Triều Khánh Nguyên xưa nay vẫn có tập tục “Tống tiền”, mỗi khi hạ đi thu đến, vào ngày lập thu khắp nơi sẽ lại diễn ra hoạt động này.
Thuở ban đầu, tập tục là do Thánh tổ Vũ Thành đế đề ra.
Khi đó triều Khánh Nguyên vẫn chưa được sung túc thịnh vượng như bây giờ, hạn hán xảy ra liên miên, ruộng vườn hầu như không thu hoạch được chút gì, các nông hộ phải trải qua những tháng ngày hết sức gian nan.
Vị đế vương này thực sự rất có bản lĩnh, ông thấy bách tính không có gạo bỏ nồi thì đập bàn soạn ngay một tập chiếu thư.
Vào ngày lập thu đó, hết thảy bách tính có thể mang theo vợ con già trẻ đến nhà quan lại tống tiền, mà nhất định phải bảo đảm được ăn no.
Ai ngốc đến đâu cũng hiểu ra rằng, quốc khố của Vũ Thành đế lúc bấy giờ đang trong tình trạng trống rỗng, cho nên ngài mới phải nghĩ ra hạ sách đó. Hành động này của ngài rốt cuộc cũng yên ổn được lòng dân, thời kì đầu lập quốc đã có rất nhiều bách tính đồng lòng ủng hộ.
Bởi vậy mới nói, các hoàng tử hoàng tôn của triều Khánh Nguyên từ khi lập quốc đến nay vẫn làm theo những điều từ thời tổ tông để lại.
Mà tập tục tống tiền này được xem như điển cố tiếp tục kéo dài đến tận bây giờ.
Cho đến ngày nay, cuộc sống của bách tính Khánh Nguyên đã đầy đủ hơn ngày trước, ngoại trừ một số ít môn hộ không đủ cơm ăn mới chạy tới nhà quan chiếm chút gì. Còn phần lớn dân chúng chỉ muốn được tham gia náo nhiệt, mỗi khi vào tiết lập thu, họ sẽ cùng nhau nấu cơm nấu nước, trên phố vẫn có câu đùa: Ngày tống tiền, giúp nhau càng thêm giàu có.
Thôn Bác Cổ tuy chỉ có một góc rất nhỏ, nhưng tập tục này vẫn là ngày quan trọng ở đây, đến ngày hôm đó khói bếp từng nhà bay lên từ rất sớm, trời mới rạng bắt đầu bận rộn, cũng là cái thú láng giềng gần gũi nhau
Nhưng châm ngôn cũng có một câu thế này, dù là ngày lễ hay ngày tết, luôn có nhà buồn nhà vui, thời xưa là vì không có gạo nhét vào nồi, còn bây giờ người ta sầu là vì có gạo mà không biết nấu làm sao.
”A Hành, không có thiên phú thì không cần phải miễn cưỡng đâu.” Tô tiểu vương gia nghiêng người dựa vào kệ bếp nhàn nhã nói.
Đã ròng rã hai canh giờ, ngoài cái mâm cháy đen một đống kia ra, hắn chưa thấy thứ gì có thể ăn được cả.
”Quân tử xa nhà bếp, ngài vào trong phòng đi.” Tay Thẩm Hành nắm chặt cây muôi lớn, nhìn có vẻ như định xào nấu thêm cái gì.
Nàng không tin, với ngộ tính của mình mà một món cũng không xào được chắc?
Tô Nguyệt Cẩm giơ tay áo bào lên phẩy phẩy làn khói đen.
”Trong phòng cũng không ở nổi, thôi ta ra sân ngồi một lúc.”
Căn nhà gỗ này vốn không lớn, nhà bếp và phòng trong cũng chỉ cách nhau một cánh cửa gỗ, đi tới đâu cũng ngửi thấy một mùi hương kì dị.
Thẩm Hành nghe vậy thì bàn tay mới định vung muôi lên đã uể oải hơn vài phần: “Sắp tới trưa rồi, nếu có người đến nhà mình ăn cơm thì sao mà chiêu đã họ được.”
Trước khi đến thôn Bác Cổ, nàng chưa từng cảm thấy chuyện không biết làm cơm lại là một việc thua kém người ta đến thế. Trong giới tiểu thư quan gia mười ngón tay không được dính nước kia, 'tài nghệ' này chẳng qua có thể sánh với “thông đồng làm bậy“.
Nhưng bây giờ nó lại trở thành “chỗ đau” khó mở miệng nhất của nàng.
Tô tiểu vương gia nhìn dáng vẻ chẳng có chút tiền đồ nào của ai kia, ngắm một lúc lại không đành lòng.
”Việc này thực ra cũng không khó như thế.” Hắn nói xong thì quay lại vẫy tay gọi nàng.
”Cô đi theo ta.”
Buổi trưa ở Bác cổ thôn cực kì náo nhiệt, điểm tâm là trái cây, mấy món xào nóng, mùi hương phảng phất và tình thân nhiệt thành càng khiến người ta thêm yêu mến.
Thẩm Hành ngồi trong đám người, cúi đầu nhìn hai cái “bánh bao” tròn tròn trên tay, không nhịn được muốn oán thầm tay nghề của Tô Vạn tuế gia một phen.
Dù có muốn ngụy trang nàng bị bỏng nước sôi cũng không cần thiết phải băng bó một cục y như cụt tay vậy chứ.
”Có lúc mặt mũi và bụng dạ phải ném đi một cái, làm người không được quá tham lam.”
Đây là kết luận của Tô tiểu vương gia sau khi ngắm nhìn thành quả của bản thân mình. Thế nhưng với thói quen đâm thọc của hắn thường ngày, Thẩm Hành vẫn muốn tin tưởng đây là một trong những lạc thú cực kì tẻ nhạt của hắn.
”Tô gia nương tử, nếm thử xem canh xương sườn của ta đi.” Vu tam nương nhiệt tình đi tới bên cạnh nàng, vừa gắp lấy một miếng sườn non đặt vào bát nàng vừa nói: “Thật tội nghiệp cho cô bé này quá, ngày nắng to như vậy mà liên tục hai lần chịu tội, lần sau nấu nước phải chú ý một chút. Có đi gặp đại phu chưa?”
”Gặp, gặp rồi. Không có gì đáng ngại cả, đắp thảo dược thêm mấy ngày là ổn, chỉ là mấy ngày qua khó phiền tam nương phải để lại nhiều thức ăn, đúng là ngại quá.” Nàng nói như vậy xong, cả khuôn mặt cũng đỏ ửng hẳn lên.
Lần này “bị phỏng” cách lần trước mới được hai ngày, sao có thể ăn uống chùa như này mãi được.
”Sao mà khách sao thế. Nàng và Tô tướng công vừa tới, có nhiều chuyện chắc chắn sẽ không quen. Hai nhà láng giềng với nhau, dù sao cũng nên quan tâm đôi chút, chứ mấy bữa cơm này có tính là gì, dù có chạy tới nhà ta ăn hằng ngày ta cũng giang tay chào đón ấy“.
Nghe con dâu Vu gia nói vậy, Thẩm Hành càng thấy hổ thẹn về hành vi tiểu nhân của mình, chỉ biết xoa xoa “bàn tay to mọng” mà cười đáp.
Vừa nhấc mắt lên, nàng thấy người này đang mặc một chiếc quần dài màu lam thêu hoa nhỏ.
”Bộ đồ này của tam tẩu đẹp thập, sao ngày thường không thấy tẩu mặc bao giờ.”
Vu tam nương không nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Thẩm Hành, bà lấp lửng đáp: “Cao tuổi rồi, mặc cái gì cũng không đẹp, nhưng mà thấy hôm nay náo nhiệt như vậy, ta mới mặc bừa.”
Nàng nói xong cũng nhìn Thẩm Hành một lượt, thấy nàng vẫn mặc bộ đồ vải thô hôm đó mình đưa cho, đột nhiên giật mình vỗ tay một cái.
”Đúng là ta sơ sẩy, đồ trên người cô nương cũng nên thay rồi. Người trong thôn chúng ta quen thấy gì mặc nấy, mặc quần áo cũng không để ý nhiều, Phùng cô nương ở phía đông có kiến thức lắm, trong hòm quần áo chắc còn hai ba bộ đấy, không bằng chờ lát nữa nương tử sang nhà nàng hỏi thử“.
”Phùng cô nương ở phía đông à?” Thẩm Hành nhìn Vu tam nương “Là vị tiểu thư ở cùng huynh trưởng kia sao?”
”Đúng là nàng đấy. Tính tình nàng ấy hơi lạ nhưng cũng khá ôn hòa. Quần áo của ta và tức phụ Vượng gia thôn tây cũng là nàng cho cả.” Vu tam nương nói xong thì như nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngừng nói: “Nhưng mà nếu nương tử không thích người này thì không mặc cũng được, nàng xinh như thế mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Thấy bà nói xong thì tiếp tục khách sáo vài câu, sau đó lại đi bắt chuyện với mấy khách mời khác, để Thẩm Hành tiếp tục suy tư.
Thẩm Hành nhìn bà đã đi xa, trong lòng lại thấy buồn cười.
Người đó là cô nương đầu tiên nàng quen biết từ lúc vừa đến thôn. Hai người ở chung mới một khoảng thời gian, nhưng vì vị Phùng đại cô nương này vừa ý Tô tiểu vương gia của chúng ta, sau khi nghe nói Thẩm Hành là 'thê' của hắn thì nhìn nàng kiểu gì cũng thấy không vừa mắt, mỗi khi gặp lại khinh thường dè bỉu, thỉnh thoảng còn tỏ ý chê cười.
LàmThẩm đại tiểu thư không ít lần muốn hỏi thử, đối phương có phải là biểu muội thất lạc nhiều năm của Lưu Nhã Quân không, sao cử chỉ diễn xuất gì cũng giống nhau đến vậy.
Trong thôn này vải vóc kiểu đó cũng khá là hiếm thấy, đa số mọi người vẫn mặc áo quần loại bình thường, cho nên từ lúc mới đến nàng vẫn thử tìm hiểu xuất xứ của những món đồ kia.
Không ngờ rằng, nó lại từ tay của vị tiểu thư 'khinh thường' nọ, đột nhiên nàng lại thấy đau đầu làm sao, cũng không biết phải mở miệng hỏi thế nào.
”Xương sườn này không tệ đâu, cô không nếm thử à?” Tô Nguyệt Cẩm bên cạnh xoay mặt sang hỏi nàng.
Hai người cách nhau gần như vậy, mùi hương nhàn nhạt trên người hắn thoang thoảng sang nàng đều ngửi được rõ ràng.
Thẩm Hành nghe thế thì khẽ gật đầu, cũng thấy đói bụng thật. Nhưng mà đũa vừa cầm đến tay mới phát hiện cả bàn tay đã được bao viên chắc chắn, bây giờ cũng không cầm nổi vật gì được nữa.
Đói bụng mà không thể ăn, và có ăn mà không ăn được đúng là hai khái niệm bất đồng.
Tha thiết mong chờ nhìn món ăn trước mặt, nàng nuốt một ngụm nước miếng: “Lúc ngài băng bó cho ta đã định chờ tới lúc ta ăn cơm sẽ cười có phải không?”
Tô Nguyệt Cẩm mở to đôi mắt thanh thuần nhìn nàng: “Cô nghĩ ta là người như vậy sao?”
Đương nhiên là thế!!!
Thẩm Hành yên lặng quay đầu sang chỗ khác, cố gắng không nhìn tới dĩa thức ăn trước mặt. Nhưng mà hương vị như mọc chân dài ra vậy, cứ cố gắng chui tọt vào mũi nàng.
Mấy ngón tay lắc lư định thử vài lần mà không được, nàng từ bỏ.
”Há mồm ra.”
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một miếng thịt mềm bóng.
Thẩm Hành thoáng sững sờ nhìn sang nam tử thu phong tế nguyệt bên cạnh.
”Không ăn sao?” Tô Nguyệt Cẩm thấy nàng bất động thì lại nhích nhích chiếc đũa tới bên mép nàng.