Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Tội Đồ Bất Tử

Chương 8: Tòa Tháp Của Gendal




Chương 8: Tòa Tháp Của Gendal

“Tôi thấy hắn rồi, tôi thấy hắn rồi.”

Linda hét lên khi thấy một con Golem chui ra từ bãi cỏ và đang chạy lên đồi.

“Trói nó đi, Linda.”

Đó là giọng của Khaan, chỉ huy của cuộc đi săn hai người này.

Con Golem được bao quanh bởi bùn đất, có khuôn mặt là một hòn đá được chạm khắc những hình thù kì quái.

“Nhìn mặt nó kìa, một Dấu Ấn. Trói nó đi, Linda.”

Khaan giương cây cung trong tay, kéo mạnh hết cỡ.

“Cầu cho sự ban phước ở bên con.”- Khaan lẩm nhẩm trước khi mũi tên được bắn ra.

Đầu mũi tên bỗng rực cháy một ngọn lửa đỏ thẫm, cháy rất nhanh ra cả mũi tên. Dường như chỉ đợi có vậy, Khaan thả tay trước khi ngọn lửa kịp cháy hết, bắn thẳng vào con Golem đang gào thét.

Mũi tên găm thẳng vào con quái vật, xuyên qua lớp bùn nhớp nháp của nó. Con Golem khựng lại, sau đó quằn quại trong đau đớn và không ngừng lấy tay chọc xuyên vào trong cơ thể, có vẻ đang tìm mũi tên. Khói bắt đầu bốc ra từ cơ thể con Golem và bùn như bắt đầu sôi lên, nở những bong bóng nước và sủi bọt như một nồi nước trên bếp củi vậy. Con quái vật càng kêu lên dữ tợn, nó cố lấy chút sức cuối cùng để lao vào Khaan và Linda.

Linda nhanh chóng trượt ngang qua háng của nó, tháo chiếc dây đang đeo ở ngang lưng ra rồi vung vào con quái vật.

“Cầu cho sự ban phước ở bên con.”- Linda cũng nói câu giống như Khaan.

Đầu sợi dây lập tức phân nhánh thành nhiều sợi dây khác, trói chặt lấy hai tay hai chân con Golem, ngay trước khi nó tóm được Khaan. Khaan vẫn đứng im, mặt ngay sát con quái vật nhưng nó chẳng thể làm gì vì đã bị trói chặt.

“Tôi bảo cô trói như thế này từ đầu mà.”- Khaan cằn nhằn.

Người con quái vật càng sôi sục thêm, càng lúc nó càng tỏ ra đau đớn. Khói bốc nghi ngút ra từ cơ thể, bùn bắt đầu không bao quanh chặt được vào cơ thể nó nữa mà bắt đầu chảy xuống, bám đầy vào sợi dây của Linda.

“Nhanh đi, Khaan, bẩn hết tôi rồi.”- Linda nhăn mặt trước đống bùn kinh tởm.



Khaan vẫn rất từ tốn, hắn giơ tay chạm vào mặt con quái vật là hòn đá chạm khắc. Rồi bất ngờ hô lớn.

“Bùng cháy.”

Một ngọn lửa đột nhiên bùng lên từ bên trong, t·hiêu r·ụi con quái vật thành một quả bóng lửa khổng lồ. Ngọn lửa cũng làm đứt luôn dây của Linda, làm con quái vật lăn long lóc về phía cô.

“Khốn nạn, Khaan. Có cần thiết phải khoe mẽ như vậy không?”- Linda nổi nóng khi suýt bị quả bóng lửa chèn qua.

Ngọn lửa cháy rất dữ dội, chỉ một thoáng sau con quái vật đã chỉ còn là một đống đất đem nhẹm, nằm bất động dưới mặt đất. Cả hai cùng tiến đến khi thấy có vẻ chiến thắng đã thuộc về mình, ngắm nghía.

“Lại là hắn.”- Linda thở dài.

“Ờ. Thật là phiền phức. Nếu hắn dám đứng trước mặt chúng ta, tôi sẽ t·hiêu r·ụi hắn, tên phản bội khốn kiếp.”- Khaan thở hắt một cái bằng cái mõm của mình, điều này luôn làm Linda buồn cười.

“Người chó nào cũng thở buồn cười như vậy sao?”- Linda lăn ra cười, vừa trêu trọc vừa lấy tay nắn nắn mõm của Khaan.

“Này, tôi phải giải thích bao nhiêu lần nữa hả? Tôi không phải người chó, tôi chỉ là một á nhân. Cô mãi không hiểu sao?”- Khaan thực sự tức giận về việc này.

“Rồi rồi.”

“Không rồi rồi gì hết, nó là một sự nhầm lẫn nghiêm trọng đó. Á nhân không phải bọn người thú, người chó gì cả, bọn đó hóa đi hóa lại giữa người và thú trông thật thiếu tao nhã. Tôi thì khác, cơ thể tôi đã là một thể hoàn hảo rồi, chẳng phải hóa thành gì hết.”

“Rồi rồi, tôi nghe cả ngàn lần rồi mà, Khaan.”- Linda nhặt hòn đá lên, cuốn dây vào nó để mang về, mặc cho Khaan cứ lải nhải bên tai.

“Khốn nạn, Linda.”- Khaan làm vẻ giận dỗi, nhưng vẫn theo bước Linda về.

Linda liếc sang Khaan, thấy có vẻ đã xuôi xuôi, cô lại tiếp tục trêu trọc.

“Nhưng mà này, Khaan, chẳng phải á nhân thời xưa chính là con của người thường và người thú sao, sao anh lại bảo họ không thanh tao. Đó có thể là cha anh đấy.”

Khaan ngay lập tức phản ứng với trò đùa của Linda, hắn ta lại gào lên:

“Không hề, đó là chuyện quá xa xưa rồi, ngài Gendal đã sửa hết tất cả những điều đó rồi, chẳng có sựu kết hợp nào như vậy ở Midsom này nữa. Tôi vẫn là một sinh vật thanh tao đấy, nghe rõ chưa.”



Linda cười khoái chí, miệng Khaan khi hắn cáu trông thật buồn cười.

“Hiều, hiểu.”

“Nhưng thật tiếc là ngài Gendal chẳng thể làm gì ngoài Midsom này, những vương quốc khác vẫn đầy rẫy những á nhân bị c·hết yểu.”

“Vậy những sự kết hợp khác thì sao?”- Linda bây giờ mới hỏi chuyện nghiêm túc.

“Chẳng sao cả, gần như chỉ có mỗi á nhân khi sinh ra là hay bị c·hết yểu như vậy thôi. Còn bán Elf, bán Rum… họ vẫn sống bình thường.”

“Hiểu hiểu.”- Linda gật gù.

“Cũng phải thôi, chẳng kẻ thống trị nào có thể có được phép thuật như ngài Gendal cả.”

“Hãy thấy may mắn đi, nếu không phải là ở Midsom này thì sẽ rất hiếm khi cô được thấy vẻ thanh tao của chúng tôi đấy.”- Lần này đến lượt Khaan là kẻ đùa cợt, hắn luôn thấy thích thú khi có ai đó chủ động hỏi về giống loài của mình.

Linda cười, thực sự bản mặt của Khaan trông rất vui nhộn. Miệng hắn dài nên khi nói có cảm giác chúng cứ thu lại rồi lại nhô ra.

“Nhanh chân lên đi, bán thứ này rồi ta đi ăn.”

“Ăn kì nhông lửa đi, tôi bao.”

“Được, nhớ điều ngươi vừa nói đấy.”

Midsom là một vương quốc, cũng là một cánh rừng khổng lồ. Tất cả các giống loài ở vương quốc Midsom gần như đều quen thuộc với rừng núi nên bên dưới những cánh rừng, những tán lá xanh là những ngôi nhà mọc lên như nấm. Có những chủng tộc xây nơi ở trên cây, có những kẻ ở trong những hang động sâu. Tuy vậy, vì sự giàu mạnh nhanh chóng và sự yên bình tuyệt đối của mình, những chủng tộc khác cũng đã đến khu rừng sinh sống. Những chủng tộc đó sống tại nơi những cái cây bị chặt đi để sinh sống. Càng nhiều chủng tộc lấy gỗ thì chỗ ở cho những kẻ thích đồng bằng càng rộng rãi, dần dần những khu dân cư hiện ra ngay giữa cánh rừng, trông như những hình tròn nhỏ đa sắc trên nền xanh lục của thiên nhiên. Những hình tròn nhỏ đó được gọi là Phố, về sau trở thành khu mua bán và giao thương của Midsom với các vương quốc bên ngoài. Những chủng tộc ở Midsom từ đó cứ càng tăng lên rồi lại tăng lên. Tuy ngài Gendal rất rộng lượng và nhận tất cả những kẻ du mục tuyệt vọng đó, ngài nghiêm cấm mở thêm bất Phố nào và mở rộng các Phố hiện tại. Khu rừng phải được bảo vệ thì chúng mới bảo vệ chúng ta.

“Này, đừng cười chứ.”- Linda huých vai Khaan.

“Ngày xưa tôi cũng phải đi nghe những thứ này.”



Khaan và Linda đi ngang qua một lớp học, nơi một một người già đang giảng cho những đứa trẻ về Midsom.

“Tôi toàn ngủ gật thôi.”- Linda cười.

“Thế nên á nhân và người thú cũng không biết.”- Khaan vẫn hơi để bụng chuyện đó.

“Chán ngắt.”- Linda thở dài ngao ngán.

“Đúng là chán thật.”- Khaan cười, nhìn những đứa trẻ đang say sưa lắng nghe.

“Nhưng mà cho đến khi nghe về tòa tháp…”- Linda nhìn lên.

“Đúng vậy, tôi sẽ làm tất cả để có thể lên thêm một tầng nữa.”

Khaan và Linda hướng mắt về tòa tháp to nhất nổi lên khỏi khu rừng, tưởng chừng như có thể chọc thủng bầu trời.

“Thôi, đi bán nhanh còn ăn nữa chứ. Ăn xong về làm một giấc, mai là ngày quan trọng đó.”- Linda kéo Khaan đi, nhanh trước khi hoàng hôn khuất bóng.

Cả hai dừng lại trước một cái bàn ở trong rừng, được đặt trước ngay một hang động sâu và tối mịt.

“Đây, Golem làm từ Dấu Ấn, hàng hiếm đấy.”- Linda đặt viên đá lên bàn.

Một cánh tay thò ra từ trong hang, nắm trong tay một vốc xu vàng.

“Ít quá, gấp đôi tôi bán, ông có thể tạo ra được một Golem nếu đọc đúng Dấu Ấn này đấy.”

Khaan đứng im, hắn biết rằng Linda giỏi những việc này hơn hắn nhiều lần.

Cánh tay lại rút vào, có vẻ kẻ ở trong đang suy nghĩ.

Đúng như những gì Linda dự liệu, giờ cô mới tiết lộ bí mật về Dấu Ấn này.

“Đó là Golem của Osma, nhìn kĩ những chạm khắc này đi.”

Cánh tay thò ra ngay lập tức, cầm theo hai túi vàng xu đặt xuống.

Đúng lúc này, Linda giữ chặt lấy hòn đá, cười.

“Gấp đôi chỗ này.”