Trong vài tuần tiếp theo, Kinh Hồng nói chuyện với Kinh Thiên Bình thêm hai lần nữa, một lần do anh chủ động, và một lần do Kinh Thiên Bình chủ động, nhưng vẫn không đạt được thỏa thuận.
Lần mà Kinh Hồng chủ động hẹn gặp, họ đến một câu lạc bộ golf cao cấp để chơi, nhưng mọi việc không suôn sẻ, mà một sinh viên năm cuối bên cạnh nhận ra Kinh Hồng là “ông lớn”, nhanh tay đưa sơ yếu lý lịch của mình lên. Thực ra Kinh Hồng thích người biết nắm bắt cơ hội như vậy, mới bảo phòng nhân sự công ty sắp xếp phỏng vấn.
Trong vài tuần này, Kinh Hồng gặp lại Chu Sưởng lần nữa, vẫn là trong một sự kiện IT.
Kinh Hồng và Chu Sưởng được ban tổ chức sắp xếp ngồi cùng nhau như thường lệ. Thực ra Kinh Hồng cũng thấy lạ, mọi người đều biết hai người họ bất hòa, nhưng ban tổ chức nào cũng để họ ngồi cùng nhau.
Kinh Hồng ngồi xuống trước, Chu Sưởng đến sau. Chu Sưởng đặt mông xuống ghế, chỉnh lại bảng tên trên bàn rồi thản nhiên cười: “Tổng giám đốc Kinh không tránh tôi nữa?”
Kinh Hồng liếc Chu Sưởng một cái, biết hắn đang nói chuyện đổi bảng tên lần trước, anh chỉ bình tĩnh nói: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Chu Sưởng cười, không nói gì về việc đó nữa.
Vẫn còn khoảng mười phút nữa mới bắt đầu hội nghị, hai người thuận miệng trò chuyện vài câu.
Chu Sưởng hỏi: “Saint Games hủy niêm yết trên LSE vào tuần trước?”
“Phải.” Kinh Hồng đáp: “Được tư nhân hóa bởi Phiếm Hải rồi, Phiếm Hải hiện nắm giữ 100% cổ phần.”
“Chúc mừng.” Dù thua trong trận chiến đó nhưng Chu Sưởng lúc này vẫn tỏ ra phong độ: “Mark Greenberg tự cho mình là thông minh, kết quả mời thần đế thì dễ, tiễn thần đi thì khó, Phiếm Hải không dễ bị đuổi thế đâu.”
Kinh Hồng chán ghét nói: “Mark Greenberg đúng là đồ đểu cáng.”
Chu Sưởng tán thành: “Đúng vậy.”
Chẳng bao lâu thì diễn đàn bắt đầu.
Nửa đầu hội nghị vào buổi sáng hôm nay khá là ngột ngạt và buồn tẻ, tối qua Kinh Hồng lại làm việc đến bốn giờ sáng, đã hơi buồn ngủ, nên anh phải sang phòng trà trong giờ nghỉ.
Không ngờ Chu Sưởng cũng ở đó.
Chu Sưởng khuấy ly cà phê hòa tan, nói: “Mấy bài đầu chán quá.”
“Cũng hơi chán.” Tính Kinh Hồng luôn thận trọng, nhưng đối với Chu Sưởng, anh lại dễ dàng thốt ra những lời bình luận không phù hợp để chia sẻ.
Sau đó Kinh Hồng cũng lấy ra một gói nhỏ cà phê hòa tan, dùng ngón tay thon dài xé ra, đổ vào một chiếc ly giấy bình thường, hứng một ly nước sôi từ máy lọc nước bên cạnh, sau đó dùng ngón trỏ tay phải gõ nhẹ qua kệ đựng đồ trước mặt, nhẹ nhàng lướt qua túi cà phê và trà cách đó một khoảng nhỏ, cuối cùng lấy ra một gói đường.
Kinh Hồng xé gói đường, đổ đường bên trong vào cà phê. Rồi như chê chưa đủ, tay anh khẽ lắc, đường đổ ra không thừa chút nào.
Kinh Hồng lấy một hộp sữa nhỏ xuống, dùng hai ngón tay bóp lấy nắp, kéo ra rồi đổ vào cà phê.
Làm xong, Kinh Hồng nhìn ly cà phê đó, do dự một chút, lấy một gói đường khác, xé mở rồi trút vào, cầm thìa nhỏ khuấy đều.
Chu Sưởng nhẹ nhàng tựa vào bàn, tay cầm chiếc tách cà phê bằng gốm, vừa uống vừa ngắm nhìn. Nhìn ngón tay Kinh Hồng xé gói đường, mở sữa, khuấy cà phê, vô cùng linh hoạt, và cũng tuyệt đẹp.
Tất nhiên là Kinh Hồng cảm giác được, anh liếc nhìn Chu Sưởng: “?”
Ánh mắt Chu Sưởng lướt từ tay lên mặt Kinh Hồng. Hắn không nói gì, uống một ngụm cà phê, nhưng ánh mắt không hề rời đi.
“...” Kinh Hồng không để ý tới hắn, bước tới bình nước, rót thêm một ít nước lạnh. Anh chỉ muốn không buồn ngủ nữa, còn mùi vị cà phê thì sao cũng được.
Sau khi uống gần hết, Kinh Hồng đổ phần còn lại vào bồn rửa, ném ly giấy vào thùng rác gần đó rồi rời đi không thèm ngoảnh lại.
Không lâu sau, nửa sau của hội nghị buổi sáng bắt đầu.
Người phát biểu đầu tiên là Chu Sưởng. Bài phát biểu của Chu Sưởng nói về mô hình ngôn ngữ lớn LLM, khán giả cuối cùng cũng không còn buồn ngủ nữa.
Đầy những thứ hữu ích.
Khi đi xuống, cổ họng Chu Sưởng hơi khô, hắn khẽ hắng giọng.
Bành Chính ở bên kia của Kinh Hồng nghe thấy liền thúc nhẹ khuỷu tay vào Kinh Hồng, nói gì đó với anh.
“...” Kinh Hồng gật đầu, ghé vào tai Chu Sưởng ở bên này, cười hỏi: “Bành Chính hỏi anh có cần lười ươi không? Ông ấy có mang.”
Chu Sưởng: “...”
Bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của Kinh Hồng, Chu Sưởng đáp: “Không cần đâu, giúp tôi cảm ơn tổng giám đốc Bành.”
“Được.” Kinh Hồng vẫn nở nụ cười nhẹ, vẫy tay gọi tình nguyện viên của cuộc họp mang bình giữ nhiệt tới, lật chiếc tách sứ trên bàn mình lên, nói: “Vậy tôi uống.” Tách sứ, đĩa, nước khoáng đều được ban tổ chức hội nghị chuẩn bị từ trước.
Chu Sưởng một lần nữa: “...”
Tình nguyện viên đến rót nước sôi, Kinh Hồng nói “cảm ơn” rồi nghiêng người về phía Bành Chính. Bành Chính cúi đầu mở một cái túi màu đỏ, Kinh Hồng nhìn nhìn, chọn chọn, lấy ra một viên gì đó ném vào tách trà của mình. Thứ kia nhanh chóng ngấm nước, loang ra thành từng vệt.
Kinh Hồng nâng tách, đưa lên môi, thấy nóng bèn thổi vài hơi thật nhẹ, cuối cùng cẩn thận nhấp một miếng nhỏ.
Một miếng, lại một miếng.
“Thì ra nó có vị này.” Kinh Hồng cười cười. Trước đây bị trêu nhiều rồi, lần này Kinh Hồng cố ý đùa giỡn Chu Sưởng mấy câu, anh đặt tách trà lại trên đĩa, vô tình dùng đầu ngón giữa lau nửa vòng quanh miệng tách, năm ngón tay nhẹ nhàng miệng tách, hỏi: “Thật sự không thử sao? Thanh nhiệt lợi cổ họng đấy, hình như chiều nay anh Chu còn một cuộc thảo luận bàn tròn về điện toán đám mây?”
Chu Sưởng liếc nhìn Kinh Hồng, đột nhiên nghiêng người về phía trước, đồng thời đưa tay phải ra, có phần biếng nhác vươn về phía tách trà của Kinh Hồng, nói: “Tôi nếm thử xem.”
Bàn tay Kinh Hồng giật giật theo bản năng, tránh xa ra.
Bàn tay của Chu Sưởng rất to, nếu không tránh thì tay hắn thậm chí có thể bao phủ hoàn toàn bàn tay của Kinh Hồng, thậm chí ngón tay cũng có thể vừa khớp vào giữa các ngón tay anh.
Chu Sưởng không dừng động tác, hết sức tự nhiên, hắn thản nhiên cầm lấy tách trà kia, tay còn lại lật tách trà còn trống trên bàn lên, rót nước trong tách của Kinh Hồng vào, dòng nước chảy ra vang lên âm thanh trong trẻo. Bấy giờ Chu Sưởng dùng tay trái cầm hai bên mép tách sứ, đưa lên môi nhấp một hớp rồi nói: “Tôi nếm thử xem mùi vị của món này rốt cuộc ra sao, đừng để lãng phí.”
Kinh Hồng nhìn hắn, không nói gì. Anh biết rằng, một lần nữa, Chu Sưởng lại thả thính không thể chê vào đâu được. Hắn không uống trực tiếp mà rót vào tách của mình.
Chu Sưởng uống hết nhanh chóng, đặt tách sứ trở lại đĩa.
Nước vừa thấm ướt môi trên của Kinh Hồng.
Nửa vành tách nơi đổ nước ra cũng chính là chỗ mà ngón tay anh vừa lướt qua.
Bành Chính ngồi bên kia thấy vậy, tuy cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn tưởng rằng lười ươi của mình gặp được hai người biết thưởng thức, vội vàng mở túi lại lấy ra một viên, gọi với sang Chu Sưởng từ bên cạnh Kinh Hồng: “Tổng giám đốc Chu, tôi vẫn còn này. Uống không?”
Chu Sưởng liếc ông ta một cái, nói: “Chú tự giữ cho mình đi.”
...
Kinh Hồng cũng có bài phát biểu về điện toán biên cho xe tự lái, sau đó là giờ ăn trưa. Hai công ty Phiếm Hải và Thanh Huy lần lượt ngồi vào hai bàn, không hề giao lưu gì với nhau suốt bữa ăn. Đến khi Chu Sưởng quay lại cửa phòng họp thì thấy Kinh Hồng đang tán gẫu với chủ một quỹ tư nhân nào đó.
Chu Sưởng bước chậm lại, ông chủ của quỹ tư nhân kia cho rằng hắn có chuyện muốn nói với Kinh Hồng, liền tạm biệt anh rồi quay lại phòng họp trước.
Kinh Hồng liếc nhìn Chu Sưởng một cái, quay người định rời đi.
“Anh Kinh.” Chu Sưởng bất chợt gọi anh lại.
Kinh Hồng quay lại: “...Hử?”
Chu Sưởng đi đến sau lưng Kinh Hồng, đột nhiên đưa tay ra, một tay nắm lấy cổ tay không hề mảnh dẻ của Kinh Hồng, tay kia vỗ nhẹ vào sau tay áo trái của anh, rồi hỏi: “Đụng vào đâu mà dính đầy bụi thế này?”
“Ừm?” Kinh Hồng nhớ lại: “Lúc trước đang nói chuyện với Cao Doanh, có mấy người muốn đi ngang qua lại còn dàn hàng ngang ra nên tôi tránh sang một bên nhường đường, chắc là dính vào lúc đó, Âu phục dễ bám bụi, chịu thôi.”
“Ừ.” Chu Sưởng vẫn nắm cổ tay Kinh Hồng, rất cẩn thận, khi bụi trên tay áo đã được phủi gần hết, hắn nhìn lại, tiếp tục lau sạch những vết mờ còn sót lại.
Kinh Hồng vẫn đứng yên.
“Kinh Hồng...” Lúc sắp làm xong, Chu Sưởng đột nhiên nói từ phía sau lưng anh: “Câu hỏi đã hỏi trước đây... có muốn gì đấy, hiện giờ vẫn có hiệu lực. Anh biết là được rồi.”
“...” Kinh Hồng biết câu hỏi đó là câu “Có muốn đến bên nhau không“.
Kinh Hồng muốn nắm nhẹ ngón tay trái của mình theo bản năng, nhưng lại dừng lại, anh không muốn biểu lộ cảm xúc, chỉ nói: “Được. Tôi biết rồi.”
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng chăm chú, thấy dáng vẻ anh thế này, hắn hơi nghiêng người, bất thình lình tiến lại gần, thì thầm vào tai Kinh Hồng với âm lượng chỉ có hai người mới nghe được: “Sớm biết thế này... tối hôm đó đã không nghe anh.”
Kinh Hồng hỏi trong im lặng: “...?”
“Không muốn nữa, không được nữa gì đấy.” Chu Sưởng tiếp tục thì thầm bên tai Kinh Hồng: “Nhất định phải làm cho thoải mới được. Một lần sao đủ? Phải hai lần, ba lần, bốn lần, nhiều lần hơn nữa.”
“...” Nghe xong câu này, ngón tay lại muốn nắm chặt lại, nhưng Kinh Hồng vẫn kiềm chế được mình.
“Lại còn anh sang phòng kia ngủ nữa chứ...” Chu Sưởng không ngừng lại, hắn tiếp tục, giọng nói trầm trầm đầy nam tính, gần như dỗ dành: “Sớm biết thế này, tối hôm đó kiểu gì cũng phải ôm anh ngủ.”
Kinh Hồng: “...”
Bản thân Kinh Hồng còn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh nhưng đúng lúc này, chiếc Apple Watch mà anh đeo trên cổ tay trái bắt đầu rung lên.
Ong ong ong, từng hồi một.
Kinh Hồng sửng sốt một lát, nhưng nhanh chóng nhận ra nhịp tim của mình đã vượt quá mức quy định từng cài đặt trước đó.
Anh căng thẳng.
Có lẽ bởi vì hai câu mà Chu Sưởng vừa thốt ra thực chất là những khát khao thầm kín của chính anh trong khoảng thời gian này.
Trong các cuộc họp, trên sân khấu, dù dự sự kiện lớn đến đâu, tham dự vào trận chiến lớn đến mức nào, ngay cả khi theo chân lãnh đạo cao nhất đến một quốc gia nào đó để thăm viếng, thứ này cũng chưa bao giờ phát ra cảnh báo.
Vì vậy, giới hạn trên thực tế được đặt rất thấp.
Nhưng lúc này Chu Sưởng đang nắm cổ tay đeo đồng hồ của anh để phủi bụi. Cách một lớp áo vest và một lớp áo sơ mi, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động trong lòng bàn tay.
Quả nhiên, Chu Sưởng hỏi: “Anh Kinh...?”
“...” Kinh Hồng hoàn hồn, đáp: “Có điện thoại.”
Có cuộc gọi đến, thứ này tự nhiên sẽ tiếp tục rung.
Chu Sưởng nhìn thật sâu vào gò má của Kinh Hồng, một lúc sau mới nói: “Được rồi, anh nghe đi. Tôi vào hội trường trước.”
Kinh Hồng đáp: “Được.”
Sau khi Chu Sưởng rời đi, Kinh Hồng hít một hơi thật sâu, mở cửa sổ hành lang, giải tỏa sự bứt rứt trong lòng lúc này.
Điện thoại chợt reo, Kinh Hồng lấy ra nhìn, là Bành Chính.
Anh bắt máy: “A lô, tổng giám đốc Bành?”
“Tổng giám đốc Kinh...” Bành Chính hỏi: “Hội nghị sắp bắt đầu rồi, cậu đang ở đâu?”
Kinh Hồng đáp: “Ngoài hành lang, vào ngay đây.”
Khi anh ngồi xuống, Chu Sưởng liếc nhìn Kinh Hồng, không nói gì, nhưng trong ánh mắt đó có chút gì suồng sã.
...
Hai người nghe xong nửa đầu buổi chiều rồi chia ra đến diễn đàn phụ để tham gia các hoạt động khác, một người tham gia thảo luận bàn tròn, một người là tranh luận song phương.
Xong việc, Kinh Hồng và Chu Sưởng không gặp lại nhau nữa, mà cùng tài xế của mình rời khỏi hội trường.
Trên đường trở về tập đoàn Thanh Huy, Chu Sưởng nhận được một cuộc gọi khác từ em họ Chu Thanh Viên.
“Anh...” Chu Thanh Viên vừa mở miệng đã tọc mạch: “Nghe đâu có nghệ sĩ nổi tiếng nào đó có ý với anh, không mong gả vào nhà giàu, chỉ cần vui vẻ một đêm? Thậm chí hoàn toàn vứt bỏ thể diện của mình trong tiệc tối nữa chứ? Anh ghê gớm thật đó anh họ, mới có hai năm thôi, nghe nói nghệ sĩ nổi tiếng cả nam lẫn nữ đều có ý này với anh.”
Chu Sưởng nói: “Vui vẻ một đêm, bọn họ còn chưa đủ tư cách.”
Chu Thanh Viên tò mò hỏi: “Vậy thì ai xứng đáng được vui vẻ một đêm với anh?”
Chu Sưởng không đáp.
Đâu chỉ muốn vui vẻ một đêm.
Đêm qua hắn kiểm kê lại, phát hiện mình không có gì để hấp dẫn Kinh Hồng cả, gia thế, thân phận, địa vị, tiền tài đều là thứ ngáng chân, hắn chưa bao giờ ngờ tới tình huống này.
“Thôi thôi bỏ đi, không nói cái này nữa.” Chu Thanh Viên lại hỏi: “Gần đây thế nào rồi? Đã lâu không có tin tức gì của anh.”
Chu Sưởng thuận tay nới lỏng cà vạt, thong dong nói: “Đơn phương người ta.”
Câu nói này kinh dị đến nỗi trong giây lát đầu bên kia điện thoại hoàn toàn chìm trong im lặng, tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ngay cả người lái xe ngồi phía trước Chu Sưởng cũng bỗng nhiên rụt vai lại.
Một lúc lâu sau, Chu Thanh Viên tặc lưỡi, nói: “Anh ơi, anh đang đùa em à?”
Chu Thanh Viên tưởng mình sẽ nghe được câu trả lời quen thuộc “không thì sao”, nhưng ai biết lần này Chu Sưởng lại xác nhận một lần nữa: “Đúng, đơn phương người ta, còn bị người ta mắng là thiếu tự trọng.”
Chu Thanh Viên hỏi: “Ai thế?”
Chu Sưởng đáp: “Sợ dọa cậu hết hồn.”
“Hết hồn...” Chu Thanh Viên cố thử đoán, nhưng không đoán ra, bèn hỏi: “Người đó mắng anh thiếu tự trọng... Anh à, hình như anh còn một chặng đường dài phía trước đấy nhá, anh định làm sao đây?”
“Làm sao?” Chu Sưởng khẽ cười, nói: “Càng thêm thiếu tự trọng.”