Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Tội Đồ Bất Tử

Chương 11: Phô diễn




Chương 11: Phô diễn

Bọn Golem đá chui lên không ngớt từ dưới sàn, toàn thân chúng cũng bằng đá, trắng muốt với bốn cánh tay không ngừng vung vẩy.

Lordin là kẻ to lớn nhất trong cả năm pháp sư, dù đã trùm khăn kín người nhưng hai chiếc răng nanh mọc ngược lên khiến ai nhìn cũng nhận ra hắn là một Orge. Cộng với cơ thể lực lưỡng, trông hắn giống một chiến binh hơn là một pháp sư của Gendal.

“Bọn khốn to xác này, lại đây.”- Lordin gầm lên một tiếng.

Tiếng gầm của Lordin rất vang, thổi tung cả những trang sách khắp căn phòng. Bọn Golem bất động vài tích tắc, rồi đều quay sang nhìn Lordin.

“Tự xử nốt nhé.”- Lordin nói với Yu.

Đồng loạt bọn Golem lao thẳng vào Lordin, bỏ qua tất cả những người khác.

Lordin kéo trùm mũ xuống, để lộ khuôn mặt Ogre đầy sẹo và đôi mắt trắng đục, không có con ngươi.

“Hơi đông thì phải.”- Lordin cười.

Hắn ta đặt tay lên chiếc răng nanh nhọn hoắt của mình, nắn nắn rồi cầm cả bàn tay vào nó.

“Mọc lại cũng mất thời gian phết đây.”

Lordin nói rồi giật mạnh một nhát, lìa luôn chiếc răng và máu thì chảy ra không ngừng.

“Kẻ g·iết Osma.”

Lordin cầm chiếc nanh trên tay rồi hô lên, như cái cách Osma vẫn làm. Chiếc răng nanh vỡ vụn, như thể có cái gì đó chui từ bên trong ra vậy. Một cây giáo dài, thon cứ thế dài ra, nằm gọn trong tay Lordin.

Cây giáo có mũi nhọn hoắt như một cây kim, đỏ thẫm như màu máu xuống đến hết cán, và trên đó, có những chạm khắc mà ai nhìn ắt hẳn cũng nhận ra.

“Ngươi đặt tên cây giáo của ta là Kẻ g·iết Osma sao?”- Osma tỏ ra khó chịu.

“Giờ thì nó là của ta.”

Lordin giơ cây giáo lên, vung nó như vung một sợi dây thừng.

Cây giáo mềm oặt đi. Lordin dùng nó như một cây roi, vụt từng nhát mạnh mẽ vào những con Golem. Khi những con Golem áp sát, cây giáo lại cứng lại, trở thành một cây giáo bình thường.

“Khốn thật, Lordin.”- Osma nhìn v·ũ k·hí của mình đang được dùng thành thục trong tay kẻ khác.

“Mất tập trung à?”

Osma giật mình khi Yu, người vừa chào hỏi hắn nay đã lao sát đến, giơ lòng bàn tay chộp lấy khuôn mặt của Osma. Osma vội né, nhưng vẫn bị bàn tay của Yu sượt quá, bong cả một mảng da, máu bắn ra từng dòng.

“Năm đánh một sao? Gendal dạy các ngươi như vậy à?”

Osma rút trong túi ra bông hoa trắng mọc trên người Linda lúc trước, bỏ vào lọ và đặt nó xuống sàn. Sau đó bí mật nhỏ một giọt máu của mình vào đó.

“Osma à, ông sẽ b·ị b·ắt trước khi cái lọ hoa đấy kịp nở đấy.”

“Cứ thử xem.”

Osma kéo hết cả hai tay áo lên, cởi hết đống khuy áo choàng, lộ ra cơ thể không một chỗ nào là không có những chạm khắc. Từ những hình chìm mờ đến những chạm khắc nổi lên hẳn trên da, hắn không thiếu một thứ gì. Trông vô cùng xấu xí.

“Dưới quần thì sao? Có Dấu Ấn nào dưới đó không?”

Giawalin lên tiếng.

“Khắc dưới bụng đau lắm, thôi để ta còn tạo ra những hậu duệ nữa chứ. Mà ta chưa bao giờ thấy ngươi cả, một tên nhóc mới à.”

“Tôi là chỉ huy mới.”- Giawalin cười.

Osma chẳng buồn quan tâm đến Giawalin, mắt hắn cứ nhìn Yu.

“Yu à, hoài niệm thật. Ta nhớ chúng ta có kha khá chiêu giống nhau đấy. Giờ ngươi còn dẫn thêm đệ tử của ngươi nữa à?”



“Tôi là chỉ huy của Yu đấy.”- Giawalin nói với vẻ tự hào.

“Vậy sao? Cũng khá thất vọng đấy.”- Osma cười khẩy.

“Càng ngày ông chỉ càng yếu đi thôi.”- Yu nói, mặc kệ tính khí đùa cợt của Osma.

“Có thể lắm, có lẽ chúng ta nên giao đấu thường xuyên hơn.”

“Tùy ông thôi.”

“Ta sẽ mở màn vậy, sẽ kết thúc nhanh thôi, ta còn việc phải đi nữa.”

Osma mở màn cuộc chiến này trước, hắn chắp hai tay của mình vào nhau, mắt sáng rực lên.

“Biển cả sâm thẳm, ngươi có nghe thấy ta.”

Một loạt những vòng tròn nhỏ hiện ra quanh Osma. Từ trong đó, nước phun ra không ngớt.

Yu cũng chắp hai tay lại, ngồi xuống trong khi Giawalin lao thẳng đến Osma nhằm phá phép thuật mà hắn đang tạo ra.

Osma thấy Giawalin đang tiếp cận, vọi ra lệnh cho đám Osma khác của mình.

“Dừng hắn lại.”

Pho tượng Osma im lìm từ đầu cuộc chiến bây giờ lại được thức dậy.Hắn phá vở lớp sáp bên ngoài, chui ra. Tên Osma này lại lấy trong túi ra nhiều pho tượng nhỏ khác, đặt xuống đất và chúng lại biến thành những Osma. Rất nhiều Osma.

“Sao ngươi cứ thích đống rối vô dụng này thế nhỉ?”

Giawalin thở dài nhìn đám Osma lúc nhúc, vẫn tiến tới không dừng bước. Hắn giơ tay ra như Yu vừa làm với Osma, chạm nhẹ vào bọn Osma khiến chúng vỡ vụn như một cục đất.

“Hắn sắp xong rồi kìa, nhanh đi, Yu.”

“Đừng giục, tôi xong rồi đây.”- Yu vẫn ngồi chắp tay.

Giawalin nhìn Yu rồi lại nhìn đám Osma, tay vẫn không ngừng “giải quyết gọn” lũ Osma.

“Nhanh lên đi, không tôi c·ướp hết công của cậu đấy Yu.”

“Đừng chủ quan.”- Lordin nói, vẫn đang thu hút sự chú ý của đám Golem.

“Hóa ra Osma cũng chỉ là một kẻ cỡ này.”- Giawalin nghĩ thầm.

“Nhìn tôi xử hắn bằng một đòn này.”

Giawalin vừa đứng giữa “một bầy” Osma vừa nói. Rồi hắn cũng nhắm mắt lại, lẩm nhẩm. Tay vẫn không ngừng bóp nát từng tên rối Osma.

“Ngài Gendal, tôi nguyện trung thành.”

Giawalin nhắm mắt cầu nguyện rồi giơ bàn tay của mình lên cao, xòe năm ngón như thể đang nâng niu một thứ gì đó vậy.

Đám Osma nhân cơ hội Giawalin đang luyện phép, đồng loạt xông đến, đâm từng nhát vào người Pháp sư kiêu ngạo.

“Ngươi thực sự làm ta thất vọng đấy, Osma, những con rối yếu ớt.”

Giawalin tỏ ra như không hề có chuyện gì, dù những thanh kiếm đang đâm khắp người hắn.

“Ngươi đã trung thành. Ngươi sẽ được bảo vệ.”- Một giọng nói thì thầm lại bên tai Giawalin.

Giawalin cười nhẹ, mắt vẫn nhắm nghiền. Lời cầu nguyện đã được nghe thấu. Một đốm sáng nhỏ đã nằm gọn trên tay hắn, sáng rực như mặt trời.

“Trò gì đây nhóc lạ mặt?”- Osma ngạc nhiên nhìn đốm sáng trên tay Giawalin.



“Đó là lí do ông mãi thua ngài Gendal đấy. Phép thuật của ngài Gendal luôn nhanh hơn ông.”

Đốm sáng to dần lên theo từng lời Giawalin nói. Nó cứ to lên, to lên cho đến khi trở thành một quả cầu khổng lồ lơ lửng giữa căn phòng.

Osma thực sự cũng không biết thứ phép thuật kia.

“Kệ quả bóng đó đi, cứ xử hắn.”

Đám Osma càng đâm sâu hơn, xuyên qua cả cơ thể của Giawalin, nhưng hắn vẫn đứng như thể chẳng cảm thấy gì.

“Bay hết đi, lũ phản bội.”- Giawalin bóp bàn tay lại.

Khi những ngón tay của Giawalin siết chặt lại vào nhau, quả bóng cũng hơi co lại. Nhưng như thể đó chỉ là sự chuẩn bị. Quả bóng sáng bất ngờ nổ tung, phát ra những âm thanh như xé nát không gian. Từng chùm ánh sáng bắn ra tung tóe, nảy quanh tường như những đứa trẻ tinh nghịch với một tốc độ chóng mặt. Một luồng khí mạnh cũng phát ra theo v·ụ n·ổ, đẩy tất cả ra xa, làm những chồng sách bị đẩy sất vào chân tường. Những tia sáng này nảy vào thứ gì thì thứ đó vụn thành tro bụi ngay lập tức. Đám Osma chẳng kịp phản ứng gì thì đã chỉ còn là một nắm tàn đen bay trong không trung sau tích tắc, đám Golem cũng chịu chung số phận. Ngược lại, tia sáng đó tự tan biến khi chạm vào những chiếc khăn trắn của các đồng đội.

“Khốn nạn thật, Giawalin, tí nữa c·hết cả hai tên này rồi.”- Filna trùm chiếc khăn của mình quanh cả Khaan và tên Krom, cằn nhằn.

“Xin lỗi nhé, tôi quên mất.”- Giawalin cười.

Cả căn phòng gần như bị phá hủy hoàn toàn. Những chiếc tủ sách thì vỡ vụn, ngổn ngang trên mặt đất cùng những trang sách và tro tàn của chúng.

“Chà, ông chịu đựng khá tốt đấy chứ.”- Giawalin nhìn Osma.

Osma vẫn đứng dù toàn thân đã bị b·ỏng n·ặng. Những lớp da bị cháy đến tận thịt, và hiển nhiên là xé toạc cả những hình xăm trên người ông ta. Những chùm sáng đâm xuyên người Osma như những m·ũi d·ao, khiến hắn thở dốc từng hơi nặng nhọc như một kẻ sắp c·hết.

“Tôi không biết ông còn đứng kiểu gì, nhưng khá tốt đấy chứ?”- Giawalin buông ánh nhìn khinh bỉ về phía Osma.

Giawalin đi xung quanh nhìn tên phản bội giờ đã bất động, có vẻ như hắn chỉ cố gắng gượng để không bị ngã gục.

“Nói gì đi chứ, Osma, Osma.”- Giawalin đập đập vào Osma, vừa hỏi vừa cười khoái chí.

Cả Lordin, Authur đều lắc đầu ngao ngán nhìn Giawalin.

“Này, Yu, cậu còn ngồi đó làm gì vậy, nhanh lại giúp một tay nào. Cả Lordin nữa, Authur, tất cả còn đứng đó làm gì?”- Giawalin cười, đi túm vào cổ Osma xách ngược lên như thể khoe chiến công của mình vậy.

Yu mở một mắt nhìn Giawalin, đáp.

“Để cứu cậu một mạng.”

Giawalin ngẩn ra.

“Hả.”

Giawalin chưa kịp hiểu Yu nói gì thì những vòng tròn Osma đang niệm dở lại hiện ra, nhưng lần này, chỉ có một vòng tròn như vậy, và nó to bằng cả một mảng tường.

“Cái chó…”

Giawalin chưa kịp lùi lại thì một con vật, đúng hơn chỉ là cái đầu của nó chui ra khỏi vòng tròn, ngoạc miệng ra định đớp lấy Giawalin.

Đó là một con thủy quái Sha. Cái đấu của nó có thể to bằng một chiếc t·àu c·hiến với những chiếc răng mọc kín miệng, lởm chởm đầy mùi máu tanh.

“Rầm.”

Giawalin nhắm tịt mắt, co rúm người lại khi đã nằm gọn trong miệng con quái vật.

“Trời ơi, ngài Gendal nhìn thấy chắc là hay lắm đây.”- Authur cười.

Lordin cũng cố nhịn nhưng nhìn Giawalin co rúm như vậy làm hắn phải quay mặt đi để cười.

Giawalin khẽ mở mắt, xung quanh hắn vẫn là những chiếc răng lởm chởm của con Sha. Miệng con Sha vẫn bao quanh Giawalin, những chiếc răng của nó chỉ cách da thịt hắn một gang tay.

“Tôi đã dặn cả trăm lần rồi, đừng chủ quan.”- Yu tiến lại, kéo Giawalin ra khỏi miệng con Sha.

Lúc này, Giawalin mới nhìn rõ mọi thứ vừa diễn ra.

Đầu một con Sha khác chui ra từ vòng tròn bên phía Yu cắn thẳng vào cổ con Sha của Osma trước khi nó kịp nuốt chửng Giawalin. Hai con Sha cắn chặt vào nhau, cả hai đều chảy máu ròng khắp sàn.



“Chỉ huy còn phải học tập Yu nhiều đấy.”- Lordin vỗ vai Giawalin, vẫn đang cố nhịn cười.

Giawalin lúc này mới hoàn hồn.

“Tí nữa thì tôi c·hết rồi.”

“Hắn là Osma mà, lần đầu đấu với hắn như vậy là tốt lắm rồi.”

Yu cũng vỗ vai Giawalin.

“Đúng là giống hệt nhau.”- Lordin nhìn hai con Sha, gật gù.

“Hắn biết tôi chuyên về triệu hồi nên mới cố tình dùng nó để trêu tức đây mà.”- Yu thở dài.

Bỏ lại chiến trường vừa kết thúc suýt soát, Lordin quay sang hỏi những n·ạn n·hân xấu số.

“Mọi chuyện ổn chứ?”

“Ổn, hắn vẫn ở trong căn phòng này, Filna bên kia chữa xong cho hai tên kia rồi, ngồi xem nãy giờ luôn.”- Authur đáp.

“Được rồi, ra đi, Osma, ông không qua được mắt của Authur đâu.”- Yu nói.

“Lordin, Yu.”

“Ôi, những học trò của ta, giờ nhìn các ngươi đi, thật mạnh mẽ. Là do ai đã dạy các ngươi vậy?”

Một giọng nói phát ra từ chiếc lọ hoa cùng những bông hoa trắng nở ra không ngừng, không ngừng đến khi nó bám kín cả vào hai con Sha khổng lồ.

“Lại màn này. Có vẻ ông ưa thích trò chơi bẩn thỉu này nhỉ?”- Yu lắc đầu, thở dài.

Từ hàng ngàn bông hoa đang đua nhau nở kia, một cô gái vén những cánh hoa đi ra, không một mảnh vải che thân. Đó chính là Linda.

“Một cơ thể không tồi.”- Cô gái ngắm nghía chính mình.

“Ông có thể đi, nhưng đừng hòng mang căn phòng này đi cùng đống sách này.”- Yu nói.

“Ta rất cần căn phòng này đấy.”- Cơ thể Linda vừa nói vừa lấy những bông hoa che người lại.

“Vậy chúng ta sẽ đánh nhau đến khi nào ông hết cơ thể thì thôi. Và ngài Gendal sẽ phát hiện ra và xuống đây không chừng. Ông có muốn gặp lại ngài ấy không?”

“Rồi rồi, chỉ là ta muốn nói chuyện thôi mà, lâu lâu không gặp nhau.”- Cơ thể Linda biết chẳng thể nào kéo dài thời gian với Yu.

“Chúng ta đâu còn gì để nói đâu.”

“Vô ơn quá vậy, Yu.”- Osma nói với giọng nói ngọt ngào của Linda.

“Gặp sau, Osma, một ngày nào đó, chính tôi sẽ g·iết ông.”- Yu đứng dậy quay thẳng đi.

“Mọi thứ đang đổi thay rồi, Yu, Ardan đã khuynh đảo thế giới này lên rồi. Có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đâu đó trên chiến trường đấy.”- Cơ thể Linda vẫn cười.

“Ardan cũng tốt thôi. Lâu lắm rồi thế giới mới chứng kiến một kẻ như vậy xuất hiện. Nhưng tôi theo ngài Gendal, ngài sẽ tự quyết định về việc những pháp sư của Midsom có ủng hộ Ardan hay không.”

“Gendal chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Mà trên chiến trường, chẳng có chỗ và thời gian cho chúng ta niệm phép đâu, một thanh kiếm nhỏ là đủ lấy đầu các pháp sư.”

Cơ thể Linda cười, rồi hắn cũng biến mất vào trong những cánh hoa vẫn đang nở không ngừng, trắng muốt và có nhụy vàng.

“Chúng ta cũng đi thôi nào.”- Filna ghé xuống nhìn Khaan.

Khaan vẫn mở mắt, cũng chưa b·ị t·hương gì quá nặng. Nhưng hắn chẳng thể nhúc nhích được nữa. Những bông hoa, v·ũ k·hí, tiếng gầm, những con quái vật, những phép thuật này, tất cả đều quá sức tưởng tượng của hắn. Khaan cứ ngồi như vậy, mặc cho Filna vừa lay vừa gọi không ngớt.

“Tôi chẳng thể làm nổi gì.”- Khaan thều thào.

Authur lúc này bước tới, vỗ vai Filna.

“Cứ đưa hắn về đã.”