâm đến tiền bạc, nhưng anh ghét “thất bại“.
Chu Sưởng nghĩ: Lại nữa rồi.
Bản chất thần thánh và bản chất ma quỷ trong cơ thể hòa quyện vào nhau, mỗi người có thể đưa ra những nhận xét hoàn toàn trái ngược nhau về Kinh Hồng. Chính sự pha trộn hoàn hảo giữa thần và quỷ này đã mê hoặc người khác, khiến họ càng ngày càng lún sâu vào đó, ngày càng trở nên điên cuồng, luôn muốn đến gần hơn, muốn khám phá thêm. Như một giọt mực vô tình rơi vào một bức tranh, bắt mắt, độc đáo và bất ngờ, nó có thể làm hỏng bức tranh, hoặc có thể nâng bức tranh lên tầm cao mới, khó mà nói được.
Ít phút sau, Kinh Hồng cúp máy. Bác hai Kinh Thiên Bình đã đến.
Hai người gọi vài món, và quả nhiên, ngồi xuống không lâu, Kinh Thiên Bình đã yêu cầu Kinh Hồng không chuyển sang đầu tư cho Livestream Tường Long, mà muốn anh tiếp tục ủng hộ Livestream Không Biên Giới của con trai mình. Thậm chí, ông ta còn tuyên bố nếu Kinh Hồng thực sự vứt bỏ Livestream Không Biên Giới, ông ta sẽ tách Siêu thị Thiên Bình dưới tên mình ra khỏi hệ thống của Phiếm Hải.
Siêu thị Thiên Bình tuy 100% thuộc sở hữu của Kinh Thiên Bình, nhưng thực tế lại gắn bó chặt chẽ với thương hiệu Phiếm Hải, từ khi ra đời đến nay vẫn do tập đoàn Phiếm Hải điều hành, Phiếm Hải thu phí quản lý.
Kinh Hồng cố gắng giải quyết xung đột một cách thân thiện. Anh nhấp một ngụm Genmaicha, nói bằng giọng chân thành: “Bác hai, ở cương vị này, con cũng có khó khăn của riêng mình.”
Kinh Hải Bình và Kinh Thiên Bình là người miền nam, sau này mới dọn đến Bắc Kinh, vì vậy, khi xưng hô với những người lớn tuổi trong gia đình, Kinh Hồng và các anh em họ thường gọi kiểu bác hai, v.v., hoàn toàn khác với người Bắc Kinh chính gốc.
Giọng Kinh Hồng đều đều, anh lại nói: “Một phần ba lợi nhuận của Phiếm Hải đến từ việc kinh doanh game, livestream game gắn bó chặt chẽ với việc kinh doanh game, không thể có sai sót nào được. Hiện tại Livestream Tường Long... quả thực phù hợp với yêu cầu của Phiếm Hải hơn.”
Kinh Thiên Bình cũng không từ bỏ, ông ta nói: “Kinh Hồng, làm một người cha, bác cũng có những khó khăn của mình. Kinh Bác đã 36 tuổi rồi, nó không muốn mất chức CEO, không muốn mất đi công ty của mình.”
Kinh Hồng xuôi theo lời đối phương: “Vậy nên, Phiếm Hải thanh lý toàn bộ cổ phần của mình cũng tốt cho Kinh Bác. Nếu đầu tư vào Livestream Tường Long, nguồn lực của Phiếm Hải sẽ không đủ để hỗ trợ Livestream Không Biên Giới nữa, thay vì cứ lao đao ở giữa không lối thoát, Kinh Bác nên tìm một chỗ dựa khác.”
Kinh Thiên Bình dường như vẫn ý thức được khả năng của con trai mình: “Không có sự hỗ trợ của Phiếm Hải, Không Biên Giới làm sao tồn tại được?”
Hai người nói vài câu nhưng Kinh Hồng vẫn không thỏa hiệp, anh nói: “Bác biết đấy, con phải có trách nhiệm với cổ đông và nhân viên của mình.”
Sau đó, Kinh Hồng bỗng nhiên đổi sang một chủ đề có vẻ không liên quan, anh nói: “Mười năm trước... năm 2008.”
Kinh Thiên Bình: “...Thì?”
Kinh Hồng dường như chỉ tự nói: “Trong cơn khủng hoảng tài chính năm 2008, tình cờ con đang thực tập tại Merrill Lynch.”
Merrill Lynch, ngân hàng đầu tư khá có tuổi của Mỹ, một trong chín ngân hàng đầu tư hàng đầu thế giới, Kinh Thiên Bình cũng biết. Lúc đó, Kinh Hồng còn đang học tiến sĩ ở Mỹ, nhưng là con trai của Kinh Hải Bình nên anh có thể dễ dàng thực tập ở bất cứ đâu mình muốn. Nơi mà những người khác tranh nhau vỡ đầu để vào, Kinh Hồng lại như có thể có thể chơi bốc thăm, mỗi năm nghỉ hè lại rút ra một ngân hàng đầu tư may mắn để thực tập.
“Mùa hè năm đó, con đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng sa thải hàng loạt.” Giọng nói của Kinh Hồng nghe rất xa xôi: “Vì cuộc khủng hoảng thế chấp dưới chuẩn, Merrill Lynch mất 19 tỷ đô la Mỹ. Một ngày trước kỳ sa thải lớn đó, mọi người cùng nhau ăn trưa, cuối ngày cả nhóm ôm nhau và nói Mong được gặp lại tất cả vào ngày mai. Lúc đó con đang ở trong nhóm ngành, một đồng nghiệp đã hẹn một cộng tác viên của nhóm sản phẩm để thảo luận về dự án, hẹn vào thứ sáu, đánh dấu lịch xong rồi, nhưng hai người họ buồn bã nói không biết đến lúc đó chúng ta có còn ở đó không. Trước khi tan làm, mọi người trao đổi thông tin liên lạc của mình cho đồng nghiệp ở nhóm bên cạnh, hứa với nhau sẽ giữ liên lạc. Khi mọi người gặp nhau, những gì họ nghĩ là chúng ta có gặp lại nhau không, đây có phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau không.”
Nói đến đây, Kinh Hồng nhấp thêm một ngụm Genmaicha: “Vào buổi sáng xảy ra đợt sa thải đó, mọi người đều chờ đợi thông báo. Các đồng nghiệp trong nhóm của con liên tục tải lại hộp thư của họ, cả tòa nhà chìm trong im lặng hoàn toàn. Lúc 9 giờ sáng, con trơ mắt nhìn... nhân viên tổ chức cho vài cuộc họp trong tuần đó đã hủy cuộc họp hết. Họ đã bị sa thải, sẽ không dự họp nữa. Trên mạng nội bộ, từng người quen biết nhau nói lời tạm biệt, đến 12 giờ trưa, tài khoản của họ biến mất. Cuộc trò chuyện trước đó vẫn còn đó, nhưng tài khoản đã bị hủy, đi theo sau ID là một câu Tài khoản này đã bị hủy. Không có sự khác biệt giữa thành tích tốt và thành tích kém, những người có thành tích tốt nhất cũng vẫn ra đi, không có sự khác biệt giữa vị trí quan trọng và không quan trọng, không ai được an toàn. Những người ở lại thì khóc, không biết mình có thể làm gì để giúp đỡ, nên họ để lại những bình luận khen ngợi những người đã rời đi trên Linkedin, gửi tài khoản nhóm giúp đỡ lẫn nhau cho những người họ biết. Đó là địa ngục. Con vẫn còn nhớ một câu nói của một nhân viên quản trị rủi ro đang phụ trách nền tảng mà con biết lúc đó, anh ấy nói, khi cậu đóng gói đồ đạc, cậu phát hiện ra rằng tất cả những gì mình có thể mang theo thực ra chỉ là một vài thứ như ly nước, khung ảnh, v.v., chỉ khi đó cậu mới nhận ra rằng hàng trăm ngàn dòng mã chương trình mà cậu gõ ra từng chút một trong nhiều năm qua không phải của mình, cậu thậm chí không thể trình bày chúng cho gia đình tiếp theo, và rồi cậu nhận ra chúng chưa bao giờ thuộc về mình.”
Sau đó, vào tháng 9, Merrill Lynch chấp nhận số phận bị mua lại, Bank of America tiếp quản Merrill Lynch.
Cuối cùng, Kinh Hồng nói: “Như con đã nói trước đó, con có những khó khăn riêng khi đứng ở vị trí này.”
Khi ở Thung lũng Silicon, tất nhiên Kinh Hồng đã nghe về viễn cảnh ngày tận thế ảm đạm khi bong bóng Internet vỡ tan vào năm 2000. Không còn một chiếc xe hơi nào trên tất cả những con đường trong Thung lũng Silicon, nơi đó đã trở thành một tòa thành trống rỗng, khác hoàn toàn với cảnh kẹt xe trông như một lũ cá mòi bị nhồi nhét vào hộp sau này. Vô số nhà của người dân đã bị tịch thu, ngày hôm qua những người có thu nhập cao nhất trong ngành Internet còn đang ca hát và nhảy múa, hôm nay họ chỉ có thể khóc than.
Nhiều người đã làm việc cho công ty nhiều năm, thậm chí số điện thoại của họ cũng là một phúc lợi do công ty cung cấp, sau khi họ bị sa thải, ngay cả những số điện thoại họ đã sử dụng nhiều năm cũng bị lấy lại, dường như đã mất tất cả mọi thứ trong một tích tắc.
Và bây giờ ngưỡng sa thải thậm chí còn thấp hơn. Trước đây, các công ty lớn chỉ sa thải nhân viên khi họ gặp vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng giờ đây, họ có thể làm như vậy chỉ để làm hài lòng các nhà đầu tư ở phố Wall, để chứng tỏ rằng lợi nhuận vẫn đang tăng trưởng.
Kinh Thiên Bình hiểu ý Kinh Hồng, im lặng một lát, cười gượng rồi nói: “Kinh Hồng, con cũng quá cảm tính rồi đấy. Nhìn Chu Sưởng của Thanh Huy, nhìn đối thủ cũ của con kìa! Người ta kể rằng khi tư vấn cho McKinsey, hắn một lần sa thải một phần nhân viên của người ta đó! Công ty đang trong ngày nghỉ, cửa khóa, mọi người đang chờ thư, ngày hôm sau, rất nhiều nhân viên bảo vệ có vũ trang đang đi khắp công ty để đề phòng! Nhờ vụ đó mà hắn nổi tiếng! Con như vậy thì làm sao có thể đấu với Chu Sưởng?”
“...” Kinh Hồng chậm rãi nói: “Trước hết, công ty đó bắt buộc phải sa thải một số người, nó đã mất khả năng chi trả, điều con muốn tránh là đi đến bước đường đó. Thứ hai, đó không phải là công ty của Chu Sưởng, anh ta không cần phải chịu trách nhiệm với những nhân viên đó. Anh ta cần phải chịu trách nhiệm với khách hàng của mình, đảm bảo lợi ích của chính công ty đó.”
Kinh Thiên Bình cười khẩy: “Ha...”
Kinh Thiên Bình còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Chu Sưởng lại khẽ ho một tiếng.
Kinh Hồng ngẩn ra.
Từ tiếng ho này, anh nhận ra rằng Chu Sưởng đang ở ngay bên cạnh họ.
Ở giữa chỉ có một bức tường mỏng ngăn cách, Chu Sưởng đã nghe rõ cả cuộc trò chuyện.
Kinh Thiên Bình khó hiểu nhìn Kinh Hồng: “...???”
Kinh Hồng nhịn cười, không lên tiếng, chỉ dùng khẩu hình: “Chu Sưởng.”
Những lời vừa rồi lọt vào tai Chu Sưởng, Kinh Hồng cảm thấy có đôi phần sung sướng.
Kinh Thiên Bình biến sắc, ông ta ngồi một lúc với vẻ xấu hổ rõ ràng, rồi nhỏ giọng nói với Kinh Hồng: “Thôi vậy. Hôm nay bác đi trước.” Chắc là sợ lát nữa sẽ gặp mặt.
Kinh Hồng gật đầu.
Cửa trượt bị kéo ra lạo xạo, Kinh Thiên Bình bước xuống cầu thang, vịn vào tường để đi giày. Bụng ông ta quá to, tầm nhìn hướng xuống bị cản trở, sau một lúc rối tung lên, cuối cùng thì ông ta kéo giày lệt xệt bỏ đi.
Kinh Thiên Bình đi rồi, Kinh Hồng ngồi tại chỗ im lặng một lúc, người phục vụ bưng món cuối cùng họ gọi lên, một đĩa sashimi. Đó là cá ngừ vây xanh, nhìn chất thịt có vẻ rất tươi.
Hai phút sau, Kinh Hồng nhìn thấy một bóng người cao lớn ở phòng bên cạnh đi đến vách ngăn giữa hai phòng, gõ lên khung gỗ, hỏi: “Tổng giám đốc Kinh?”
Kinh Hồng ngước lên, đáp: “Ừ?”
Vách ngăn còn có thể di chuyển, mở ra sẽ tạo thành không gian cho nhiều người tụ tập. Kinh Hồng nghe thấy một tiếng trượt nhẹ, bóng dáng cao lớn của Chu Sưởng hiện ra sau vách ngăn, với gương mặt đang mỉm cười.
Hai người nhìn nhau một giây, Chu Sưởng nhấc chân bước vào, lười biếng ngồi trên đệm đối diện với Kinh Hồng, một chân co lên, một chân thả lỏng, một tay đặt trên đầu gối, tay còn lại chống đất, nói: “Phục vụ nói bên này chắc chỉ còn một người.”
Kinh Hồng vẫn ngồi thẳng lưng: “Ừ.”
Chu Sưởng hất cằm về phía một bàn đầy đồ tươi sống, hỏi: “Anh không muốn ăn à?”
Kinh Hồng không trả lời vào chủ đề, anh nhìn Chu Sưởng, nói bằng giọng Bắc Kinh khá thoải mái: “Tổng giám đốc Chu không xem mình là người ngoài thật đấy à.”
Kinh Hồng luôn nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn với người khác, kể cả bạn bè thân thiết, bao gồm cả anh em họ như Kinh Ngữ, nhưng gần đây khi đối mặt với Chu Sưởng, không rõ vì sao anh ngày càng trở nên tùy tiện.
Chu Sưởng không giận, trả lời: “Anh Kinh ăn một mình thì chán lắm.”
Kinh Hồng tán thành: “Cũng phải.”
Không biết tại sao, gặp được Chu Sưởng, sự khó chịu trong lòng Kinh Hồng bất giác tan biến đi phần nào.
Kinh Hồng lại gọi phục vụ vào, lật qua thực đơn rồi gọi một tô tonkotsu ramen.
Chu Sưởng nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn, hỏi: “Lại gọi thêm? Anh còn còn chưa ăn một miếng nào.”
Kinh Hồng chán ghét nói: “Không thích ăn mấy thứ này, gói lại cho tài xế vậy.”
Chu Sưởng mỉm cười hỏi: “Sao thế?”
Kinh Hồng đáp: “Còn sống.”
Chu Sưởng cười: “Giống nhau. Tôi cũng không thích đồ sống.”
Kinh Hồng lại đưa thực đơn cho Chu Sưởng: “Anh Chu còn muốn ăn gì nữa không.”
Chu Sưởng không nhận: “Thôi, no rồi.”
Ramen được mang lên rất nhanh chóng. Người phục vụ mặc kimono.
Mùi thơm của tonkotsu ramen tràn ngập khắp phòng. Kinh Hồng dùng đũa gắp ramen, ăn từng miếng lớn.
Chu Sưởng không nói gì, chỉ ngồi đối diện nhìn Kinh Hồng ăn mì.
Sột một cái, cả miếng lớn trôi vào miệng.
Trước kia, với tư cách là CEO Phiếm Hải và CEO Thanh Huy, ở nơi công cộng, hai người họ ít nhiều gì cũng hơi kiểu cách.
Đứng đắn, hoạch định, quản lý, cẩn thận cân nhắc từng lời nói, câu hỏi cần đặt ra hay, câu trả lời lại càng phải hay phải đẹp, một khi không đủ tiêu chuẩn sẽ nảy sinh nhiều rắc rối.
Nhưng bây giờ lại là một bầu không khí của hồng trần thế tục.
Giản dị, ấm áp, yên bình, nhàn nhã, không cần tỏ ra sẵn sàng chiến đấu đến chết với ai đó.
Đột nhiên, đũa trong tay Kinh Hồng kẹp hụt, vài sợi mì rơi tõm trở lại vào tô, làm vài giọt nước mì văng tung tóe. Nước mì bắn vào cổ tay áo sơ mi xanh nhạt mà anh mặc hôm nay, thấm ướt vài khoảng nhỏ.
“...” Kinh Hồng ngẩng đầu tìm khăn giấy.
Chu Sưởng thấy khăn giấy trên bàn này ở bên tay phải mình, bèn rút ra hai tờ, không đưa cho Kinh Hồng, mà trực tiếp nhắm đến vị trí tay áo anh, cứ thế lau đi.
“...” Sau khi được lau sạch, Kinh Hồng đặt đũa xuống, cởi khuy măng sét, xắn tay áo sơ mi lên vài nếp cho đến dưới khuỷu tay rồi lại cầm đũa lên.
Chu Sưởng nhìn ngắm hai cổ tay và cẳng tay lộ ra ngoài của Kinh Hồng. Cơ bắp cân đối, có cảm giác đầy sức mạnh, đặc biệt là tay trái đang cầm đũa, bởi vì phải dùng sức nhẹ nên gân cổ tay hơi căng ra.
Chu Sưởng hỏi: “Hình như anh Kinh thuận tay trái? Chơi quần vợt cũng dùng tay trái.”
“Cũng gần như nhau.” Kinh Hồng xòe lòng bàn tay phải ra nói: “Xem như là thuận tay trái. Nhưng hồi nhỏ, thầy giáo ở trường bắt học sinh viết bằng tay này, thế nên tập mãi thành quen.”
Chu Sưởng nói: “Ừ.”
Trong lúc Kinh Hồng đang ăn, hai người thỉnh thoảng trao đổi vài câu. Chẳng hạn, Chu Sưởng nói với anh: “Trong trường hợp sa thải lần đó... tôi có cho họ một khoản tiền trợ cấp thôi việc xứng đáng.”
Kinh Hồng: “...Ừ.”
Ăn xong mì, Kinh Hồng bưng một cả tô lớn lên, húp hết phân nửa nước. Cuối cùng, anh lấy khăn lau môi, sau đó mới nhìn Chu Sưởng.
Chu Sưởng hơi nhướng mày.
Vì mì cay nên môi của Kinh Hồng lúc này đỏ bừng lên, như vừa bị giày vò vậy, thật tương xứng với vệt đỏ nhàn nhạt mãi vương nơi khóe mắt anh.
Chu Sưởng cúi đầu uống một hớp trà.
Kinh Hồng lên tiếng: “Được rồi, tính tiền thôi. Bên anh Chu xong rồi chứ?”
Chu Sưởng: “Chứ không thì tôi ăn quỵt à? Đã ra khỏi đó lâu thế rồi.”
Kinh Hồng: “...”
Mặc kệ Chu Sưởng, Kinh Hồng bấm chuông gọi phục vụ phụ trách phòng này.
Thanh toán xong, Kinh Hồng bảo người phục vụ gói thức ăn vào hộp, gọi tài xế mang lên xe, lái xe ra trước cửa. Trong lúc chờ xe, Kinh Hồng và Chu Sưởng đợi một lúc thì phục vụ tới dọn bàn.
Trước khi rời khỏi nhà hàng, Kinh Hồng lại cúi đầu, chậm rãi kéo ống tay áo xuống, chỉnh lại, giữ hai mép trên và dưới cổ tay áo bên phải sát vào nhau, rồi cầm chiếc khuy măng sét kim cương đặt trên bàn ban nãy lên, ngón đeo nhẫn và ngón giữa của bàn tay trái cố định cổ tay áo, ngón trỏ và ngón cái cầm khuy măng sét xỏ vào bên trong.
Thế mà lại không vào được.
“Để tôi đi.” Kinh Hồng vừa bất cẩn một cái, Chu Sưởng giành lấy chiếc khuy măng sét kim cương kia. Khi hắn lấy nó đi, hai đầu ngón tay họ còn chạm nhẹ vào nhau.
Chu Sưởng thay đổi tư thế, ngồi thẳng dậy, thả hai chân vào chỗ trống dưới gầm bàn thấp, sau đó nhận lấy cổ tay áo bên phải của Kinh Hồng. Hai tay hắn vòng qua chiếc bàn thấp, nhẹ nhàng véo hai mép tay áo, lôi rồi lại kéo, kéo cánh tay Kinh Hồng về phía mình.
Kinh Hồng chống tay lên bàn, duỗi về phía Chu Sưởng, các đầu ngón tay hướng vào ngực. Tưởng chừng nếu tiến thêm một chút nữa là có thể chạm đến cúc áo sơ mi của của hắn. Kinh Hồng khựng lại, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng cuối cùng lại không nhúc nhích.
Chu Sưởng ấn khuy măng sét hai lần, vậy mà cũng không vào được.
Kinh Hồng cho rằng hắn thực sự không phù hợp với công việc phục vụ người khác này, định đùa một câu “anh được không vậy“. Lời còn chưa kịp thốt ra, Chu Sưởng dường như đã biết, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng: “Suỵt.”
“...” Lời trêu chọc nghẹn lại trong cổ họng, Kinh Hồng ngừng nói.
Trong bầu không khí yên tĩnh, một cảm giác ám muội lặng lẽ quẩn quanh.
Chu Sưởng tỏ ra rất nghiêm túc, cuối cùng cũng cài chặt chiếc khuy măng sét của Kinh Hồng vào.
Hắn nhặt chiếc còn lại lên, hất cằm, nói: “Tay trái.”
Kinh Hồng lẳng lặng duỗi tay ra.
Lần này thì cài vào rất nhanh.
Cuối cùng, Chu Sưởng ngước nhìn lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi mắt của Chu Sưởng luôn đầy sức mạnh, dù chỉ trong một giây cũng tưởng như có thể xuyên thẳng vào mắt người đối diện.
Kinh Hồng: “...”
Thực ra cho đến bây giờ, mỗi lần nhìn thấy Chu Sưởng, anh vẫn có cảm giác muốn ôm lấy hắn mà hôn hít liếm láp, cơ thể như bị hun nóng bừng. Anh mơ hồ cảm thấy Chu Sưởng cũng vậy.
Kinh Hồng dời mắt đi, trở cổ tay, nhìn tay trái rồi tay phải để chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, sau đó mới nói: “Xong rồi, đi thôi. Chắc tài xế đã ra đến cửa.”
Chu Sưởng gật đầu. Hôm nay hắn tự lái xe đến.
Kinh Hồng kéo mở cánh cửa trượt mỏng, đi ra ngoài trước. Chu Sưởng trở về phòng ban đầu, lấy áo khoác, đi giày da, rồi mới đi theo Kinh Hồng.
Ở hành lang, một người đàn ông cầm điếu thuốc nhìn thấy bọn họ, thuận miệng hỏi: “Có hộp quẹt không?” Xem ra anh ta cũng sắp đi, đã nhịn hút suốt cả một bữa ăn rồi.
Kinh Hồng không có hộp quẹt thật, mới đáp: “Không có.”
Vừa nói, anh vừa dùng tay vỗ nhẹ lên cơ thể mình để biểu thị “không có“. Đầu tiên là túi trên ngực áo, anh dùng hai tay vỗ nhẹ hai bên, từ trong ra ngoài, sau đó vỗ nhẹ túi quần, lần này vuốt từ trên xuống dưới.
Rõ ràng đó là một loạt hành động rất bình thường, thậm chí thân thiện, để bày tỏ với bên kia rằng “thực sự không có”, nhưng Chu Sưởng lại cảm thấy mình bị khiêu khích mạnh mẽ, lòng nghĩ loạt hành động này khá là khêu gợi.
Hắn nhìn Kinh Hồng.
Kinh Hồng chẳng hiểu ra sao, hỏi Chu Sưởng: “Sao vậy?”
Chu Sưởng đáp: “Không có gì.”
Hai người đi một mạch ra trước cửa nhà hàng Nhật Bản.
Mùa đông miền bắc lạnh lẽo, tất nhiên phải đóng cửa. Nhân viên phục vụ ở cửa không có mặt, những phục vụ khác đều đang bận, Kinh Hồng đương nhiên không kén chọn, anh hơi cúi người, nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa mở ra.
Lại sắp phải từ biệt, không biết lần gặp sau là khi nào, Chu Sưởng thấy dáng vẻ hơi cúi người chuẩn bị rời đi của Kinh Hồng, thật muốn vòng tay qua eo kéo anh lại, ôm thật chặt trong vòng tay mình, hôn lên vành tai, dái tai và phần cổ mịn màng của anh.
Thậm chí còn muốn ôm siết lấy anh, muốn chen mình vào.
Hắn cứ luôn nghĩ về đêm đó, những cơn run rẩy tuyệt vời, theo sau là dư vị ngọt ngào.
Ra khỏi nhà hàng, Kinh Hồng thấy xe của tài xế đang đợi bên đường, liền bước xuống bậc thềm.
Chu Sưởng không theo xuống, hắn vẫn đứng trên bậc thềm, chỉ gọi: “Anh Kinh.”
Kinh Hồng dừng lại, quay đầu, hai người một trên một dưới nhìn nhau vài giây. Ánh mắt Chu Sưởng sâu thẳm, hắn nói: “Hẹn gặp lại.”
Kinh Hồng do dự một lát, rồi đáp: “...Hẹn gặp lại.”
Cạnh đó, một chú Golden nhỏ mặc một chiếc áo ghi lê, cổ đeo một chiếc chuông bé tí kêu leng keng, đang nhìn bọn họ với đôi mắt ướt át.
Khi lên xe thì trời đã tối.
Trời Bắc Kinh vào mùa đông luôn tối rất sớm.
Kinh Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường đã lên đèn, thành phố sáng rực, ánh đèn như một dòng sông giữa màn đêm mùa đông của thủ đô. Dòng xe cộ chậm rãi di chuyển từng chút một, mấy dãy đèn pha nhấp nháy rồi tắt, mọi thứ cứ dính lại với nhau, dập dờn như gợn sóng.
Đương nhiên vừa rồi Kinh Hồng cảm nhận được sự mờ ám giữa hai người.
Chu Sưởng giỏi thật, Kinh Hồng nghĩ: Ngay cả ám muội cũng phải tiến lùi đúng mực.
Điều hòa trong xe hình như hơi nóng.
Dù đang là mùa đông, Kinh Hồng vẫn hạ kính xe xuống.
Hôm nay đáng lẽ là một ngày tồi tệ. Nhưng Kinh Hồng đặt một tay lên mép cửa sổ, ngón trỏ tì vào môi dưới, nhớ lại tô mì nghi ngút khói vừa rồi, chợt mỉm cười.