Hạ Ân tỉnh lại trong một căn phòng ánh sáng mập mờ. Thuốc mê bây giờ mới hết nên cô mới có thể cử động thân thể. Đầu óc có chút choáng váng. Cô nhớ rõ là bị một đám người bắt đi đến đâu thì không biết.
Chợt có tiếng mở cửa phòng, Hạ Ân ngơ ngác nhìn người đàn ông đi vào. Đó là Mặc Thần? Chẳng lẽ hắn cho người bắt cô hay sao?
Cô muốn nói gì đó nhưng phát hiện ra cổ mình khản đặc. Chắc là lâu lắm không có giọt nước vào nên chẳng có sức mà nói. Thấy Mặc Thần đến gần, Hạ Ân vươn tay muốn chạm vào kéo ống quần của hắn. Nhưng cô nhìn rất rõ ánh mắt chán ghét của Mặc Thần. Hắn không nhân nhượng giơ chân đá cô một cái lăn ra vài vòng. Hạ Ân đau điếng, nước mắt chốc lại ứa ra.
\- Thật là dơ bẩn!
\- Mặc... Thần... anh...
Hạ Ân thều thào nói nhưng chẳng thể phát ra tiếng. Giờ cô mới phát hiện trên tay hắn cầm một chiếc cốc thủy tinh, bên trong chất lỏng màu vàng còn đang sóng sánh.
Mặc Thần lạnh lùng ngồi xuốnh bóp chặt lấy cằm cô, ép cô mở miệng ra. Hắn đổ cốc nước đó vào miệng của cô, ép cô phải nuốt chất lỏng đó xuống. Hạ Ân đau đớn giơ tay hất cốc nước ra, nó rơi xuống vỡ tan tinh. Cơ thể của cô cũng vì thế mà mất hết sức lực. Một mảnh thủy tinh cứa vào tay cô tới nỗi ứa máu.
\- Chất độc này sẽ khiến cơ thể cô nóng rát như bị lửa thiêu. Tốt nhất, cô nên biết điều khiến Tư Bách Niên chết tâm với Hạ Ân. Không làm xong việc, tôi không nể gương mặt này của cô giống cô ấy đâu... khiến cô chết thê thảm...
Hạ Ân sững sờ. Thì ra là Mặc Thần muốn dùng Lí Song Song để hại Tư Bách Niên. Thật trớ trêu, hắn cứ nghĩ người ở trước mặt hắn là Lí Song Song chứ không phải là cô. Cổ họng của Hạ Ân bắt đầu đau rát, rất khó thở. Mặc Thần quay người định bỏ đi, Hạ Ân vội bất chấp tay chảy máu mà ôm lấy chân của hắn, vô thức lắc đầu cầu xin.
Mặc Thần quay lại, hình ảnh đau khổ này rất giống với Hạ Ân. Nhưng hắn chợt nhận ra rằng vợ hắn đang mất tích. Hắn phải mau chóng đi tìm cô, giải quyết xong chuyện của Tư Bách Niên, hắn sẽ thẳng tay giết chết Lí Song Song và tên đó.
Cú đạp này tuyệt tình tới nỗi khiến Hạ Ân tuyệt vọng. Bàn tay cô bất giác nắm chặt, ánh mắt uất hận nhìn theo bóng lưng của Mặc Thần. Khóe miệng lúc này không ngừng chảy huyết, vết thương lòng và vết thương trong đau đến nỗi xé gan.
Hắn... từng nói yêu cô...
Hắn, từng nói muốn cô bên cạnh.
Hiện tại, hắn đã tự mình dập tắt tình yêu đó.
Sự mù quáng... hắn đang khiến cô dần dần lâm vào cõi chết...
\- Mặc... Thần....anh... tôi... hận... anh... hận....anh...
Tiếc là hắn đã rời đi rồi, không còn nghe thấy gì nữa. Ai ngờ được, người hắn đang sốt ruột tìm kiếm lại là người chính hắn đang hành hạ?
Hạ Ân không biết nằm trên nền gạch lạnh lẽo đó lao lâu. Cho đến khi cửa phòng một lần nữa mở ra, hai tên thuộc hạ đi vào lôi cô ra ngoài rồi lên xe. Có lẽ, chất độc mà Mặc Thần cho cô uống nó đã ngấm dần ăn mòn cơ thể của cô rồi.
Bản thân cô sao lại thảm hại như vậy?
Thuộc hạ của Mặc Thần lôi cô tới một vách núi, bên dưới sóng biển dồn dập vỗ sóng. Hắn đã có mặt ở đó, uy nghiêm ngồi trên một chiếc ghế. Giờ Hạ ân mệt không thể cử động chân tay được nữa. Cơ thể quằn quại đau như bị ai đó đâm nát.
Mặc Thần vẫn thản nhiên ngồi đó, hắn nhìn về phía Tư Bách Niên phía xa. Đằng sau anh cũng mang theo thuộc hạ tới. Thấy cả người của Hạ Ân ướt đẫm máu, tim của Tư Bách Niên như muốn ngừng đập.
\- Mặc Thần! Mày là thằng khốn.. mày dám hành hạ cô ấy như vậy? Mày... rõ ràng nói là yêu cô ấy...
Mặc Thần nhếch miệng cười một cách điên cuồng. Sự tà mị của hắn khiến cho người khác lo sợ cũng khiến cho người khác thấp thỏm.
\- Mang cả thuộc hạ đến nữa hả? Tư Bách Niên, dù nói sao thì muốn cứu cô ta, mày hãy tự động nhảy xuống vách núi đi!
Hắn không có rảnh mà ở đây đôi co với Tư Bách Niên. Tin tức của cô ở đâu hắn còn chưa rõ, trong lòng hắn chưa yên tâm được.
\- Mày là tên thần kinh! Mặc Thần, tại sao mày có thể bỉ ổi như vậy? Mày tưởng tao có thể nghe theo lời mày à?
Mặc Thần đang dần mất hết kiên nhẫn. Hắn rút súng ra bắn một phát lên cánh tay của cô. Tư Bách Niên kích động muốn lao đến nhưng bị thuộc hạ của anh phía sau giữ lại.
Hạ Ân chưa bao giờ bị đạn bắn. Giờ đây cô đau tới nỗi chỉ muốn chết đi nhanh cho đỡ khổ.
\- Mặc Thần... xin anh... đừng bắn Hạ Ân... đừng giết cô ấy... Tôi sẽ nhảy xuống vực ngay...
Tư Bách Niên không dám nhìn nữa, tính mạng cô đang nguy hiểm. Mặc Thần hành hạ cô như vậy thà một phát giết cô đi còn dễ chịu hơn.
\- Vậy nhảy đi!
Vừa nói Mặc Thần vừa xoay họng súng.
Đột nhiên có tiếng điện thoại của hắn vang lên. Đầu dây bên kia vừa được kết nối, giọng của Cố Duy Thiên vội vàng truyền đến.
\- Mặc Thần, người của tôi tìm ra xác của một cô gái ven rừng. Nhưng, cái xác đó sau khi đưa đi xét nghiệm thì biết đấy là Lí Song Song.
Chiếc điện thoại trên tay Mặc Thần rơi xuống. Lí Song Song chết rồi? Vậy người phụ nữ kia?
Mặc Thần dường như kich động tới nỗi bộc phát chạy về phía cô đang nằm trong vũng máu. Hắn có cảm giác không thể thở nổi. Hắn từ từ nâng cô lên, phát hiện một cái bớt nhỏ bên cổ trái của cô, Mặc Thần tuyệt vọng ôm lấy cô vào lòng.
\- Không thể nào... không thể.... sao lại là em? Ân... Ân... không thể nào...
Dù hắn có phủ nhận bao nhiêu nhưng sự thật vẫn còn đó.
Hắn giết cô rồi...