Những Năm Tôi Diễn Pháo Hôi Tiểu Bạch Kiểm

Chương 8: 8: Túi Trút Giận




Buổi tối trở về, Cố Bạch Y liền đối chiếu giấy nợ lần lượt trả nợ.

Tin nhắn điện thoại cả đêm nối liền không dứt, thẳng đến đêm khuya mới dừng.

May mắn kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, trong ký túc xá chỉ có một mình cậu ở, không lo lắng làm phiền đến người khác.

Gọi điện đến phần lớn đều là bạn thân mẹ nuôi hoặc là thân thích, rất nhiều người lâu rồi cũng chưa liên hệ qua.

Sau khi mẹ nuôi qua đời, bọn họ sợ gọi điện sẽ làm Cố Bạch Y tưởng là thúc giục trả nợ, nên là không chủ động liên hệ cậu.

Ngày thường vẫn luôn trì liên hệ cũng chỉ có một mình dì Phương Nhị.

Nguyên chủ thân hãm ở vũng bùn, khó tránh khỏi buồn bực, còn từng khóc lóc kể lể với dì Phương Nhị tình người ấm lạnh.

Cố Bạch Y thân là người đứng xem cũng có thể nhìn ra ý tốt của những người nó.

Những tiền nợ đó, cậu đều trả lại cả vốn lẫn lãi, còn lần lượt nói lòng biết ơn.

Cuộc điện thoại cuối cùng đến đã qua 12 giờ, đầu dây điện thoại kia đang nói đến mẹ nuôi của cậu, nói đến nghẹn ngào, Cố Bạch Y phải an ủi bà hồi lâu.

Chờ đến khi cúp điện thoại, Cố Bạch Y mới phát hiện hốc mắt mình cũng ướt át theo.

Nhưng chung quy những điểm phiền muộn, không cam lòng và buồn bực vẫn là tiêu tán sạch sẽ.

Chỉ có một nhà dì Phương Nhị, Cố Bạch Y tự mình mua lễ vật đến cửa, tự mình đi trả tiền nói lời cảm tạ.

Giữa trưa Cố Bạch Y còn muốn đi làm, cho nên chỉ có thể vội đi.

Thời điểm dựa theo kí ức tìm thấy nhà dì Phương Nhị, mới có hơn 7 giờ. Ngày lễ dì Phương Nhị đều phải làm ca đêm, lúc này còn đang ngủ, người mở cửa là con gái dì Phương Nhị - Đào Mộc Đào.

Đào Mộc Đào năm nay 15 tuổi, mới học lớp 11, ngày lễ cũng mặc đồng phục học sinh, cắt một đầu tóc ngắn như chó gặm, đôi mắt đen sáng ngời lại nhạy bén.

Nhìn thấy Cố Bạch Y ngoài cửa, ánh sáng trong mắt tất cả đều biến thành địch ý.

"Anh đến đây làm gì?" Đào Mộc Đào tức giận nói, "Tiền ngày hôm qua cũng đã giúp anh trả hết, không cần tới cửa làm bộ làm tịch!"

Nàng cố ý hạ thấp thanh âm, sợ đánh thức mẹ còn đang ngủ, ánh mắt hung tợn giống như thú nhỏ hung ác.

Dì Phương Nhị tính tình mềm nhũn như bột, con gái lại rất cường thế.

Cũng là bởi vì cuộc sống kham khổ, mới bất đắc dĩ phải trưởng thành sớm.

Không đợi Cố Bạch Y mở miệng, Đào Mộc Đào liền trở tay đóng cửa lại.

Nhưng khi chỉ còn thừa một khe hở lại không thể nào động đậy được.

Cố Bạch Y chen một bàn tay vào, nhẹ nhàng đặt lên của, tay kia nâng túi xách đựng bánh ngọt và hoa quả lên, ôn thanh nói: "Tôi đến trả tiền, thuận tiện đến thăm dì Hai."

Trên túi bánh ngọt kia in logo Đào Ký, đó là cửa hàng bánh ngọt lâu đời mà dì Phương Nhị thích nhất, ngay cả tên của con gái cũng được đặt theo cái này.

Động tác của Đào Mộc Đào dừng một chút, lộ ra vài phần thần sắc hồ nghi, nhưng vẫn cảnh giác hỏi một câu: "Thật hay giả? Anh lấy tiền ở đâu?"

Phía sau cửa truyền đến thanh âm nghi hoặc của dì Phương Nhị: "Đào, ai tới vậy?"

Cố Bạch Y gọi một tiếng: "Dì Hai."

Dì Phương Nhị sửng sốt một chút, ngay sau đó vội vàng bảo con gái mở cửa: "Ai nha, tiểu Bạch sao con lại đến đây, mau ngồi đi, ăn sáng chưa? Để dì Hai nấu cho con ít cơm."

Đào Mộc bĩu môi, vẫn là mở cửa cho Cố Bạch Y vào.

Cố Bạch Y đặt đồ lên bàn, ngoại trừ đồ ăn, còn có hai phong bì tiền.

Số nợ ban đầu cậu đã chuyển vào tài khoản của dì Phương Nhị, còn lại xem như là lãi xuất, giữ lại tiêu vặt là vừa vặn

"Con đã ăn sáng qua rồi, một lát nữa phải đi làm, thật sự không có thời gian mới tới cửa quấy rầy vào giờ này." Cố Bạch Y ngăn dì Phương Nhị đang muốn đi đến phòng bếp lại, "Con uống ly nước ấm là được rồi."

Cậu đến vào giờ này cũng không muốn ở lâu, bằng không dì Phương Nhị nhất định muốn đi mua đồ về nấu cơm, lãng phí rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Dì Phương Nhị rót hai ly nước ấm, mở ra hộp điểm tâm đẩy đến trước mặt Cố Bạch Y, ngồi cùng cậu.

Cố Bạch Y nói ngắn gọn, giúp một người có tiền nên nhận được chút tạ lễ, cho nên hiện giờ có chút dư dả.

Cậu nói rất bình tĩnh, nhưng dì Phương Nhị làm sao không biết cậu mấy phân mấy lượng.

Chuyện lúc trước mẹ nuôi để lại di thư, dì Phương Nhị cũng biết, chẳng qua vì suy nghĩ cho thanh danh của Cố Bạch Y, ngay cả con gái bà cũng không nói cho.

Hiện giờ nhìn thấy Cố Bạch Y lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy, tay bà lúc này đã run lên, sắc mặt cũng thay đổi: "Con không phải là....."

Cố Bạch Y nhìn Đào Mộc Đào bên cạnh.

Dì Phương Nhị bận tâm đến con gái ở đây, vẫn là nuốt xuống những lời kia.

Cố Bạch Y trấn an vài câu: "Không vi phạm pháp luật không phạm tội, dì không cần phải lo lắng. Bây giờ con chỉ muốn đi học thật tốt, chờ tốt nghiệp tìm một công việc ổn định. Mẹ con đã không còn nữa, dì liền giống như mẹ của con, Đào chính là em gái con, ngày sau sẽ không để mọi người chịu khổ."

Đào Mộc Đào cười nhạt một tiếng.

Hiện tại sinh hoạt nhà nàng quẫn bách như vậy, cũng không biết là ai làm hại. Có điều còn trả tiền lại, theo lý là chuyện bình thường, sao lại giống như nhận đại ân huệ nhà nàng vậy.

Dì Phương Nhị trừng mắt nhìn con gái một cái, Đào Mộc Đào mắt trợn trắng, xoay người bỏ vào phòng.

"Xin lỗi, là dì không dạy tốt Đào..... " Dì Phương Nhị thở dài.

"Dì đừng nói như vậy, Đào cũng là vì đau lòng cho dì." Cố Bạch Y hoàn toàn có thể hiểu được oán khí của Đào Mộc Đào.

Cũng là thừa dịp nàng về phòng, cậu mới đêm phong bì tiền đặt vào tay dì Phương Nhị, hạ thấp thanh âm nói với bà: "Lúc dì Hai nghỉ ngơi thì đi ra ngoài dạo phố với Đào, mua thêm chút quần áo, nhất là Đào, cô gái nhỏ ở nhà thích xinh đẹp, nên ăn mặc đẹp một chút."

Dì Phương Nhị chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn là đau lòng cho con gái.

Cố Bạch Y nhân cơ hội đứng dậy, nói muốn trở về đi làm, không cho bà cơ hội từ chối.

Dì Phương Nhị muốn tiễn cậu đi, lại bị ngăn lại ở đầu cầu thang.

"Dì Hai, dì trở về nghỉ ngơi đi, sau này rảnh rỗi con sẽ đến thăm dì." Cố Bạch Y nhìn bà cười cười, "Những lời vừa rồi con nói đều là lời thật lòng."

Mặt trời mới vừa mọc lên từ các tòa nhà thành phố, nắng sớm xuyên qua ban công nửa mở chiếu vào hành lang, Cố Bạch Y đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười cũng giống như mặt trời mọc.

Không nhiệt tình, cũng không miễn cưỡng, mà là ấm áp tràn đầy sức sống.

Giống như những đóa hoa hướng dương, trầm đục quét sạch hư không, nở rộ ra sinh cơ bắt mắt.

Trái tim thấp thỏm của dì Phương Nhị chợt yên ổn lại.

Bà gật đầu, chỉ nói một câu: "Đi đường cẩn thận."

Cố Bạch Y vẫy tay, xoay người, đi vào ánh mặt trời.

- -©--

"Tối qua cậu cùng với bạn trai nhỏ kia thế nào rồi?"

Thừa dịp vừa mở họp xong, Viên Y Nghiên nhịn không được đến bên cạnh Thẩm Huyền Mặc hóng bát quái.

Thẩm Huyền Mặc nâng mí mắt, tựa hồ không hứng thú: "Cái gì thế nào?"

Viên Y Nghiên dùng văn kiện che miệng nhỏ giọng truy vấn: "Chính là nhìn thuận mắt không nè, tính cách thế nào nè, có thu hút ánh nhìn không đó, không nói yêu cầu gì quá mức với cậu đi?"

Thẩm Huyền Mặc như đi vào cõi thần tiên một lát, bị Viên Y Nghiên dùng sức chọc cánh tay mới lấy lại tinh thần, cười một chút, nói: "Đúng thật là rất đẹp."

Viên Y Nghiên sửng sốt một chút, ngay sau đó có chút chán nản.

Mệt y còn lo lắng đã lâu, hỏi nhiều vấn đề như vậy với hắn, Thẩm Huyền Mặc chỉ để ý đến một câu "Nhìn thuận mắt không".

Cứ như vậy trong chốc lát, Thẩm Huyền Mặc đã đi xa, gọi lại một nhân viên phía trước, bảo người đó mau chóng trở về sửa lại phương án một chút, thứ hai lại đưa hắn xem.

Viên Y Nghiên đi theo đến, Thẩm Huyền Mặc còn đang cùng người kia nói nên sửa chữa vấn đề như thế nào.

Một đường đi đến dưới lầu, thật vất vả mới đường ai nấy đi, Viên Y Nghiên áp không được tò mò, còn muốn lại truy vấn, liền thấy Thẩm Huyền Mặc nhìn thời gian, nói hôm nay hắn tan tầm trước.

Viên Y Nghiên hỏi: "Cậu đi đâu?"

Thẩm Huyền Mặc nói: "Đón bạn trai nhỏ đi ăn cơm."

Viên Y Nghiên: "......... Cậu sửa miệng đúng là rất nhanh nha."

Ngày hôm qua còn không chịu nghe danh hiệu này đâu.

Thẩm Huyền Mặc đương nhiên mà nói: "Diễn trò đương nhiên phải làm cho thật."

Viên Y Nghiên: "Thế bao giờ mang tới cho chúng tôi nhìn xem? Vừa lúc giúp cậu chúc mừng, miễn cho mẹ cậu hoài nghi."

Thẩm Huyền Mặc không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: "Đợi một đoạn thời gian nữa đi. Cậu ấy nhát gan, chờ cậu ấy quen một thời gian rồi lại nói."

"........"

Ánh mắt Viên Y Nghiên nhìn về phía Thẩm Huyền Mặc càng thêm vi diệu.

Muốn nói Thẩm Huyền Mặc bởi vì không bỏ được sĩ diện còn bình thường, đối với bạn tốt quen thân nhiều năm lại không cần phải lấy cớ như vậy.

Huống hồ da mặt kia của Thẩm Huyền Mặc có thể so dày như tường thành, bạn trai nhỏ cũng đã tìm, sao có thể ngại gặp người.

Trừ phi lời hắn nói chính là sự thật, hắn thật sự sợ người kia bị dọa chạy.

Viên Y Nghiên lại nghĩ đến vừa nãy Thẩm Huyền Mặc buột miệng thốt ra "Đúng là rất đẹp", không khỏi gãi gãi cằm —— có biến.

Thẩm Huyền Mặc không phải là thật sự thấy sắc nảy lòng tham đi?

Đáng Tiếc Viên Y Nghiên chưa kịp truy vấn, Thẩm Huyền Mặc cũng đã đi xa, nói rõ không muốn cho bọn y gặp người kia.

Càng là như vậy, Viên Y Nghiên liền càng tò mò đến cồn cào ruột gan.

Lúc này mới là gặp mặt lần thứ ba đi......

Đôi mắt Viên Y Nghiên chợt sáng ngời, móc điện thoại ra gọi cho một người bạn tốt khác, hẹn đối phương cùng đi ăn cơm trưa.

Người bạn kia mới trở về vừa buông hành lý xuống, lại phong trần mệt mỏi mà đánh xe đến phụ cận công ty vào cửa hàng ăn nhanh ăn cơm.

Vừa mới vào cửa gọi đồ ăn, Viên Y Nghiên liền câu lấy cổ anh, nhỏ giọng hỏi: "Không phải lần trước cậu cùng Huyền Mặc gặp qua người họ Cố kia sao? Rốt cuộc trông như thế nào? Thần tiên hạ phàm?"

Gần đây người bạn này đi công tác vội đến chân không chạm đất, còn chưa nghe được bát quái gần đây, nghe vậy khổ tư hồi lâu, mới nhờ Viên Y Nghiên ân cần hướng dẫn mà nhớ tới một ít hình ảnh.

"Cố, Cố cái gì Y? Tôi mới gặp qua một lần kia." Bằng hữu minh tư khổ tưởng, "Không có ấn tượng gì quá sâu, chỉ nhớ rõ thoạt nhìn khá đáng thương."

Sợ trước sợ sau, tầm mắt loạn nhìn.

Ngũ quan đúng là không tồi, làn da lại trắng, nhưng chính là không quá phóng khoáng.

Giống như một túi trút giận ai cũng có thể đi lên dẫm một chân.

Bằng hữu nói chuyện uyển chuyển, nhưng vẫn khó hiểu: "Cậu hỏi hắn làm gì?"

Viên Y Nghiên cau mày, khiếp sợ rất nhiều còn có chút không dám tin tưởng: "Huyền Mặc thế mà thích kiểu người như vậy?"

- -©--

"Lớn lên rất giống túi trút giận" Cố Bạch Y lại bị người tìm phiền toái.

Thời điểm đi làm hết thảy thuận lợi, gần đây quán làm ăn chính trực, đến thời điểm ăn cơm trong tiệm không còn chỗ ngồi, tất cả mọi người vội đến chân không chạm đất, người nhiều lại vội, cũng không phải lo lắng gì có người gây chuyện.

Nhưng lúc sắp tan tầm, phiền toái liền tìm tới cửa.

Một đồng nghiệp cố ý chạy đến phòng thay đồ tìm Cố Bạch Y, cho cậu một đống tiền lẻ, bảo cậu đi tới một tiệm nhỏ mua hai bình rượu nhỏ tự ủ, ngày mai đi làm mang đến đây là được, nói là giám đốc yêu cầu, có khách hàng muốn.

Đồng nghiệp này cách ngày nghỉ ngơi, tính tình "Cố Bạch Y" lại là nhẫn nhục chịu đựng, thường xuyên bị bắt đi chạy vặt.

Cho nên mới đầu Cố Bạch Y cũng không có hoài nghi.