Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Chương 34: “Vợ cả” giả vờ




Vỗ lòng bàn tay hai cái, nàng mang theo bốn vị ma ma giáo dưỡng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng trước mặt Thẩm Hành.

Mạc Hàn chỉ vào một đại nương mặt cứng như mâm trong số đó rồi nói:

“Đây là Trương ma ma phụ trách hoàng thất lễ nghi, tất cả các quy tắc trong cung bà đều thuộc nằm lòng, là nô tài đắc lực nhất bên cạnh Thư Thái phi.

“Vị này, là phụ trách ngự phẩm đồ ăn, chỉ bằng mắt thôi cũng có thể phân đồ ăn ra ba bảy loại, học làm mấy loại bánh ngọt với bà chắc chắn sẽ có thời gian dùng tới”.

“Còn vị này...”

Đột nhiên nàng lại kéo Thẩm Hành vào trong góc, thì thầm nhỏ giọng bên tai: “Đây là phụ trách giáo dục chuyện phòng the, đừng thấy người này tuổi nhỏ, trò gì nàng ấy cũng biết hết đấy, sẽ có lợi với nàng”.

Thẩm đại tiểu thư mắt hạnh trừng trừng, nàng cảm thấy ngôn ngữ bây giờ đã không thể diễn tả hết chấn động trong lòng mình được nữa.

“Công chúa mang nhiều màu sắc tới như vậy, thực sự khiến Thẩm Hành thẹn thùng. Chỉ tiếc là muội muội ngu dốt, khó có thể đảm đương được chức trách lớn thế này.”

“Không nghiêm trọng vậy đâu, nàng chỉ cần chăm chú học tập là được rồi.”

Sau khi để lại một nụ cười bỉ ổi mờ ám, Mạc Hàn nhanh chóng đi ra ngoài, còn Thẩm Hành đang bị hai bác gái mạnh mẽ lôi đi, kéo vào nội thất.

Lần này nàng đã bỏ ra vốn lớn, nhất định phải biến đóa hoa dại Thẩm Hành vào giữa cả doanh trận vườn hoa.

So với những náo loạn bên này, thực ra còn có một căn phòng cũng không yên tĩnh được bao nhiêu.

Chỉ có điều bầu không khí trong phòng lại đông lạnh đi rất nhiều.

“Rảnh rỗi không chuyện gì thì đi tìm Quế Viên đi, đừng tới trêu chọc A Hành nữa.”

Tô tiểu vương gia thưởng thức chiếc nhẫn trong tay, bình lặng nói.

Tô Dạng ở chung với hắn nhiều năm như vậy, đương nhiên nàng cũng biết đây là dáng vẻ lúc hắn không ưa.

Cúi đầu nhìn móng tay được sơn màu đỏ tươi, nàng cà lơ phất phơ đáp: “Ta chỉ muốn nhìn thử một chút, xem rốt cuộc nàng ấy có gì đáng cho ngài xem trọng.”

Chim sẻ muốn bay lên đầu cành đâu có dễ dàng vậy chứ, chẳng qua nàng chỉ cho nàng ấy thêm chút phiền phức mà thôi. Chút ấy so với những thủ đoạn trong cung chẳng khác nào ngồi cắn hạt dưa ngày thường.

Cho người ta thêm hiểu biết.



Nếu lúc này trong phòng có thêm người, chắc chắn họ sẽ thấy ngạc nhiên cực kỳ.

Bởi vì người đang nghiêng mình dựa vào chiếc ghế quý phi kia, một phu nhân xinh đẹp quần dài chấm đất, lại có thể mở miệng nói ra như thế.

Mấu chốt nhất chính là, tuy giọng nói kia không tính là trầm thấp, nhưng rõ ràng là một giọng nam hàng thật giá thật!!

“Lúc mới về nghe kể mấy chuyện ngu si của huynh với người này, nhưng mà dù sao cũng cùng chung một lần hoạn nạn. Thẩm Hành đó nhìn thì dịu ngoan, nhưng tính tình lại hết sức quật cường. Tướng mạo cũng xem như thanh tú, chỉ có điều nhìn khắp triều Khánh Nguyên, nữ tử mập gầy tròn thẳng bao nhiêu chẳng có, sao người này lại lọt vào mắt huynh thế? Kiểu không khéo đưa đẩy này sao có thể xứng đáng với huynh đây?”

Tô thiên tuế gia đặt nhẫn lên mặt bàn.

Dưới ánh nắng mặt trời, dương chi ngọc thạch lại tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu nhẹ nhàng, không trong suốt, nhưng lại là vẻ ý nhị có một không hai.

Là dáng vẻ mà hắn yêu thích nhất.

Hắn nhìn một lúc rồi từ từ mở miệng:

“Mẫu đơn ung dung, nhưng không kiều diễm được như lan. Trúc xanh thanh nhã, nhưng không thể xanh mãi như tùng bách. Như chiếc nhẫn bạch ngọc này vậy, tuy không quý bằng bích tỳ, nhưng ta lại thích vẻ khờ khạo ngây ngô của nó. Chuyện tình yêu trên thế gian này đâu có bàn đến chữ xứng hay không, tất cả chỉ dựa vào hai từ thích hợp.”

“Thích hợp?” Đuôi lông mày Tô Dạng hất lên, khuôn mặt xinh đẹp không tô son điểm phấn lại có thêm vẻ anh khí ngời ngời.

“Cái gì là thích hợp chứ? Ta thừa nhận nàng không kệch cỡm giống như những nữ tử quan gia bình thường, cũng không có mấy tâm tư mưu mô kì dị, nhưng những điều này có cho thấy hai người hợp nhau đâu. Thân phận của huynh như vậy, chính thất sau này tất nhiên cũng không thể quá ngây ngô, huynh tin là Thẩm Hành có thể tự bảo vệ mình được sao?”

Thánh thượng nâng Hoàng hậu nương nương trong lòng bàn tay, nhưng rồi Mẫn Phi cũng tìm ra sơ hở. Một thân đầy bệnh tật của hắn không phải là minh chứng tốt nhất đó sao?

Tô “phu nhân” nói một tràng bao nhiêu là tâm huyết, lúc ngước mắt sang thì suýt chút bị làm cho tức chết.

Không biết Tô Nguyệt Cẩm lấy đâu ra một cái cuốc nhỏ, đang chăm chú cẩn thận đào xới đất cho chậu lan trong phòng.

“Rốt cuộc huynh có nghe không đấy?” Nếu là chuyện của người ngoài, hắn cũng không thèm quan tâm nhiều thế đâu.

Tô thiên tuế gia lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, không mặn không nhạt đáp một tiếng:

“Ừm.”

Tô “Phu nhân” tưởng như sắp tức giận đến điên, thì lại nghe người đang tỉa hoa tỉa lá kia chợt nói: “Đệ không cần nói những vấn đề này đâu.”


Đây là ý gì? Tô Dạng khiếp sợ nhìn về phía hắn: “Ý huynh là...”

Hắn vội vã nhảy xuống giường, làn váy dài tạo thành một độ cong đẹp đẽ trên mặt đất, thật là vui tai vui mắt.

Tô Tiểu Thiên tuế nhìn thấy thì thật lòng khuyên nhủ: “Đệ làm nữ nhân quá lâu rồi, so với A Hành còn giống nữ nhân hơn nữa đây.”

Cả khuôn mặt Tô Dạng đều đen thui, cái này không phải vì hắn sao?!!

Nhắc tới việc này hắn lại thấy cực kì tức giận.

Tô Dạng Tô tiểu công tử từ khi còn bé đã đẹp đẽ đáng yêu, lúc chạy nạn thì nhặt được một bộ xiêm y của cô nương béo mập nào đó mặc vào người, cho nên người ta cũng tưởng là tiểu cô nương. Đáng tiếc khi đó tuổi hắn còn nhỏ, đâu có biết giữa nam nữ khác biệt nhau, mãi đến khi bị một bà tử kéo tới dạy chuyện phòng the mới bị phát hiện ra.

Nếu như bị người ngoài biết được chuyện thánh thượng mắt mờ chân chậm, đi khâm điểm một nam tử cho con trai mình làm phu nhân, cái này không phải chỉ là chuyện cười đơn giản thế thôi đâu, còn là toàn bộ thể diện hoàng thất nữa đấy.

“Huynh còn không thấy ngại đâm vào nỗi đau của ta, tới giờ lão tử vẫn thấy mình oan ức. Đường đường một nam tử như ta, sao lại bị cha huynh bôi đen đến vậy, miễn cưỡng giả vờ nhiều năm thì thôi đi, huynh thì tốt rồi, không cảm thấy hổ thẹn chút nào hết nhì.”

“Có gì phải hổ thẹn chứ?” Tô Nguyệt Cẩm lạ lùng nhìn hắn: “Mỗi lần trang điểm xong, không phải đệ cũng phấn khởi bừng bừng chỉ đạo nha hoàn nên cài trâm này trâm kia hay sao?”

“Đó là do ta cố hết sức.” Tô Dạng đưa tay hình hoa lan chỉ trừng hắn.

“Huynh chưa từng thấy bóng lưng cô đơn âm thầm rơi lệ của ta sau những vẻ ngoài đoan trang quyến rũ, cho nên làm sao huynh hiểu được cảm giác ta như bị dao cứa vào tim”.

Tầm mắt của Tô Tiểu Thiên tuế dừng lại trên móng tay đỏ rực mà hắn vừa bôi xong.

Cảm nhận sao? Chờ lúc nào có thời gian, nhất định hắn sẽ cẩn thận phân tích một lần.

Chỉ là trước mắt có một chuyện đang cần giải quyết.

“Nói xong rồi thì đi đi. Từ trước đến giờ đệ vẫn không thích gò bó, không nên theo ta hồi cung làm gì. Nhớ ít đi trêu chọc sư tỷ thôi, lần nào cũng toàn là đệ phải chịu thiệt.”

Đây là lần duy nhất hắn hạ lệnh trục khách, Tô Dạng cũng suýt quên chuyện ở thuyền hoa hơn nửa tháng.

“Vì Thẩm Hành mà huynh đuổi ta đi?” Vì chút phiền toái nhỏ xíu mà hắn gây cho nàng à?

“Đúng đấy.” Tô thiên tuế thừa nhận cực kì thẳng thắn: “Tâm tư của đệ sao ta không biết được. Chuyện trên triều ngổn ngang, ta không rảnh mà quan tâm tới đệ.”


Tính tình của người này, hắn là người hiểu rõ nhất. Quạt gió thổi lửa xem trò vui, chính là việc mà hắn cực thích làm.

“Nữ tử kia có gì tốt chứ, sao huynh lại hành xử không chút nhân tính như vậy được? Tốt xấu gì ta cũng là ‘Vợ cả’ của huynh, huynh đối xử với ta thế à?”

Hắn còn muốn hồi cung ăn ngự thiện, thuận tiện kiếm thêm chút lộ phí lên đường.

Tô Tiểu Thiên tuế đưa khuỷu tay chống đầu, xem đó như chuyện đương nhiên:

“Đệ đã hoa tàn ít bướm, A Hành trẻ tuổi hơn, đương nhiên ta sẽ thích nàng ấy nhiều hơn chút. Muốn bạc thì ta có thể bảo Quế Viên đưa cho, nhớ đi xa chút mới tốt.”

Quả nhiên vợ thì quan trọng hơn huynh đệ.

Tô “Phu nhân” oán giận nhìn qua, vừa muốn mở miệng nói, ít hơn ba ngàn lạng thì đừng nghĩ tới chuyện đuổi ta, không ngờ cửa lớn lại có người từ bên ngoài đẩy tới.

Thẩm Hành nhấc váy xông qua, vội la lên: “Vì sao lại muốn để Tô Dạng đi?”

Không phải nàng có ý nghe trộm, nhưng mà bị quấy nhiễu đến phiền cho nên mới đi sang đòi Tô phu nhân một lời giải thích.

Không ngờ lại nghe được câu nói kia của Tô Nguyệt Cẩm, “lời thoại thay lòng” cho bạc đuổi đi.

Tô Dạng theo bản năng nhỏ ra hai giọt nước mắt, vội vàng lấy tờ giấy ra viết xuống một hàng chữ nhỏ: “Nam nhân không ai tránh khỏi có mới nới cũ. Hắn oán ta gây phiền phức cho nàng. Nàng chớ trách hắn, tất cả đều do ta tự tìm lấy thôi.” Sau đó biến đi như làn gió.

Hắn phải nhanh đi tìm Quế Viên lấy bạc, chứ không để tên kia đổi ý, một chút lợi lộc mình cũng không kiếm được

Tô Tiểu Thiên tuế cẩn thận đến mấy cũng có lần sơ sót, không ngờ cuối cùng vẫn bị tên kia đánh cho một cái, hắn sững sờ nhìn Thẩm Hành đối diện.

“A Dạng, hắn....”

Chưa kịp nghe hắn giải thích, Thẩm Hành đã xoay người chạy đi.

Tô Nguyệt Cẩm nhìn góc áo từ từ biến mất bên góc cửa, yên lặng khép mi.

Lần này Tô Dạng giả vờ, đúng là triệt để rồi...