Nợ Anh Lời Xin Lỗi

Chương 56: VỤN VỠ




Trịnh Khải bước vào phòng, anh biết bây giờ cô đã không còn ở đây. Nhưng anh biết nên làm gì đây? Ngồi xuống thành giường, anh đau đớn siết chặt hai tay trên đầu gối. Dự đứng dậy thì bắt gặp những tờ giấy lộn xộn trên chiếc bàn trang điểm. Anh nhíu mày nhìn chiếc nhẫn cưới, đưa tay cầm lên mà ánh mắt anh đã lạnh đi không ít. Anh siết chặt nó trong lòng bàn tay rồi nhìn qua tờ giấy được đặt trên bàn.

-Đơn ly hôn?

Anh lo lắng tìm đến tờ thứ mai, đáy mắt đã hiện rõ sự hoang mang.

“Ba mẹ, Trịnh Khải... xin lỗi mọi người. Có lẽ khi mọi người đọc những dòng này đã là lúc con không còn ở đây nữa. Ba... hình như con không còn đủ tư cách để gọi người một tiếng ba nữa. Ân oán của một đứa nhỏ 5 tuổi không hiểu chuyện, hay một thiếu nữ 25 tuổi chẳng thèm tìm hiểu cớ sự, tất cả lại đổ lên đầu một người vô tội. Con xin lỗi, nhưng đến khi con nhận ra có phải đã quá muộn? Con đã khiến anh hai và cả ba xảy ra mâu thuẫn. Cũng khiến cho tập đoàn lao đao nhiều lần vô kể. Nhược Vy con thật sự rất xấu xa. Thật sự chẳng còn đủ tư cách để trở thành một thành viên của Cố gia. Mẹ... con xin lỗi và cũng cảm ơn mẹ vì trong suốt quãng thời gian qua đã chăm sóc cho con. Xin lỗi vì ngày hôm nay đã khiến mẹ buồn lòng. Cố Trịnh Khải, anh có lẽ là người mà em hối hận nhất. Ngay từ đầu, em tiếp cận anh thật sự do hận thù. Em xin lỗi, cảm ơn đã yêu thương em... chăm sóc em... Trịnh Khải, cho dù anh tin cũng được, không tin cũng được nhưng anh chính là nguyên nhân khiến em đắn đo nhiều nhất. Xin lỗi đã làm phụ tình cảm của anh, xin lỗi đã gây ra cho anh nhiều phiền toái như vậy. Số cổ phần em đang có, em đã cho người chuyển nhượng lại hết cho anh. Đến cuối cùng, kẻ nuôi hận thù vẫn là kẻ thất bại... em yêu anh"

-Má nó Ái Nhược Vy, em xem tôi là trò đùa của em sao?

choang, xoảng

Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên giữa không gian yên tĩnh. Ông bà Cố cũng vì tiếng động này mà chạy thẳng lên lầu.

-Trịnh Khải, sao vậy con?



Anh bước qua ba mẹ mình, chạy thẳng xuống gara phóng xe ra Cố gia. Ông bà Cố đọc xong những lời này mà nước mắt ứa ra, bà cho người dọn những mảnh sành rồi trở về phòng. Cố gia mới yên ắng, vui vẻ hôm qua thôi sao bây giờ lại nhiều hỗn tạp như vậy?

Trịnh Khải phóng xe lao vun vút trên đường tối. Chẳng phải tìm cô hay đến một nơi nào đó giải sầu, mà đơn giản chỉ là anh muốn chạy thật nhanh để tốc độ có thể xóa đi nổi muộn phiền trong anh. Đến một cây cầu lớn, anh thắng két lại gục đầu xuống vô lăng. Bờ vai mạnh mẽ, chống chọi sáng giờ cũng đã phải run lên. Anh không kiềm lòng nổi nữa, không khí xung quanh như phản bội mà rút đi cạn ô xi trong anh.

-Nhược Vy, sao em lại đối xử với anh như vậy? Tại sao lại bỏ rơi anh? Tại sao vậy hả?

Cứ như vậy, người đàn ông mạnh mẽ cũng đã phải yếu đuối mà khóc lên. Đêm ấy thật dài đối với những kẻ cô đơn.

Nhược Vy trên chuyến bay dài cũng không thể chợp mắt. Cô đau lòng nhớ về anh rồi lại đặt tay lên bụng mình. Hình như cô cũng đang làm sai với con, làm sai với tiểu thiên thần chưa kịp mở mắt chào đời. Nước mắt cô chảy xuống đầy ân hận.

-Bảo bối, xin lỗi con... mẹ xin lỗi con...

Nước mắt bây giờ là thay hết cho nỗi lòng của cô. Đau đớn, xót xa, ân hận,...

giá như cô biết trước rằng cái giá cho sự hận thù là quá đắt như vậy thì ngay từ đầu cô đã tập cách buông bỏ. Đến bây giờ cô mới nhận ra, chẳng những cô không vui mà cô tin chắc ba mẹ cô nơi suối vàng, họ cũng đang rất buồn lòng.