Chương 92: Thành phố Hikatakarazin.
"Hikatakarazin, theo ngôn ngữ cổ của hải tộc, nay chỉ còn được biết tới bởi một số chủng tộc cổ xưa thì nó có nghĩa là nơi bất trị hay không tồn tại luật pháp hay chịu bất cứ sự quản lý của thần linh, một nơi nằm ở vùng xám giữa làn ranh của tín ngưỡng cùng vô thần."
"Tín ngưỡng sao? Chẳng lẽ hải quốc lại chứa chấp giáo phái khác ngoại trừ Mặt Trời liêng thiêng?"
Mặt Trời liêng thiêng là thần của giáo hội Mặt Trời, cũng là nhất giáo được hầu hết các thế lực lớn công nhận sự tồn tại, cũng chính vì cái danh nhất giáo đó nên ngoại trừ giáo hội Mặt Trời ra thì tất cả mọi giáo phái khác đều bị quy vào dị giáo.
Điều này cũng nói lên được lực ảnh hưởng của giáo hội Mặt Trời là lớn đến bao nhiêu trong kỷ nguyên thứ IV này, tuy tồn tại không lâu bằng một số loại tín ngưỡng khác nhưng nhờ được ban lãnh đạo kinh doanh đúng hướng nên mới áp đảo, ngự trị bên trên tất cả.
Có điều tín ngưỡng được nhắc tới ở hải quốc thật ra rất nhiều điểm khác biệt so với một tín ngưỡng chính thống, nó giống với kiểu một niềm tin hơn là thứ mà nhiều kẻ sẽ tin vào rồi tôn thờ lấy nó cũng như phát triển thành một giáo phái.
Tín ngưỡng của hải quốc chính là tín nhiệm còn tín ngưỡng của giáo phái lại là lòng tôn kính, tín nhiệm tức khoảng cách giữa được đặt đặt niềm tin cùng những kẻ tin tưởng không quá xa vời, căn bản là có cùng một dạng.
Giảng ra thì nó giống với Phật giáo nguyên thủy vậy, thay vì truy cầu muôn phật cùng các vị bồ tát, la hán như Phật giáo đại thừa mà hướng về chữ ngã đại diện cho chính bản thân, hiểu được bản thân cũng chính là hiểu được con đường mà chúng ta phải đi.
Còn tín ngưỡng thì lại khác hẳn, tôn kính, ngưỡng vọng cùng truy cầu chính là ba hình thái tâm lý của những tín đồ, tôn kính vị thần của mình, ngưỡng vọng những câu chuyện kể về bọn họ và truy cầu sự ân sủng của thần linh.
"Bởi vì bản chất của hai loại niềm tin này là khác hoàn toàn nhau, với hải tộc thì tín ngưỡng này chính là lý do mà bọn họ tồn tại đến hiện tại, niềm tin chính là thứ gắn kết toàn bộ hải tộc lại với nhau và cùng chung tay vượt qua kỷ thứ II đen tối nhất lịch sử.
Hải tộc đã từng là một nơi rất hỗn loạn, đúng hơn thì trừ vùng lãnh thổ trung gian bao trọn ba trong số mười hai biển ra thì những khu vực còn lại vẫn còn rất loạn lạc, nhất là khi vài trong số đó đã sớm không còn thích hợp để sinh sống nữa rồi.
Về căn bản thì ít ra hiện tại nó cũng đã phần nào đó ổn định hơn so với trước kia rất nhiều rồi, chỉ là đại dương vẫn luôn nguy hiểm và tiềm ẩn nhiều bí ẩn hơn so với trên lục địa, có rất nhiều cái khó để mang ra nói được.
Thành phố Hikatakarazin là nơi nằm ngoài khu vực kiểm soát của hải quốc, nó nằm trên một trong hàng ngàn hòn đảo nhỏ cấu thành nên vành đai ngăn cách giữa biển Dầu Pisa cùng biển Nhiệt Sol.
Cả hai biển này đều không nằm trong ba vùng biển được đặt dưới sự kiểm soát của hải quốc nhưng vô số kẻ vẫn tụ tập lại đây để hình thành nên cả một thành phố thì đương nhiên cũng có lý do của nó cả.
Cụ thể hơn thì đó là trong cuộc c·hiến t·ranh ngôi vị năm xưa thì đã có một vài những chủng tộc chọn sai bên nên sau đó đã bị lưu đày, bọn họ đã chọn nơi này để an cư lập nghiệp rồi từ đó dần hình thành nên Hikatakarazin.
Giống với đại đa số thành phố của hải tộc khác, hơn 80% hình dạng thật của thành phố là nằm bên dưới các rặng san hồ hoặc đá ngầm, hòn đảo này chính là 20% phần lãnh thổ đất liền còn lại, cũng là nơi tụ tập những kẻ như chúng ta."
"Các thợ săn không thuộc quy chế bất cứ tổ chức nào?"
"Chỉ một phần mà thôi, Hikatakarazin là nơi dễ thủ khó công, là một pháo đài được dựng lên bởi mẹ thiên nhiên với vô số các đảo cùng cọc đá, hơn cả còn nằm ở ranh giới của cả hai biển, biển Dầu Pisa cùng biển Nhiệt Sol vốn dĩ là hai loại biển khó ở nhất.
Chỉ có một vài chủng loài sinh vật sống đặc thù mới tồn tại trong này được vậy nên muốn kéo đại quân tới khu vực này bằng đường thủy căn bản là quá viễn vông, còn đi đường trên không thì phải xem ngươi có đủ tư cách không cái đã.
Cũng chính vì độ an toàn của nó nên rất nhiều cuộc đấu giá phi pháp đã được tổ chức ở đây, thứ được mang lên đấu giá lại chính là xác c·hết của những sinh vật mà các ngươi gọi là mộng thú, vậy nên có rất nhiều kẻ với nhiều mong muốn khác nhau chứ không chỉ đơn thuần là vì huyết thanh mà tới."
"Nhưng tại sao lại chọn nơi này? Không phải chi phí đi lại quá tốn kém hay sao?"
Một câu hỏi rất hay, đúng vậy, nếu kể về những nơi mà pháp luật hay các thế lực lớn không đặt chân tới được thì có rất nhiều, tại sao phải chọn một nơi mà các nhà cung cấp phải bỏ ra một số tiền khổng lồ để tới được đây trong khi vẫn có những nơi lý tưởng hơn?
"Là bởi vì vành đai này vẫn còn sống."
"Vẫn còn sống?"
"Quái thú Leviathan, được ghi chép lại trong Isaiah, sách Thánh Vịnh và cả sách Job trên thiên đàng, bọn họ gọi nó là vị vua thực sự của biển cả, nhưng đó chỉ là những ghi chép được tạo dựng kéo đai từ đầu kỷ thứ I đến giữa kỷ thứ II mà thôi.
Tại kỷ khởi nguyên thì Leviathan được biết tới như một trong năm Emperor Dragon, cụ thể hơn thì là bà ta là Thực Long Levenia, câu chuyện phải kể về đâu đó vài tỷ năm trước, khi thế giới này vẫn đang trong thời kỳ sơ khai nhất thuộc kỷ khởi nguyên.
Khi mọi thứ vẫn còn rất bé nhỏ, lúc đó có hai sinh vật tên Levenia cùng Johnathan sống chúng với nhau rất hạnh phúc, được xem là biểu tượng đại diện cho mối quan hệ một cái một đực đầu tiên xuất hiện trên thế giới này.
Nhưng thế giới lại rất khắc nghiệt, Levenia vốn dĩ sinh ra đã suy nhược, đến việc đi săn thôi cũng khó chứ đừng nói đến chuyện mang thai, chỉ là điều đó vẫn cứ tới, Johnathan cũng hiểu việc nó cần làm với tư cách là trụ cột cho gia đình nhỏ đó.
Johnathan đi săn rồi mang đồ ăn về để bồi bổ cho Levenia, phải, đây thực sự là một gia đình nhỏ rất hạnh phúc, chỉ là Levenia vẫn rất đói, nó đói không chỉ là bản thân nó muốn ăn mà kết tinh tình yêu giữa nó cùng bạn đời là một thứ đáng lý ra không nên xuất hiện trên người của nó.
Levenia đã mang thai một thứ đáng sợ, một sinh vật thật khó để có thể hiểu được đi kèm với cơn đói khát không bao giờ có thể dừng lại, chỉ mới ở bào thai thôi nó đã ăn nhiều hơn chính mẹ của nó rồi.
Cha của nó cũng vì thế mà bị ép khô đến sức cùng lực kiệt và khi không còn gì để ăn nữa thì nó điều khiển cái xác của mẹ mình đi ăn bố của mình nhưng như thế vẫn là chưa đủ, nó vẫn còn quá đói, vẫn cần phải ăn thêm nhiều nữa.
Thế là nó tiếp tục điều khiển cái xác của mẹ mình đi ăn nhiều hơn nữa, đến các khu vực nguy hiểm hơn, ăn nhiều đồ ăn ngon hơn, kẻ mạnh hơn nữa và đến cuối cùng thì nó đã ăn vào một trong năm Emperor Dragon nguyên thủy, Tinh vân long Oscar."
"Nghe giống các loại ký sinh trùng như đông trùng hạ thảo nhỉ? Vậy Leviathan chính là nó? Nó đã phá xác mà ra?"
"Không, Leviathan vẫn là cái xác của Levenia, nó đã ăn nhiều đến mức độ biến một cá thể yếu đuối, dị tật bẩm sinh trở thành một con quái vật, vị vua của biển cả nhưng mấy ai biết được chuyện cái xác này chỉ hấp thụ một chút dinh dưỡng còn lại đều truyền hết lại cho thứ ở bên trong kia theo đường dây rốn."
"Tức thứ đó vẫn chưa chính thức sinh ra!??? Sau khi ăn chừng đó thứ? Nhưng tại sao cái xác của Levenia lại trụ được lâu đến vậy?"
"Ai mà biết được? Có thể là vì thứ đó, một cá thể chưa từng được sinh ra kia quý trọng lấy tình mẫu tử này và tiếp tục đảm bảo rằng cái xác này vẫn sẽ hoạt động trơn tru sau chừng đó năm tháng, hoặc chỉ đơn giản là vì nó cần một cái xác thay nó chiến đấu cũng như ăn để cung cấp chất dinh dưỡng cho nó.
Giống như bộ giáp mà chúng ta khoác lên mình để bảo vệ bản thân hay thanh kiếm mà chúng ta vung để tiêu diệt kẻ thù vậy, chúng đều là những công cụ tồn tại với mục đích gia tăng tỷ lệ sống sót của chúng ta cũng như g·iết được nhiều kẻ địch càng tốt.
Vậy nên đảm bảo chúng được vận hành một cách trơn tru chính là chuyện hết sức hiển nhiên mà thôi, trong trường hợp này cũng vậy, Leviathan chính là bộ giáp cùng thanh gươm của thứ đó, là thứ công cụ giúp nó tiếp tục sống sót cho đến hiện tại."
"Vậy tại sao sau chừng đó năm không hề có bất cứ ghi chép gì về nó? Nếu trên thiên đàng tại giữa kỷ thứ II có những ghi chép về nó thì có nghĩa là lúc đó nó vẫn hoạt động, vậy tại sao sau đó lại chẳng có bất cứ thông tin gì nữa?
Nếu như nó vẫn tiếp tục hoạt động kể cả tại kỷ thứ II thì chắc nó cũng đã ăn đủ nhiều trong phong thần chiến cuối kỷ khởi nguyên rồi, chẳng lẽ nó đã hấp thụ đủ và bắt đầu quá trình thai nghén bản thân để được sinh ra?"
"Chính xác, nó đã ăn đủ nhiều rồi, đả thông với bên kia đã khiến thế giới này nhận được nhiều thứ hơn cô có thể tưởng tượng rất nhiều, hơn cả trong đó còn có những sinh vật cấp cao hơn sẽ tới đây để 'khai hoang' thế giới này nữa.
Thứ đó đã hấp thụ một lượng lớn nhựa cây tri thức cũ cũng như mảnh vỡ của bầu trời, sau đó dựa vào lượng Erk khổng lồ liên tục tràn vào cũng như một vài con mồi ngon lanh thì cuối cùng sau hàng tỷ năm, nó đã hấp thụ đủ chất dinh dưỡng để tiến hành quá trình tự thai nghén bản thân."
"Vậy lý do mà rất nhiều kẻ liên tục đổ đến đây là vì?"
"Phần xác thịt của Leviathan là thứ rất có giá trị đấy, tuy ngoài Gaia và Uranos ra thì chẳng ai biết được câu chuyện thực sự cả nhưng không thể nghi ngờ gì về chuyện phần xác thịt của Leviathan đã biến nơi này trở thành một tòa bảo địa khổng lồ.
Lý do mà không thế lực nào ngoài kia bén mảng đến đây là vì ký ức cơ bắp vẫn còn đó, Leviathan dù sao cũng là bộ giáp mạnh nhất, nó ít nhiều vẫn có thể cảm nhận được khí tức của kẻ mạnh, tức nếu có bất cứ ai trên cấp 6 mà dám bén mảng tới đây thì nó sẽ hoạt động trở lại."
"Là để bảo vệ bào thai kia?"
"Có thể hiểu là như vậy."
"Thì ra là vậy, thợ săn không thuộc trong quy chế của bất cứ tổ chức nào thường có cấp rất thấp, hơn cả các buổi đấu giá thật ra chỉ là để che mắt có đúng không? Thứ mà đám bên ngoài hướng tới thật ra là khai thác tài nguyên trên xác của Leviathan."
"Chính xác nhưng chưa đủ, cục diện tại Hikatakarazin thành ra như thế này cũng là vì thổ hoàng đế của thành phố này muốn như vậy, hắn được mệnh danh là kẻ mạnh nhất ở ngưỡng cấp 5 đổ xuống, Hải tặc bay, Kulao, là kẻ đã xin một cánh tay của thánh tử đời trước của giáo hội Mặt Trời."
"Tôi có biết tin tức này, nghe bảo tên này từng thuộc dưới cơ chế của giáo hội Mặt Trời nhưng vì một xung đột nào đó nên mới làm ra những chuyện đó rồi bỏ trốn đi nơi nào đó ngoài biển, có nhiều lời đồn rằng hắn đ·ã c·hết dưới sự truy lùng của giáo hội.
Không ngờ Kulao lại đóng đô tại nơi này, hơn cả cái danh kẻ mạnh nhất dưới cấp 6 này cũng có lý của nó chứ không phải là không khi 20 năm trước hắn đã tý nữa thì g·iết được kẻ cùng cấp 5 với mình là thánh tử đời trước của giáo hội."
Một ô danh rất lớn, thánh tử mà lại bị một tên đội trưởng một con tàu hải trình của giáo hội lấy mất một cánh tay, hơn cả cả hai còn là cùng cấp, không biết có phải là đánh lén hay không, dù sao trên người thánh tử cũng không thiếu mấy món đồ hộ thân.
Điều này cũng đã khiến một số lời đồn bắt đầu nổi lên như cái danh nhất giáo này vẫn có chút hơi quá tầm, dù sao các thế lực có thể nằm trong bậc thang đỉnh của chuỗi thức ăn tại thế giới này ít nhiều đều có nét đặc sắc cùng kế thừa lâu đời của nó.
Ngũ quốc chỉ có mình Clawos là non trẻ nhưng lý do nó có thể vươn tới được hàng ngũ quốc cũng là vì có sự tồn tại của một thế lực nằm ngoài tất cả, là cá thể lạc loài cố tình núp mình khỏi hệ thống, học viện Yggdrasil.
Nếu xét về tất cả mọi mặt thì đương nhiên Clawos không tài nào có thể sánh ngang được với bốn đế quốc hùng mạnh còn lại được, Oscto cùng Atroloss và Pripo đều được những chủng tộc hùng mạnh có mặt từ những kỷ nguyên trước thành lập nên.
Non trẻ như Dwarf cũng đã sớm xuất hiện vào giữa kỷ khởi nguyên, theo sử sách thì nguồn gốc của bọn họ là một chủng tộc nào đó đến từ bên trên tán lá của cây tri thức cũ rơi thẳng xuống bên dưới mặt đất.
Bọn chúng không được những sinh mệnh vào lúc đó đặt cho bất cứ cái tên cụ thể nào cả, kẻ thì gọi chúng là Stone Head, cũng có kẻ gọi là Takatawaka tức miếng thịt cứng hay chỉ đơn giản là Mole.
Nhưng trong số vô vàn những cái tên không thống nhất đó thì có một cái được nhắc tới rất nhiều lần bởi những kẻ đã săn đến tuyệt chủng chủng tộc nói trên, đó là Fallen, cái tên mà các Jascta nguyên thủy đặt cho những cục đá khổng lồ biết đi đó.
Tương truyền rằng vào cuối trận chiến kinh thiên động địa năm đó thì đám Fallen cũng b·ị đ·ánh vỡ ra thành nhiều mảnh vỡ nhỏ hòa vào lòng của đất mẹ nhưng máu của tộc Jascta cũng đã chảy quá nhiều.
Chúng thấm sâu vào lòng đất, sau một thời gian dài được nuôi dưỡng bởi đất mẹ Gaia cùng dòng máu thân cận với thiên nhiên của các Jascta thuần chủng lúc bấy giờ thì cuối cùng, những Dwarf đầu tiên đã được sinh ra từ những mảnh vỡ rơi vãi khắp nơi của đám Fallen.
Ngoài ra thì loại huyết thanh mà Sara đã hấp thụ cũng có nguồn gốc từ chủng Fallen Dwarf, ý chỉ đám Dwarf bị ô nhiễm nên phản tổ về lại thành các Fallen năm xưa, ban đầu chúng chỉ là các cá thể đơn bào nhỏ bé.
Nhưng dần dần, khi tụ tập lại cùng với nhau thì các Dwarf bị ô nhiễm bắt đầu liên kết lại để dựng lên chủng Fallen vốn tưởng đã sớm tuyệt diệt vào hàng trăm triệu năm về trước, hơn cả chúng còn có tiềm lực mạnh hơn cả trước.
Đương nhiên tiềm lực là một chuyện còn thực tế thì lại là một chuyện hoàn toàn khác, tùy vào lượng Dwarf ô nhiễm tụ tập lại với nhau mà cá thể Fallen Dwarf sẽ càng mạnh nhưng đây là một chuyện cực kỳ khó xảy ra ngoài tự nhiên.
Không rõ lý do tại sao nhưng tập tính của Dwarf bị ô nhiễm và Fallen Dwarf là trái ngược hoàn toàn nhau, nếu như các Dwarf ô nhiễm luôn cố gắng tìm tới nhau để trở về cội nguồn ban đầu của chúng thì các Fallen Dwarf đều tránh chạm mặt nhau nhiều nhất có thể.
Thậm chí theo sử sách ghi chép lại trong toàn thư của tộc thú nhân thì chưa từng có bất cứ ghi nhận nào về sự hiện diện của một cá thế Fallen Dwarf được cấu thành bởi từ 7 cá thể Dwarf bị ô nhiễm trở lên cả.
Tức cùng lắm là một Fallen được hình thành bởi 7 cá thể Dwarf bị ô nhiễm mà thôi, so với đám Fallen mà các Jascta thuần chủng đã chiến đấu với thì còn không bằng cái móng tay chứ đừng nói có thể làm nên sóng gió gì.
Hơn cả tộc Dwarf cũng là một chủng tộc cực kỳ có não, bên cạnh là chủng tộc dựng lên đế quốc Pripo, một trong ngũ quốc ra thì tộc Dwarf còn giữ một trong tám ghế thuộc hội đồng thường trực của tháp máy móc.
Hiểu đơn giản thì đó là chức vị trưởng lão, chủ tháp mỗi đời cũng sẽ được chọn bởi ít nhất sáu quyền biểu quyết đồng thuận của trưởng lão trở lên, hầu hết đều là được xoay vòng bởi tám chủng tộc đại diện cho tám ghế nhưng vẫn có một số trường hợp, cá thể đặc biệt nổi trội trong thế hệ của mình lên chủ tháp.
Tộc Dwarf tự giải quyết nội bộ chuyện này nên sau cái thời mà Orichalcos giải phóng được lục địa Jaratos xong thì lượng huyết thanh của Fallen Dwarf trên thị trường đã suy giảm đến mức đáng kể rồi.
Cũng vì hiếm có nên những thợ săn rất khó để có thể tiếp cận được với chúng, thậm chí đến cả hội thợ săn Gaia cũng chỉ lấy được một lượng rất ít mỗi năm từ việc buôn bán cả hợp pháp và phi pháp với đế quốc Pripo mà thôi.
Việc một thợ săn trực thuộc tháp Ẩn Nặc, tổ chức được cho là tầm nhìn của hoàng đế Clawos như Sara có được loại huyết thanh cực kỳ quý hiếm này căn bản là không thể vì địa vị của thợ săn so với các nghề cùng con đường khác căn bản là quá nát.
Rủi ro hấp thụ là cực cao, đến cả sử dụng sức mạnh không thôi cũng có tỷ lệ không nhỉ sẽ bị ô nhiễm, lâu lâu vào đêm trăng máu còn bị kích phát huyết quang khiến đào thải hơn 10% lượng thợ săn theo thống kê.
Khác với những con đường khác có thể mạnh lên bằng một cách thức hết sức rõ ràng thì thợ săn lại mạnh lên thông qua việc đồng hóa huyết mạch với huyết thanh, theo quan điểm của một số kẻ thì đó là tự biến bản thân thành sinh vật ô nhiễm.
Dù sao thợ săn cũng uống máu của sinh vật ô nhiễm để trở thành siêu phàm, đương nhiên sẽ có rất nhiều kẻ ngoài kia nghĩ rằng con đường của thợ săn là con đường với cả hai đầu đường đều bị bịt kín lại.
Căn bản là không hề có bất cứ lối thoát hay chỗ trống nào cả, nhìn ngược nhìn xuôi đều thấy sẽ trở thành sinh vật ô nhiễm, đều là đường nhưng thợ săn được cho là đường dẫn thẳng xuống lòng đất.
Đương nhiên đó chỉ là với những kẻ không biết cách để đi con đường này mà thôi, có điều trên thế giới này thì cũng chỉ có duy nhất một kẻ biết đi đúng đường và đó không ai khác ngoài Sara, cô gái được Vua chuột ký kết hiệp ước với.
Mục đích của cả hai khi tới thành phố Hikatakarazin này là để thu hoạch thêm nhiều loại huyết thanh hơn cho Sara để tiếp tục quá trình cải tạo huyết mạch, dù sao phần huyết thanh có trong cô ta cũng đã cạn kiệt.
Còn về huyết mạch của Vua chuột thì hắn có thể cho nhưng không có nghĩa là Sara có thể hấp thụ được như đã nói trước đó, hơn cả nếu như lấy được cái bào thai kia về thì cũng coi như là vẹn cả đôi đường.
Vua chuột cũng rất tò mò về một cái bào thai đã thai nghén trong xuyên suốt hàng tỷ năm qua, đổi ra bên ngoài kia cũng là cả chục triệu năm chứ không ít gì, tính ra là phải vài kỷ nguyên trôi qua nên biết đâu lại thu hoạch được thêm một Thomas khác thì sao?