Nợ Anh Lời Xin Lỗi

Chương 57: HAI CUỘC SỐNG KHÁC NHAU




Cuộc sống của cả hai sẽ trở nên như thế nào khi không còn nhau ư? Nhược Vy tới với Ý, chẳng biết tại sao cô lại chọn đất nước này nữa. Đứng trước căn nhà nhỏ, Nhược Vy tiến vào trong nhìn ngắm một chút. Căn nhà đơn giản với một tầng duy nhất, thiết kế đơn giản nên khá hòa hợp và thoải mái. Hạ người xuống sofa, cô bây giờ cũng chẳng biết nên làm gì giữa chốn đất khách quê người này nữa. Đặt tay lên bụng mình, cô cảm nhận được sự sống của tiểu bảo bối bên trong. Bất giác nước mắt cô lại rơi xuống, cô cắn chặt răng để không bật ra những tiếng nấc. Dằn vặt, đau đớn là những gì mà cô đang phải trải qua.

Trịnh Khải lại khác, anh lại khá ung dung với cuộc sống hiện tại. Khuôn mặt không lấy một biểu cảm đối diện với cuộc sống. Số cổ phần Nhược Vy chuyển nhượng vào giúp anh giữ vững lại vị trí chủ tịch của mình.

-Cái quái gì đây hả? Các người có còn muốn làm việc nữa hay không?

-Xin lỗi Cố tổng, tôi sẽ rút kinh nghiệm.

Anh lạnh lùng bước ra ngoài, từ ngày cô đi anh trở thành một con người khác hoàn toàn. Anh trở nên hoang dại, tàn bạo và lạnh lùng một cách khó đoán.

-Cố tổng, việc tìm tung tích của phu nhân thật sự rất khó... mọi thứ đã bị xóa sạch sẽ rồi ạ.

-Tôi biết rồi, ra ngoài đi!

Anh vẫy tay cho trợ lý ra ngoài nhưng bàn tay đã vô thức siết chặt, ánh mắt nhíu lại đầy khó chịu.

-Ái Nhược Vy, em rốt cuộc là đã ở đâu?

Ngã người ra sau, anh đau đớn không thôi. Anh nhớ cô, nhớ cả đứa con chưa chào đời của họ. Nhưng càng đau anh càng phải đứng vững. Bên ngoài vẫn luôn cố tỏ ung dung, lạnh lùng với đời nhưng bên trong lòng anh chính là bão tố. Anh thật sự không thể nghĩ tới việc cô nuôi con một mình ở bên ngoài, người làm cha sao có thể chịu nổi.



Ngày ngày trở về Cố gia, anh luôn phải tỏ ra là mình vui vẻ chỉ để khiến ba mẹ an tâm. Nhưng làm sao có thể che mắt được phận cha mẹ, họ nuôi dưỡng anh từ bé đến lớn. Những biểu hiện che đậy chả lẽ họ lại chẳng thể nhận ra.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Trịnh Khải chỉ vừa tắm ra. Trên người là chiếc áo choàng tắm cùng một tấm khăn lớn dùng để lau đi mái tóc ướt sũng. Tiến lại mở cửa phòng, ánh mắt anh chỉ khẽ chớp qua rồi quay người bước vào. Bà Trần thở dài vào phòng con, ngồi xuống một bên giường nhìn đứa con trai út của mình.

-Mệt không con?

Anh khẽ cười nhìn vào mắt bà lắc đầu vài cái càng khiến bà đau lòng. Đứng dậy ôm lấy đứa con vào lòng mà vuốt ve.

-Nếu muốn hãy khóc, đây là nhà con. Là nơi con có thể trút mọi tâm sự và yếu đuối, nó không phải là nơi để con phải gồng mình chịu đựng.

Nước mắt anh theo đó chảy xuống, anh nấc nhẹ trong lòng mẹ mình.

-Con phải làm gì đây hả mẹ?

-Mẹ tin một ngày Nhược Vy sẽ trở về mà, đừng lo.

Đứa con dù trưởng thành thế nào thì trong mắt cha mẹ vẫn trở nên nhỏ bé và cần sự chở che.

Nhược Vy ở Ý đã một tuần, cô quyết định làm gì đó. Liên lạc với trợ lý, cuối cùng cô quyết định di rời chi nhánh công ty tới Ý. Thương hiệu thực phẩm của cô vốn đã ảnh hưởng lớn đối với thị trường trong nước. Cô nghĩ bản thân cũng nên làm gì đó với đứa con tinh thần này ở thị trường nước ngoài. Một người bản lĩnh như Nhược Vy thật sự không sợ chết. Chỉ cần bỏ cô ở một nơi có thể sinh sống, cô lập tức biến cuộc sống cơ cực trở thành một bà hoàng. Một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, trong tay chẳng có gì đến một giám đốc có ảnh hưởng lớn với thị trường thực phẩm. Hay một nữ nhân yếu đuối có thể làm được tất thảy mọi việc, che mắt không biết bao nhiêu người. Như vậy, còn việc gì để cô không thể làm?