Nợ Anh Lời Xin Lỗi

Chương 66: QUAN TÂM ÂM THẦM




Bảo Bảo cũng nhanh chóng chạy xuống lầu, nhóc con nhìn mẹ rồi nhìn ba. Đắn đo một chút, nhóc chạy lại phía ba mình.

-Baba, con muốn ngủ tiếp.

-Vậy sao lại xuống đây?

Anh khẽ cười đưa tay ngắt má nhóc. Cậu bé mặt ngây ngô chun mỏ lên như vẻ mình là người lớn.

-Dậy sớm là thói quen tốt ạ.

Anh bật cười trước nét giả trưởng thành của cậu nhóc. Bế con tiến vào bếp, anh nhìn bàn ăn rồi nhìn cô.

-Trương Mạo đang ở bên ngoài.

-Um.

-Tại sao hắn biết em đã chuyển tới đây vậy?

Cô im lặng nhưng ánh mắt đã hiện rõ rằng cô cũng chẳng biết tại sao Trương Hạo lại có mặt ở đây. Trịnh Khải kéo ghế ngồi xuống ăn cùng con. Thấy cô vẫn đứng trân ở đó liền nhíu mày.



-Em không ăn?

-À...

Cô cũng nhanh chóng kéo ghế ăn phần ăn của mình. Ăn uống xong xuôi, tiểu Bảo Bảo lại được giao cho anh trợ lý của cô. Nhược Vy hôm nay lại tiếp tục với công việc phát triển quy mô thực phẩm của mình cùng với Trương Mạo. Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Trương Mạo đứng đợi ở đối diện bên đường. Nhược Vy giả đò như không biết, cố tình lơ anh ta nhưng anh ta lại nhanh đến không tưởng. Chớp mắt đã chạy đến bên cô.

-Nhược Vy, anh đưa em tới công ty.

-Tôi cũng có xe, cũng biết lái xe. Anh cần thiết phải phiền phức như thế sao?

-Thì anh đang giúp em tiết kiệm xăng thôi.

-Không cần thiết.

Trịnh Khải đứng trong sân nhà mở khóa xe. Nhìn hình ảnh bên ngoài thông qua khe cửa, anh thở hắt với thái độ không vui rồi bước vào xe. Phóng xe ra bên ngoài cửa, anh cố tình bíp còi lớn rồi phóng ngang qua hai người. Nhược Vy nhíu mày dẫn co với Trương Mạo, cô giật tay ra khỏi hắn cùng gương mặt khó chiu.

-Anh lên công ty trước đi.

-Em không đi cùng anh thì anh sẽ đứng đây đó.

Nhược Vy liếc xéo anh ta bước qua đường. Cô cũng chẳng chờ Trương Mạo mở cửa mà tự chủ động mở lấy. Đúng hơn là cô chẳng cho Trương Mạo lấy một cơ hội để quan tâm cô. Lên đến công ty Trương Mạo, cô cũng cô ý đi xa anh. Cô không muốn ở nơi công sở xuất hiện những tin đồn không đúng về cô và Trương Mạo. Dự án mãi vẫn chẳng có hồi kết, mà đồng hồ đã điểm quá trưa. Trương Mạo quyết định kéo cô đi ăn mặc cô la hét muốn ở lại giải quyết công việc.



Bước vào nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Nhược Vy hít sâu ngồi tại một góc nhà hàng. Gọi món xong xuôi cô quyết định lấy điện thoại gọi về cho trợ lý xem tình hình Bảo Bảo thế nào. Chỉ mới vui vẻ với con được hai câu, khuôn miệng cô đã cứng nhắc lại. Trịnh Khải tiến vào cùng một cô gái tóc vàng. Lý ra anh cũng chẳng nhìn thấy cô, cho đến khi cô gái kia chỉ tay về chiếc bàn bên dưới bàn cô. Trịnh Khải thật sự xem cô như không khí mà lướt ngang qua. Hai chiếc ghế chạm lưng dựa vào nhau mà tim cô như nảy lên. Trịnh Khải lại hoàn toàn ung dung cho người gọi món rồi nhìn cô gái kia.

-Em gọi đi!

Trương Mạo dĩ nhiên thấy, anh ta chau mày gắp một chút thịt bỏ vào chén cô.

-Em ăn chút thịt xào đậu xanh này đi. Đậu ở đây rất đặc biệt nha, ngon lắm đấy.

-Bị dị ứng với đậu xanh thì đừng ăn.

Giọng Trịnh Khải vang lên khiến cả cô và cô gái kia nhíu mày.

-Em ăn được đậu xanh mà?

-Anh không nói em, anh... nói anh...

-À dạ.

Trịnh Khải tuy ngồi bàn này nhưng lại chú ý bàn bên trên. Nhược Vy bặm mỗi cười gượng với Trương Mạo. Cô cuối cùng vẫn là chọn ăn, dù sao cô cũng không thể hết lần này đến lần khác tổn thương Trương Mạo được. Cho dù là gì, thì tình cảm mà Trương Mạo đối với cô vẫn là luôn thật lòng.