“Chúng ta ở thôn trên, ở đây không có người ngoài ra ngoài à?” Nàng như vô tình hỏi.
”Không có. Bốn phía quanh đây đều là núi lớn, từ thời tổ tiên chúng ta đã cắm rễ ở đây rồi, không ai từng đi ra ngoài cả. Nếu Tô tiểu nương tử đã đến đây rồi, không bằng cứ an tâm ở lại nơi đây, Bác Cổ thôn chúng ta tuy không phồn hoa như bên ngoài, nhưng ăn mặc chi phí trước nay không phải lo toan gì cả.”
Thẩm Hành nghe thế thì hơi gật đầu, tâm trạng nghi ngờ càng nặng hơn.
Quả thật người ở đây rất tốt, đêm không cần đóng cửa, ruộng đất cùng chung, nhà ai già cả lớn tuổi thì khỏi phải nói, mấy tráng hán trẻ tuổi sẽ tới nhà giúp đỡ.
Chỉ là, nếu nói ở đây không ai đi ra ngoài cả, nàng không tin.
Trước đây không lâu nàng đã nhìn thấy tấm vải gấm sa tanh thêu tuyến trên người thê tử của một gia đình nọ, tuy trang phục đó đã lưu hành ở bên ngoài khoảng năm năm trước, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh hai vấn đề.
Hoặc là, trong thôn này sau một quãng thời gian sẽ có người ra ngoài mua vài món đồ cần thiết. Hoặc là, ở đây thỉnh thoảng cũng sẽ có người như bọn họ, không biết vì sao lại rớt vào đây.
Nàng và Tô Nguyệt Cẩm đều là người có công phu, cho nên dù có rơi từ vách núi xuống chỉ cần điều dưỡng một thời gian là ổn. Nếu là thôn dân bình thường, té từ trên kia xuống mà lông tóc không tổn hại thì đúng là không thể, chứ chưa nói đến chuyện không phải ai cũng có thể ngã trúng cây cổ thụ che trời đó.
Nói cách khác, trong thôn Bác Cổ này tất nhiên sẽ có người ra ngoài được, hoặc là nói, có con đường thông từ ngoài vào đây.
Sau khi hái bắp trở về, bầu trời đỏ rực ánh tà dương. Khói bếp bay lên từ ngói nhà gỗ khắp bốn phía, mùi cơm phảng phất. Thẩm Hành hít mũi một cái, mùi vị củi lửa bếp núc này sống ở kinh thành đã lâu nàng chưa từng ngửi được.
Suốt một con đường đi qua, nàng cố tình thả chậm lại bước chân.
Người ta vẫn nói ngửi khói dầu nhiều có thể lấp đầy bụng, nàng định ăn trước 'lưng dạ' đã, rồi trở về làm cơm nhà mình.
Mỗi khi đến giờ cơm cũng là lúc nàng và Tô Nguyệt Cẩm khốn khổ nhất. Một người không chịu làm cơm, một người lại không biết làm cơm, cho nên hai người rất hay ngồi quanh bàn cơm mắt to trừng mắt nhỏ.
”Ta về rồi.” Nàng vừa vào cửa đã lên tiếng chào hỏi, xoay mặt sang lại bắt đầu tính toán chuyện nấu cơm hôm nay.
Vừa rồi ra ruộng, nàng hái được mấy quả ngô, đậu nành, và cải bắp, trên xà nhà còn ít thịt khô Nhị tẩu tới đưa. Nàng suy nghĩ thật kỹ, nhiêu đây có làm được bốn món xào không nhỉ.
”Ngô hầm cải trắng, hay là đậu nành hầm cải trắng đây?”
Tô tiểu vương gia chống gậy đi ra, vừa lúc nghe thấy nàng lầm bẩm như thế.
Hắn cúi đầu nhìn sang nguyên liệu rồi đưa cho nàng gợi ý: “Ngô hầm cải trắng được à? Cô phải luộc đậu nành với ngô, hai món này phải ăn như thế.”
Thẩm Hành lúc trước còn có chút nghi ngờ, nhưng sau nàng lại nghĩ, vị gia trước mặt đây mỗi ngày ăn không biết bao nhiêu cao lương mỹ vị, chủ ý của hắn đương nhiên là sẽ chuẩn.
Rồi, quyết định thế.
Dựa trên 'ý chỉ' của Tô vương gia và sự sáng tạo của mình, canh đậu nành ngô, cải bắp xào thịt khô được ra lò.
”Nếm thử không?”
Sau khi bày món ăn lên, Thẩm Hành cắn bát nhìn hắn.
Tô tiểu vương gia rất biết nghe lời phải cầm đũa lên đâm hai cái, kiên định lắc đầu “Có vẻ không ăn được.”
Có món gì mà không ăn được chứ, quen là được hết thôi.
”Ăn trước thử xem, không được thì nhổ.” Nàng dụ dỗ.
”Vậy cô ăn trước đi.” Hắn đưa tay nâng đầu, nhất quyết không chịu 'làm gương cho binh sĩ'.
Hai người cứ giằng co trên bàn cơm như thế, cuối cùng vẫn là Thẩm đại tiểu thư xung phong cầm thìa.
”Thôi đi.”
Cái thìa lại bị thả vào nồi nước.
Nàng thừa nhận, nàng không có dũng khí để ngày nào cũng thử nghiệm một đống thứ buồn nôn như thế.
Lúc đầu Tô Nguyệt Cẩm còn bệnh thì mỗi ngày nàng đều có thể ăn cơm no, bởi vì hàng xóm nhiệt tình đưa ít cơm ít nước.
Nhưng rồi ăn mãi của người ta cũng không tiện lắm, mà dù mình không biết gì, cũng phải bắt tay đi vào bếp.
”Chúng ta ăn tạm đi.” Sau một lúc lâu, nàng ngượng ngùng đề nghị.
Ba ngày rồi, ngoại trừ đói bụng vơ khan hai chén cơm trắng, và hai quả dưa chuột ra, trong bụng gần như rỗng tuếch.
Tô Tiểu Thiên Tuế nghiêng đầu nhìn nàng một lúc, ghét bỏ nói: “Có thể ăn, cũng có thể tạm.”
Ý nghĩa là, cái này không ăn được, mà cũng không có cách nào ăn tạm.
”Không ăn thì thôi.”
Bình thường hai người cũng sẽ đấu võ mồm, nhưng hôm nay Thẩm Hành đúng là lên máu.
Người trong thôn không ít lần chăm sóc bọn họ, cho ít đồ trang sức lại thấy mình không phải phép, cho nên mỗi ngày nàng đều đi ra ruộng giúp người ta.
Lúc về nhà đến bữa cơm cũng không ăn nổi, đã khổ cực làm cơm rồi còn bị hắn chế nhạo như thế, đương nhiên nàng sẽ không thoải mái.
”Canh hôm nay không ăn được còn không phải vì phối nguyên liệu à?” Nếu như hầm ngô với cải trắng, nhất định sẽ ngon hơn cái này.
”Như nhau thôi, người khác nấu mới khác được.” Tô vương gia nhất quyết không thừa nhận “chiến lược” trên của mình là sai lầm.
”Thế ngài đi nấu đi.”
Người ta vẫn nói giận là vì tức tối dồn nén, ác là từ trong lòng sinh ra. Hôm nay Thẩm Hành hiếm khi xả hết một lần, nói xong còn trừng Tô Vạn một lúc.
”A Hành, giận dữ không phải là thói quen tốt đâu.” Hắn nói xong thì chậm rãi chống gậy đi ra ngoài.
Thẩm Hành rất ít khi bộc lộ như thế, giờ nhìn thấy hắn khập khễnh ra ngoài, trong lòng nàng lại thấy cực kì khó chịu.
Chân của hắn gãy cũng vì nàng, tuy giờ đã khá hơn một chút, nhưng gần đây còn chẳng ăn được vài miếng cơm.
Tốt xấu gì cũng là hoàng tử, bây giờ chán nản đến mức suốt ngày ăn mấy thứ ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, oán giận hai câu đương nhiên cũng khó tránh khỏi.
Nàng ngồi trước bàn thở dài, quyết định thôi cứ tìm người về rồi hẵng nói.
Không ngờ rằng vừa mới đẩy cửa ra, nàng đã nhìn thấy bóng hắn đằng xa.
”Tam nương, tay nương tử nhà ta bị bỏng nước sôi nên không làm được cơm, nhà bà có còn gì không, cho chúng ta một ít là được rồi.”
Hắn đứng trước hàng mộc lan cách đó hai nhà, áy náy hỏi người kia.
Vu tam nương vốn đang thu dọn đồ lặt vặn trong sân mình, nghe thấy hắn gọi thì tươi cười ra mở cửa.
”Tô tướng công nói gì vậy, chỗ chúng ta cái khác không có, chứ nhiều nhất là đồ ăn mà, chờ một chút nhé, ta vào nhà lấy cho.”
”Đa tạ bà.”
Lúc hắn nói lời này, hai gò má có phần nhợt nhạt, mặc dù cách đó không phải quá gần, Thẩm Hành vẫn có thể cảm nhận được, khi nói như vậy hắn không dễ chịu chút nào.
Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn phải mở miệng cầu xin người khác.
Là vì để hai người có một bữa cơm no.
Lúc Tô Nguyệt Cẩm ôm hộp cơm trở về, Thẩm Hành vẫn tựa cửa ngây ngốc nhìn sang, cả vành mắt đều ửng hồng như thỏ.
Hắn cũng không giục nàng vào, mà cứ tùy tiện kéo nàng cùng ngồi xuống bục cửa.
”Cơm nhà Tam nương rất thơm.”
Nàng im lặng gật đầu.
”Ngon hơn cơm cô làm.”
Nàng lại tiếp tục gật đầu, trong lòng vẫn còn tự trách.
”Chút nữa nhớ làm bỏng tay mình nặng vào, chúng ta có thể ăn nhờ thêm mấy ngày đấy.”
Nàng sững sờ, trố mắt ngoác mồm nhìn hắn, trông cực kì ngốc nghếch.
Tô Nguyệt Cẩm khẽ cười, đưa ngón tay nhéo mũi nàng một cái: “Sao lại ngốc thế.”
Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn đẹp đẽ như ngày trước, trong đáy mắt là vẻ chiều chuộng không nói thành lời. Đầu ngón tay man mát lướt qua, lành lạnh như ngày đầu hai người gặp gỡ, cũng không biết vì sao, nó lại khiến Thẩm Hành đỏ mặt.