Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Chương 33: Tâm tư nữ nhân




Chuyển ngữ: Mèo lang thang

“Tỷ tỷ mau nhìn xem, đoạn gấm thiên thanh thêu liên châu này dễ nhìn thật nhỉ? Còn cả hoa văn cây kim ngân này nữa, màu sắc cũng rất đẹp, cuộn màu thủy lam kia cũng tuyệt vời, tỷ tỷ thích cái nào?”

Thẩm Hành ngáp dài, nhìn vị đại tiểu thư đối diện từ lúc bước vào đã bắt đầu điên cuồng lựa chọn, nàng nhẹ giọng nói: “Lục tiểu thư thấy cái nào tốt thì giữ cái đó lại đi.”

Cũng đã hơn nửa canh giờ, nàng vừa mới rời giường đã bị người này chặn ngay trên giường chọn vải, gỉ mắt vẫn còn trên mặt đây này.

Lục Nguyệt Nga trộm nhìn thần sắc của Thẩm Hành, không rõ lời này có phải ý phiền chán hay không, nàng ta lặng lẽ rút một cuộn gấm mai hồng điểm hoa văn ra.

“Nếu không, tỷ thấy cuộn này thế nào?”

Không phải từ lúc mới bắt đầu đến giờ nàng ta đã cầm cuộn vải này trong tay rồi hả? Thẩm Hành xoa xoa mắt, nghiêm mặt nói: “Đúng là mắt nhìn của Lục tiểu thư thật tốt, cuộn vải này ta rất thích.” Nhìn cũng vui thật đấy, tiểu thiếp vào cửa không được mặc đồ đỏ thẫm, bộ này còn dùng mai hồng màu đỏ tươi làm chính, điểm xuyết mấy nhành hoa và đôi loại chim muông, ngụ ý của mấy hoa văn này cũng tốt. Nàng nhớ, vị Tam di nương mới nạp của cha Lục Nguyệt Nga khi vào cửa cũng bộ mặc phục sức như vầy.

Quanh qua quanh lại như thế, đúng là đã làm khó nàng ta phải tốn nhiều tâm tư. Thẩm Đại tiểu thư đáp lời vô cùng thoải mái, lại khiến cho Lục Nguyệt Nga không biết phải làm sao. Tối qua, lúc vừa nhận được tin tức đó, cả người nàng ta như lọt giữa sương mù. Tin tức này là do Lưu Nhã Quân truyền tới, có trước có sau, nhưng lại không biết thật giả thế nào, cho nên mới sáng sớm này ra nàng ta đã phải ôm đống vải vóc chạy đến đây dò thử.

Không ngờ suốt buổi Thẩm Hành vẫn luôn trả lời một kiểu, thế nào cũng được. Để lại một đống đồ thế kia mà người nọ cũng chẳng tỏ ý vui mừng. “Thẩm tỷ tỷ thích là tốt rồi.” Nàng cúi đầu mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ lên mặt vải, “Cũng là mai hồng, không biết tỷ tỷ thích thêu uyên ương hay nhành hoa, tiểu muội thấy hai loại hoa văn này không tệ chút nào.” Thẩm Hành cầm khăn ẩm lau mặt, rất nghiêm túc đáp lời: “Phàm là vải thứ nào hiếm lạ ta đều thích. Nếu Lục tiểu thư thấy cái nào cũng tốt thì giữ lại cả hai đi.”

Nàng vừa nói vừa đứng lên định thay quần áo. Lục Nguyệt Nga còn chưa chịu từ bỏ ý định, cố gắng hỏi dò tiếp: “Chẳng lẽ tỷ không đặc biệt yêu thích cái nào à?”


“Từ trước tới nay ta không nghiên cứu chuyện quần áo gì nhiều, làm phiền Lục tiểu thư nhắc nhở, sau này ta sẽ chú ý nhiều hơn. Canh giờ còn sớm, ta còn chưa kịp dùng đồ ăn sáng, không tiện giữ muội muội lại lâu.”

Nói xong, nàng khoác áo lên rồi đi rửa mặt. Bữa sáng có cháo trắng và thêm hai cái bánh rán. Chưa bao giờ Thẩm Hành cảm thấy được ăn cơm no lại là niềm hạnh phúc lớn lao đến vậy.

Đạo Đạo cạnh bên thần thần bí bí nói với nàng: “Không phải chức quan của cha vị Lục tiểu thư này còn thấp hơn cả lão gia nhà mình sao? Nô tỳ nhìn dáng vẻ cẩn cẩn thận thận của nàng ta mà chẳng thấy phóng khoáng chút nào.”

Rõ ràng là một kẻ gió chiều nào che chiều ấy, đến nha hoàn tầm nhìn hạn hẹp nhà mình cũng còn nhìn ra được. Thẩm Đại tiểu thư cắn bánh rán rồi nhìn Đạo Đạo với vẻ đầy tán dương, “Tay nghề của em thì vẫn rất bình thường, nhưng bộ dạng điêu nô* thì lại học được mười phần mười rồi đấy.”

*điêu nô: nô tài ghê gớm

“Cha nàng ấy chỉ là một quan Chiêu Lục lục phẩm, lần này phụ trách ghi chép và tế phẩm phóng sinh, thuộc vào bộ Lễ, xem như là cấp dưới của cha ta, cho nên lời nói cử chỉ của nàng ấy mới phải thu liễm đi đôi chút.”

Nghe nói trước khi xuất hành, vị Lục đại nhân này đã phải giày vò đau khổ cân nhắc cả đêm làm sao cho tàn phế. Cuối cùng phu nhân ngài ấy phải lấy đá đập giúp ngón tay, lúc đó Lục Nguyệt Nga mới được đến nơi này thay mình ghi chép. Quả đúng là chịu khổ chịu tội mới xứng là bề trên mẫu mực.

“Nhưng mà em đừng xem thường vị Lục tiểu thư này, nàng ta vốn là do thị thiếp Tử Uyển của Lục đại nhân sinh ra, lại có được sự xem trọng của chính thất phu nhân, đồng ý cho nàng ta đi theo bên người. Lục phu nhân không sinh được con, Lục gia có sáu vị tiểu thư thứ xuất, nhưng chỉ có nàng ta là được đối đãi như con gái thân sinh, vì thế cũng không đơn giản như chúng ta nhìn thấy.”

Đạo Đạo nghe vậy thì ngẩn người. “Vậy mẫu thân thân sinh của nàng ta không khó chịu hay sao? Hay là, đã mất rồi?” Mẫu thân thân sinh?

“Ở thời đại này, thân phận địa vị có giá trị hơn nhiều quan hệ huyết thống. Cháo lạnh rồi, dọn đi thôi.”Nàng không nói cho Đạo Đạo biết, sau này bà Tử Uyển nổi điên, cũng chính vì thế, thân thế đáng thương của Lục Nguyệt Nga mới có thể lọt vào mắt Lục phu nhân.


Một chính thất phu nhân không con không cái có thể bị thiếp thị uy hiếp địa vị, một khuê nữ tứ cố vô thân không nơi nương tựa, rốt cuộc là ai lợi dụng ai, một hai câu khó mà nói rõ. Phân tranh nơi hậu trạch luôn khác xa với vẻ đơn giản bề ngoài. Trước giữa trưa, Thẩm đại tiểu thư lại “tiếp kiến” thêm vài vị thiên kim thân phận không tính là cao, ngoài thăm dò lẫn nhau thì chẳng có gì hơn cả, cũng có người trực tiếp bộc lộ suy nghĩ của mình.

Ý nàng ta là muốn tiến cử mình lên.

Nàng vô tội mở to cả mắt, cười ha hả như phật Di Lặc, dùng bốn lạng đẩy lùi ngàn cân. Nhưng mà đẩy lâu, đương nhiên cũng có lúc không thể nào đẩy nổi. “Thường nghe người ta nói Thẩm muội muội là một mỹ nhân có tiếng, ta đã muốn đến thăm hỏi từ lâu. Có điều ngày thường phải theo nhóm hoàng tử đến thái học viện đọc sách, tan học lại phải đi theo tiên sinh học cầm kỳ thi họa, chẳng bao giờ có thời gian rảnh rỗi, cho nên mới không tiện xuất môn. Nếu có thể nhàn rỗi vô sự như muội muội đây thì thật quá tốt luôn rồi.”

Người nói chuyện mặc một bộ gấm hoa hoàng kim thêu mẫu đơn, từ vạt áo đến làn váy đều đính tơ vàng, trên đầu vai là một dải tơ tằm mềm mại, nhẹ đưa theo mỗi động tác nâng tay áo mỉm cười của nàng ta, đẹp đẽ quý giá dị thường. Khuôn mặt hình trứng lớn bằng lòng bàn tay, thái độ có vài phần ung dung bình thản, có điều ánh mắt kia vẫn mang dáng vẻ cao ngạo từ trên cao nhìn xuống, không có chút thân thiết hài hòa. Thẩm Hành nhìn nàng ta mỉm cười, đưa một chung trà hương chuyển qua.

“Có công chúa nhan sắc thiên tiên ở đây, phận bồ liễu như ta đâu đáng được nhắc tới. Vốn nên là ta tới thăm tỷ mới đúng, nhưng lại nghĩ tỷ bận trăm công nghìn việc, cho nên mới không dám quấy rầy.”

Vị này là Mạc Hàn quận chúa, con gái của Quảng An Hầu Mạc Hồng Giang Mạc đại tướng quân. Năm Khánh Nguyên thứ mười sáu, ngoại tộc xâm chiếm ba tòa thành trì Phong Nguyên, Ích Đô, Dụ Uyển, vị tướng quân này đã dẫn ba mươi vạn thiết kỵ anh dũng xông pha.

Mười năm chiến hỏa, lúc trở về, ngoài tấm thiệp báo tin mừng chiến thắng, ngài cũng chỉ còn một bộ hài cốt lạnh băng. Thánh thượng vô cùng đau thương, ôm Mạc Hàn vào cung nuôi nấng, phong hào Triêu Hoa. Thân phận dĩ nhiên là hiển hách, nhưng phụ thân qua đời, gia tộc mẫu thân không có thế lực, cho nên với vẻ hào nhoáng bề ngoài, có lẽ cũng chỉ là chiếc thùng rỗng bên trong.

Bằng không, cho dù có nâng nàng lên làm thiếp thị, thân phận quận chúa đường đường chính chính như thế, sao lại phải hạ mình đến tìm nàng?

“Thẩm muội muội đúng là khéo ăn khéo nói, gì mà mặt như thiên tiên chứ, chẳng qua cũng chỉ là lớp da mà cha mẹ ban cho.” Nàng ta đưa tay nâng chén trà lên ngửi ngửi, nhíu mày nói: “Đây là loại trà gì thế, sao lại có mùi là lạ?”

Thẩm Hành rũ mắt: “Đây là Bích Loa Xuân mới hái năm nay, đều được chọn từ những búp trà non nhất.” Lúc cha nàng tặng lễ vẫn hay dùng loại trà này mang đi. Mạc Hàn nghe xong không khỏi tỏ vẻ khinh thường, nàng ta dùng khăn tay đẩy chén trà ra: “Trước giờ ta không quen uống loại trà này, ở trong cung, trà này chỉ được dùng để súc miệng sau khi dùng bữa xong thôi.” Nàng nói xong lại tỏ vẻ xin lỗi liếc Thẩm Hành một cái.

“Muội muội đừng trách ta, tại ta có khá nhiều tật xấu. Nhưng mà nói thật, muội cũng nên sửa chữa thói quen cửa nhỏ nhà nghèo này đi, bằng không đến lúc đó vào vương phủ, điệu bộ cử chỉ này không khỏi khiến người ta chê cười.”

Sửa như thế nào? Dùng Bích Loa Xuân ngâm chân sao? Thẩm Hành kỳ quái ngẩng đầu, “Quận chúa nói lời này, thứ cho muội muội không hiểu rõ lắm.”

Mạc quận chúa hừ lạnh, “Ngươi đừng ở đó mà giả ngây giả ngô với ta, nếu đã đến đây rồi, tất nhiên là vì ta có được nguồn tin chính xác. Nói thẳng ra, lần này tới đây chẳng qua là muốn cho ngươi đi theo ma ma giáo dưỡng học thêm vài quy củ, ngày sau lúc ta và ngươi cùng ở chung, cũng bớt đi phiền toái.”

Thần thái lúc nàng ta nói chuyện đúng y kiểu chính thất buồn phiền vì phải giải quyết việc vặt vãnh trong nhà, gắng gượng hạ thấp thân phận của mình mà thỏa hiệp. Thẩm Hành không đành lòng nhìn lại, nàng hết sức chân thành đáp: “Không biết tỷ tỷ có được tin tức bằng cách nào, nhưng đây đúng là chuyện không thể nào xảy ra. Trước không nói tới thân phận của ta, nếu chỉ tính diện mạo, so với các quan gia tiểu thư không được coi là trưởng thành này, sao Vương gia có thể để mắt đến ta được chứ.”

“Củ cải rau xanh đều có chỗ để yêu thương, ăn nhiều sơn hào hải vị quá rồi cũng muốn thay đổi khẩu vị, ngươi không cần xem nhẹ mình như vậy.”

Chuyện nàng và Thiên Tuế gia ở cùng nhau trong núi nhiều ngày không phải là bí mật, trong lòng mọi người ai ai cũng đều có cân nhắc.

Quan hệ giữa Mạc Hàn và Thư Thái Phi không hề tệ, thời gian trước bà ấy cũng từng nói chuyện này với Hoàng Hậu nương nương. Người sáng suốt đều hiểu rõ, sớm muộn gì Tô Nguyệt Cẩm cũng trở thành Hoàng Trữ (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), vị trí chính thất đương nhiên phải để lại cho nữ nhi của quan viên trong triều có thực lực giúp đỡ hắn.

Với thân phận của hắn, làm chính thất đúng là mơ tưởng hão huyền, nhưng làm tiểu thiếp lại là chuyện chắc như đinh đóng cột. Dùng người không chỉ nhìn hiện tại, nếu không tranh thủ lúc này tìm một kẻ có thể “vo tròn bóp méo” để làm “người một nhà”, chẳng lẽ phải đợi đến lúc đó mới bắt đầu tính toán hay sao?