Không gì khiến sắc mặt của Mặc Thần biến sắc khi nghe tin cô bị bắt cóc. Hắn biết kẻ thù của hắn rất nhiều, nhưng không một ai dám trước mặt hắn ra tay mà chỉ trong âm thầm. Kẻ thù lần này rất giỏi, dám ở trước mặt hắn bắt cô đi.
\- Khốn kiếp!
Chiếc súng trên tay bị Mặc Thần dùng sức bóp vỡ vụn rơi xuống đất. Tên thuộc hạ hít phải một ngụm khí lạnh không dám ngẩng đầu lên. Một tay bóp nát súng như vậy có thể thấy Mặc Thần đang tức giận tới cỡ nào. Cơn giận dữ của hắn vừa dịu xuống chư được bao lâu lại vùng lên.
\- Lập tức cho người sang thông báo cho Tần Vũ Minh, Tước Hữu và Cố Duy Thiên. Bảo với bọn họ rằng cho người lật khắp cả cái thành phố này lên cùng tôi tìm Hạ Ân!
Tên thuộc hạ vâng lệnh lập tức chạy đi. Cả người của Mặc Thần lúc này đổ rạp xuống đất. Hắn nắm chặt tay lại đấm một phát lên bức tường bên cạnh. Tay hắn vì vậy mà trầy xước, một dòng máu đỏ chảy xuống. Đáng lẽ ra, hắn nên điều thuộc hạ theo sau bảo vệ cô mới đúng. Hắn thật sự rất hối hận vì để cô một mình trở về...
Nếu cô mà có mệnh hệ gì, chắc chắn hắn sẽ điên lên không biết khủng khiếp thế nào nữa.
\- Ân Ân, em không được xảy ra chuyện gì. Mau trở về bên tôi đi... nếu không... tôi sẽ không biết bản thân phải ra tay giết thêm.bao nhiêu người nữa...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong phòng 2 người đàn ông đang ngồi tựa vào chiếc ghế lông êm ái thưởng thức rượu quý. Thỉnh thoảng, một trong hai người lại giơ tay xem giờ, có lẽ họ đang đợi thời cơ đến.
\- Bạch Tiêu, cậu có nghĩ được kế hoạch lần này thành công?
Chỉ biết người đàn ông tên Bạch Tiêu kia mỉm cười gật đầu. Ánh mắt không biết có bao nhiêu nguy hiểm. Anh ta chính là chủ nhân của căn biệt thự trắng rộng lớn này, cũng chính là ông trùm Mafia. Nhớ ngày đó anh ta và Mặc Thần cùng tranh đoạt địa bàn. Mặc Thần quá thâm sâu và mưu kế đến nỗi hại Bạch Tiêu tốn mấy chục tỷ, đã vậy còn khiến anh em thân cận nhất của hắn bị tàn phế. Mối thù này Bạch Tiêu dù chết cũng không quên được. Dựa vào thế lực của anh ta chắc cũng chỉ có mỗi anh ta dám quang minh chính đại đối đầu với Mặc Thần như vậy.
Người đối diện với Bạch Tiêu không ai khác chính là Lưu Nhất Lệ. Anh ta từng là người Mặc Thần tin tưởng nhất. Cho đến cuối cùng khi ở trên du thuyền đó, anh ta đã quay lưng phản bội lại Mặc Thần, tặng cho hắn thêm 1 viên đạn rồi đẩy xuống biển.
\- Lưu Nhất Lệ, anh đã từng bên cạnh của Mặc Thần thì chắc cũng rõ tính khí và thói quen của hắn. Phản bội hắn anh chỉ có con đường chết!
Lưu Nhất Lệ biết điều đó. Nhưng tham vọng của anh ta quá lớn. Chỉ là dưới trướng của Mặc Thần thôi thì anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội phát triển thêm được nữa. Muốn thỏa mãn bản thân thì cần phải liều lĩnh một chút.
\- Chết thì chết, con người tôi chỉ cần có lòng tham là việc gì cũng dám làm.
Bạch Tiêu cười lớn rồi đặt ly rượu xuống bàn. Anh ta từ tốn đứng dậy chỉnh lại bộ vest đen trên người rồi xoay người đi về phía chiếc giường đối diện, nơi có một cô gái nằm ở đó.
Cô gái bị đánh thuốc đến bây giờ vẫn bất tỉnh nằm bất động. Bạch Tiêu ngồi xuống cạnh giường, vươn tay tháo khăn che mắt của cô ra rồi quan sát. Sau một hồi, anh ta buộc lại khăn che mắt của cô rồi lên tiếng nói với Lưu Nhất Lệ.
\- Tôi không hiểu đứa con gái này đăc biệt chỗ nào mà Mặc Thần lại hết lòng sủng nịnh nhỉ? Nghe nói vì cô ta, hắn còn lấy thân mình thay cô ta nhận đòi roi của gia tộc nữa?
Nghe xong, Lưu Nhất Lệ hừ lạnh.
\- Cô ta đã cứu Mặc Thần từ cõi chết trở về. Hôm đó nếu không có cô ta, Mặc Thần đã bị dìm xác xuống biển rồi.
\- Không ngờ tên đó cũng biết yêu!
Bạch Tiêu bây giờ mới hiểu ra. Ai trong giới hắc đạo cũng biết Mặc Thần là một con người máu lạnh. Nói chính xác hơn là kẻ khát máu. Hắn ghét phụ nữ, ghét cả đàn ông, tính cách từ quái đản. Bạch Tiêu chưa từng nghĩ tới Mặc Thần có thể biết yêu. Đây đúng là một trò cười đối với anh ta.
Cuối cùng cũng đến giờ, Bạch Tiêu gọi người vào rồi đưa Hạ Ân đi. Kế hoạch diễn ra theo đúng dự định.
Ban đầu nếu Bạch Tiêu không biết Mặc Thần có một điểm yếu là cô gái kia thì chắc anh ta hết cách giành địa bàn với hắn. Nhưng bây giờ, mọi sự chú ý của hắn đều tập trung vào người phụ nữ này thì chắc chắn Bạch Tiêu sẽ có cơ hội phản đòn .
Nghĩ tới đây, Bạch Tiêu nhất thời cao hứng.
\- Địa bàn ở Đông Nam Á cần có chủ. Nếu tôi thắng Mặc Thần, tôi sẽ giao 1 nửa quyền điều hành cho anh.
Lưu Nhất Lệ nghe vậy cũng vừa ý. Anh ta cầm hai ly rượu mang tới cho Bạch Tiêu một ly. Rồi hai người cụng ly với nhau vui vẻ, trong đầu ai cũng có toan tính.
\- Chúng ta... hợp tác vui vẻ!