Vào ngày đàm phán, Kinh Hồng đến một ngôi làng hẻo lánh như dự định ban đầu.
Trước đây Phiếm Hải đã khởi động một dự án từ thiện về giáo dục. Phiếm Hải tặng số lượng lớn trang thiết bị cho vùng sâu vùng xa, mà trên đó đã cài đặt sẵn các sản phẩm phục vụ giáo dục.
Thông qua các sản phẩm giáo dục này, trẻ em vùng sâu vùng xa có thể nghe bài giảng trực tuyến từ các giáo viên nổi tiếng, mà các “giáo viên nổi tiếng” này đều là những thầy cô đã nghỉ hưu được Giáo dục Phiếm Hải tuyển chọn kỹ càng, đại diện cho trình độ cao nhất. Phần mềm còn có ngân hàng câu hỏi các môn học được tối ưu hóa theo thời gian thực bởi Giáo dục Phiếm Hải, có cả những câu hỏi kinh điển thông thường, cũng như những loại câu hỏi dễ mắc lỗi mà trí tuệ nhân tạo sàng lọc ra trong dữ liệu lớn của người dùng dựa trên điểm kiến thức của các môn học khác nhau. Ngân hàng câu hỏi đều là những nội dung kinh điển được tổng hợp bởi các giáo viên nổi tiếng trên cả nước, có thể tải lên và cập nhật bất cứ lúc nào, không bỏ lỡ bất cứ câu hỏi mới nhất nào, vô cùng vô tận dùng mãi không hết. Phần mềm cũng có thể đề xuất các câu hỏi tương tự khác dựa trên lịch sử của chính người dùng, cực kỳ hiệu quả.
Với môn tiếng Anh cũng vậy, tập đoàn Phiếm Hải đã thuê nhiều giáo viên chuyên nghiệp từ các trường học của Mỹ để luyện nói tiếng Anh cho học sinh dựa trên một số sách giáo khoa kinh điển, người dùng trong hoạt động phúc lợi công cộng này có thể tham gia dự án miễn phí. Phần mềm còn có các bài báo tiếng Anh được cập nhật hàng ngày.
Ngoài ra, một số phòng học cũng được trang bị thêm thiết bị giảng dạy hiện đại, bao gồm nhiều bảng đen, nhiều màn hình và các loại dụng cụ. Phiếm Hải hứa rằng công ty sẽ bảo trì miễn phí các thiết bị dụng cụ giáo dục này suốt đời.
Hoạt động hôm nay của Kinh Hồng là đến một ngôi trường miền núi để khởi động dự án từ thiện này, tạo dựng hình ảnh cho tập đoàn Phiếm Hải. Có tổng cộng 200 trường học trong đợt quyên góp đầu tiên trong dự án phúc lợi công cộng, ngôi trường hôm nay là trường đầu tiên.
Sau khi xuống máy bay, xe dần dần rời khỏi thành phố, men theo con đường dẫn vào thị trấn, rồi lại theo một con đường nhỏ gập ghềnh để đến đích cuối cùng.
Tất cả đều khác hẳn Bắc Kinh.
Hai bên con đường gập ghềnh là những khoảng đất rộng hoang vu đầu xuân, trống vắng và bao la, tựa như người mẹ trải qua thời kỳ mang thai và sinh nở, đang thai nghén, nhưng cũng mệt mỏi. Dường như có một luồng sức mạnh đang thét gào, cuộn trào từ sâu trong lòng đất, tiếng gọi nặng nề tuy mạnh mẽ nhưng lại thê lương, mây trắng trên bầu trời đang biến đổi.
Đến nơi, Kinh Hồng bước xuống xe.
Ngôi trường trước mắt rộng hơn trong tưởng tượng của anh, nhưng vẫn rất sơ sài. Tòa nhà hai tầng tương đối rộng, chỗ ăn và chỗ ở của học sinh đều ở trong tòa nhà này. Tường ngoài màu vàng nhạt, đã bong tróc khá nhiều, lốm đốm loang lổ, sân chơi chỉ có nền xi măng, trên đó có cột cờ và cột lưới bóng rổ. Ngôi trường đã lâu năm, học sinh của trường đến từ rất nhiều làng lân cận.
Hiệu trưởng của trường đã đứng chờ sẵn. Đó là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi với mái tóc muối tiêu. Đoàn người của Kinh Hồng có hơn chục người cũng khá rầm rộ. Kinh Hồng đi đầu, theo sau là mấy quản lý cấp cao, sau nữa là một nhóm nhân viên bộ phận quan hệ công chúng, trong đó có hai người phụ trách chụp ảnh, một người khác phụ trách viết bài.
Hai bên gặp nhau ở cổng trường, bắt tay và trò chuyện một lúc thì Kinh Hồng được mời lên phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng chỉ vào các tài liệu trên tường, tự mình kể về ngôi trường, bao gồm cả số lượng giáo viên và lý lịch của họ, ngoài ra còn có tổng cộng bao nhiêu học sinh, hoàn cảnh gia đình của một số em, những năm gần đây đoạt giải thưởng gì, điểm thi bao nhiêu, bao nhiêu em đã đậu vào các trường trọng điểm cấp tỉnh, bao nhiêu em đã vào trung học phổ thông hoặc là trung cấp nghề, bao nhiêu em đã vào đại học, trong số đó có hai em thi đậu trường trong đề án 985. Cuối cùng, hiệu trưởng nói thêm về nguồn tài trợ của chính phủ và trợ cấp từ xã hội.
Thị trấn này thực sự quá nghèo, gia đình của các em học sinh cũng rất nghèo, có em thì cha mẹ tàn tật nên phải chăm sóc gia đình từ nhỏ, có em bị bỏ rơi, lớn lên cùng ông bà cho đến bây giờ, và một số...
Sau đó, hiệu trưởng dẫn đoàn người của Kinh Hồng đi tham quan toàn trường, tâm điểm là phòng học thông minh do tập đoàn Phiếm Hải vừa xây dựng, các máy tính bên trong được sắp xếp gọn gàng, phần mềm giáo dục đã được cài đặt sẵn. Tốc độ mạng không tốt lắm, nhưng tập đoàn Phiếm Hải đã giải quyết được một số vấn đề nhờ công nghệ, không cần nhiều băng thông.
Tuy nói là phòng học thông minh nhưng thực chất nó khá sơ sài, được cải tạo từ một phòng học cũ, ngày xưa trường này mỗi khối chỉ có ba lớp, sau này thành hai lớp, bây giờ chỉ còn một lớp, số phòng học còn trống được sử dụng vào mục đích khác. Hiện nay ngày càng có nhiều trẻ em đủ điều kiện theo học tại các trường trung học cơ sở trong thành phố, nhưng vẫn còn rất nhiều em phải ở lại đây.
Sau đó, đến một giờ nhất định, tập đoàn Phiếm Hải trình bày các chức năng cho học sinh theo đúng kế hoạch.
Trong một phòng học nào đó, tất cả bàn ghế đã được dọn đi, lối đi cũng không còn, toàn bộ học sinh của trường đang ngồi chen chúc nhau. Một giám đốc của Giáo dục Phiếm Hải đứng ra trình bày tất cả chức năng, các học sinh bên dưới vẫn luôn theo dõi.
Kinh Hồng nhìn thoáng qua, thấy hơi buồn, ở lại quê phần lớn là các học sinh nữ.
Cuối cùng đến lượt Kinh Hồng phát biểu.
Đây có lẽ là sân khấu thô sơ nhất mà Kinh Hồng từng đứng, thậm chí không có micro, anh chỉ có thể cất cao giọng. Anh chỉnh lại cà vạt trên cổ, đặt hai tay lên bàn trước mặt, nói: “Chào các em.”
Trước đây, Kinh Hồng hầu như chỉ đứng trên bục phát biểu của các trường đại học lớn, như đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa, Phúc Đán, đại học Giao thông Thượng Hải, đại học Hồng Kông, và thậm chí cả các trường đại học nổi tiếng của nước ngoài.
Trên bục giảng giản dị này, Kinh Hồng nói chậm rãi từng lời: “Hôm nay tập đoàn Phiếm Hải tặng 30 máy tính và 30 bộ phần mềm, trong đó bao gồm bài giảng của các giáo viên nổi tiếng trên cả nước, ngân hàng câu hỏi mới nhất và đầy đủ nhất, cùng nhiều công cụ khác nhau, nhờ vậy các em có thể đặt câu hỏi cho các giáo viên chất lượng cao, cũng có thể trò chuyện với người Mỹ. Phiếm Hải tin rằng giáo dục phải công bằng, Phiếm Hải hy vọng sử dụng công nghệ để thu hẹp khoảng cách về nguồn lực.”
Nói xong vài đoạn, cuối cùng Kinh Hồng kết luận: “Thế giới bên ngoài rất rộng lớn. Hôm nay, các em ngồi trong lớp học này, nhưng ngày mai, biết đâu các em có thể thay đổi chính mình, thay đổi gia đình, thậm chí thay đổi Trung Quốc và thay đổi thế giới.”
Nói đến đây, Kinh Hồng nhìn những người đi cùng, chỉ tay nói: “Chị này cũng xuất thân từ làng chúng ta, bây giờ, chị ấy là người phụ trách sản phẩm bản đồ của tập đoàn Phiếm Hải.”
Kinh Hồng dừng lại, người được nhắc đến vẫy tay, mỉm cười chào hỏi.
Trước chuyến đi, bộ phận nhân sự của Phiếm Hải đã gửi email hàng loạt đến các quản lý cấp cao và cấp trung trong toàn công ty, tập hợp những người xuất thân từ khu vực lân cận trường học này, cô gái này đã chủ động điền đơn.
Kinh Hồng nói tiếp: “Sau này dù các em học gì, làm gì, dù là y học, nông nghiệp, hay luật... thì các em đều sẽ là trụ cột. Tuy nhiên, nếu các em tình cờ có hứng thú với máy tính, tập đoàn Phiếm Hải chờ các em...” Nói đến đây, Kinh Hồng lại mỉm cười: “Chúng ta cùng nhau thay đổi thế giới.”
Sau tràng pháo, hiệu trưởng cất cao tiếng nói: “Được rồi, các vị khách phải đi rồi!”
Kinh Hồng gật đầu với hiệu trưởng, vừa vẫy tay vừa bước xuống bục giảng.
Trở lại phòng hiệu trưởng, Kinh Hồng thấy trước cửa phòng có mấy thùng bìa cứng lớn xếp chồng lên nhau, hai cô gái đứng cạnh.
“À...” Cô hiệu trưởng giải thích: “Một tình nguyện viên của chúng tôi đã luyện thư pháp được vài năm. Cô ấy muốn tổ chức vài hoạt động ngoại khóa, thế là tự bỏ tiền ra mua một số bút, mực, giấy, nghiên. Có vẻ như hiện nay nhiều trường trung học đều cho phát triển các câu lạc bộ học sinh.” Cô đang nói về những trường lớn.
“Đúng vậy.” Kinh Hồng gật đầu, phụ họa: “Thư pháp rất hay, tôi cũng luyện thư pháp vài năm.”
“Vậy sao?” Hiệu trưởng hưng phấn nói: “Vậy cậu viết một bức thử xem nhé? Để cho các học sinh được mở rộng tầm mắt? Tối nay có thể cho học sinh lớp thư pháp xem.”
Kinh Hồng vốn định từ chối, nhưng sau đó lại đổi ý, cuối cùng gật đầu: “Vậy tôi thử xem.”
Thế là Kinh Hồng trải tờ giấy ra, tìm chút đồ chặn lại, cởi khuy măng sét, xắn tay áo lên, cuối cùng mở đầu bút rồi ngâm vào nước. Kinh Hồng cầm bút sát cổ tay, lắc nhẹ khiến phần lông xòe ra nhẹ nhàng.
Sau khi rửa sạch keo, nữ quản lý cấp cao bên cạnh đưa chiếc khăn vải trắng. Kinh Hồng thấm nước ở đầu bút, chấm vừa đủ mực, một tay giữ giấy tuyên, một tay nhấc bút, do dự một lúc, cuối cùng mới đặt nét đầu tiên xuống.
Chất lượng của bút thực ra rất kém. Sau khi đặt bút xuống, Kinh Hồng nhận thấy các sợi lông trên đầu bút không đều nhau, có độ dài, độ mềm và độ cứng khác nhau, đây là chiếc bút tệ nhất anh từng sử dụng.
Nhưng Kinh Hồng lại cực kỳ nghiêm túc, vẫn viết từng nét từng chữ uyển chuyển.
Kiểu chữ Hành thư, nhưng không quá cẩu thả rối mắt, cuối cùng anh để lại trên giấy hai hàng nổi tiếng trong Đằng Vương các tự:
Lúc cùng hãy nên thêm vững, không rớt chí đường mây xanh.*
* Đằng Vương các tự, tác giả Hoàng Bột, bản dịch của Trần Trọng San
...
Ngoài ra còn có hoạt động vào buổi trưa, là dùng bữa ăn dinh dưỡng cùng các em học sinh.
Hương vị kể ra cũng khá ngon, nhóm Kinh Hồng ngồi cùng với một vài học sinh được chọn, hiệu trưởng và những người khác ngồi đối diện, còn thợ chụp ảnh vẫn đang lo chụp.
Bọn trẻ rất dũng cảm, nói không ngừng, thậm chí còn hỏi những câu hỏi trẻ con vô cùng, ví dụ như Kinh Hồng: “Chú ơi, chú ơi! Hồi nhỏ chú đi thi được mấy điểm? Đứng thứ mấy?”
“Chú hả?” Kinh Hồng mỉm cười: “Hình như luôn đứng thứ nhất.”
“Khối lớp chú có bao nhiêu người?”
Kinh Hồng nhớ lại: “Hơn một ngàn, 20 lớp.”
Bọn trẻ ồ lên: “Hơn một ngàn...”
“Chú ơi, chú ơi!” Một đứa khác hỏi: “Lúc đó có bài nào chú không biết làm không?”
Kinh Hồng nhớ lại: “Hồi cấp 2 à? Ít lắm, hình như không có.”
“...” Bọn trẻ lại hỏi: “Vậy, ngoài giờ học chú làm gì?”
Kinh Hồng đáp: “Luyện thư pháp, chơi quần vợt, Taekwondo, v.v.”
“Con thích bóng rổ! Con thích Golden State Warriors, thích Curry!” Một cậu bé nói: “Chú biết chơi bóng rổ không?”
Kinh Hồng đáp: “Sơ sơ, không giỏi lắm. Hay đánh quần vợt hơn.”
“Quần vợt chán lắm...”
Cuối cùng, một nữ sinh hỏi Kinh Hồng: “Tối nay chú về rồi ạ?”
“Đúng...” Kinh Hồng đáp: “Về Bắc Kinh.”
“Chú là người Bắc Kinh ạ?”
“Ừ...” Kinh Hồng nói thêm: “Chú sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh.”
“Bắc Kinh...” Đôi mắt cô bé đen láy, cô nói: “Con cũng muốn đi Bắc Kinh, xem thử Bắc Kinh, vừa cổ kính vừa hiện đại.”
Nữ sinh bên cạnh chắc hẳn là bạn thân của cô vô tư nói: “Sau này chúng ta cùng đi! Cơ hội còn rất nhiều.”
Ăn xong bữa cơm, Kinh Hồng và mọi người chuẩn bị quay về. Kinh Hồng cảm thấy hiệu trưởng và các giáo viên ở đây thật sự rất vất vả, nhưng ngành giáo dục cũng thật may mắn khi có được họ.
...
Lại qua chuyến hành trình từ đường nhỏ, lên cao tốc, đáp máy bay, hạ cánh xuống Bắc Kinh đúng 6 giờ 30.
Kinh Hồng dẫn Đàm Khiêm cùng vài người đến dự cuộc hẹn với Thanh Huy. Trong giờ cao điểm, phải mất tổng cộng 90 phút để đi từ sân bay thủ đô vào trung tâm thành phố, vừa đúng đến giờ hẹn là 8 giờ.
Kinh Hồng nhớ lời Chu Sưởng, mua một cái bánh mì sandwich, ăn một nửa trên xe.
Vì thời gian không thích hợp nên hôm nay hai bên không có ý định ăn tối cùng nhau mà chỉ đàm phán, địa điểm là một nhà hàng riêng của bạn Chu Sưởng.
Nhà hàng theo phong cách tân Trung Hoa, trang trí khá độc đáo. Có một hành lang bao quanh vườn rất rộng, bàn ăn bằng gỗ được đặt ở hành lang. Hành lang sân vườn chạy vòng quanh một thảm cỏ nhân tạo màu xanh mướt như ngọc, một bên là hòn non bộ có hàng rào, suối nhỏ, bên kia là một cái cây cao trong hàng rào, là cây đào lá đỏ. Có lẽ do sử dụng công nghệ nên mới tháng 3 mà hoa đỏ đã nở rộ, tán cây tỏa ra một vùng rộng, dày đặc, đỏ tươi, màu sắc sặc sỡ như từng cụm mây.
Vì cuộc đàm phán tối nay, nhà hàng tư nhân đã đóng cửa. Không có đủ chỗ trên một bàn ăn thông thường nên chủ nhà hàng kéo hai chiếc bàn ra bãi cỏ giữa sân, ghép chúng lại với nhau rồi đặt hai hàng ghế ở hai bên, một bên cho Phiếm Hải, bên kia là Thanh Huy. Bàn ăn nằm dưới gốc cây đào lá đỏ rực lửa, tán cây nhẹ nhàng che phủ một nửa bàn. Thời tiết gần đây tương đối ấm áp, mọi người sẽ không cảm thấy quá lạnh ngay cả khi ra ngoài vào ban đêm.
Khi Kinh Hồng đến, những người đại diện đàm phán khác của Phiếm Hải đã đợi sẵn ở cửa, thấy nhóm Kinh Hồng xuống xe, họ cùng nhau đi vào.
Chủ quán sắp xếp đoàn người dưới tán lá đỏ, một lúc sau, người bên Thanh Huy cũng bước vào. Hai bên bắt tay nhau cách một mặt bàn bàn, chào hỏi rồi ngồi xuống.
Phục vụ của nhà hàng mang trà lên cho hai nhóm người, khi đến Kinh Hồng, vì trà đặt quá xa nên anh còn đùa: “Đặt xa như vậy, sợ tôi?”
Chu Sưởng liếc cô gái một cái. Cô vội vàng lắc đầu, thận trọng đẩy tách trà lại gần một chút, nhưng hiển nhiên vẫn hơi sợ hãi. Người ngồi giữa bàn bên này, và cả người ở giữa bàn bên kia đều toát ra khí thế mạnh mẽ, ngay cả khi không nhìn cô hoặc thậm chí không nói gì, họ vẫn tạp ra cảm giác hiện diện quá rõ ràng.
Vì thời gian rất eo hẹp nên hai bên ngay lập tức bắt tay vào đàm phán. Thư ký hai bên gửi tài liệu in ấn tương ứng cho bên kia, sau đó các đại diện đàm phán thảo luận từng hạng mục, kể cả các sản phẩm có liên quan, nói xong một cái của Phiếm Hải thì chuyển sang của Thanh Huy, rồi lại nói của Phiếm Hải, tiếp đó sang của Thanh Huy.
Yêu cầu của hai bên tương đối hợp lý, tiến độ đàm phán thực tế rất nhanh.
Người phụ trách của Phiếm Hải là phó tổng giám đốc cao cấp Khối phát triển doanh nghiệp, một người phụ nữ 38 tuổi, đã làm việc tại Goldman Sachs được vài năm, có kinh nghiệm đàm phán phong phú, có khí chất, cũng có thủ đoạn, vừa nhu vừa cương, muốn gì được nấy, là người rất khó chơi, đàm phán với dân kỹ thuật bên ngoài cũng không gặp bất lợi nào. Tuy nhiên, người của Thanh Huy cũng không phải hạng xoàng, hai bên thỉnh thoảng có bất đồng ý kiến nhưng về cơ bản là giải quyết nhanh chóng, nói chung là không ai lợi dụng ai, cũng không ai phải chịu thiệt, đạt được sự cân bằng mong manh.
Mỗi khi thống nhất hợp tác một hạng mục, người phụ trách lại nhìn Kinh Hồng, anh khẽ gật đầu tỏ ý đồng ý.
Chỉ có ngay lúc bắt đầu, vì Phiếm Hải muốn biết cơ chế giới thiệu sản phẩm của Thanh Huy, Chu Sưởng đã nhướng mày trực tiếp xen vào: “Không thể tiết lộ.”
Nhưng sau đó hắn lại nói thêm: “Không hạn chế lưu lượng của Phiếm Hải, cứ yên tâm.”
Người phụ trách nhìn Kinh Hồng, anh cũng gật đầu, ra hiệu “qua“. Chu Sưởng là người có máu mặt trong ngành IT, vẫn biết giữ lời hứa.
Giữa chừng có một cơn gió mạnh cuốn qua, cánh hoa đào lá đỏ bị thổi bay, một vài trong số chúng rơi xuống vai áo xám đen của Kinh Hồng. Kinh Hồng không để ý mấy, nhẹ nhàng phủi đi.
Khi cuộc đàm phán kết thúc thì đã hơn 12 giờ.
“Tốt.” Người phụ trách của Phiếm Hải xác nhận lại nội dung sơ bộ, chỉ tay vào tài liệu: “Hai bên sẽ hoàn thành hai điều khoản đầu tiên trước 1 giờ chiều mai, đồng thời ký các thỏa thuận liên quan. Sau đó, vào lúc 3 giờ chiều, cả hai bên sẽ đưa ra tuyên bố, sẽ được công bố trên trang web chính thức, Weibo, và... việc mở cửa hoàn toàn sẽ hoàn tất trong vòng sáu tháng tới.”
Chu Sưởng đáp: “Được.”
Sau đó hai bên bắt tay nhau, bầu không khí nghiêm túc thậm chí căng thẳng trong nháy mắt tan biến.
Bà chủ nhà hàng tư nhân và người phục vụ vừa rồi mang ra hai chai sâm panh sủi bọt cùng vài chiếc ly thủy tinh. Cô nhanh chóng mở hai chai sâm panh, phục vụ sắp xếp hai hàng ly ngay ngắn. Chu Sưởng đứng trước bàn, hai tay đút túi, nói: “Tôi nghĩ rằng đạt được thỏa thuận hợp tác lớn thế này, phải chúc mừng mới được.”
Kinh Hồng liếc nhìn hắn, rồi quay sang nhìn chai sâm panh, gật đầu.
Lại là rượu.
Rượu sâm panh màu vàng kim nhạt được rót vào ly, những bong bóng li ti nổi lên, trên bàn là những cánh hoa đào đỏ thắm rải rác.
Khoảng mười mấy người tham gia đàm phán cầm ly rượu của mình. Kinh Hồng và Chu Sưởng nhìn nhau, đồng thời nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm một cái, hai ly rượu va vào nhau phát ra một tiếng vang thanh thoát.
Sau đó Kinh Hồng ngửa cổ, uống cạn. Chất cồn chảy vào dạ dày, như đốt cháy lục phủ ngũ tạng của anh.
Sau đó, hai nhóm người tách nhau ra về, xe của Kinh Hồng đậu cách xa, nên anh đứng một mình trước cửa đợi tài xế. Các quản lý cấp cao khác đều tự mình lái xe tới đây, sau khi tạm biệt Kinh Hồng, họ đi vào con hẻm nhỏ rồi nhanh chóng biến mất.
Con hẻm lại trở nên yên tĩnh.
Chu Sưởng chào vợ chồng chủ quán xong, bước ra khỏi sân nhỏ của quán ăn, thoáng cái đã thấy bóng lưng thẳng tắp của Kinh Hồng. Hắn nhìn một lúc rồi bước tới, giúp Kinh Hồng nhặt lấy những cánh hoa đào lá đỏ còn dính trên vai anh từ phía sau.
Kinh Hồng giật mình muốn quay lại, Chu Sưởng lại nói nói “yên nào”, rồi tiếp tục hành động, nhặt từng cánh hoa đỏ.
“...” Kinh Hồng đứng yên thật, bốn bề yên tĩnh.
Lát sau, Chu Sưởng mới nói: “Xong rồi.”
Hắn kẹp cánh hoa đào lá đỏ cuối cùng vừa nhặt vào giữa ngón tay, vươn tay qua vai Kinh Hồng, sượt qua tai anh, đưa đến trước mắt anh, rồi nói: “Trông thế này. Vừa mới tra thử, thứ này nở hoa trước mới ra lá, khoảng tháng ba tháng tư là nở.”
Kinh Hồng tập trung nhìn lại.
Khớp bàn tay của Chu Sưởng rất lớn, cầm một cánh hoa nhỏ mềm màu đỏ tươi, tạo thành tác động trực quan về mặt thị giác.
Ánh đèn ở lối vào sân nhỏ lờ mờ.
Chu Sưởng đưa cánh hoa lên mũi ngửi rồi nói: “Còn thơm nữa chứ.”
Hắn đưa đào lá đỏ lên trước mắt Kinh Hồng, Kinh Hồng tò mò, nhẹ nhàng ngửi một cái. Ngoài mùi thơm của cánh hoa, anh còn có thể ngửi thấy tầng hương cuối của loại nước hoa mà Chu Sưởng thường dùng tỏa ra từ đầu ngón tay hắn, mùi của gỗ trầm hương thoang thoảng. Hai mùi hương quyện vào nhau khiến người ta hơi ngây ngất.
Một cơn gió xuân thổi qua, Chu Sưởng nhẹ nhàng thả lỏng tay, cánh hoa kia bị gió xuân cuốn lấy, bay đi xa dần. Như thể mất đi quyền tự chủ.
Kinh Hồng đưa mắt nhìn theo nó, mãi cho đến khi không còn thấy nữa.
Sau đó Kinh Hồng xoay cổ, nhìn qua vai về phía sau. Con hẻm rất tối, nhưng ánh mắt của hai người trông lại càng sáng rõ hơn.
Chu Sưởng tiến lên một bước, đứng sánh vai với Kinh Hồng, thuận miệng hỏi: “Anh Kinh về thẳng nhà à?”
Kinh Hồng đáp: “Còn chưa nghĩ ra.”
Kinh Hồng thực sự chưa muốn về lắm.
Đạt được thỏa thuận hợp tác này, cứ thế mà về nhà thì sẽ nhàm chán.
Nhưng đã 12 giờ rồi, dường như chẳng còn nơi nào để đi.
Vài giây sau, Kinh Hồng chợt nhớ đến câu nói hôm nay của các nữ sinh trong trường: “Con rất muốn được nhìn thấy Bắc Kinh.” Anh chợt nhận ra rằng trong ngần ấy năm qua, anh thực sự chưa hề “ngắm nhìn Bắc Kinh”, mỗi lần lên xe anh chỉ toàn nói chuyện điện thoại hoặc xem tài liệu.
Có lẽ vì ly sâm panh uống quá nhanh nên hơi choáng váng, có thể là vì cánh hoa kia, cũng có thể vì lần hợp tác này mà Kinh Hồng có hơi hưng phấn, buột miệng mời: “Hay là, cùng đi ngắm Bắc Kinh?”
Chu Sưởng lộ vẻ bối rối trong một lúc, nhưng ngay sau đó gật đầu: “Được.”
Lúc này, xe của Kinh Hồng cuối cùng cũng tới, Chu Sưởng liếc nhìn, mím môi cười nhẹ: “Phi Trì? Dạo này anh Kinh đi chiếc này?”
“Đúng.” Kinh Hồng bước sang bên kia xe, mở cửa hàng ghế sau: “Mẫu mới nhất của Xe hơi Phi Trì, sắp ra mắt rồi.”
Chu Sưởng cũng lên xe của Kinh Hồng: “Sếp Kinh đúng thật là, lúc nào cũng không quên ủng hộ cho công ty mình đầu tư vào.”
“Xe rất tốt mà.” Kinh Hồng nói, “Tốc độ đã đạt đến đẳng cấp hàng đầu thế giới.”
Chu Sưởng gật đầu.
Con hẻm này khúc khuỷu ngoằn ngoèo, nhưng khi đi dọc theo nó, lại chợt thấy mình đang lạc vào một con phố sầm uất, cảm giác như có thứ gì đó bừng sáng.
Kinh Hồng bảo tài xế ngồi ghế trước dạo một vòng quanh Bắc Kinh, rồi tiếp tục chủ đề vừa rồi với Chu Sưởng: “Trước đó Phiếm Hải và Hàng không Phương Đông đạt được thỏa thuận hợp tác, tôi vừa tặng chủ tịch Hàng không Phương Đông một chiếc Phi Trì, ông ấy bèn tặng lại tôi một chiếc máy bay, Boeing 737-800.”
Chu Sưởng khẽ cười: “Thế thì sếp Kinh kiếm bộn rồi.”
“Đúng thế...” Kinh Hồng tiếp lời: “Tôi không kinh doanh thua lỗ bao giờ. Nếu tôi tặng nó cho Dương Liễu, anh ta chỉ có thể tặng lại chiếc xe đạp công cộng; nếu tôi tặng cho anh Chu, anh chỉ có thể tặng lại tôi một năm hội viên của cái trang web rách nát nhà anh.”
Chu Sưởng vẻ mặt thoải mái, hỏi: “Phải làm sao đây? Tôi chỉ có một năm hội viên của một trang web rách nát. Thế gán thêm tôi nữa thì sao?”
Kinh Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, chán ghét nói: “Không cần.”
Một lúc sau, Chu Sưởng lại hỏi: “Sao bỗng nhiên lại muốn đi ngắm Bắc Kinh?”
Kinh Hồng cũng không giấu giếm: “Sáng nay, dự án phúc lợi công cộng của Phiếm Hải一chính thức được triển khai, tôi đã ăn trưa cùng các em nhỏ vùng sâu vùng xa.” Dừng một lúc, Kinh Hồng lại nói: “Có mấy em hỏi lát nữa chúng tôi sẽ về đâu, rồi nói cũng muốn đến Bắc Kinh, muốn thăm Bắc Kinh. Tôi chợt nhận ra rằng thực ra đã nhiều năm rồi tôi không thực sự nhìn ngắm Bắc Kinh. Có những thứ người khác khao khát, tôi lại xem nó chẳng ra gì.”
Chu Sưởng im lặng một lúc rồi nói: “Đây là vấn đề chung của người dân thành phố lớn.”
Kinh Hồng cười: “Người dân ở các thành phố lớn ít nhất cũng quen thuộc với khu vực mình đang sống, trung tâm mua sắm, siêu thị, công viên, tôi thậm chí còn không biết nhiều về khu mình ở.” Có người giúp việc, tài xế, quản gia, chuyên gia dinh dưỡng, đầu bếp, anh không cần phải đi đâu cả. Hơn nữa, anh còn rất bận rộn, và cũng dễ bị nhận ra.
Chu Sưởng gật đầu: “Cũng phải.”
Thật ra Chu Sưởng cũng vậy.
Kinh Hồng nói: “Hy vọng số thiết bị đó sẽ có ích. Trong một xã hội văn minh, chúng ta phải tìm cách xóa bỏ một vài sự bất bình đẳng cố hữu của con người phải không? Nếu ở trong môi trường như vậy, chắc gì chúng ta có thể đạt được thành tự như hôm nay.”
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng.
“Phải rồi anh Chu...” Kinh Hồng không nói đến chuyện nặng nề nữa, mà hỏi: “Anh đã bao giờ nghe đến cụm từ chuyên gia đầu thai chưa?”
Chu Sưởng bật cười: “Hai chúng ta có thể là chuyên gia đầu thai?”
“Đương nhiên rồi.” Kinh Hồng đưa tay chống cằm: “Thế này không giống à?” Từ ngoại hình, trí tuệ, gia cảnh, mọi thứ đều không chê vào đâu được.
“Được thôi...” Chu Sưởng đáp: “Người ta còn nói cái gì nhỉ, có lẽ kiếp trước chúng ta đã cùng nhau giải cứu hệ ngân hà.”
Kinh Hồng liếc hắn một cái.
Cùng nhau giải cứu, Chu Sưởng chỉ bâng quơ một câu là lại kèm thêm vài phần ái muội.
Xe tới gần Cố Cung.
Hoàng cung của triều đại nhà Minh và nhà Thanh đứng yên tĩnh trong đêm. Điều mới lạ là vào thời điểm này có những chùm sáng đang được chiếu thẳng từ trong ra, xuyên qua bầu trời, sáng rực rỡ.
Kinh Hồng hỏi: “Cái này có từ khi nào?”
Chu Sưởng không biết, nhưng tài xế lại biết: “Hai năm nay có lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu! Bây giờ còn đang trong thời gian tổ chức, hình như làm trong một tháng.”
“Thì ra là vậy, lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu, trăng soi đèn đuốc khắp kinh đô phải không, từ xa xưa đã bắt đầu rồi.” Kinh Hồng chống cằm nhìn ra ngoài, hỏi Chu Sưởng: “Anh Chu đến Cố Cung chưa?”
Chu Sưởng nói: “Lúc còn nhỏ, nhà trường tổ chức.”
Kinh Hồng cười: “Anh Chu cũng là người Bắc Kinh chứ?”
“Đúng.” Chu Sưởng nói: “Sếp Chu lớn người Vũ Hán, nhưng tốt nghiệp xong lại vào Viện Khoa học và Công nghệ Điện tử.”
“Người Vũ Hán...” Kinh Hồng đùa: “Sếp Chu lớn còn ăn mì khô cay không?”
Chu Sưởng nheo mắt nhìn anh: “Theo lời đồn, sếp Chu lớn ăn vàng.”
“...” Kinh Hồng cũng kể về chuyện gia đình mình: “Sếp Kinh lớn người Nam Kinh, sau làm ở viện nghiên cứu trực thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc. Trong số bốn công ty chúng ta, hình như chỉ có Bành Chính trở về từ hải ngoại, năm đó du học bằng học bổng tiến sĩ của Rockefeller nhỉ.”
“Và người đồng sáng lập với sếp Chu lớn nữa, từ Thung lũng Silicon về.” Chu Sưởng nói tiếp: “Công cụ tìm kiếm cần phải có công nghệ tiên tiến nhất trong số mấy công ty, sếp Chu lớn làm sao biết được.”
“Đúng.” Kinh Hồng không phản bác, bởi vì Chu Sưởng nói đúng một sự thực, công cụ tìm kiếm có yêu cầu cực cao về mặt kỹ thuật, anh nói: “Trong bốn công ty, công nghệ của Thanh Huy là tốt nhất, công cụ đề xuất video ngắn cũng đóng góp rất nhiều cho Thanh Huy.” Nói xong, Kinh Hồng lại đùa: “Đề xuất vài video ngắn cho người dùng, họ sẽ nghiện ngay, đây cũng là một năng lực.”
Chu Sưởng cười.
Kinh Hồng biết rất rõ Thanh Huy giỏi về kỹ thuật, nhưng sếp Chu lớn lúc đó cũng bị hạn chế bởi “kỹ thuật”, quá thiên về kỹ thuật, không hiểu rõ nhu cầu người dùng, mà Chu Sưởng... là người cải thiện khía cạnh này.
Về lý thuyết, các công ty thương mại điện tử dễ đi theo hướng điện toán đám mây nhất, chẳng hạn như Amazon, công ty có nguồn lực 2B, không quá thiên về mặt kỹ thuật và hiểu rõ nhu cầu khách hàng hơn, thế mà Hành Viễn nắm trong tay cả hai lợi thế lại không bằng Thanh Huy nghiêng hẳn về một bên, thậm chí còn không bằng nổi Phiếm Hải.
Điều tương tự cũng xảy ra với “video ngắn“. Hồi đó, khi Kinh Hồng còn đang lo vì “không hiểu con gái 16-22 tuổi”, Video Thanh Huy chuẩn bị ra mắt đã đã tung ra nhiều clip và cảnh hậu trường khác nhau của nhiều ngôi sao nổi tiếng trong các chương trình tạp kỹ và trên phim trường từ vài năm trước, khi người dùng tìm kiếm những người nổi tiếng họ yêu thích, họ sẽ chìm đắm không dứt ra được, những video đó cứ liên tiếp được đưa ra trước mắt họ. Họ còn giới thiệu nó khắp nơi, Thanh Huy thực sự đã tận dụng tối đa đặc tính của quần thể người hâm mộ. Cùng với một vài bài hát bắt tay và điệu nhảy bắt mắt, lưu lượng truy cập bùng nổ ngay lập tức, lật đổ một số nền tảng khác, trận chiến chỉ kéo dài trong ba tháng.
Mà những thứ này lại không phải sở trường của Thanh Huy.
Kỳ thực Kinh Hồng không cho rằng tất cả đều là do Chu Sưởng nghĩ ra, nhưng Chu Sưởng đã chấp thuận chúng, thế là đủ.
Kinh Hồng không khỏi nhớ tới ID diễn đàn “Eternal Sunshine” kia. Trong diễn đàn đó, Chu Sưởng đã cố gắng tìm hiểu phản ứng của thị trường đối với từng ứng dụng.
Tất cả đều được tích lũy từng chút một.
Kinh Hồng nghĩ thầm, hắn quả nhiên là một đối thủ đáng gờm.
Lúc này xe rẽ vào phố Tây Trường An. Phố Trường An ở Bắc Kinh về đêm rực rỡ, từng chiếc xe hơi phóng qua vùn vụt, nhất là gần tháp Thiên An Môn. Trên tháp vẫn còn treo đèn lồng, một bức chân dung và hai câu “muôn năm”, là phông nền vĩnh cửu trong các bức ảnh, nhưng trước mặt là biến động của thời gian, sự dịch chuyển của năm tháng.
Chiếc xe lại lái vào phố tài chính.
Kinh Hồng thường đến phố này, nhưng không nhàn nhã như hôm nay, anh hỏi Chu Sưởng: “Phố này có từ khi nào nhỉ?”
Chu Sưởng mở khóa màn hình điện thoại, kiểm tra: “Năm 1992.”
Kinh Hồng gật đầu: “Tôi nhớ... Goldman Sachs tiến vào Trung Quốc vào năm 1993, phải không? Morgan Stanley cũng vào năm đó.”
“Khoảng gần như vậy.”
Kinh Hồng nói tiếp: “Ngày nay, hậu thập niên 80 dường như đồng nghĩa với người già rồi, có điều, tôi thực sự khá may mắn khi được sinh ra vào thập niên 80, thời điểm Câu chuyện mùa xuân được sáng tác, tôi đang học lớp một thì phải? Vừa đúng lúc hiểu biết phần nào.”
Năm đó, Trung Quốc trải qua một bước ngoặt lớn, bước vào giai đoạn mới, bắt đầu giải phóng và phát triển lực lượng sản xuất. Trong lịch sử sau này của Trung Quốc, dường như cả năm đều là mùa xuân. Anh tình cờ đến tuổi biết chuyện vào thời điểm đó, chứng kiến những biến động và thay đổi nhanh chóng trong những năm 1990.
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng, nói: “...Ừm.” Tài xế thong thả chuyển hướng đến Đài tưởng niệm Thiên niên kỷ Trung Hoa.
“Đã từng đến chưa?” Kinh Hồng lại hỏi.
Chu Sưởng lắc đầu: “Chỉ nhớ mỗi cái tiệc Chào mừng thiên niên kỷ thôi.”
“Tôi cũng chưa đến bao giờ.” Kinh Hồng nói: “Tôi có ấn tượng gì đó từ mấy bài báo, hình như nói là... hướng kim của nhật quỹ bằng đồng luôn hướng về phía Sao Bắc Đẩu. Nghĩa là, kim của nhật quỹ quay một vòng là một ngày đã trôi qua, quay một vòng nữa là một ngày nữa đã trôi qua. Cứ như vậy, một ngày, một ngày, lại một ngày... Một thế kỷ trôi qua, vẫn cứ một ngày, một ngày, lại một ngày, một ngàn năm trôi qua, thứ duy nhất không bao giờ thay đổi chính là sao Bắc Đẩu.”
“Ừm...” Chu Sưởng tiếp lời: “Năm 2008 tôi ở phố Wall. Ngân hàng đầu tư lớn thứ 4 nước Mỹ cũng sụp đổ, truyền thống vẻ vang được tạo dựng bằng tâm huyết của cả một thế kỷ rưỡi tan thành mây khói chỉ sau một đêm. Phiếm Hải và Thanh Huy, ai biết được sẽ kéo dài bao lâu.”
Kinh Hồng nói: “Chỉ mong sao khi Phiếm Hải và Thanh Huy biến mất, những người phía sau có thể tiếp nối.” Internet đã sôi sục suốt 30 năm, không ai biết nồi nước sôi này có thể tiếp tục sôi trong bao lâu.
“Thật ra tôi thấy thế này...” Chu Sưởng nói: “Sống lâu hơn Phiếm Hải một ngày cũng xem như thắng lợi.”
Kinh Hồng thưởng cho hắn một chữ: “Cút.”
“Nói đi phải nói lại.” Chu Sưởng cũng nhìn ra ngoài, giọng nói trở nên hơi mơ hồ: “So với ngàn năm này, trăm năm cuộc đời quá ngắn ngủi. Người ta sống trăm năm, cũng chỉ có trăm năm vậy thôi. Tôi đã đi qua một phần ba thế kỷ, nên khi gặp một người nào đó, gặp một vài chuyện gì đó, tôi sẽ muốn giữ lấy. Anh Kinh thì sao?”
Kinh Hồng nghe vậy liền im lặng.
Chu Sưởng nói tiếp: “Có những khó khăn, vất vả, trước đây tôi chỉ biết một mình suy ngẫm tự mình tiêu hóa, không có cách nào giãi bày với người ngoài. Thật hiếm khi gặp được người có thể hiểu nhau.”
Vài giây sau, Kinh Hồng mới nói: “Tôi cần suy nghĩ lại.”
So với Chu Sưởng, tính tình anh luôn thận trọng, nhưng lần này Kinh Hồng lại không trực tiếp từ chối.
“Ừm, không cần vội.” Chu Sưởng cũng không thúc giục, hắn vẫn luôn cực kỳ kiên nhẫn: “Đúng là phải suy nghĩ thật kỹ.”
Kinh Hồng liếc nhìn Chu Sưởng, tình cờ Chu Sưởng cũng nhìn sang.
Giữa ánh sáng mờ ảo bên trong xe, ánh mắt họ gặp nhau.
Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn đường chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, lúc sáng, lúc mờ.
Những luồng sáng đó chiếu từ phía bên kia của Chu Sưởng, làm cho ngũ quan của hắn có vẻ sắc nét hơn. Vầng trán trơn láng, sống mũi cao thẳng, cằm và trái cổ gợi cảm, quan trọng nhất là đôi mắt trong veo sáng ngời.
Trong hoàn cảnh như thế này, đôi mắt Chu Sưởng dường như sáng hơn, đen thẫm mà sáng ngời, sâu thẳm, khóa chặt lấy người bên cạnh. Đôi mắt rất sắc bén, luôn toát lên nét tính cách hung hãn và ham muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ.
Kinh Hồng vô thức cảm thấy sau gáy tê dại.
May mắn thay, chiếc xe sau đó đã rẽ vào hai công trình kiến trúc mang tính biểu tượng là Tổ Chim và Khối Lập Phương Nước.
Kinh Hồng giấu đi cảm xúc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Luôn cảm thấy thật đáng tiếc, ở Mỹ suốt năm 2008, đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.”
“Sao?”
“Ừ...” Kinh Hồng kể tiếp: “Chỉ nhớ một số tin tức lúc đó, như là khi linh vật được công bố, nghĩ bụng, ồ, ngầu vãi, một bộ năm con! Một ví dụ khác là khi công bố huy chương vàng khảm ngọc, cảm thấy, a, cái huy chương vàng cũng đẹp lắm chứ. May mắn là tôi được về nước hai tuần vào tháng 8, xem được vài trận thi đấu.”
Chu Sưởng hỏi: “Xem những gì rồi?”
Kinh Hồng nhớ lại: “Bóng rổ, trận mà đội tuyển Trung Quốc vào tứ kết, tỷ số sít sao nên mỗi khi có bàn thắng được ghi, cả khán đài đều phấn khích. Ngoài ra còn có bóng đá, tất nhiên đã biết là Trung Quốc không giỏi, nhưng trong một sự kiện lớn như vậy...” Kinh Hồng vung tay ra hiệu: “Hàng chục ngàn người cùng nhau hát quốc ca trước khi trận đấu bắt đầu, không khí vẫn rất cảm động. Ngoài ra còn có bóng bàn và cầu lông... Trong trận chung kết đơn nam, mỗi khi vận động viên đánh bóng, khán giả lại cùng nhau hét lên Xung phong...”
“Thôi đi...” Chu Sưởng bật cười: “Thế mà sếp Kinh còn than là bỏ lỡ, xem nhiều trận đấu hơn người ta rồi còn gì.”
Kinh Hồng cũng hơi nhếch khóe môi: “Dù sao thì cũng chỉ có hai tuần thôi. Khi đó, nhiều bạn bè làm tình nguyện viên, gửi ảnh mãi, tính ra thì cũng hơi ghen tị.” Nói xong, anh hỏi lại: “Anh Chu thì sao?”
“Tôi?” Chu Sưởng đáp: “Khi đó, Thanh Huy có quyền phát sóng sự kiện, sếp Chu lớn còn có mấy tấm vé ngồi hàng ghế đầu dự lễ khai mạc. Lúc đó tôi còn chê đông người, không muốn đi, giờ nghĩ lại mới thấy tiếc.”
“Ừ...” Kinh Hồng lại hỏi: “Năm 2001, anh Chu ở Bắc Kinh phải không?”
“Phải.” Chu Sưởng biết ý Kinh Hồng: “Năm 1993 thất bại, năm 2001 thành công, vẫn ở Bắc Kinh. Buổi tối ngày đăng ký quyền đăng cai Thế vận hội Olympic thành công, người Bắc Kinh làm ầm ĩ hết cả lên mà.”
“Ừ.” Kinh Hồng cười cười.
Không ngờ đã nói đến tuổi thơ của hai người, những kỷ niệm chung của họ.
Ở tuổi tác và địa vị này, những chuyện xảy ra thời còn đi học chắc chắn là chuyện trẻ con, Kinh Hồng sẽ không kể với bất cứ ai mới gặp, Chu Sưởng lại là một ngoại lệ.
Mãi đến hơn một giờ sáng, Kinh Hồng mới bảo tài xế: “Được rồi, tôi ghé qua Phiếm Hải trước, rồi tự mình về Trúc Hương Thanh Vận, anh đưa tổng giám đốc Chu về đi.”
Tài xế đáp: “Vâng.”
Chẳng mấy chốc xe đã tới đường vành đai hai.
Tập đoàn Phiếm Hải gần hơn nên tài xế đi Phiếm Hải trước.
Đường vành đai hai Bắc Kinh về đêm vắng vẻ đến lạ, xe phóng nhanh như bay, vòng quanh khu vực trung tâm thành phố.
Khi đến khu vực của Phiếm Hải, cả vùng đã sáng đèn rực rỡ. Tòa nhà này nối tiếp tòa nhà khác, mỗi mặt kính với những cái tên đáng tự hào của từng công ty trên đó.
Thật hoành tráng, thật lộng lẫy.
Tại khu lớn nhất trong số đó, mặt trước có dòng chữ “Tập đoàn Phiếm Hải“.
Vầng trăng như một chiếc lưỡi liềm mảnh, treo trên bầu trời đêm.
Kinh Hồng xuống xe, chào tạm biệt Chu Sưởng. Hai người lẳng lặng nhìn vào mắt nhau qua khung cửa kính, một lúc sau, Kinh Hồng mới quay người rời đi.
Kinh Hồng đi về phía cao ốc Phiếm Hải.
Anh còn chưa đi được nửa đường, điện thoại di động trong túi đã rung lên.
Nhìn lại, là Chu Sưởng.
Kinh Hồng bắt mát, quay lại, nhìn theo chiếc xe đã đi xa trong đêm. Bóng người vốn đã rất nhỏ, lúc này bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nhạt nhòa của người kia.
Kinh Hồng áp ống nghe vào tai, có hơi buồn ngủ nên đáp lại bằng một âm tiết lười biếng: “Hở?”
“Sếp Kinh, vừa rồi quên chưa nói.” Trong điện thoại, giọng Chu Sưởng vẫn hấp dẫn như cũ: “Lúc trước, tôi toàn bận việc khác, cảm ơn sếp Kinh dẫn tôi đi cùng, ngắm nhìn Bắc Kinh.”