Những Năm Tôi Diễn Pháo Hôi Tiểu Bạch Kiểm

Chương 9: 9: Quỷ Họa Bì




Cố Bạch Y ngồi trên "đống thi thể" xếp thành bốn tầng, cúi người nhặt điện thoại rơi trên mặt đất.

Trên lưng phải chịu mấy tầng áp lực nặng nề mấy người thiếu chút nữa nôn ra máu.

Cố Bạch Y nhíu mày.

Thằng gầy một mình nằm sấp cách đó không xa lập tức ngậm miệng lại, thở cũng không dám thở mạnh.

Màn hình điện thoại bị vỡ.

Cố Bạch Y không ngờ tới sẽ động thủ, điện thoại di động tiện tay nhét vào túi áo khoác, không biết rơi xuống từ bao giờ, còn bị người giẫm một cước.

Màn hình từ góc dưới bên phải bị đá vụn làm cho có một vết nứt hình mạng nhện, Cố Bạch Y ấn phím khởi động rất lâu mới thấy màn hình lại sáng lên.

Người nằm ngang phía dưới cố gắng ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu.

Còn chưa vì thảm trạng của mình mà khẩn trương, đã thấy Cố Bạch Y mở trình duyệt, nhập vào công cụ tìm kiếm——

【Dưới tình huống nào giết người không phạm pháp】

【xxx cách tính là phòng vệ chính đáng】

【Khi tự phòng vệ thì bẻ gãy tay đối phương có phải bồi thường hay không?】

.....

Các từ khóa nguy hiểm như "cánh tay", "đùi", "gãy xương" được thay thế qua lại nhiều lần.

Kết quả là không có ngoại lệ, tất cả đều được khuyến khích tốt nhất là không làm tổn thương người khác.

Ngay cả khi không phải chịu trách nhiệm pháp lý, nó thường là một khoản bồi thường cho chi phí chữa trị.

Điều này có chút bất đồng với kiếp trước của Cố Bạch Y.

Thế giới trước trọng võ, trước khi thi đấu chính quy đều kí giấy sinh tử, cũng là bởi vì bảo toàn phong khí tập võ toàn dân, cho nên các loại pháp luật cho cố ý thương tổn và phòng vệ chính đáng thoải mái hơn thế giới này nhiều.

Cố Bạch Y "chậc" một cái, lầm bầm: "Thật đáng tiếc."

"Thi thể" phía dưới da đầu từng đợt tê dại, hận không thể tự mình ngất đi, nhưng toàn thân trên dưới đau đớn lại vừa vặn kích thích thần kinh bọn họ.



Giống như bị người dùng bánh xe nghiền nát qua lại, đem xương cốt đều bị nghiền nát dung hợp vào trong xương máu, ruột gan đều đau.

Nhưng không thấy máu.

Đau đớn nhưng không thể ngất xỉu, cũng không thể nói được.

Về phần phản kháng.....

Không dám, cũng không làm được.

Ngoại trừ thằng gầy và mắt kính, ba người còn lại đều là tráng hán cơ bắp đầy đặn, nhưng mà bọn họ thậm chí còn không thấy rõ Cố Bạch Y động tay như thế nào, người đã nằm trên đất.

Hơi động cánh tay một chút liền đau đến mức não muốn văng ra ngoài.

Tráng hán gần 200 cân, Cố Bạch Y dễ dàng xách lên từ trên mặt đất lên bằng một tay xếp thành tầng.

Trước và sau chưa đầy ba phút.

Làm xong tất cả những điều này, Cố Bạch Y mặt không đỏ tim không đập, còn nhàn rỗi đi tìm kiếm điều khoản pháp luật trước, sau đó cân nhắc có nên tiếp tục bổ đao hay không.

Sư phụ nói không thể ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng ngoại trừ cặn bã.

Mấy người bị xem như là ghế, nội tâm rung động cộng lại cũng kém một thằng gầy.

Hắn là người đầu tiên ngã xuống đất, nhưng cũng là tận mắt nhìn thấy Cố Bạch Y dễ dàng đem bọn họ vật ngã như thế nào.

Hắn cũng có thể rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Cố Bạch Y.

Cố Bạch Y ngồi ngược sáng trong ngõ nhỏ, lông mày nhíu lại như tiếc nuối, không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của gương mặt môi hồng răng trắng.

Vài phút trước, thằng gầy còn ruột gan cồn cào ngày đêm tơ tưởng, không sợ mạo hiểm thuê người, chuẩn bị trói cậu trở về, thân thiết một phen ra hồn.

Nhưng chỉ vài phút sau, Cố Bạch Y nhấc lông mày lên, nhếch khóe miệng một chút, hắn cũng không khống chế được mà run lên theo.

Người đẹp trở thành quỷ họa bì.

Dày vò như rơi xuống địa ngục, cuối cùng bị một tiếng chuông phá vỡ.

Cố Bạch Y nhìn tên người gọi, thần sắc hòa hoãn một chút, nhưng ấn nút nghe vài lần mới thành công, màn hình vỡ vụn bị ngón tay mài ra một miếng, màn hình mất một góc.

Cũng may điện thoại vẫn có thể trả lời.

Là Thẩm Huyền Mặc gọi tới, bảo cậu tan làm không cần vội đi, lát nữa hắn qua đón cậu đi ăn cơm tối, thuận tiện nói chuyện một chút.

Cố Bạch Y đáp tiếng, hẹn gặp nhau ở ngã tư gần nhà hàng.

Sau khi cúp điện thoại không được hai giây, màn hình lóe một cái, hoàn toàn đen kịt.

Cố Bạch Y khẽ nhíu mày.

Nhiều chuyện xui xẻo như vậy đụng phải một lúc, cho dù cậu dễ tính như vậy cũng có chút khó chịu.

Cậu liếc nhìn thằng gầy cách đó không xa, hỏi: "Tên gì?"

Thằng gầy run rẩy trả lời: "Phí, Phí Hưng."

Cố Bạch Y tựa vào đầu gối chống cằm, chậm rãi tiếp tục hỏi: "Lúc trước đã làm bao nhiêu lần?"

Thằng gầy lắp bắp: "Cái gì, cái gì?"

Hắn muốn làm bộ như không hiểu, nhưng Cố Bạch Y híp mắt lại, hắn liền cảm thấy bụng, bắp chân kịch liệt co giật, vội vàng hoảng sợ hô to: "Không, không có! Đây là lần đầu tiên!"

Cố Bạch Y thay đổi tay chống cằm, khẽ nhếch miệng: "Ừ?"

"Thật sự! Dĩ, trước kia tôi đều đi quán bar chuyên biệt hoặc câu lạc bộ, ngài, ngài, ngài biết." Thằng gầy nịnh nọt cười một chút, "Ngươi, ngươi tình ta nguyện đương nhiên là tốt nhất. Lần này là tôi bị mỡ heo che tâm, trùng hợp là người bạn mới quen cứ ở bên cạnh xúi giục tôi, tôi lúc này mới động tà tâm."

Hắn nói xong giơ tay tát mình một cái, mặt còn chưa đau, đau đớn trên cánh tay lại làm hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.



Nhưng hắn vẫn cố tát mình hai cái, cười nói: "Ngài đại nhân đại lượng, đừng, đừng so đo với loại rác rưởi như chúng tôi, mất mặt. Lần này trở về tôi cam đoan sẽ cải tà quy chính! Tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt ngài làm ngài chướng mắt nữa."

Tầm mắt Cố Bạch Y di chuyển xuống vài phần: "Bọn họ đâu?"

Thằng gầy sửng sốt một chút, mới phản ứng lại cậu đang hỏi cái gì, hơi có chút chần chờ nói: "Tôi, tôi không biết, chúng tôi quên nhau không được mấy ngày."

Mấy người phía dưới vội vàng lắc đầu, cắn chết nói mình cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện thiếu đạo đức này.

Bọn họ có sự cảm, phàm là bọn họ thở phào nhẹ nhõm, Cố Bạch Y ít nhất phải dỡ hai cánh tay bọn họ.

Cố Bạch Y nhếch khóe môi, tựa hồ là tin, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Mấy giờ rồi?" Cố Bạch Y lại hỏi.

Mấy người mơ màng một chút, vẫn là người bị đè ở giữa phản ứng nhanh, cắn răng nhịn đau giơ tay lên nhìn đồng hồ, hít sâu một hơi, tận lực ổn định thanh âm nói: "1 giờ 37 phút."

Thẩm Huyền Mặc hẹn cậu 2 giờ.

Còn hơn 20 phút nữa.

Cố Bạch Y đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên áo, giống như là chuẩn bị đi.

Mấy người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghe Cố Bạch Y nói: "Không có lần sau."

Không đợi bọn họ gật đầu, gáy liền đau nhức, rất nhanh mất đi ý thức.

Chỉ có thằng gầy là đầu lĩnh vẫn còn tỉnh táo, trơ mắt nhìn Cố Bạch Y nhàn nhã đi về phía mình, thân thể run rẩy như cái sàng.

Cố Bạch Y xách cổ áo hắn lên, kéo hắn ra khỏi gõ nhỏ.

"Cậu giẫm hỏng điện thoại của tôi, bồi thường cho tôi một cái mới không quá đáng đi." Cố Bạch Y vừa đi vừa thương lượng với hắn, ngữ khí ôn hòa, thậm chí mang theo vài phần ý tứ thăm hỏi.

Giống như đang nói nếu hắn không muốn thì thôi.

"Không không không không quá đáng!" Thằng gầy sợ nói chậm sẽ không đủ thành ý.

Cố Bạch Y nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi."

Thằng gầy: "...."

Không dám nói chuyện.

Đối diện nhà hàng bán thời gian kia có một cửa hàng điện thoại, bọn họ cũng không cần ghét gần cầu xa.

Một nhân viên trong cửa hàng tựa hồ biết Cố Bạch Y, lúc nhìn thấy cậu vẻ mặt kinh ngạc, lại nhìn thằng gầy khập khiễng đi theo cậu chọn điện thoại, vẻ mặt lộ ra khinh bỉ.

Nhưng cô ta vẫn chưa mở miệng ra nói cái gì, Cố Bạch Y cũng coi như không nhìn thấy.

Cậu đặt điện thoại bị hỏng của mình trên quầy và yêu cầu nhân viên cửa hàng giúp cậu tìm một loại tương tự.

Điện thoại bị hỏng giá không đắt, bởi vì điện thoại trước không dùng được nguyên chú mới thay cái mới, lúc này mới dùng hơn ba tháng, cùng loại vẫn có thể tìm được.

Nhân viên cửa hàng báo giá, Cố Bạch Y hơi nâng cằm lên, thằng gầy liền rất tự giác móc điện thoại ra thanh toán.

Trước khi thanh toán, hắn vẫn không nhịn được, hỏi: "Thật sự chỉ cần cái này?"

Điện thoại chưa tới một ngàn, cũng không khỏi quá ít đi.

Tầm mắt Cố Bạch Y trượt xuống vài phần, lộ ra một chút tươi cười ấm áp: "Ngươi còn muốn đổi một loại khác?"

Người ngoài nghe không hiểu, thằng gầy lại nghe hiểu.

Hắn cảm thấy bắp chân của mình lại bắt đầu đau nhức.

Lúc này quay đầu thanh toán, sau đó dùng hai tay cung kính đưa đến tay Cố Bạch Y, nửa câu vô nghĩa cũng không dám nói nữa.



Bên kia, Thẩm Huyền Mặc đã đến nhà hàng trước hơn mười phút.

Vốn định ở cửa đợi một lát, ai ngờ trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, hắn vừa vặn nhìn thấy Cố Bạch Y cùng một người xa lạ từ cửa hàng điện thoại di động đối diện đi ra.

Người đàn ông gầy như cây gậy trúc kia khom lưng xuống, hiện ra vài phần già khổ, nhưng khuôn mặt vẫn là một thanh niên.

Thẩm Huyền Mặc cảm thấy có chút quen mắt, đợi đến khi đối phương quay người nhìn rõ mặt, hắn mới bỗng nhiên nhớ tới, đây hình như chính là một trong những người lần trước làm khó Cố Bạch Y ở trong tiệm.

Hắn nhướng mày, không nghĩ nhiều, đứng thẳng người, băng qua đường.

Cố Bạch Y đang nói hai câu cuối cùng với thằng gầy, liền nghe thấy bên cạnh có thanh âm quen thuộc gọi cậu: "Cố Bạch Y."

Cậu quay đầu, nhìn thấy tầm mắt Thẩm Huyền Mặc.

Thẩm Huyền Mặc bước nhanh đến bên cạnh cậu, mơ hồ làm tư thế ngăn người ở phía sau, mới sắc mặt không vui nhìn về phía thằng gầy: "Lại có người tới tìm cậu gây phiền toái?"

Hắn nào dám chứ!

Thằng gầy đang muốn kêu oan trong lòng, nhưng lời này là Thẩm Huyền Mặc nói với Cố Bạch Y, hắn không dám mở miệng trước mặt Cố Bạch Y, chỉ có thể lấy lòng cười gượng hai tiếng.

Cố Bạch Y cũng không muốn liên lụy Thẩm Huyền Mặc, liền giấu diếm một phần: "Hắn vừa rồi không cẩn thận thận làm hỏng điện thoại của tôi, cảm thấy băn khoăn, cho nên liền dẫn tôi đi mua cái mới."

Thẩm Huyền Mặc đánh giá thằng gầy từ trên xuống dưới, tràn đầy hoài nghi: "Phải không? Tôi nhớ lần trước trong những người ép cậu uống rượu có hắn."

Cố Bạch Y giúp hắn giải thích: "Hắn đã cải tà quy chính, hơn nữa còn sâu sắc nhận ra sai lầm của mình, đã xin lỗi rồi."

Thằng gầy liên tục gật đầu.

Thẩm Huyền Mặc vẫn không tin, vẻ mặt đều viết "Cậu lại bịa, xem tôi có tin lời quỷ của cậu hay không".

Thằng gầy này nhìn qua cũng không giống người tốt gì cả.

Cố Bạch Y đành phải nói thật: "Được rồi, kỳ thật là hắn muốn tìm tôi gây phiền toái, nhưng tôi đánh bọn họ một trận, hiện tại hắn đã biết sai rồi, tôi đang chuẩn bị để cho hắn trở về suy nghĩ cẩn thận lại đây."

Thẩm Huyền Mặc: "......"

Trầm mặc nhìn Cố Bạch Y hồi lâu, hắn như không có chuyện gì mà chuyển tầm mắt về phía thằng gầy, cố mà làm nói: "Có thể lạc đường biết quay lại là tốt, xem như tích đức cho Triệu ca các cậu."

Cố Bạch Y: "......"