Chương 7: Kẻ Thống Trị
“Báo, báo, Bearom vẫn đang được ngài Likkin cầm chân, còn Luston đã gần đánh vào đến đây rồi ạ.”
Một tên báo tin hớt hải chạy vào, nhưng chính hắn cũng phải nhận số phận tự kết liễu bản thân vì nhìn thấy những điều đáng lẽ không được thấy.
Gia tộc Vankhen đang t·ự s·át, từng người từng người một, hiển nhiên rằng tất cả đều là phe cánh của Ofin. Leonard không dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ một lời nói sai thôi cũng có thể khiến hắn chịu chung số phận với những kẻ còn lại.
Sinna liếc thấy Leonard, mặt hắn tái nhạt đi.
“Leonard à, lại đây.”- Sinna đội nhiên gọi Leonard làm hắn giật nảy mình.
“Nếu bây giờ, ngươi còn theo ta, thì hãy lên tiếng, nếu không hãy t·ự s·át, ta sẽ không điều khiển ngươi mà để ngươi tự làm.”
Leonard quỳ rạp xuống dưới chân Sinna, theo sau là những phe cánh của hắn. Chẳng ai muốn c·hết theo cái cách đau đớn này cả.
“Chúng tôi luôn trung thành với người, hoàng tử Sinna.”
“Tốt.”- Sinna gật gù.
“Đi đi, ngươi biết phải làm gì mà, đi viết bức thư đầu hàng Ardan đi. Những người Elf cũng đã được Luston đón trên tàu cả rồi, chúng ta sẵn sàng trao trả họ.”
Sinna có vẻ đã bình tĩnh lại, dù cho từng người từng người một đang truyền nhau thanh kiếm của cậu để tự kết liễu bản thân trong vô thức.
“Chúng tôi sẽ đi ngay.”
Leonard dẫn phe cánh chạy thẳng ra ngoài, vội vã như thể sợ Sinna sẽ đổi ý vậy.
“Thật nhục nhã, thật nhục nhã.”- Vua Vankhen rên lên, nhìn từng kẻ trong gia tộc nằm xuống trong vô vọng.
“Giết ta đi, Sinna, g·iết ta đi tên khốn phản bội. Hãy để ta c·hết nhưu một chiến binh. Như những người đã hi sinh trên chiến trường. Hãy bỏ thứ ma thuật hèn nhát này đi. Cầm kiếm lên và một trong hai ta sẽ c·hết, trong danh dự.”
Trong những giây phút cuối này, tất cả những gì vị vua đó muốn vẫn là danh dự, chiến đấu và danh dự, sống trong danh dự, c·hết trong danh dự.
“Ông sẽ được c·hết, không cần vội vậy đâu. Vào đi.”
Sinna ra hiệu cho ai đó đứng bên ngoài mở cửa vào.
“Luston đã vào đến đây rồi sao?”- Ofin lo lắng, chẳng còn đường nào để thoát khỏi đây nữa.
“Đây nhé, đúng như điều ta đã hứa, ta sẽ đợi ở ngoài.”
“Cảm ơn nhé, người anh em.”
Khoảng một chục người bước vào căn phòng, đủ mọi chủng loài. Một tên Tai đỏ mặc giáp toàn thân, nhưng vẫn không che được hết làn da đỏ như sắt nung của mình. Cũng có một tên Elf khác, hắn bị chột một mắt và mất một tai, phải lấy một chiếc khắn che đi nửa khuôn mặt. Những tên này trông như những kẻ lang thang vậy, lấm bẩn và man rợn. Tuy vậy, ai cũng nhận ra được rằng đôi mắt xanh này là thứ không thể trộn lẫn với bất kì điều gì khác, họ chính là máu mủ của gia tộc Vankhen.
“Nhớ mang cho ta chiếc vương miện trên đầu ông ta, còn lại thì tùy.”
Sinna đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, cậu chả thèm nhìn những gì sắp xảy ra, hoặc cậu cũng chẳng bận tâm nữa. Đi dọc hành lang, hình ảnh người đàn bà năm nào lại hiện về trong tâm trí Sinna, người đàn bà đ·ã c·hết vì để cậu trốn ra Khu Chợ chơi quá nhiều lần. Cái cách bà ta nhìn cậu, cái cách bà ta vẫn luôn theo cậu, liệu đó có phải một sự quan tâm đặc biệt, hay bà ta chỉ sợ bị Likkin đ·ánh c·hết.
Ở bên ngoài, trận chiến đã ngã ngũ. Khi gần hai mươi gia tộc dưới trướng rút quân và cuộc tập kích diễn ra bất ngờ, chẳng có phép màu nào xảy ra tại Cung điện Băng cả. Đội quân của Luston đã bắt đầu vào đến bên trong, giải phóng tất cả các Elf trong cung điện để trao trả cho Ardan. Bên ngoài, Likkin đang bị những người gấu vây kín lại hình tròn cho một trận đấy với Bearom, một trận “đấu tập” cuối cùng.
Likkin đứng chẳng còn vững, cầm cây rìu loạng choạng. Trong khi đó bên còn lại, Bearom vẫn không một vết xước. Likkin trút hết sức lực còn lại, vung mạnh cây rìu trong vô vọng. Bearom dùng một tay định tát văng cây rìu, nhưng đó chính là chiêu mà Likkin đã dùng với Sinna. Hắn xoay cây rìu lại, bổ ngang một nhát trong tích tắc, chém ngay được một nhát khá sâu vào chân của Bearom. Bearom gầm lên, dẫm lên cây rìu làm Likkin không nhấc được, rồi húc đầu vào bụng hắn. Likkin ho sặc sụa, buông luôn cây rìu trong tay, loạng choạng ngã. Bearom cũng không để tuột mấy cơ hội chiến thắng. Ông ta chồm ngay lấy và bồi thêm một cú húc trời giáng nữa, làm Likkin b·ất t·ỉnh tại chỗ.
“Đi nào, ngài Likkin, chúng ta đi gặp đức vua.”
Bearom xách Likkin lên vai, rảo bước cùng đoàn quân người Gấu tiến vào Cung điện.
Tiến vào sảnh, Bearom đã thấy Luston và Sinna đứng đó từ bao giờ.
“Ngươi nhanh chân hơn ta đấy, Luston.”- Bearom vứt Likkin xuống đất, ngay trước mặt Sinna.
“Bên tôi như đánh với lũ xác c·hết vậy.”- Luston cười.
“Kể cả chúng tôi cũng không được biết thực sự những ai bị ngài điều khiển đúng không?”
Sinna cười, vỗ vai Luston.
“Chỉ để phòng thôi.”
“Tôi còn thấy những tên Sói trắng g·iết nhau cơ, ngài sợ tôi sẽ đánh trận thua sao?”- Bearom vừa cười vừa lau máu dính trên tay.
“Nó kết thúc thật dễ dàng, bọn chúng còn chẳng thể chống cự lại ta. Có lẽ sự bất tử sẽ làm ta mụ mị đầu óc, nghĩ rằng ta đã hiểu thế giới này. Đúng là hàng nghìn năm có ngồi trên chiếc ngai vàng lạnh giá đó thì cũng chỉ như một đứa trẻ, không hơn không kém.”
“Tôi chịu thôi, chúng tôi chẳng sống được lâu như vậy.”- Bearom gãi đầu.
“Ta đã từng đến những đất nước khác, Bearom, những gia tộc đó nhận nuôi miễn là chúng là con cháu của gia tộc, không cần biết có bất tử hay là không. Điều đó biến chúng ta thành một lũ cầm thú, đó mới là điều nhục nhã nhất của một chiến binh.”
“Những kẻ khác đã mạnh hơn rất nhiều rồi, còn chúng ta cứ c·hết dí ở đây, vẫn như vậy cả ngàn năm. Thật yếu ớt. Chúng ta còn chẳng thể chống lại bất kì vương quốc nào khác chứ đừng nói đến Ardan.”
Bearom nhìn Luston, rồi quay nhìn Sinna.
“Vậy ngài sẽ thay đổi điều đó.”
“Mong là như vậy. Đi thôi, bữa tiệc có lẽ đã tàn rồi.”
Sinna cùng Bearom và Luston dẫn quân tiến về căn phòng, ở đây, cậu sẽ chính thức lên ngôi.
“Kì lạ là, ta chẳng cảm thấy điều gì cả. Đúng là ta cũng muốn có trách nhiệm với nơi này, chỉ là nó đã quá xấu xí.”
“Ngài đã làm một điều đúng đắn, ngài Sinna.”- Luston nói.
“Ngài vừa cứu sống tất cả vùng Tận cùng, thật ngu ngốc khi nghĩ rằng vài con chó có thể thắng được Ardan.”
“Nếu như ta bảo ngươi rằng ngươi c·hết hay sống ta cũng sẽ chẳng nhớ chỉ sau vài trăm năm nữa thì sao? Thế ngươi theo ta để làm gì?”
“Vậy mong người lúc đó quan tâm đến con trai của thần.”
Sinna khẽ cười:
“Được, ta sẽ để con trai ngươi thay ngươi lúc ngươi c·hết.”
Sinna mở cửa phòng đi vào, những kẻ kia đã đi từ bao giờ, chỉ còn lại ngổn ngang xác c·hết. Luston, Bearom và quân lính theo sau không dám hé môi nửa từ, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để biết chuyện gì đã xảy ra. Máu nhuộm đỏ sản, dòng chữ đáng tự hào trên tường cũng đã bị những vết chém làm hỏng, chẳng còn đọc nổi nữa. Ofin bị chặt thành nhiều mảnh, nằm ngổn ngang với phe cánh của ông ta giờ cũng chẳng còn có thể động đậy. Cuối cùng, trên ngai vàng lạnh giá, Ngai Băng cao quý của vùng Tận cùng, vua Vankhen vẫn ngồi trên đó. Hàng chục thanh kiếm đâm vào người ông ta, Ngai Băng xanh giờ đã thành đỏ. Đôi tai ông ta bị cắt và mắt chắc hẳn cũng đã chẳng nhìn được nữa dù sống hay c·hết. Bị g·iết bởi chính những đứa con của gia tộc, đúng thật là một lời nguyền cay nghiệt.
Ở giữa căn phòng, một đống xác được chồng lên, quá ngực và trên đó, chiếc vương miện được đặt lên, bóng loáng không một giọt máu bắn vào.
“Những người anh em à, mong các ngươi tìm thấy được sự bình an.”
Sinna nói rồi lấy chiếc vương miện đội lên đầu.
Tất cả vội quỳ xuống theo Luston và Bearom.
“Hãy tiếp tục giữ lời thề với gia tộc Vankhen, nhưng giờ đây, hãy để lòng trung thành của các ngươi hướng về ta, Vankhen devil Sinna.”
Sinna đã tự đổi tên mình, thêm một chữ ác quỷ vào giữa như để tự nhắc nhở những vết nhơ mãi mãi không sạch này.
“Thề trung thành, danh dự của một chiến binh, sống trong danh dự, c·hết trong danh dự.”
Toán quân hô vang lời thề, chào đón kẻ thống trị mới giữa khung cảnh ngập máu và nước mắt. Vậy là Sinna lên ngôi chính thức trở thành một trong năm vị vua, người đứng đầu một trong năm gia tộc bất tử.
Leonard quay trở lại sau khi gửi xong bức thư, hắn chậm rãi bước vào căn phòng với vẻ mặt sợ sệt. Hắn vừa s·ợ c·hết nhưng cũng vừa tò mò kết cục trận chiến.
“Vào đi.”
Sinna đang đứng nhìn ra cửa sổ, xung quanh là đám quân lính đang bê từng cái xác ra ngoài để thiêu.
“Bức thư đã được gửi đi, hoàng tử… ý thần là thưa đức vua.”
Leonard đứng cách một quãng xa. Điều đó cũng dễ hiểu thôi vì những cái xác kia lúc sáng còn là người trong gia đình.
“Ta đã bảo sẽ tha cho ngươi, thì ta sẽ tha cho ngươi.”
Sinna vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không đổi sắc.
Leonard đánh bạo tiến lại gần, nhìn mọi thứ ngổn ngang, kể cả trong căn phòng này lẫn chiến trường bên ngoài, lòng hắn không thể thôi nghi hoặc.
“Tại sao ngài phải làm vậy? Thưa… đức vua.”
“Làm gì?”- Sinna vẫn không quay lại nhìn Leo.
“Tại sao ngài không điều khiển… cha ngài ngay từ đầu để truyền ngôi cho ngài, như vậy sẽ chẳng có gì xảy ra cả.”
Sinna gật gù, vẫn không thèm liếc Leo dù chỉ một lần.
“Ta đã bảo ngươi rồi mà, Leo, cuộc sống bất tử thật là nhàm chán. Ngươi cũng hãy nghĩ như vậy, trước khi sự buồn chán biến ngươi thành thứ gì đó khác.”
Leonard nhíu mày, một câu trả lời thật khó hiểu.
“Đi đi.”
“Dạ.”
Leonard đang định quay đi, thì lại bị Sinna gọi lại. Dường như Sinna vừa nghĩ ra điều gì đó.
“Đợi đã.”
“Xin đức vua ra lệnh.”- Leonard cúi đầu.
Sinna quay ra nhìn Leonard.
“Ta tìm được một đứa con của ngươi, với một thú nhân, nghe quen không?”
Leonard ngẩng lên nhìn Sinna, mặt cố kìm nén sự vui mừng.
“Nó đang ở đâu vậy, thưa đức vua? Xin hãy cho thần biết.”
“Nó đã di cư cùng đoàn lên núi rồi, ta mang nó về cùng khi ở Midsom. Khi Khu Chợ mở lại, nó sẽ về đây thôi.”
“Vậy ra nó ở tận Midsom xa xôi sao?”- Leonard thở dài, đặt tay lên trán.
“Ngươi đã giấu nó khá kĩ đấy, nó có đôi mắt xanh hơn cả ta nữa.”- Sinna tiến tới vỗ vai Leonard.
“Đội ơn người, thưa đức vua nhân từ.”
Leonard quỳ rạp xuống, hai đầu gối va mạnh xuống đất, bật khóc nức nở.
“Bảo vệ và bao bọc, đó chính là danh dự của một chiến binh, tốt lắm, ngươi là một kẻ có trái tim nhân hậu không đổi rời.”
Leonard vẫn khóc, hắn ôm lấy chân Sinna và cứ khóc như vậy.
“Cuộc đời bất tử của ngươi liệu có bớt nhàm chán hơn với đứa bé này không, Leonard? Đứa bé đó cũng sẽ sống được lâu như ngươi vậy.”
“Thật vui sướng, thưa đức vua. Thật vui sướng.”
Leonard siết chặt nắm tay lại, kệ cho đám binh lính đang nhìn.
“Ta sẽ cho ngươi một cái tên, một người quen của ta. Hãy nhờ sự giúp đỡ của người này, rồi cử người của phe cánh ngươi đi.”
“Thần sẽ làm mọi thứ, thưa đức vua. Thề trung thành.”
Leonard từ từ bò dậy, lau nước mắt.
“Đi đi. Đi đi và tìm tất cả anh chị em của ta về đây, chúng ta sẽ cùng nhau cai trị nơi này.”
“Rõ.”
Sinna gạt tay ra hiệu cho Leo rời đi, rồi lại thả tầm mắt vào những bông tuyết đang rơi bên ngoài cửa sổ.
Leonard lau nước mắt, cúi đầu rồi bỏ đi. Lòng có chút xấu hổ. Đúng là lâu rồi hắn chẳng khóc như vậy, và đúng là cuộc sống bất tử nhàm chán này có thể biến ta thành một thứ gì đó khác, rất khác. Khi đang ngang căn phòng, mắt hắn cứ dán vào dòng chữ danh dự nhuốm máu mà giờ đang được những binh lính rửa lại sạch sẽ. Những chiến binh nhuốm máu danh dự, và rồi danh dự sẽ được rửa sạch lại bởi chính những người chiến binh.