Chương 21: Khách hàng đêm muộn 3.
Trong khi hắn vẫn đang đứng ngoài nhìn vào khung cảnh "hắn" đã khóc lóc tê dại trên mặt đất kia thì chợt có cái gì đó trực tiếp dội thẳng vào đầu của hắn, cuốn trôi tất cả đi như tên nào đó đang xả bồn cầu vậy.
Cánh đồng tuyết trắng xóa điểm vài v·ết m·áu đó, cái xác của cô gái ấy, kể cả "hắn" cũng theo dòng nước đó mà trôi tuột xuống bên dưới rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một mình hắn đứng giữa một khoảng không vô định.
Đúng lúc đó thì đầu nguồn của dòng nước cũng dừng chảy lại và từ trên đó rơi thẳng xuống một bia đá khổng lồ, cao phải hơn 30m, bề rộng cũng phải 10m tới trước mặt hắn rồi có một dòng chữ bắt đầu hiện lên.
*Điều ước thứ hai của ngươi đã hoàn thành nhưng giao dịch này vẫn còn, tốc độ tăng tiến của ngươi tuy rất nhanh rồi nhưng vẫn cần phải được đẩy nhanh hơn, hãy cho ta xem nhiều câu chuyện hơn nữa.*
*Những câu chuyện chưa bao giờ được kể, những câu chuyện mang đầy tính giải trí và giá trị lưu trữ, ta hy vọng rằng ngươi sẽ không làm ta đánh mất đi niềm vui nho nhỏ này, ta rất muốn thấy những câu chuyện mà ngươi có thể mang lại đấy.*
Hai dòng chữ vừa xuất hiện xong thì khi hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu được chuyện quái gì đang xảy ra thì cả tấm bia đá khổng lồ kia tự dưng nổ tung và cũng chính v·ụ n·ổ đó đã kéo hắn về với thực tại cũng như che đi lần gặp mặt lúc nãy.
"Này! Này! Ông chủ!"
Lời hò hét của cô gái kia đã thức tỉnh hắn, tuy hắn không nhớ lắm những chuyện vừa mới xảy ra nhưng hắn cảm giác rằng cô gái đang đứng đối diện với mình có chút quen thuộc, hình như hắn đã từng thấy qua ở đây rồi.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại được sự trầm ổn ban đầu cũng như dẹp bỏ những suy nghĩ vừa rồi qua một bên, hắn và cô ta đương nhiên chưa gặp nhau rồi, dù sao hắn cũng là người tới từ thế giới khác còn cô ta là dân cư tại đây, quen thế quái nào được.
"Ehem, xin quý khách nhỏ giọng xuống ạ, tốt nhất là hai ta đừng nên q·uấy r·ối giấc ngủ của hàng xóm, theo tôi thấy thì khu dân cư gần đây không hề thân thiện đâu, nếu đụng phải những rắc rối không cần thiết thì quả đúng là tự rước họa vào thân."
"Hừm! Đương nhiên tôi biết rồi, ở quận Yakku thì lấy đâu ra kẻ thân thiện, mà cũng tò mò thật đấy, tại sao một kẻ như cậu lại ở một nơi nguy hiểm như thế này? Nơi này là một trong những nơi nguy hiểm nhất cả thành thành Ygist đấy."
"Ồ, thì ra tiểu thư cũng biết điều này, nhưng mà nơi này thực sự nguy hiểm vậy sao?"
"Đó là điều hiển nhiên, chỉ là thật khó hiểu khi một nơi tuyệt đẹp và có một ông chủ giàu có ở bên trong như thế này mà lại không có ai bén mảng tới đây, mà tại sao lúc nãy cậu lại sững cả người ra vậy?"
Cô ta quấn quít lấy cái tủ giày kia hồi lâu mới chọn ra một đôi được xem là xấu nhất trong số đó, nó là một đôi dép đi trong nhà lấy hình tượng là một con cá ướp muối, mắt thì vô hồn, họa tiết thì xấu xí nhưng cô ta vẫn chọn lấy nó một cách cực kỳ khó hiểu.
Đương nhiên cô ta cũng muốn hỏi thử xem tại sao lại chỉ có đôi giày này là lại xấu đến như vậy trong khi những đôi còn lại thì đều là cực phẩm trong cực phẩm nhưng hiện tại thì cô ta vẫn tò mò hơn về chuyện sững ngươi của hắn lúc nãy.
Phải biết là cô ta phải tập trung vào cái tủ giày được hơn 10 phút đồng hồ liền, khi chọn xong thì mới nhận ra chuyện hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ta từ lúc nào không hay, may mà hắn không chú ý đến cô ta không xấu hổ c·hết mất.
"À, về chuyện đó à? Cũng không mấy quan trọng đâu?"
Trong khi hắn đang cố tình nói qua loa cho xong chuyện rồi quay người rời đi để tránh né ánh nhìn cũng như sự truy hỏi của cô ta thì cô ta cũng ngay lập tức đánh hơi được cái gì đó nên nhanh chóng di chuyển tới chặn trước mặt hắn ta.
"Tại sao lại không quan trọng? Rất quan trọng đấy, một quý ông mà nhìn chằm chằm vào một cô gái hồi lâu mà không thèm chớm cả mắt thì quả thật là quá rợn người rồi, với cương vị là cô gái đó thì tôi xứng đáng được biết lý do tại sao."
Hắn càng cố gắng né tránh thì cô gái kia càng được nước lấn tới, thực sự không biết giống ai nữa, nhưng hắn cũng rất tận hưởng khung cảnh này, cứ như thể trước đây hắn cũng đã từng trải qua một lần rồi, thậm chí còn xem nó như là một đoạn ký ức đẹp.
"Muốn nghe sao?"
"Đúng vậy, mà cũng nên nhớ rằng một quý ông nên biết sức nặng đến từ lời nói của mình, nói dối căn bản là sự sỉ nhục với một quý ông đấy."
"Hửm? Vậy thì tôi không phải là một quý ông rồi."
Nói rồi hắn trực tiếp kẹp hai tay vào hai bên nách của cô ta rồi trực tiếp nhấc bổng lên, hắn thật ra cũng không quá cao, đâu đó khoảng 1m73 đến 1m75 nhưng so với một cô gái đâu đó 1m6 thì hắn chênh hẳn một cái đầu nên tự hiểu.
Thấy bản thân bị nhấc bổng một cách dễ dàng như vậy thì cô ta bắt đầu có chút hỗn loạn, dù sao chừng này tuổi rồi vẫn chưa có ai khác giới vô lễ với cô ta như vậy đâu, kể cả cha của cô ta cũng chưa một lần ôm cô chứ đừng nói làm đến mức độ này.
"Cậu... cậu làm gì vậy!?"
Cô ta vừa hét ầm ĩ lên vừa quơ tay múa chân nhằm áp chế lại cục diện hiện tại, nó thực sự quá xấu hổ, cứ như thể cô ta chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa trong mắt của hắn vậy, chỉ là không hiểu vì sao mà cô ta gần như bất lực toàn tập.
Phải biết cô ta là học sinh danh dự tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc trong tay đấy, thậm chí là còn tốt nghiệp sớm hai năm so với khóa của mình, ấy vậy mà khi đối mặt với người bình thường như hắn thì cô ta không khác gì một chú chó con cố gắng giãy dụa để chủ nhân thả mình xuống đất cả.
Có điều hắn cũng có một chút cảm thấy khá khó chịu đấy, nhìn thôi thì không thấy nhưng khi trực tiếp tiếp xúc rồi thì hắn lại khẳng định rằng cô gái này không phải là con người, hoặc ít nhất là như vậy vì hắn cũng chẳng hiểu vì sao bản thân có thể nhẹ nhàng nhấc bổng cô ta lên như một đứa bé vậy nữa.
Đồng ý là cơ thể của hắn cũng khá là được, dù sao "hắn" cũng rất giỏi chiến đấu nhưng đến cái mức độ có thể dễ dàng nhấc bổng một người phụ nữ như thế này rồi xem cô ta như đứa bé thì tỷ lệ cơ thể của hắn hiện tại căn bản là không thể.
Thậm chí hắn còn chẳng thấy mỏi tay hay nặng nề gì trong khi chỉ tính riêng khung xương của một người phụ nữ cỡ như cô ta thôi cũng đủ để khiến hắn cảm thấy có trọng lực đè lên hai tay dù quả đúng là cô ta gầy thật.
Mà cũng đúng, tiểu thư thời này thường rất biết cách giữ dáng, bởi vì trong gia đình thì bọn họ cũng chỉ là một món đồ dùng trong hôn nhân chính trị mà thôi, hắn biết là không phải bậc cha mẹ nào thời này cũng nghĩ như vậy nhưng trường hợp cho con gái chọn đối tượng mà mình muốn là cực hiếm.
Nghĩ đến ngang đây thì hắn cũng điềm tĩnh trở lại, hình như bản thân hắn vừa vô thức trêu chọc cô gái này, một vị khách của hắn, hơn cả còn là một quý tiểu thư danh giá nữa, nếu chuyện này mà đến tai giới bên trên thì có khi mạng hắn khó giữ.
Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, tuy hơi nặng lời nhưng chắc chắn không ai muốn lô hàng chuẩn bị xuất đi của mình xảy ra vấn đề cả và chỉ riêng tin đồn thôi cũng quá đủ để ảnh hưởng đến tiến độ thậm chí là kết quả sau cùng rồi.
Thế nên hắn cũng ngay lập tức thả cô ta xuống lại đất rồi nói ra lời xin lỗi với tư thế khom nửa mình, như hắn nói đấy, hắn không quá hiểu về lễ nghi nên điều duy nhất mà hắn có thể làm lúc này là dựa theo thường thức của thế giới gốc.
Đương nhiên hắn cũng không cầu rằng bản thân sẽ được tha thứ, chỉ hy vọng rằng cô gái trước mặt hắn không có ác cảm đến mức khi trở về muốn ngay lập tức diệt trừ hắn để đòi lại mặt mũi cho bản thân.
Còn với cô gái đó thì cô ta khi thấy động tác có đôi phần quá dứt khoác của hắn thì có chút muốn cười phá lên thành tiếng nhưng đến cuối cùng vẫn thành công nét đi tiếng cười lại nếu không thì bầu không khí này sẽ có chút không được cho lắm.
Thực sự mà nói thì cô ta không dễ dàng giận dỗi đến như vậy, huống hồ là còn đang ở ké nhà người ta, phận làm khách thì chủ sai đâu ngồi nấy thôi, không được phép yêu cầu quá nhiều mới phải đạo nhưng động tác gập mình thành thạo đến như vậy thì cô ta mới thấy lần đầu.
Thậm chí khi tới thủ đô, vào diện kiến hoàng cung, dự các buổi tiệc do hoàng gia, đại quý tộc tổ chức, trải qua không biết bao nhiêu tiệc salon của các nữ quý tộc, gặp qua đủ loại người trên đời nhưng thật thà đến nhường này thì quả đúng là lần đầu tiên.
Nhưng nên nhớ rằng cô ta vẫn chưa nghe được câu trả lời từ câu hỏi lúc nãy nên cô ta cũng muốn tiếp tục lấn vào sâu hơn để bắt chẹp được hắn, không hiểu vì sao mà tuy cả hai mới gặp nhau thôi mà cô ta đã cảm thấy rằng cả hai đã quen nhau từ rất lâu về trước rồi.
"Vậy thì nhanh nói cho tôi nghe câu trả lời đi, biết đâu nó sẽ nguôi đi phần nào cơn giận của tôi thì sao thưa quý ngài?"
"Đến cuối cùng thì cô cũng chỉ muốn nhận được một câu trả lời thích đáng? Chúng ta cũng đâu có thân đến vậy?"
Cả hai thực sự chỉ mới gặp nhau chưa lâu, việc hỏi những câu hỏi như thế này thực sự không tế nhị lắm huống hồ bên được hỏi cũng đã cố tình né tránh chủ đề này rồi, lần này cô ta quả đúng là được nước lấn tới.
Nghe thấy những lời này thì cô ta cũng chẳng biết phải nói sao cho phải, về tình về lý thì thực sự cô ta đều sai nhưng không hiểu vì sao mà cô ta vẫn muốn biết được lý do đằng sau tất cả với không một chút suy nghĩ đắn đo vào.
Như thấy được suy nghĩ bên trong đầu óc hỗn loạn của cô ta, hắn thở dài một tiếng rồi đi tới lại gần cô ta trong khi cô ta vẫn chưa kịp để ý rồi trực tiếp dồn cô ta thẳng vào góc tường, đến lúc cô ta một lần nữa để ý đến thì đã quá muộn rồi.
Không hiểu vì sao mà cô ta lại cảm thấy bản thân có chút khó thở nên cũng muốn bằng mọi giá tránh thoát đi tình thế hiện tại nhưng hắn không cho phép điều đó bằng cách ngày càng thu hẹp phạm vị di chuyển của cô ta hơn.
Đến mức mãi cho đến khi hắn gần như ôm lấy cô ta đè lên tường thì hắn mới dừng lại, đến lúc này rồi thì không chỉ đầu của cô ta đang cháy máy mà ngay cả hắn cũng có chút chịu không được nữa rồi nên cũng nhanh chóng làm cho xong.
"Cô thực sự muốn nghe sao? Vậy thì tôi đành chiều vậy ..."
Lúc này thì không chỉ cơ thể mà mặt của cả hai cũng ngày càng tới gần nhau hơn, thậm chí trán của cả hai còn suýt thì chạm vào nhau, đến lúc này thì cô ta cũng không chịu nổi nữa nhưng cũng không thể nào làm gì được cả.
Sau đó thì hắn ghé miệng vào tai của cô ta rồi thổi thật nhẹ vào đó khiến cho hai chân của cô ta mềm nhũn cả ra, đây là những thứ mà cô ta từng đọc được trong những quyển sách được lấy ra làm chủ đề bàn luận sôi nổi trong các buổi salon tại thủ đô.
Ban đầu thì cô ta không biết gì về chúng cả nhưng dần dần thì nghe nhiều cũng khơi dậy được sự tò mò trong cô ta và kết cục là có một khoảng thời gian cô ta gần như mất kiểm soát trong giờ giấc khi đọc những quyển sách như vậy.
Suy nghĩ lần đầu tiên tiếp xúc của cô ta là không thể tin được chuyện đám tác giả lại có thể viết ra những nội dung dâm ô, mạnh bạo như thế này, sau đó nó đã dần có khuynh hướng chấp nhận hơn rồi nhưng cô ta cũng không ngờ được rằng có một ngày bản thân sẽ trải qua thứ kinh nghiệm đó.
Chỉ là không hiểu vì sao cô ta cũng có chút chờ mong, thậm chí có tư tưởng rằng nếu là người đàn ông này thì mọi chuyển sẽ ổn nhưng cô ta vẫn nhắm mắt lại thật chặt hệt như con đà điểu cố gắng chôn đầu của mình xuống hang khi đối diện với loài ăn thịt vậy.
"Sự thật là người tiểu thư hơi bốc mùi rồi đấy, tốt nhất là vẫn nên tắm rửa thì hơn."
Đương nhiên hắn sẽ không nói ra sự thật rồi, tuy hắn không nhớ quá rõ lúc hắn sững người ra thì đang nhớ về chuyện gì nhưng hắn có cảm giác rằng tốt nhất là đừng nên nói cho cô gái này nghe, hơn cả còn phải trêu chọc cô ta thêm một vố nữa.
Vừa nói xong thì hắn cũng trực tiếp xoay người rời đi hướng về phía cầu thang dẫn thẳng lên lầu trên để lại một mình cô gái kia trong im lặng, thực sự thì đây là lần đầu tiên cô ta phải chịu ủy khuất lớn đến như vậy.
Trong khi cô ta vẫn đang suy nghĩ về chuyện nên dùng chùy gõ b·ất t·ỉnh hắn hay là dùng dao đâm tiễn hắn lên bàn thờ ngồi luôn thì điện dưới tầng một đột nhiên bị ngắt nên bóng tối bắt đầu bao trùm lấy cô ta.
"Tiểu thư làm gì vậy? Mau theo tôi lên đây, đứng đực ra đó làm gì?"
Lúc này thì thay vì tiếp tục bùng nổ thì trạng thái của cô ta bắt đầu trầm lại còn miệng thì luôn lẩm bẩm rằng bản thân là khách, bản thân là khách, bản thân là khách, sau một lúc thì cuối cùng cô ta cũng bắt đầu cảm thấy khá hơn trước nhiều.
Tuy không biết nó thực sự có tác dụng hay không nhưng cô ta đảm bảo rằng bản thân sẽ ghi nhớ mối thù này, sau khi đã khắc ghi việc bản thân cần phải làm rồi thì cô ta một lần nữa nở ra nụ cười tỏa nắng kia cùng ngâm nga trong miệng lời của một bài hát nào đó và đi theo hắn.
Tuy hắn không biết được những suy nghĩ trong đầu của cô ta hiện tại nhưng hắn lại rất rõ chuyện không phải tự dưng mà cô ta lại tỏ ra dễ gần đến như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó và hắn cũng đồng thời cảm thấy sống lưng hơi lạnh hơn rồi đấy.
Mà cũng chẳng thế nào trách hắn được, thật sự thì lúc nãy hắn cũng chỉ lỡ miệng thôi vì lúc đó hắn cũng đã gấp lắm rồi, nghĩ được ngang đâu thì làm ngang đó thôi chứ chẳng thể nào nghĩ nhiều hơn được cả.
Đương nhiên hắn không dám nói rằng bản thân cảm thấy cô ta rất quen, hình như cả hai đã gặp qua ở đâu rồi, thậm chí là đi xa hơn nữa, cái gì cũng cần có thời gian, ngay cả việc thử xem liệu đây chỉ là cảm tình nhất thời hay gì đó.
Lúc này hắn vẫn chưa sẵn sàng vì hắn sợ chuyện nếu bản thân đi quá xa thì không chỉ không thể kéo cô ta lại gần với mình hơn mà còn dần dần đẩy cô ta ngày càng xa ra khỏi tầm tay của mình nên từ từ mà bền chắc vẫn là quyết định sau cùng của hắn.