Nợ Anh Lời Xin Lỗi

Chương 65: TRƯƠNG MẠO




Trịnh Khải tắm rửa xong xuôi bước ra ngoài với bộ áo phông thoải mái. Mái tóc rũ xuống, không còn sự cứng nhắc của từng loạn tóc vuốt keo một. Anh bây giờ nhìn cũng hài hòa hơn đôi chút. Nhược Vy bặm môi ngồi ở mép giường khiến anh chau mày.

-Sao không ngủ đi?

-Vậy còn anh thì sao?

Trịnh Khải không trả lời chỉ lôi trong tủ ra một tấm mền khác. Anh đưa tay lấy một cái gối trên giường rồi tiến lại chiếc sofa lớn đặt ở góc phòng. Nhược Vy khế nằm xuống giường, nhìn đồng hồ còn sớm cô liền đưa tay tìm đến điện thoại nghịch ngợm một chút. Trịnh Khải vẫn tư thế nằm thẳng người, khoanh tay trước ngực nhắm mắt lại. Đến 10 giờ 30 mà cô vẫn còn nghịch điện thoại. Trịnh Khải tuy nằm nhưng anh không ngủ, biết là đã trễ nên có chút gắt nhẹ với cô.

-Ngủ đi, ánh sáng điện thoại làm khó chịu mắt tôi!

Nhược Vy nhìn qua anh, màn hình điện thoại đối diện với cô mà. Đã vậy cô còn mở ánh sáng ở mức thấp nhất nữa. Anh làm sao lại khó chịu với ánh sáng điện thoại của cô? Nghĩ là vậy nhưng cô cũng cất điện thoại lên mặt tủ đầu giường rồi nhắm mắt lại. Đêm đó, hai con người cùng chung một phòng, cùng chung một cảm giác, chỉ là khoảng cách thì vẫn đó mãi chẳng thể xóa bỏ.

Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy tắm rửa thay đồ xong xuôi bước ra ngoài. Không thấy cô trên giường liền chắc cô ở dưới bếp. Vừa bước xuống đã nhíu mày khi tiếng chuông cửa vang lên. Trịnh Khải nhìn vào bếp rồi bước ra ngoài.

-Để tôi mở cửa cho.

Đặt chiếc áo vest đang cầm trên tay lên thành tựa ghế sofa. Anh nhanh chóng ra ngoài cổng xem ai mới sáng sớm đã tới nhà. Nhìn dáng người qua khung cửa đã là không muốn mở nhưng rồi cũng phải mở.

-Tới đây làm gì?

-Tôi tới đón Nhược Vy đi làm, cô ấy đang hợp tác với công ty tôi.

-Đối tác cũng quá quan tâm đến cô ấy rồi, hợp đồng làm ăn chắc không có những điều khoản đưa rước như này đâu nhỉ?

-Đó là chuyện riêng của 2 công ty chúng tôi!

-Lát tôi tự đưa cô ấy qua!

Dự đóng cửa lại thì bị cánh tay của Trương Mạo cản trở. Anh nhíu mày, khuôn mặt đã đến mười phần khó chịu.



-Chuyện gì?

-Cố tổng à, anh nên nhớ anh và Nhược Vy đã ly hôn. Cho dù anh có khó chịu, thì cô ấy bây giờ vẫn là phụ nữ độc thân. Và tôi có quyền được tiếp cận và biến cô ấy thành của tôi.

Cụm từ "của tôi" đặc biệt được Trương Mạo nhấn nhá. Trịnh Khải nhếch mép đầy khinh bỉ.

-Tùy anh, tôi ở đây là vì con tôi không phải vì cô ta. Muốn lấy cứ lấy, tôi không rảnh mà quan tâm đến việc của hai người!

Nói xong anh đóng sầm cửa lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu và bực bội. Tiến vào nhà, anh nhìn cô trong bếp rồi thở hắt ra ngồi xuống sofa đọc báo. Nhược Vy nhìn về phía anh mà nước mắt đã lưng tròng. Những câu nói của anh, cô nghe không xót lấy một chữ. Hóa ra tất cả là vì con, sự quan tâm của anh đến cô... cũng chỉ là vì con. Cô đưa tay theo quán tính cắt tiếp phần củ cải đang dang dở. Nhưng mà tâm hồn cô đâu còn ở đây khi nó quay lại đã là lúc tay cô chảy đầy máu.

-Á.

Trịnh Khải nhíu mày quay lại khi nghe tiếng la của cô. Anh vội vứt tờ báo xuống bàn chạy vào bếp.

-Sao lại bất cẩn vậy?

Anh đưa tay nắm lấy tay cô tiến lại phía vòi nước, rửa đi vết thương nhưng lại bị cô giật tay lại.

-Em không sao.

Nói rồi cô bước ra ngoài tự tìm bông và băng để dán lại vết thương. Trịnh Khải bước ra ngoài nhìn mắt cô đã ươn ướt.

-Đau sao?

-Không.

Nói rồi cô lại bỏ mặc anh ở phòng khách mà tiến vào trong bếp. Anh đâu biết rằng, đôi mắt ươn ướt kia là vì anh, trái tim đập loạn đau đớn bên trong lòng ngực cũng là vì anh.