Chương 41: Tiếp nhận.
"Ừm, con làm rất tốt rồi, mà đây là cây giống mà cả hai đã nhắc tới hay sao?"
Hai chậu cây giống của cây Cặp đôi hắn cũng đã đưa luôn cho Thomas luôn rồi, dù sao hắn cũng không trồng được nên chịu thôi, ngoài ra thì lượng hạt giống còn sót lại của Dưa chuối cùng cây Xông khói hắn cũng đưa luôn một thể rồi.
Từ cửa hàng luân phiên hắn mua được lượng hạt giống đủ cho việc trồng 5 cây giống của cây Cặp đôi, của Dưa chuối là 20 nhưng hắn đã trồng 5 cây rồi, cuối cùng là cây Xông khói với 3 cây, hiện tại còn đủ cho 2 cây giống nên hắn cũng đưa cho Thomas nốt.
Dù sao hắn cũng có cây giống rồi, sau này thu hoạch rồi lấy hạt trồng tiếp vẫn được, chẳng cần phải quá lăng tăng mấy cái cây giống này, chỉ có mình cây Cặp đôi là hắn không đủ điều kiện để trồng nên thà đưa hết cho học viện để bọn họ thích làm sao thì làm.
Nếu thành công chắc hắn cũng thu được một khoảng, dù sao Thomas cũng rất hào phóng, tiền bồi thường không chỉ trực tiếp đưa mà ngay cả tiền quyển sách kia của tên đi cùng cũng ra tay trả luôn.
Nhưng tên đăng ký sách cũng thú vị thật, Vua chuột, một hiện tượng xảy ra khi nhiều con chuột mắc kẹt vào nhau và đôi bị bó thành một cục, thường thì tổ hợp này không sống được quá lâu do rất bất tiện trong quá trình di chuyển.
Đương nhiên hắn cũng tỏ ra khá nghi ngờ tên này bởi vì Vua chuột thường được cho là sẽ xuất hiện trước khi tai ương ập tới, căn bản thì thứ này đại diện cho một loại tai họa nào đó trên đời, một cái tên tràn ngập điềm rủi.
Nhưng vì đây là lựa chọn của từng khách hàng nên hắn cũng sẽ không can thiệp vào, chắc là sợ về vấn đề bảo an, có điều hắn là một kẻ rất tôn trọng mối làm ăn này nên việc bảo mật thông tin của khách hàng là hiển nhiên.
Dù sao trong thương vụ ngày hôm nay thì hắn cũng đã thu được một khoảng tương đối khá rồi, 12 vàng từ phí bồi thường, 2 bạc cho một quyển sách, đương nhiên đây là giá bán đứt, nó thực sự rất cao, cao hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Dù sao phí dịch vụ mỗi giờ hắn cũng chỉ thu có 2 đồng, trường hợp đặc thù như gọi thêm đồ uống trên thực đơn thì tùy theo giá được định từ trước, còn tư vấn tâm lý thì thường giao động trong tầm 10-12 đồng.
2 bạc này thực sự rất lớn, dù sao mức chi tiêu của một dân thường cũng chỉ được đến 3-4 bạc chưa tính thuế vào, tuy hắn biết là sách ở thời đại này vẫn là một thứ rất quý giá nhưng chắc cũng không đến độ như vậy có đúng không?
Tiếp đến là 3 đồng cho 1 giờ dịch vụ ngoài giờ, tính cả ba là 9 đồng, mọi người có thể nói hắn hút máu người thiện lành nhưng đến cuối cùng thì hắn cũng chỉ làm để kiếm sống, dù sao trong nhà hiện tại cũng có thêm một miệng ăn rồi.
Bán đống hạt giống cùng hai cây gốc được thêm 1 vàng nữa, đương nhiên đây là giá cắt cổ vì ban đầu hắn chỉ tốn đâu đó 6-7 bạc để mua được đống hạt giống này cộng kèm với những hạt giống khác, trong khi đó thì hắn vẫn giữ lại vài cây giống để tiếp tục trồng.
Nhưng ở lần này thì hắn không tin rằng là mình ép Thomas, dù sao đây cũng là thực vật đến từ thế giới khác, độ quý giá đương nhiên không chỉ 1 vàng là có thể mua được nhưng hắn lấy giá hữu nghị là 1 vàng coi như là phí trung gian mua bán.
Vậy là hắn đã thu được một khoảng 13 vàng, 3 bạc cùng 9 đồng chỉ trong 1 giờ đồng hồ, đây cũng là khoảng thu rất lớn đối với hắn hiện tại, tuy nó chẳng là gì so với những món đồ siêu phàm trong cửa hàng cả nhưng nó vẫn rất lớn.
Trở lại với bên này, trên bàn của Longius lúc này là hai cây giống được Thomas mang về từ Golden Hours, tuy chỉ mới trồng xuống chưa đầy một tuần nhưng cây cũng đã khá lớn rồi, cao lên tới hơn 20cm.
Nếu so với kích thước trưởng thành của nó theo như mô tả của vị kia thì chừng này thôi rõ ràng là quá bé, tuy còn non nhưng lớp lá bao bọc bên ngoài cũng rất chắc chắn, bám rất chặt vào nhau nhằm bảo vệ lấy phần thịt ở bên trong.
"Vậy đây là cây Cặp đôi, cấp 68 sao? Thứ này thực sự đáng giá 680 sinh mạng?"
"Khả năng cao là phải hơn, dù sao điều kiện để trồng được thứ này theo lời của ngài ấy cũng tương đối khó nhằn so với một loại thực vật chỉ cần hấp thụ phàm chất để trưởng thành như loại này, thậm chí đến ta cũng chưa từng thấy qua."
Vua chuột bắt đầu đưa ra lời nhận xét của mình, trước đó vì không được tận mắt chứng kiến nên hắn có đôi phần khinh thường loại thực vật này nhưng tất cả đã thay đổi ngay sau khi hắn thấy được cây giống.
Thứ này không phải là dạng thực vật bình thường mà hắn biết, thậm chí bản thân nó còn đi ngược lại với quy luật bảo toàn, một thứ cực kỳ dị hợm nhưng nếu hệt như lời mô tả của ngài ấy thì loại thực phẩm như này còn đáng giá hơn những loại tài nguyên siêu phàm cùng cấp gấp vô số lần.
Tất cả là bởi vì những loại tài nguyên khác cần hấp thụ một lượng năng lượng siêu phàm hay Erk nhất định để trở thành dạng tài nguyên dùng được nhưng thứ này chỉ cần những điều kiện bình thường hệt như trồng rau là được rồi.
Căn bản là quá quái dị, loại thực vật này có thể mở ra cả một thời đại mới, nhất là khi có thể tiến hành lai tạo, nhân giống nó, thậm chí nếu có thể tìm ra được nguyên tắc hoạt động bên trong nó thì việc tạo ra thêm những loại tài nguyên như thế này nhưng cấp cao hơn không phải là không thể.
Giá trị của thứ này thực sự quá lớn, hơn cả mọi chuyện không chỉ dừng lại ngang đây thôi đâu, Thomas trước khi đi đã nhận được một lời hứa từ ngài ấy, rằng khi nào ngài ấy tìm được thêm sẽ bán ở một mức giá phải chăng.
Phải chăng này trên thực tế chẳng khác gì cho không cả, dù sao đây cũng là một loại tài nguyên vô giá, bán với vài đồng tiền lẻ thì không phải cho không thì còn là gì nữa, đó còn chưa kể đến chuyện tiền tệ vốn dĩ là tín tệ.
Được lưu thông trên thị trường dựa vào lòng tin của kẻ sử dụng nó, nếu thị trường không tin dùng nó nữa thì chúng cũng chẳng khác gì một đống kim loại nát cả, bọn hắn hiểu rõ điều đó và chắc chắn ngài ấy cũng vậy.
Ấy vậy mà ngài ấy vẫn chỉ thu tiền, đây thực sự là một tấm lòng quá bao dung, đến mức Vua chuột còn có ảo giác rằng ngài ấy thật ra không đáng sợ như hắn vẫn nghĩ, nhưng khi nhớ lại kết cục của những kẻ mà ngài ấy không xem là khách hay quấy rầy đến ngài ấy thì hắn chỉ đành rút lời nói này lại.
Dù sao hai con Lap kia cũng để lại ấn tượng quá sâu cho hắn, tuy đây không phải là một cảnh tượng quá kinh khủng với một kẻ như hắn hay gì nhưng đó là bằng chứng chứng minh cho chuyện ngài ấy không dễ chọc.
"Hừm, chỉ là không biết phải tích trữ tầm nào mới đủ, hơn cả hệ thống sức mạnh cũng phải làm rõ nữa, nếu ngài ấy không chủ động nói thì chắc chúng ta chỉ có nước tự chủ động tìm hiểu sâu hơn thôi.
Mà tại sao đống này toàn đồ ăn thôi vậy? Nào là Dưa chuối, loại dưa mọc ra cả buồng như chuối có vị của chuối, độ thanh mát, căng mọng nước cùng cấu trúc giòn rụm của dưa chuột, mỗi cây giống cho ra tối đa 5 buồng.
Rồi còn cả cây Xông khói, thuộc vào nhóm cây thân gỗ, loại không hoa không quả nhưng mỗi chiếc lá là một miếng thịt xông khói treo lơ lửng, mỗi lần mọc cả hàng chục ngàn chiếc mỗi năm, nếu nhân giống được thì chỉ cần đâu đó ngàn cây thôi đã đủ khẩu phần lương thực cho cả học viện rồi."
Longius nói đúng, sản lượng thứ này thực sự quá được, tuy phải đồng ý là cấp của chúng thực sự quá thấp so với mong đợi nhưng dù nó có cho ra loại thịt phổ thông, không phải siêu phàm đi chăng nữa thì nó vẫn là cơ hội để giải quyết n·ạn đ·ói trên toàn thành Ygist rồi.
Hơn cả thời gian sinh trưởng cũng tương đối ngắn, nếu được thì Longius còn muốn thử một vài thứ để ép chín, thúc lớn chúng lên để nhanh chóng nhận được sản phẩm sau cùng, thậm chí là lai tạo nhằm tìm ra giống tốt hơn.
"Ngươi không thấy ngán à mà quanh năm suốt tháng ăn thứ này? Nhưng nếu nó thực sự có tác dụng như ngài ấy nói thì cho bọn chúng ăn nhiều một chút để gia tăng lượng tích trữ cũng được, chỉ là không biết mất bao lâu để một siêu phàm thông qua cách tích trữ này sẽ được sinh ra."
"Vừa đi vừa nhìn thôi, dù sao tình huống của ta cũng không thể ở lại đây quá lâu nữa rồi đúng không Thomas?"
"Đúng vậy thưa giáo viên, trước khi rời đi thì ngài ấy đã nói với con ba chuyện, chuyện thứ nhất liên quan trực tiếp tới giáo viên, rằng sau khi gặp kẻ cần gặp xong thì cùng đừng cảm thấy hối tiếc hay cố kéo dài thêm thời gian nữa.
Lúc con hỏi ngài ấy vì sao thì ngài ấy chỉ nhìn xuống một chậu cây gần đó rồi nói rằng đi càng trễ thì cửa lại càng hẹp, lá The Tower chỉ có hiệu nghiệm khi giáo viên đi vừa đúng thời điểm, không lệch bất cứ giây nào.
Khả năng cao ngài ấy đang nói về chuỗi nhân quả, tuy chúng ta không biết tường tận trong đó nhưng con nghĩ rằng việc chúng ta xuất phát sớm sẽ mở ra con đường kia còn sau đó thì phải tự xem chính chúng ta nữa."
"Hừm, vậy sao."
Longius suy ngẫm đôi chút về câu nói này, vị kia rõ ràng muốn giúp lão ta nhưng cũng ngại can thiệp quá sâu vào, dù sao cỡ ngang lão ta thôi cũng ngại chuyện dính vào mấy cái phiền phức không đâu vào đâu rồi.
Đương nhiên ngài ấy cũng tương tự như vậy, nhất là khi ngài ấy thực sự mạnh đến khó tả, can thiệp vào chuyện của đám kiến dưới chân cũng chẳng được ích lợi gì mà có khi còn tạo ra thêm phiền phức không đáng có.
Nhưng có vẻ như vụ việc lần này thực sự nguy hiểm, là giáo hội Mặt Trời? Hay là do nội bộ Oscto muốn diệt trừ lão ta rồi? Chậc chậc, không cẩn thận có khi lại chôn chân trong vụ lần này, nhưng cũng chỉ đành có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Dù sao trong quẻ bói kia cũng có nhắc đến chuyện Longius hoàn toàn bị động trong chuyến đi lần này, tuy không biết tác nhân The Tower là thứ gì mà đủ khiến lão ta lật được cái bàn cờ khó này nhưng quẻ bói cũng nói rất rõ.
Nếu Longius không bị động trong chuyến đi lần này thì khả năng cao The Tower sẽ thay đổi mục tiêu, đến lúc đó dù có làm gì đi chăng nữa thì lão ta cũng chẳng thể nào thoát được khỏi số phận ngay trước mắt, vậy nên chấp nhận mới là con đường chính xác trong tất cả.
"Không, con ở lại đi, học viện cần có kẻ đứng ra chủ đạo, ngươi cũng vậy Vua chuột, vị kia bói chi ta một quẻ và nói rằng chuyến đi này ta phải bị động hoàn toàn thì lá cuối cùng mới có thể xoay chuyển càn khôn được.
Còn ngươi thì đã sớm biết gì đó trong vụ lần này rồi, nó có thể sẽ trở thành biến số đảo nghịch lại sự bị động vốn có, đồng ý là nếu có ngươi đi cùng thì ta khả năng cao sẽ tránh được những chuyện không đáng có nhưng vận mệnh đã quyết định ta phải đi con đường này rồi."
Ý của Longius rất dễ hiểu, Vua chuột đi cùng đồng nghĩ với việc ông ta sẽ mất đi sự bị động của mình, hơn cả nếu đi theo đường của Vua chuột thì chắc chắn sẽ lỡ hẹn với kẻ trong quẻ bói kia, cũng là thứ dẫn tới The Tower trong chuyến đi lần này.
"Vậy cả học viện sẽ chờ ngày giáo viên khải hoàng trở về."
Thomas cũng có việc mà bản thân anh ta cần phải làm vào lúc này, một trong số đó liên quan đến chuyện trồng những hạt giống này, bởi vì ngài ấy đã đích thân giao phó chúng cho anh ta, anh ta không làm chính là coi thường tấm lòng của ngài ấy.
Hơn cả một trong ba điều mà ngài ấy dặn dò cũng có liên quan đến Thomas cùng cây châm cài tóc tóc kia của Igis, ngài ấy hy vọng rằng anh ta có thể đích thân đưa lại thứ này cho chủ sở hữu của nó bằng mọi giá.
Hơn cả ngài ấy cũng khuyên Thomas rằng đường có thể xa nhưng quan trọng nhất vẫn là thái độ kiên định và cũng đừng lo lắng về những ánh nhìn dò xét của kẻ khác, cứ nhìn thẳng về mục tiêu ngay trước mắt là được.
Một lời khuyên về tình yêu? Thomas rất sững người khi nghe về chuyện này, không phải bởi vì anh ta không ngờ tới ngài ấy lại bát quái như vậy mà là vì anh ta không nghĩ ngài ấy lại cho ra một lời khuyên dạng như vậy.
Có điều đây cũng là ý tác hợp của ngài ấy, tuy tiếp hay không là quyền của hắn nhưng hắn vẫn sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành giao phó của ngài ấy là đích thân đưa trả chiếc châm cài tóc này về lại tay của Igis.
"Chậc, ai mà rảnh đi cùng với ngươi, ngay ngày mai ta cũng phải khởi hành tới hải quốc rồi, có một chút chuyện cần phải nói trực tiếp với tên kia, tuy khá phiền phức nhưng đi sớm thì coi như gỡ bỏ được những rắc rối trong lòng."
Mục tiêu lần này của Vua chuột đó chính là giáp giới mang tên lãnh địa của độc nhãn vương, phải, hắn muốn làm rõ một số chuyện với ảnh tử của thần tộc, rõ ràng tên kia tới đây với mục đích hoàn toàn khác, nếu cứ ở thế thụ động như thế này mãi thì hắn sẽ mất dần quyền khống chế mất.
"Tên kia?"
Longius thắc mắc cũng dễ hiểu, dù sao lão ta cũng không có mặt khi Vua chuột giải thích cho Thomas nghe về thần tộc các thứ, trong mắt của lão ta hiện tại thì việc hắn di chuyển thực sự có đôi phần bất thường.
"Là độc nhãn vương thưa giáo viên."
Thomas cũng thuận thế kể lại tất cả mọi thứ mà anh ta biết cho Longius nghe, rõ ràng không chỉ Vua chuột mà ngay cả lão ta cũng cảm thấy có gì đó sai sai ở đây, bởi vì lão ta cùng Vua chuột đã vật tay mấy chục năm tại Jaratos rồi.
Bản thân Longius hiểu rất rõ rằng vào lúc đó không hề có bất cứ một bên thứ ba nào xen vào, nếu độc nhãn vương hay nói đúng hơn là ảnh tử của thần tộc tới với mục đích g·iết Vua chuột thì đáng lý tuy không thành công nhưng ít nhiều phải để lại dấu vết mới phải.
"Hắn dùng danh nghĩa muốn g·iết ngươi để che đi mục đích thật sự rồi để kích ngòi ngươi lập một hiệp ước hòa bình giữa hai bên, nước sông không phạm nước giếng thì hắn lại tỏ ra nhúng nhường, tên này rất nguy hiểm."
Đúng vậy, ảnh tử rất nguy hiểm, quả đúng là kẻ được sinh ra và sống vì mục đích dọn sẵn đường cho thần tử, tên này không chỉ thông minh hơn mà còn rất biết cách điều khiển tâm trí của kẻ khác, một kẻ thực sự quá nguy hiểm.
Vua chuột cũng đang dần dần nhận thức được điều đó nên hắn mới quyết định đi một chuyến trước khi mọi chuyện vượt quá tầm với của hắn nhưng hắn cũng có bài tẩy chứ không phải không, hắn không tin rằng một kẻ như vậy lại tình nguyện cúi mình làm chó cho đám già cổ hủ như thần tộc.
"Chuyện thứ ba ngài ấy nói rằng là một điều tối quan trọng, cái gì cũng có cái giá của nó, tiếp nhận di sản của nơi khác đồng nghĩa với gánh lấy trách nhiệm mà nó chưa hoàn thành, ngay khi hai cây giống này được mang ra ngoài thì mọi chuyện sẽ dần sáng tỏ."
Tại một nơi nào đó, cụ thể hơn là một mảnh rừng bạt ngàn với một cây cổ thụ khổng lồ mọc ở trung tâm, được cả khu rừng bao phủ lấy như đang che chở lấy nó, khu rừng cũng cộng hưởng với sự phát triển của nó.
Nó lớn thì khu rừng sẽ càng ngày càng phát triển và đến một lúc nào đó thì đại đế quốc Angok của chủng Elf, thống trị giả của kỷ thứ II sẽ một lần nữa tái hiện trở lại trên thế giới này, về căn bản thì đây chính là đại bản doanh của tộc Elf.
Sau sự kiện kia thì nhờ cây tri thức nên tộc Elf đã giảm được thiệt hại đến mức tối thiểu, tuy mất đi sân nhà là lục địa Jaratos nhưng ít ra thì cũng chưa đến mức thảm như tộc thú nhân, sau đó thì đã có một cuộc đại di cư.
Tộc Elf đã di cư đến cố thổ của bọn họ, nơi được cho là đã thuộc về tộc cổ long tại kỷ khởi nguyên để một lần nữa xây dựng lại chủng tộc của mình với căn cơ là một nhánh cây tri thức còn sót lại vào năm đó.
Tuy đến hiện tại cây tri thức này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng cũng đã đủ để trở thành căn cơ cho toàn tộc Elf, trong lúc toàn tộc Elf vẫn đang vui mừng về điều đó thì tại thảo nguyên phương xa đã có tiếng hí ngựa truyền tới.
Nó là một con ngựa mới sinh chưa lâu, thậm chí có thể tính là vừa lọt lòng mẹ chưa tròn 2 giờ đồng hồ nhưng cơ thể nó đã phát triển lên ngang với một con ngựa trưởng thành, để bổ sung nguồn năng lượng cho sự phát triển của mình thì nó đã "ăn" sạch toàn bộ thảo nguyên.
Giờ nó tiếp tục chạy tới nơi mà nó cho là có nhiều thực phẩm nhất dành riêng cho nó, hơn cả bản tính ngựa non háu đá của nó vẫn rất mạnh mẽ, vừa chạy nó vừa xông thẳng vào thách thức tất cả mọi loài dọc đường.
Tiếng vó ngựa của nó vang vọng đất trời, tiếng hí của nó làm vỡ vụn cả thiên không và ngay khi chạm tới khu rừng của sự sống thì nó đã "ăn" một bữa ăn nhẹ rất ngắn, nó chỉ dừng lại chưa đầy 10 giây đồng hồ rồi tiếp tục chạy thẳng về phía trước.
Nhưng hậu quả mà hành động "ăn" của con ngựa non kia để căn bản là quá khủng kh·iếp, trừ khu vực quanh cây tri thức ra, cả rừng sự sống đã trực tiếp héo uế, không chỉ ở cây cối mà toàn bộ mọi sinh mạng, tất cả bọn chúng đều c·hết vì phải đối mặt với một lý do mà chúng cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp phải trong phần đời của mình.
Đó chính là không đủ dưỡng khí để hít thở, tất cả mọi loài sinh vật sống đều cần phải hít thở, đó là quyền lợi và cũng là trách nhiệm nhưng chỉ với một bữa ăn chưa đầy 10 giây ngắn ngủi đó, con ngựa non kia đã c·ướp lấy tất cả.
Cây tri thức cũng bị suy yếu ít nhiều, thậm chí tình trạng thiếu dưỡng khí nếu cứ kéo dài thì đến bản thân nó cũng sẽ c·hết, còn với con ngựa non kia thì vẫn cứ chạy thẳng về phía trước, với nguồn dinh dưỡng mới được bổ sung thì cơ thể nó cũng dần phát triển theo từng bước chạy.
2m, 3m, 4m, 5m, 5.5m, 5.7m và cuối cùng là dừng lại ở chiều cao là 5.8m, có điều chừng này vẫn chưa đủ, nó tạm thời đã no nhưng bản tính háu chiến của nó vẫn chưa dừng lại, nó muốn tìm tới một đối thủ xứng tầm cho riêng mình.
Và tại phương xa cũng có thứ gì đó phản ứng lại với nó, một giai điệu vang vọng khắp cả thế giới, đây không phải là một giai điệu bình thường mà là một giai điệu của sự sống, dưới sự ảnh hưởng của giai điệu đó thì những chồi non của rừng sự sống ngay lập tức lên mầm rồi mọc thành cây.
Thậm chí còn là những cây cổ thụ có niên đại lên tới hàng trăm năm tuổi, khu rừng cũng được mở rộng không ít, nhờ đó mà cây tri thức cũng được khôi phục lại và tiếp tục phát triển một cách nhanh chóng.
Chỉ là trước giai điệu đó thì cũng chỉ có cái mới được sinh ra đơn thuần, cái đ·ã c·hết từ trước thì vẫn sẽ c·hết nhưng giờ bọn chúng đã được an nghỉ rồi, rễ cây của những cây mới đã bao trùm lấy tất cả và giờ đây bọn họ đã trở thành một phần của bọn chúng.
Con ngựa non kia cũng nhanh chóng tăng tốc, mỗi bước chân của nó cũng dần nặng hơn trông thấy, chúng hằn dưới đất rồi in sâu sự cuồng chiến của nó vào đó khiến tất cả mọi sinh vật xung quanh đều trở nên say chiến, còn nó thì nhang chóng chạy về hướng đối thủ của mình.