Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Tội Đồ Bất Tử

Chương 12: Yếu Đuối




Chương 12: Yếu Đuối

“Này, ngươi cũng được chọn đúng không?”- Linda vỗ vãi tên Á nhân đứng cạnh mình.

“À, vâng, thật may mắn.”- Tên á nhân lịch sự đáp.

“Thế ngươi đã chọn gì vậy?”

Linda hỏi câu đó với cả chín người được chọn còn lại vì chính cô vẫn chưa chọn được Dấu Ấn phù hợp với mình.

“Lửa, tôi chọn lửa.”- Tên á nhân đáp.

“À, nhiều kẻ chọn lửa nhỉ?”

“Thế cô chọn gì vậy…”

“Linda, tôi tên là Linda.”

“Chào, tôi là Khaan. Vậy, cô chọn gì vậy, Linda?”- Tên á nhân cúi nhẹ đầu chào.

“Thực ra, tôi chọn Dấu Ấn vào một đồ vật.”- Linda gãi đầu.

“Vậy sao? Tôi nghe bảo như vậy khá thiệt thòi, nhiều đồ vật không gây được sất thương.”- Khaan nói nhỏ với Linda.

“Đúng thế. Sợi dây này thật là vô dụng.”- Linda thở dài, giơ sợi dây cột chặt ở tay cho Khaan xem.

Khaan cũng thở dài, chẳng ai trong mười người lại lựa chọn Dấu Ấn quan trọng như vậy vào một đồ vật vô hại như thế này.

Linda nhìn biểu cảm của Khaan, giống hệt với tám người được chọn còn lại. Họ đều ngại để nói thẳng rằng nó vô dụng.

“Thế này thì tôi đi săn thế nào đây?”- Linda ôm đầu.

Đúng lúc này, một toán người bước đến, gọi lớn.

“Tiểu thư Linda, tiểu thư Linda.”

Linda ngẩng mặt lên, nhận ra kẻ đang gọi mình, cô vẫy tay.

“Đó là gia tộc Samkinla.”- Khaan nhận ra ngay gia huy của gia tộc được in trên bộ quần áo của đám người kia.

“Cô quen họ sao?”- Khaan quay sang hỏi Linda.

Đám người kia nhanh chóng chạy lại.

“Chúc mừng tiểu thư, thật là một vinh hạnh cho gia tộc chúng ta.”

Cả đám người đó quỳ rạp xuống đất, tay cầm chéo thanh kiếm dắt ngang lưng đầy vẻ tôn kính.

“Tiểu thư? Cô là người nhà Samkinla sao?”

Khaan trợn tròn mắt nhìn Linda, lùi lại vài bước.

“Tên khốn, mày là thằng nào, không biết ăn nói với tiểu thư à?”- Một tên trong số đó gằn giọng.

Cả bọn đồng loạt rút nhẹ kiếm ra khỏi bao, đầy vẻ dọa nạt.

“Này, đây cũng là một người được chọn giống ta, đừng bất kính.”- Linda vội can đám tay chân của mình.



Khaan mặt cắt không còn một giọt máu. Gia tộc Samkalin vốn khét tiếng là những kẻ đi săn tàn bạo nhất khu rừng, họ còn thỉnh thoảng gây chiến với các gia tộc khác để mở rộng địa bàn sinh sống. Ai trong số bọn tay chân kia cũng có phải ít nhất ba thanh kiếm dài đeo ngang hông, mặt kẻ hai sọc đỏ màu máu, và mắt thì lúc nào cũng long sòng sọc.

“Ra là con gái của gia tộc Samkalin sao? Kiểu này họ lại làm loạn lên cho xem.”

“Này, đừng xem trộm khi hắn đang b·ất t·ỉnh chứ.”

Filna kéo tay Authur ra khỏi đầu Khaan, cằn nhằn.

Authur đang chọc sâu tay mình vào trong đầu Khaan, hắn đọc trộm kí ức của tên á nhân đang say giấc.

“Có sao đâu chứ, mà tên này coi như bỏ rồi.”

Authur cúi xuống nhìn Khaan, như một cái xác không hồn.

“Đừng nói thế, cậu ta vẫn nghe được đấy.”- Filna có vể phật ý.

Filna lấy trong tay ra một lọ bằng sứ màu xanh, đưa lên mũi Khaan. Khaan chẳng động đậy, nhìn vào hư không với đôi mắt vô hồn.

“Chắc cậu thấy choáng lắm. Ngủ một chút đi.”

Filna nói khi Khaan lăn ra ngủ bới thứ mùi hương cô vừa đưa. Osma rất tàn bạo, những kẻ chẳng may phải đấu với ông ta sẽ chẳng thể chịu nổi cái cách ông ta sử dụng phép thuật.

“Rồi hắn cũng phải tự phấn chấn lại thôi, có ngủ mãi cũng thế.”- Yu bước vào căn phòng, nói.

“Yu.”- Authur và Filna cúi đầu chào.

“Tên Krom kia thì sao? Sao không thấy hắn?”

“Hắn đã tỉnh và ra về rồi ạ, hắn không b·ị t·hương gì, có vẻ tinh thần cũng không bị ảnh hưởng. Còn tên này thì bị dính một chút hương của loại hoa đó, hắn đang bị ảo giác. Có vẻ chúng ta đến hơi muộn.”- Filna đáp, thở dài nhìn Khaan.

“Cứ để tên kia ở đây đến khi ổn. Ta ra ngoài một chút, Filna, cô cứ theo dõi cho hắn, Lordin sẽ lo việc của cô.”- Yu nói rồi quay đi.

“Rõ.”

Đây là căn phòng của các pháp sư, tầng thứ chín trong tòa tháp của Gendal. Các pháp sư là những người mạnh mẽ nhất Midsom, họ nhận lệnh trực tiếp từ Gendal và gần như ra mặt để điều hành mọi thứ trong khư rừng thay cho chủ nhân của họ. Căn phòng này có thể ví như Cung điện của các hoàng tộc khác vậy. Mọi ngóc ngách được trang hoàng bằng những cổ vật, những báu vật phép thuật mà có mơ cũng chẳng ai nghĩ có thể sở hữu được. Mọi người đồn rằng Gendal có tất cả báu vật phép thuật trên thế giới này, và ông cho những pháp sư của mình sử dụng chúng tùy thích. Tại tầng chin này, nhiều căn phòng được nối tiếp nhau, mỗi căn phòng lại được trang hoàng theo một cách khác nhau. Trong căn phòng mà Filna đang chăm khóc Khaan, một chiếc đèn trùm pha lê được treo ngay chính giữa, rủ thứ ánh sáng kì lạ thẳng xuống tên á nhân đang kiệt quệ. Những thứ ánh sáng đó khi chạm đến Khaan thì biến thành một đàn bươm bướm lởn vợn xung quanh. Một khung cảnh tuyệt đẹp.

Vàng bạc vô hạn, quyền uy to lớn và một nơi ở ngay trên tòa tháp hùng vĩ nhất cả năm vương quốc. Đó là tất cả những thứ một kẻ nhận được khi là pháp sư của Gendal. Vì lẽ vậy mỗi năm cả ngàn kẻ nuôi mộng đến nơi đây để trở thành pháp sư, để được khoác lên mình tấm áo choàng trắng đầy mạnh mẽ, để được leo lên những tầng cao hơn, để đến gần hơn với Gendal, để được là một người trong “gia đình” của ông.

“Thật là phí phạm khi để một thứ quý giá như vậy chữa cho hắn.”- Authur phàn nàn.

“Đằng nào chúng ta cũng đâu có dùng đâu.”- Filna chẳng lạ gì sự lạnh lùng của Authur.

“Tên Osma khốn kiếp làm gián đoạn cuộc thi, biết đâu lại có thêm Pháp sư nữa thì sao? Tôi chán nhìn mấy cái mặt quen thuộc này lắm rồi.”- Authur lại tiếp tục than thở.

“Ngoài Giawalin ra thì đúng là lâu lắm rồi chẳng ai lên quá được tầng hai cả, một ngoại lệ hiếm có đấy. Mà em cũng chỉ vào trước Giawalin thôi mà, chị còn chán hơn đây.”- Filna cười.

“Tên Giawalin đó sau này có thể vượt Yu không chừng. Hắn trẻ nhất mà được ngài Gendal cho làm chỉ huy chúng ta. Lão Lordin già đến sắp xuống lỗ rồi còn chẳng được làm chỉ huy.”- Authur gật gù.

“Không có chuyện đó đâu.”- Filna phản đối ngay lập tức.

“Chị không nghĩ thế à? Quả cầu ánh sáng đó thực sự có thể g·iết chúng ta đấy.”- Authur nghĩ lại trận đánh với Osma.

Filna cười.



“Người mạnh hơn Yu chỉ có ngài Gendal thôi, cùng lắm là Osma, chắc vậy.”

“Ardan nữa.”- Authur nói thêm.

“Có thể là Ardan nữa.”- Filna cũng đồng ý với Authur.

Authur ngồi nghĩ một lúc rồi bật dậy, bỏ đi.

“Tôi đi chơi nhé. Chị cứ làm gì tùy thích, tôi không mách Yu đâu.”

Filna nhìn Authur, đó vẫn chỉ là một cậu bé nghịch ngợm lùn tịt.

“Có khi người vượt Yu là tên lùn này không chừng.”- Filna thầm nghĩ.

Giờ chỉ còn Filna và tên á nhân, cô vừa trông hắn vừa đọc sách, hưởng thụ một chút sự yên lặng sau trận chiến với Osma. Thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn sang Khaan. Khuôn mặt của hắn vẫn ngập tràn những lo lắng, sự sợ hãi kể cả khi đang chìm trong giấc ngủ.

“Ngài Gendal, sao ngài lại chọn một kẻ yếu đuối như vậy làm một chiến binh?”

Filna thở dài, nhớ rằng khi xưa mình cũng vậy. Những pháp sư khác đều vô cùng mạnh mẽ, vậy mà viên ngọc lại xanh lên khi cô đứng trước pho tượng năm đó.

“Nếu ngài không chọn hắn, hay không chọn tôi, thì có lẽ cả đời tôi sẽ chẳng bao giờ phải thấy máu.”- Filna thầm nghĩ.

Cô cũng nghĩ là những lời của Osma, rằng liệu trao sức mạnh cho những kẻ yếu thế liệu có phải là một điều đúng đắn. Thà rằng chúng ta là kẻ mạnh nhất, hoăc chẳng ai cả, còn hơn là lang thang trôi nổi trong dòng sông vô định của thứ sức mạnh mơ hồ, thật gần mà lại thật xa. Những kẻ như vậy chẳng bao giờ có thể mạnh như Yu, như Authur, nhưng họ vẫn phải chiến đấu, vì họ ảo tưởng rằng mạnh chỉ bằng vài đốm lửa nhỏ bé.

Khung cửa sổ bên ngoài cũng thật là yên ắng, nhìn thẳng ra những đám mây lơ lững, cứ nhẹ nhàng trôi một cuộc đời lơ đễnh, bỏ mặc mọi thứ diễn ra bên dưới chúng. Filna lướt từng dòng chữ bằng đôi mắt như pha lê, lấp lánh phép thuật, tay chống cằm. Dù vậy, đầu cô vẫn không thôi quẩn quanh bởi sự nghi ngờ.

“Tại sao vậy, ngài Gendal?”

“Lại nghi ngờ điều gì sao?”

Lordin bước vào căn phòng, chặn dòng suy nghĩ của Filna như thể ông đọc thấu nó vậy.

“Lordin. Có việc gì sao?”- Filna giật mình, tay gấp luôn cuốn sách mà chắc rằng cô chỉ để đó chứ chẳng vào đầu được chữ nào.

“À, tôi vừa chăm vườn thuốc của cô, chẳng may bị trúng độc.”- Lordin chìa tay ra.

Một bên tay Lordin bị bỏng rất nặng, da sần sùi và tím lại. Filna vội vàng chạy lại, lấy một lọ màu đen ra khỏi túi áo, dốc từ đó ra một viên thuốc gì đó.

“Nuốt.”

Lordin bỏ vào một nuốt ực một tiếng.

“Ổn rồi chứ?”- Lordin hỏi.

“Cánh tay sẽ mất một lúc, nhưng mà ổn rồi.”- Filna thở phào.

“Mà sao lại để một kẻ vụng như ông trông coi khu vườn hộ tôi vậy?”- Filna cằn nhằn.

Lordin cười trừ, thật ra chẳng ai chăm được khu vườn ngoài Filna.

Khu vườn là một trong các căn phòng ở tầng chin, là một nơi có đầy đủ các loại cây được phù phép bởi Filna và được cô chăm sóc cẩn thận. Những cái cây này vừa dùng để chữa trị vừa để hạ độc, kháng độc, cũng có thể tăng sức mạnh trong một thời gian ngắn, chung quy lại là nơi của những loại thảo dược toàn năng. Chính khu vườn này đã giúp Filna có được danh hiệu Pháp sư của Gendal dù thực sự cô không phải một kẻ mạnh mẽ.

“À, Yu cũng định hỏi cô cho thả bọn Eaglin của hắn vào vườn của cô đấy.”

“Cái gì? Tên khốn đó.”- Filna nhảy dựng lên.

“Tôi chịu nhé, tôi chỉ hỏi hộ thôi.”- Lordin chẳng muốn chịu cơn thịnh nộ của Filna.



“Thế ông bảo hắn nếu tôi thấy lông mấy con thú khốn nạn của hắn, tôi sẽ g·iết hết chúng đấy.”

“Rồi rồi, tôi biết rồi mà.”- Lordin thở dài.

Filna cũng thấy xấu hổ, vội thu giọng điệu gay gắt lại, cười trừ.

Lordin nhìn sang Khaan, thấy hắn vẫn bất động liền gặng hỏi:

“Hắn sao rồi?”

Filna lắc đầu.

“Có lẽ ý thức sẽ bị ảnh hưởng.”

Lordin thở dài.

“Một chiến binh tôi nghiệp.”

“Hắn quá yếu để có thể gọi là một chiến binh. Hắn chỉ qua được tầng một, gặp Osma còn toàn mạng đã là may rồi. Có lẽ khi tỉnh dậy hắn sẽ tự bỏ cuộc thôi.”

Filna vẫn tiếp tục thả những con bướm từ chiếc đèn chùm ra để chúng chữa lành linh hồn người chiến binh tội nghiệp.

“Hắn sẽ không bỏ đâu.”- Lordin nói chắc nịch.

“Vậy hắn sẽ tự chuốc c·ái c·hết.”

“Có lẽ vậy.”

Khuôn mặt Filna có chút không thích khi nghe Lordin nói vậy, dẫu biết rằng Lordin nói đúng.

“Tôi sẽ cản hắn, hắn nên về Phố làm gì đó bình thường.”- Filna vừa băng cánh tay của Lordin lại vừa nói.

“Cô không cản nổi hắn đâu. Hắn vẫn sẽ leo tháp tiếp thôi.”- Lordin thở dài.

“Tại sao hắn không để cho Yu xử lí, để những người có đủ khả năng làm. Đáng lẽ hắn nên đầu hàng ngay khi thấy Osma. Thật khó hiểu. Chiến binh cái gì chứ, chỉ có c·ái c·hết đang đợi những kẻ yếu tưởng mình mạnh mà thôi. Tôi không có cũng không cần thứ danh dự đó…”- Filna vẫn bám víu vào những suy nghĩ của mình.

Lordin nhìn Filna, hắn ta biết rằng Filna đang có ý nói về những thứ khác, không chỉ riêng tên á nhân. Bản thân Filna cũng có những câu chuyện riêng trước khi trở thành một Pháp sư. Những quá khứ đó không bao giờ cô kể ra, và cũng không ai cố gắng hỏi điều đó.

Filna là một người đặc biệt hơn những Pháp sư khác, cô không hề thích dùng phép thuật của mình để giao chiến và đổ máu. Cô thích nhìn những vết rách liền lại, những v·ết t·hương lành lặn chỉ bằng một câu nói, có lẽ vì vậy, cô khao khát thứ phép thuật của Gendal.

“Xin lỗi, tôi nói hơi nhiều.”- Filna cúi mặt, giả vở tập trung vào những chiếc băng cuốn tay của Lordin.

Lordin cười nhếch mép, để lộ một chiếc nanh dài và một bên thì đã cụt lủn.

“Lòng tốt cũng là một phẩm chất của một chiến binh, hay một pháp sư, Filna. Nên dù có ghét, có lẽ cô cũng đã trở nên giống hắn, cũng như tôi, hay Yu mất rồi.”- Lordin chỉ nói lửng như vậy.

Filna không nói gì, vẫn tiếp tục cuốn những sợi dây băng bó dầy uỵch vào cánh tay của Lordin. Lordin mỉm cười, vỗ vai người đồng đội.

“Gì chứ, ông nghĩ tôi là trẻ con à?”- Filna nói, giọng chút hờn dỗi.

Lordin cười vang:

“Cô chỉ là một đứa nhóc so với ta mà thôi.”

“Còn ông chỉ giả vở như thể ông đang nói điều gì đó già đời thôi. Ông là bố tôi chắc. Mà có khi ông sẽ c·hết trước đấy, ông quá già để theo nổi với chúng tôi rồi.”- Filna nhăn mặt.

Lordin lại cười lớn, tiếng cười của hắn vang khắp căn phòng.