Những ngày gần cuối năm, thời tiết bắt đầu trở nên lạnh hơn.
Tử Hi ngồi ở bàn làm việc, đem hết những tài liệu đã xử lí cất đi. Hôm nay, cô sẽ cùng Lục Bách Phàm đến Cục dân chính đăng kí kết hôn.
Sau sự kiện chấn động tại Liên hoan phim cách đây không lâu, Lục Hàn Đông không một chút nấng ná liền thu xếp toàn bộ công việc, cùng Tạ Mạnh đến Ireland đăng kí kết hôn.
Cô tất nhiên cũng phải theo kịp tiến độ của bọn họ!
Vỏn vẹn hơn một năm về nước, cô tìm được gia đình, tìm được đứa con tưởng chừng đã mất, lại lần lượt thực hiện được những giấc mộng mà trước đây chỉ dám ôm ấp cho riêng mình.
Tất cả những điều ấy, đều là nhờ có Lục Bách Phàm.
“Đang nhớ anh?” Lục Bách Phàm không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc của người con gái trong lòng, giọng nói không giấu nổi cưng chiều cùng yêu thương.
Tử Hi có chút sửng sốt ngẩn đầu nhìn anh: “Anh đến lúc nào thế, sao không gọi em?”
Lục Bách Phàm không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhẹ giọng hỏi lại: “Đã xong hết việc rồi?”
“Xong rồi, xong rồi. Bây giờ có thể đi ngay!” Tử Hi nói xong liền đưa tay lấy túi xách, sau đó kéo Lục Bách Phàm đi ra ngoài.
Nhìn bàn tay bị nắm lấy, gương mặt vẫn luôn bình thản của Lục Bách Phàm đột nhiên hiện lên một nụ cười, xem ra người nôn nóng không chỉ có mình anh.
Sau khi đến Cục dân chính, Tử Hi lần nữa phải đón nhận một cú sốc. Người làm chứng cho bọn họ thế mà lại chính là lãnh đạo của Cục dân chính, cũng là một trong những người bạn nối khố của Lục Bách Phàm - Mạc Lăng Thiên.
Chỉ là cái tên này, cô nghe như thế nào cũng cảm thấy rất quen tai.
Mạc Lăng Thiên đưa mắt nhìn về phía người đàn ông tuấn tú đang đặt bút kí tên lên giấy kết hôn, động tác nhanh gọn dứt khoát, đại khái là còn nhanh hơn cả khi kí kết hợp đồng.
Anh ta cả đời này cũng không thể ngờ được, chỉ vì một lần liều mạng cùng đám bạn nối khố bỏ thuốc Lục Bách Phàm, vậy mà có thể khiến người đàn ông tưởng chừng phải cô độc một đời này tìm được chân mệnh của chính mình.
Ánh mắt của Mạc Lăng Thiên khẽ di chuyển sang người con gái bên cạnh, cô gái có gương mặt đẹp đến kinh động lòng người nhưng lại toát lên khí chất trầm tĩnh hiếm có.
Từ đầu đến cuối, ánh nhìn của cô đều yên vị trên người người đàn ông đang ngồi cạnh, trong mắt đều là tình yêu cùng hình bóng người trong lòng.
Người như vậy, chẳng trách có thể khiến vị Lục tổng kia đến nằm mơ cũng muốn lấy về.
“Rất ngưỡng mộ?” Lục Bách Phàm mở miệng nói một câu, lập tức cắt đứt suy nghĩ của người nào đó.
Mạc Lăng Thiên cười khinh một cái, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “So với cậu, tôi càng ngưỡng mộ chính mình hơn!”
Hai mươi sáu tuổi cùng bạn thanh mai trúc mã kết hôn, sau đó thuận lợi đón con trai đầu lòng. Vợ lại vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, còn có một đứa con trai bốn tuổi ngoan ngoãn, đáng yêu vẫn luôn bám lấy gọi “ba”. truyện tiên hiệp hay
So với Lục Bách Phàm chỉ mới đi đăng kí kết hôn, người nên đáng ngưỡng mộ là anh ta mới phải!!!
Sau khi rời khỏi Cục dân chính, sắc trời cũng không còn sớm nữa.
Lục Bách Phàm lái xe đưa Tử Hi về nhà, vì Tiểu Bảo đã đến ở cùng Ngụy lão gia mấy hôm nên bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại hai người.
Tử Hi ngồi trên giường, có chút thất thần. Nếu cô nhớ không nhầm, người đàn ông tên Mạc Lăng Thiên đó là người cô đã nhìn thấy cách đây bảy năm, vào chính hôm diễn ra hôn lễ của anh ta.
“Sao thế?” Lục Bách Phàm thấy cô cứ mãi ngẩn người thì lo lắng hỏi.
“Bách Phàm, Mạc Lăng Thiên có một người vợ tên là Sở Mạn Mạn đúng không?”
Lục Bách Phàm vốn còn tưởng cô không khỏe ở chỗ nào, đang chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện lại ngoài dự đoán nhận được một câu hỏi như vậy, nhất thời quên mất phải phản ứng thế nào.
Mất một lúc lâu sau anh mới trả lời: “Vợ cậu ta đúng là tên Sở Mạn Mạn, nhưng sao em lại biết được chuyện này?”
Trong không gian yên tĩnh, tiếng hít thở của người con gái càng trở nên rõ ràng. Như sự sắp đặt của định mệnh, bọn họ vốn đã gặp nhau qua vô số lần, đến cuối cùng đều đi đến một kết cục là ở bên cạnh nhau.
Tử Hi còn chưa lên tiếng trả lời thì người ngẩn ra tiếp theo lại là Lục Bách Phàm.
Kí ức về ngày hôm đó đột ngột hiện về khiến anh không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ người anh nhìn thấy hôm đó thật sự là cô…