Chương 1: Những Ngày Cuối Ở Vùng Tận Cùng
Mọi người nói rằng Ardan chiến thắng nhờ những con rồng của ông ta, bằng hơi thở của chúng. Một số khác lại nói rằng ông ta có thanh kiếm có thể xuyên qua những bộ chiến giáp để chém thẳng vào máu thịt của kẻ thù. Số khác lại cho rằng câu chuyện về cánh tay băng giá của ông ta là thật nhất, chúng giam giữ những con mồi và những kẻ phản bội, khiến họ phải c·hết dần c·hết mòn trong sự lạnh lẽo và đói khát. Đấy là người ta đồn như vậy, còn số người thực sự còn sống sau khi chứng kiến những điều đó là bao nhiêu thì thực sự chẳng ai biết.
“Ngươi vừa kể cho ta một câu chuyện thật vô dụng.”- Vua Vankhen giận giữ ném chiếc cốc bạc trong tay về phía tên cận thần, khiến hắn ướt cả vạt áo.
“Thưa bệ hạ.”- Tên cận thần vội quỳ xuống.
“Hắn là kẻ rất kín tiếng, thưa đức vua, chẳng ai thực sự biết nhiều về hắn và quân đoàn của hắn.”
Điều đó là sự thật, binh đoàn của Ardan di chuyển gần như mọi lúc, không ai thực sự biết vị trí của họ ở đâu. Đôi khi có người nói nhìn thấy một con rồng ở sâu trong khu rừng đang ngáy ngủ, có kẻ lại nhận nghe thấy tiếng những tên Elf nói chuyện trong đêm.
“Thần nghĩ chúng ta nên trao trả bọn Elf, thưa đức vua, bốn vương quốc còn lại đều đã làm vậy.”- Tên cận thần nói, dù biết rằng vị vua đang ngồi trên ngai kia đặt danh dự lên cao hơn tất cả mọi thứ.
“Trao trả và để chúng nhìn chúng ta như những thằng hèn sao, Lord Leonard, í của ngươi là như vậy sao?”
Vua Vankhen nghiến răng kêu “ken két” mặt ông ta đỏ lên vì tức giận, siết chặt nắm đấm gân guốc dù làn da già nua đã nhăn nheo. Ông ta không hề muốn sự kiêu hãnh của gia tộc Vankhen bị bôi nhọ bởi một lũ Elf được ca tụng nhờ những câu chuyện nghe như những lời bốc phét. Cả ngàn năm nay nhà Vankhen đã ngồi trên chiếc Ngai Băng này, và sau này vẫn sẽ vậy dù có hay không giảng hòa với bọn “Tai dài” nô lệ khốn kiếp.
Nhưng sũy nghĩ đó cứ liên tục lặp lại trong đầu vị vua già nua bạc tóc, ông ta cứ tự thuyết phục mình hàng trăm lần rằng sự nhục nhã này sẽ chẳng thể nuốt trôi. Ngó thấy khuôn mặt đỏ giờ đã tím đậm đi, đoán được rằng những lời khuyên can đều là vô nghĩa, Leonard không nói gì thêm mà chỉ xin về suy nghĩ.
“Cút đi, ngươi là một thằng hèn, ngươi còn chẳng dám rút kiếm lên, ngươi không xứng đáng được mang dòng máu Vankhen.”
Đó toàn là những lời mạt sát, nhưng Leonard đã quen với điều đó rồi. Khuôn mặt cậu ta chứa đầy sự khiêm nhường và chịu đựng, như điều cậu vẫn làm hàng trăm năm qua. Bị hắt hủi chỉ vì không mang bản tính thiện chiến và hiếu thắng của gia tộc Vankhen, ông ta bị coi như một điều gì đó thật sự thất bại, duy chỉ có Sinna là không nghĩ vậy.
“Không có Sinna thì đừng vào gặp vua cha chứ, ông sẽ bị g·iết mất đấy.”- Leonard bị huých mạnh vào vai khi đi ngang qua Likkin ở sảnh
“Cảm tạ hoàng tử đã quan tâm.”- Leonard cúi đầu chào.
Đó là hoàng tử Likkin, một trong những người con trai của vua Vankhen. Hắn ta vô cùng cao lớn cùng đôi mắt như một con quái thú trong rừng Dunn vậy, khát máu. Từ khi còn bé, nhà vua đã phải chật vật tìm những thợ may và vải vóc từ tận Vùng đất phía Nam để may đồ cho Likkin vì hắn lớn quá nhanh, và hiển nhiên vua Vankhen rất thích những đứa con như vậy.
“Đừng yếu ớt vậy chứ, đứng thẳng lên, nhà Vankhen chúng ta không thể cúi như lũ thấp hèn như vậy được.”- Likkin lấy tay vặn bắt Leo thẳng lưng, khiến ông ta kêu lên một tiếng.
“Tha cho hắn đi, Likkin.”- Một giọng nói từ phía sau vọng lại, ở cuối sảnh.
“Anh Sinna!”- Likkin mừng rỡ nhận ra người anh trai của mình.
“Sao anh về không báo một tiếng?”
Likkin vội bước tới cái bóng mờ mờ đang tiến lại phía mình, tay cầm một vật gì đó đã được quấn vải cẩn thận.
“Mày lại to lên à?”- Đó là câu đầu tiên Sinna nói với người em trai sau bao năm xa cách.
“Chắc vậy.”- Likkin lấy tay áng áng đỉnh đầu với trần nhà.
Sinna và Likkin thực sự trông rất giống nhau dù vóc dáng một trời một vực. Cả hai đều có đôi mắt xanh đặc trưng của gia tộc Vankhen, đôi mắt có thể nhìn xuyên cả những cơn bão tuyết dày đặc nhất vào mùa đông. Mái tóc họ cũng cùng một màu ánh bạc, dù đâu đó cũng hơi lấm tấm những sợi xám và đen.
“Cái gì vậy?”- Likkin chỉ vào thứ Sinna đang cầm trên tay.
“À, cho mày đấy, mở đi.”
Likkin hí hửng giật ngay trên tay của Sinna, xé toạc tấm vải ra với cánh tay như tượng tạc của mình. Vải càng được xé ra thì đôi mắt Likkin càng lộ vẻ vui sướng, hắn ta hét ầm lên, vang khắp sảnh mà còn nghe cả tiếng vọng lại. Đó là một cây rìu của Osma.
“Rìu của Osma.”- Leonard buột miệng khi thấy cây rìu đó.
“Anh đã đến tận Vùng đất phía Nam sao?”- Likkin như đang không tin vào thứ mình được cầm trên tay.
Sinna cười, chỉ vào cái tên được khắc trên cán rìu, “Osma”.
“Lưỡi rìu bằng Đá Đen.”- Leonard tỏ ra còn tò mò hơn cả Likkin, hắn dí sát mặt vào lưỡi rìu.
“Để tôi thử chém ông nhé, Leo.”- Likkin lăm lăm cây dìu trên tay, như thể chuẩn bị vung nó về phía Leonard.
“Thôi, thôi, hắn c·hết thật đấy, tao vẫn cần hắn mà.”- Sinna cười, can ngay trò đùa quá trớn của Likkin.
Likkin cười khoái chí, ngắm nghía cây rìu không rời, và phải công nhận thực sự nó tuyệt đẹp. Cán rìu được làm từ những thân gỗ xoắn vào nhau, vòng xoắn nào cũng đều tăm tắp cho đến tận lưỡi. Chữ Osma được khắc cẩn thận vào cán rìu, ngay trên là hình một con Bò Bullin lông vàng cũng được khắc cẩn thận với hai cái sừng dài, cong như một đôi dao găm. Đá Đen vốn rất hiếm, chúng trơn và bóng loáng như một chiếc gương màu đen vậy, người ta bảo rằng Osma hay làm v·ũ k·hí bằng Đá Đen vì chúng sẽ không bị dính máu kẻ thù.
“Anh gặp vua cha chưa, đi luôn đi, vua cha vừa gọi em.”- Likkin cuốn vải lại vào cây rìu như một báu vật rồi dắt ở bên hông.
“Chắc để tối đi, đằng nào cha cũng chưa biết là anh về, đừng nói với ai cả nhé.”- Sinna vẫy Leonard rồi quay đi, bỏ lại Likkin với khuôn mặt khó hiểu.
“Chúng ta còn bao nhiêu ngày?”- Sinna hỏi Leo khi thấy Likkin đã ở khá xa, không thể nghe được nữa.
“Chưa đến một tuần trăng, thưa hoàng tử.”- Leonard mặt đầy lo lắng đáp.
“Thế chúng muốn gì khác ngoài bọn Elf không?”- Sinna và Leo vừa nói chuyện vừa rảo bước về cung điện của mình.
“Chỉ cần chúng ta giao chúng ra, chúng sẽ để ta yên, bốn vương quốc kia cũng vậy, Ardan không hề động đến chúng.”
“Vậy là hắn thực sự mạnh đến mức làm kẻ thù chưa đánh đã hàng.”- Sinna gật gù.
“Thật sự là vậy thưa hoàng tử, người phải…”
“Không thể đâu.”- Sinna chặn họng Leo, anh hiểu ngay í của tên cận thần.
Sinna thừa biết vua cha sẽ không bao giờ đầu hàng, chẳng Vankhen nào mà lại đầu hàng cả, đó chính là thứ danh dự cao ngút trời của những chiến binh vùng Tận cùng. Thứ danh dự đã đưa vùng Tận cùng dù băng giá quanh năm và nằm giữa đại dương sâu thẳm trở thành một trong năm vương quốc mạnh mẽ nhất. Liệu giờ đây, thứ danh dự này có dẫn họ đến sựu diệt vong hay không.
Liếc ra ngoài những khung cửa sổ, tuyết đã bắt đầu rơi và ngày càng nặng hạt, phóng tầm mắt xa hơn ra Khu Chợ tấp nập dòng người mua bán, ai ai cũng khoác một bộ lông dày toàn thân chỉ để hở ra khe mắt và hàng ngày vật lộn kiếm kế sinh nhai, nhìn những đứa trẻ đang nặn những cục tuyết nhuộm vàng bởi dầu mỡ mà vui đùa, Sinna tự nhiên thấy những thứ trên vai mình ngày càng nặng nề. Rằng cái tên Vankhen và hai chữ “hoàng tử” không phải được tự nhiên thêm vào, mà vì cả vùng Tận cùng này đều thề trung thành với hai chữ đó, tin tưởng đặt sinh mạng không chỉ họ mà gia đình họ vào nó.