Chương 2: Hoàng Tử Mải Chơi
“Hoàng tử Sinna, hoàng tử Sinna, đợi tôi với hoàng tử Sinna.”- Người hầu gọi với lại khi cậu hoàng tử nhỏ lại tự ý chạy ra khỏi cung điện một lần nữa.
“Bà quên che tai lại kìa.”- Sinna kéo xệch chiếc mũ lông của người hầu, làm bà ta lộ ra cái tai Elf dài nhọn hình như một chiếc lá.
“Ối.”- Người hầu vội chỉnh lại mũ, kéo chiếc mũ sâu xuống để giữ giấu đôi tai đi.
Đáng tiếc cho người hầu gái là Likkin đã nhìn thấy, dù mới chỉ mười tuổi nhưng Likkin đã cao to ngang với một người bình thường.
“Ai cho bà để lộ tai ra hả?”- Likkin nói với giọng vừa trẻ con vừa giận dữ, như thể một đứa trẻ ra vẻ mình đã khôn lớn vậy.
Chẳng đợi cho người hầu kia trả lời, cậu xách ngược cổ áo bà ta lên và đấm túi bụi vào bụng, miệng cười hả hê.
“Cho bà c·hết.”- Sinna cười, vội lủi đi, nhảy qua tường thành để trốn ra Khu Chợ chơi.
Khu Chợ là nơi đông đúc nhất của vùng Tận cùng. Lúc đầu nó chỉ là một nơi tự phát nhưng rồi càng ngày càng đông đúc, những thương nhân của vương quốc khác cũng hay qua lại để bán trang sức và v·ũ k·hí lạ, cùng hoa quả và những thức ăn mà vùng lạnh này không thể trồng được. Chính vì thế mà những gian hàng cứ thế mọc lên, từ những túp lều rách đến những sạp hàng dựng bằng gỗ to lớn. Vì chỉ là một đảo băng nhỏ, mà nơi kiếm ăn lại chỉ có mỗi Khu Chợ, nên người dân vùng Tận cùng lập những dãy nhà tạm ngay sau chợ, sinh sống luôn tại đó, đêm đêm lại thắp đuốc sáng rực một dải đỏ trên biển tuyết lạnh lẽo.
“Cậu bé, ăn kẹo không này, ở tận Vùng đất phía Nam đó.”- Một người đàn ông giơ cây kẹo về phía Sinna, g·ạ g·ẫm.
“Bao nhiêu vậy.”- Sinna rút túi bạc nặng trịch ra, hồn nhiên hỏi.
“Cậu chủ nhỏ à, mười đồng.”- Tên bán hàng hỉ hửng khi thấy túi bạc của Sinna.
“Làm gì mà đắt quá vậy, đây.”
Người hầu gái đã bắt kịp Sinna, bà ta giật cây kẹo trên tay tên bán hàng và vứt cho lão hai đồng, sau đó kéo Sinna đi.
“Này, mười đồng có là gì. Tôi là hoàng tử cơ mà.”- Sinna vừa nói vừa chỉ về Cung điện Băng, nơi cậu là con của người đứng đầu vương quốc.
“Chỉ là thần không muốn người bị lừa, thưa hoàng tử.”
Người hầu cúi xuống, đưa cây kẹo Sinna rồi vội lấy khăn ra lau mặt mũi cho cậu, mặt cậu đầy bùn đất và dầu mỡ.
Lúc này Sinna mới thấy rõ mặt của người đàn bà đó sau lớp áo lông, mặt của bà ta đầy những vết bầm tím.
“Đừng đuổi theo ta nữa, ta sẽ không phá để Likkin đánh ngươi.”- Sinna nói, lấy tay kéo chiếc khăn che mặt của người hầu.
“Đâu thể được, thưa hoàng tử, tôi để ngài đi chơi thế này thì ngài Likkin cũng sẽ phạt tôi mà thôi.”
Sinna có thể thấy nụ cười nhẹ nhàng mà người đàn bà đó giành cho mình, cậu cảm thấy khó hiểu. Đến vua cha cũng chẳng bao giờ cười thế với cậu.
“Nếu ai đó đánh ta, ta sẽ đánh hắn đến c·hết.”- Sinna giơ đôi mắt xanh trong vắt của mình về phía người hầu.
“Tất nhiên rồi, hoàng tử, chẳng ai dám đánh người cả đâu.”
Sinna vẫn nhìn người đàn bà đó, một kẻ thật nhỏ bé, một kẻ cậu muốn là có thể cho bà ta c·hết. Cậu đã thấy Likkin đánh bà ta cả trăm lần rồi, tất cả đều do cậu cố tình để làm vậy để lẻn được ra ngoài chơi. Nhưng bà ta cứ để mặc mọi việc như vậy. Bà ta để cho mình b·ị đ·ánh no nê, rồi lại ra ngoài tìm cậu, dẫn cậu đi chơi để rồi khi về cung điện muộn, bà ta lại ăn đánh. Hết lần này đến lần khác.
“Likkin là một thằng ngu, bà cứ để tôi đi chơi, bà sẽ không bao giờ b·ị đ·ánh nữa.”- Sinna nhắc lại câu nói của mình.
“Ngài lo cho tôi sao?”- Người hầu cười, đứng dậy và kéo tay Sinna về.
“Ta không muốn người của ta bị một tên khác đánh, nhưng là do bà làm phật ý ta trước.”
Nữ hầu liếc xuống Sinna, ánh mắt cậu ta vẫn vậy, không hề thay đổi, cậu ta nói những điều cậu ta muốn, không hề có ý khác. Có gì đó ở hoàng tử nhỏ này rất khác so với những hoàng tử khác, mặt cậu ta không hề đổi sắc dù nói về bất kì điều gì, cứ như thể một đứa bé vô hồn vậy.
Tối hôm đó, Likkin đ·ánh c·hết người hầu của Sinna.
Sinna vừa về từ chỗ vua cha, thấy xác người phụ nữ be bét máu, bên cạnh là Likkin đang đứng ngoác miệng ra cười.
Người phụ nữ bị b·óp c·ổ đến c·hết, vết những ngón tay của Likkin vẫn còn in trên làn da trắng muốt đó. Đôi tai của bà ta thì bị cắt cụt phần đỉnh, chỉ còn dài bằng người bình thường và mắt thì trợn tròn.
Những bông tuyết bắt đầu rơi, thấm vào cùng vũng máu đỏ thẫm của người đàn bà xấu số. Một c·ái c·hết đau đớn.
“Bà ta phạm tội gì vậy?”- Sinna hỏi.
“Bà ta trốn ra ngoài Khu Chợ mua kẹo, anh à, bị em bắt gặp.”- Likkin kể với Sinna như thể đó là một chiến công vậy.
“À.”- Sinna không phản ứng, chỉ buông thõng một câu rồi bỏ đi.
Đêm hôm đó, Sinna lại trốn ra ngoài Khu Chợ. Cậu men theo con đường quen thuộc, đầu tiên là nhảy qua tường, sau đó đợi lính gác đi qua. Xong xuôi tất cả, cậu mở một viên gạch lên, để lộ một đường hầm nhỏ đã được đào từ trước, chui xuống rồi đóng viên gạch lại. Chợ đêm giờ đã đóng cửa hết, chẳng còn tấp nập như ban ngày. Đây cũng là lần đầu tiên Sinna ra ngoài vào ban đêm như vậy, vì vua cha rất hay kiểm tra tất cả các hoàng tử vào buổi tối, đó là giờ luyện viết. Rong ruổi khắp những sạp hàng được che kín, Sinna nghịch ngợm lấy dao rạch nát những tấm bạt che đó, banh chúng ra để những bông tuyết nhè nhẹ lọt vào bên trong với vẻ mặt thích thú. Sinna cứ làm như vậy cả đêm, cậu cảm thấy ở Khu Chợ thật là tự do, không cần phải chiều ý vua cha như người đàn bà kia phải chiều ý cậu. Ở đây có tiền sẽ được mua, không có thì biến, thật công bằng.
“Phá phách quá nhỉ?”- Một tiếng nói từ đâu vọng lại, khiến Sinna giật mình.
“Ai?”- Sinna giơ vội con dao lên, chỉ tứ phía để tìm kẻ đang gọi mình.
“Một con dao tuyệt đẹp, cậu chủ nhỏ đây là ai vậy?”- Giọng nói phát ra phía sau túp lều mà Sinna đang đứng.
“Mày là ai?”
“Tôi à? Tôi đang đợi thuyền.”
Thuyền? Sinna trộm nghĩ: “Bến cảng ở tận phía bên kia cơ mà.”
“Đến đây đi, cùng đợi thuyền với tôi. Tôi không đánh cậu đâu.”- Giọng nói đó lại vang lên.
“Đánh ta? Nực cười, có ai dám đánh ta sao?”
Sinna chém đứt toạc túp lều, cứ thế phi qua. Cậu phải nhìn bằng được tên dám nói những lời như vậy với một hoàng tử.
“Ngươi đâu.”- Sinna hét lớn, tay vẫn nắm chặt con dao.
“Tôi đây.”- Một bóng đen phía sau khẽ vỗ vào vai Sinna.
Sinna giật mình quay ra, nhưng cậu bỗng bị mất thăng bằng, ngã phịch xuống đất.
“Hơi đau đầu đúng không?”- Người lạ mặt khẽ hỏi.
Đó là một cô gái, đúng hơn là một cô gái người Elf nhưng lại không hề che đôi tai lại mà để chúng tự do khẽ đong đưa nhẹ trước những cơn gió biển lạnh buốt.
“Biển?”- Sinna quay ra sau, cậu đã ở bến thuyền từ bao giờ.
“Đợi thuyền với ta đi.”
Cô gái Elf ngồi xuống bến gỗ, thả chân xuống làn nước và hướng tầm mắt về phía đại dương. Sinna ngẩn ngơ, cậu chưa từng thấy một thứ gì đẹp như vậy. Ánh trăng thả những ánh sáng nhè nhẹ, mập mờ xuống làn nước, để chúng hắt lên làn da mịn như tuyết, hòa cùng khung cảnh sóng lặng và những bông tuyết lăn tăn làm Sinna như bị thứ gì đó chèn ngang họng, nói không nên lời.
“Cậu sao vậy?”
“Ta muốn đôi khuyên tai đó.”
Sinna chỉ vào đôi khuyên tai làm bằng loại đá nào đó trong suốt như thủy tinh, thả thõng bằng những sợi chỉ có màu vàng rực nãy giờ cứ phản chiếu ánh trăng vào mắt cậu. Chúng đeo trên đôi tai kia thật đẹp, đôi tai mà từ lúc cậu sinh ra đến giờ, cậu chỉ thấy những người có chúng phải giấu nó đi.
“Thế cậu có gì đổi cho tôi?”- Cô gái khẽ cười quay ra nhìn Sinna.
“Túi bạc đây, nếu không đủ, ta sẽ đi lấy thêm, ta muốn đôi khuyên tai đó.”- Sinna nói giọng đầy quyết tâm, cậu chưa từng muốn điều gì mà không được.
“Thứ đó không đổi được đôi khuyên tai này đâu. Cậu bé à.”- Cô gái cười, chân vẫn vung vẩy giữa làn nước lạnh.
“Ta muốn nó.”
“Tôi biết, tôi sẽ đưa nếu cậu cho tôi thứ gì đó lại.”- Lời cô gái thản nhiên đến mức Sinna cảm thấy nghi ngờ chính con dao trên tay mình.
“Đừng chống đối nữa, những ai chống đối ta đều không có kết cục tốt.”- Khi nói câu này, đầu Sinna thoáng nghĩ về người hầu của mình, bà ta đ·ã c·hết vì không làm theo lời cậu nói. Cậu cứ tự nhủ như vậy, đoạt thứ mình muốn, sự mạnh mẽ đó làm nên gia tộc Vankhen.
“Kết cục như thế nào vậy?”
“C·hết.”- Sinna nắm thật chặt con dao, chĩa nó như để thị uy sức mạnh.
Cô gái quay lại nhìn Sinna, không cười tươi như trước nữa, mà chỉ khé nhếch môi. Một nụ cười giống hệt với người đàn bà cậu quen giờ đang nằm trong chính vũng máu của mình. Sinna vẫn cố làm một khuôn mặt vô cảm, tay giữ chặt con dao.
Đúng lúc này, một bài hát nào bỗng chợt vang lên từ phía biển cả, vang vọng khắp bầu trời đêm đen.
“À, thuyền của tôi đến rồi.”- Cô gái bở dở câu chuyện, đứng phắt dậy.
“Cái chó gì vậy?”
Sinna cảm thấy có gì đó chạy dọc sống lưng khi một bóng đen mờ ảo thoáng hiện lên nơi xa xa ngoài biển, gần đường chân trời giờ đây đã chẳng còn nhìn thấy vì màn đêm. Đó là một thứ gì đó rất to lớn, cái bóng đen đó nổi trên mặt nước mà như chiếm lấy cả một khoảng trời phía sau, thật hùng vĩ.
“Cậu ăn nói chẳng giống một cậu bé gì cả.”
Đó là câu nói cuối cùng Sinna nghe được, trước khi cô gái đó biến mất và thứ cậu nhìn thấy lại là Khu Chợ quen thuộc. Sinna đứng như vậy mất một lúc, đầu vẫn hơi choáng váng, giống như lúc cậu từ Khu Chợ đến bến tàu vậy, đứng không vững.
Cậu cứ đứng như vậy một lúc, rồi bỏ về. Vừa đi, Sinna vừa nghĩ về sự to nhỏ, mạnh yếu của mỗi người. Trong đôi tay Likkin, người hầu tội nghiệp đó chẳng là gì. So với cậu, một kẻ ngu như Likkin cũng chẳng là gì, nhỏ bé và ngu ngốc. Nhưng hôm nay, trong mắt cô gái bí ẩn như màn đêm kia, cậu cũng chẳng là gì cả, nhỏ bé, nhất là khi cô ta để lại một bên chiếc khuyên tai với không một lời giải thích.