Nợ Em Một Hôn Lễ

Chương 105: "ước mơ và tương lai của tôi"




Cuộc phỏng vấn kết thúc, Lục Hàn Đông ngồi vào vị trí của mình, ở chỗ này vừa hay có thể nhìn thấy cả Lục Bách Phàm và Tử Hi.

Hai người họ đang thảo luận chuyện gì đó, có lẽ chương trình vô tình hoặc cố ý xếp hai người ngồi cạnh nhau.

Sau khi mấy hạng mục trao thưởng kết thúc, một số giải thưởng lớn được xướng tên.

Giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thuộc về một nữ diễn viên mới nổi.

Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất được Lạc Minh Châu nhẹ nhàng ẵm trên tay.

Giải đạo diễn xuất sắc nhất do một vị đạo điện gạo cội tên Khương Tiêu giành được.

Vị MC trên sân khấu lúc này kích động nói:

“Giải thưởng tiếp theo của chúng ta là…Giải nam chính xuất sắc nhất!”

Sau câu nói kia, cả hội trường vỗ tay như sấm động!

Vị đạo diễn ngồi bên cạnh Lục Hàn Đông lúc này mới lên tiếng: “Rất mong chờ?”

Hợp tác với Lục Hàn Đông không ít lần, đây là lần đầu tiên ông ta thấy người này khẩn trương đến như vậy.

Hai giải Ảnh đế cậu ta giành được trước đó đều là phim của ông ta, nhưng chưa bao giờ ông ta nhìn thấy sự hạnh phúc này trong mắt Lục Hàn Đông.

Lục Hàn Đông như có như không đáp lại: “Em ấy rất thích giải thưởng này.”

Đạo diễn Khương biết “em ấy” trong câu vừa rồi là chỉ ai, ông ta cũng là người đồng giới, chỉ là vì sự an toàn của “vợ” nên chưa một lần công khai.

“Được rồi, tôi thành tâm chúc phúc cho hai người.”

Lục Hàn Đông cười khẩy: “Khương Tiêu, hôm nay ông uống phải thuốc tiên à, nói ra những lời hoa mỹ như thế?”

Khương Tiêu đen mặt: “Mẹ kiếp, cậu muốn đánh nhau ở chỗ này sao!”

“Tôi và em ấy sẽ hạnh phúc!” lời này của Lục Hàn Đông là nói với Khương Tiêu cũng là nói với chính mình.

Khương Tiêu “hừ” một tiếng, vui vẻ quay đi chỗ khác.

Tiểu Du vốn dĩ ngồi bên cạnh Lục Hàn Đông nhưng từ đầu đến cuối đều như người vô hình.

Nghe được câu vừa rồi, Tiểu Du cảm giác mỗi một chữ kia đều như con dao nhọn, đâm thẳng vào tim mình, chọc cho bản thân máu me đầm đìa, không thể thở nổi.

Tiểu Du thích Lục Hàn Đông lâu như vậy, vào giới giải trí cũng vì lí do duy nhất là Lục Hàn Đông, nhưng lại bị người này một lần rồi lại một lần từ chối.

Tiểu Du vẫn luôn cho rằng, bởi vì bản thân là đàn ông nên mới bị Lục Hàn Đông khướt từ. Nhưng lúc biết Tạ Mạnh cũng giống như mình, Tiểu Du đã thật sự bật khóc…

Với thân phận và địa vị của Lục Hàn Đông hiển nhiên rất nhanh đã tra ra được Tiểu Du là người đứng sau tung ra bài viết kia.

Tiểu Du cũng biết rõ bản thân hôm nay có thể quan minh chính đại ngồi ở đây nhưng chỉ rất nhanh thôi sau khi buổi trao giải này kết thúc, chính mình sẽ không thể đặt chân vào giới giải trí này một lần nào nữa.

Đây đã là giới hạn và sự nhân từ cuối cùng của Lục Hàn Đông. Hay nói cách khác, Tạ Mạnh đã giúp Tiểu Du cầu xin người đàn ông này, để cậu có thể rời đi một cách an toàn.

Vào thời khắc quan trọng này, vị khách được mời lên trao giải nhẹ nhàng mở phong thư ra, sau đó làm ra vẻ mặt “quả nhiên là như vậy” khiến khán giả hồi hộp không thôi.

“Giải nam diễn viên xuất sắc nhất lần này thuộc về…”

Lúc này bên dưới hội trường đã sục sôi, tất cả mọi người đều hô vang một câu “Lục Hàn Đông”

Những diễn viên được đề cử giải Ảnh đế lần này cũng chỉ có thể cười trừ, có lẽ bọn họ cũng đã biết chắc kết quả.

Vào lúc này, trong một căn biệt thự cao cấp nọ.

Tất cả mọi người ở Nguỵ gia bao gồm cả Nguỵ lão gia lẫn Tạ Uất Trì, còn có Lục phu nhân và Tiểu Bảo đang kích động xem truyền hình trực tiếp đêm trao giải.

“Giải thưởng lần này thuộc về…Tam Kim Ảnh đế - Lục Hàn Đông!!!”.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Nghe được cái tên này, tất cả mọi người đều đồng loạt hô lên một tiếng. Dù cho đây đã là lần thứ ba Lục Hàn Đông nhận được giải thưởng này, nhưng đối với bọn họ, đây là sự kiêu ngạo lớn nhất.

Trong nháy mắt, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay đến đinh tai nhức óc.

Lục Hàn Đông đứng lên ôm lấy Khương Tiêu rồi nhanh chóng đi về phía sân khấu.

Khoảnh khắc nắm chặt chiếc cúp trong tay, ánh mắt Lục Hàn Đông lướt qua hàn ghế khán giả.

Vị khách mời trao giải lúc nãy lên tiếng: “Ảnh đế Lục, có thể nhìn thấy tâm trạng cậu rất tốt, bây giờ cậu đang nghĩ đến điều gì?”

Lục Hàn Đông nhìn về phía ông kính, khẽ nói:

“Giải thưởng này đã từng là ước mơ và tương lai của tôi, thật sự rất cảm ơn đoàn làm phim, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn tất cả người hâm mộ đã giúp tôi thực hiện mong ước của bản thân.”

Nói tới đây, cậu ta hơi dừng lại một chút sau đó mới tiếp tục: “…Nhưng hiện tại, ước mơ và tương lai của tôi đã thay đổi!”

Trong lúc mọi người vẫn chưa hiểu được câu nói kia rốt cuộc là có ý gì thì Lục Hàn Đông đã nhanh chân bước xuống sân khấu.

Ánh đèn cũng theo chân cậu ta mà dần tiến về phía khán giả bên dưới.

Thời khắc nhìn thấy người trong lòng, Lục Hàn Đông biết đây mới chính là ước mơ và tương lai của cậu ta.

Trong ánh mắt hoang mang của tất cả mọi người, Tạ Mạnh đứng lên, nhận lấy “quà cầu hôn” từ tay Lục Hàn Đông.

Giữa sự ồn ào náo nhiệt của đêm trao giải, một âm thanh êm dịu như suối chảy vang lên: “Em đồng ý!”

Dưới hàng trăm ống kính, Lục Hàn Đông nghiêng người đặt lên môi Tạ Mạnh một nụ hôn.

Rất nhiều, rất nhiều năm sau này, khi có người hỏi Lục Hàn Đông vì sao lại từ bỏ vinh quang mỹ lệ ở thời điểm huy hoàng nhất mà lui về tiếp nhận Hi Thần.

Lúc ấy, cậu ta chỉ cười bảo: “Quay phim quá tốn thời gian, trở về làm ông chủ kiếm tiền nuôi vợ con.”