Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Chương 55: Tiểu nhân nhiều thị phi




Chuyển ngữ: Mèo lang thang

Ngày Tô Nguyệt Cẩm đi, Thẩm Hành mang một hà bao được thêu rất xấu tới tặng hắn. Như lời Đạo Đạo nói: “Dầu gì tiểu thư cũng là nữ tử, tặng mấy món đồ của nữ tử mới là hay nhất.”

Qủa thật, chính điều này đã đưa Thẩm Hành trở về chính đạo. Vốn nàng còn muốn mang cây đại đao Cửu Hoàn mẻ lưỡi trong phòng tặng cho Tô Nguyệt Cẩm, nhưng mà nó rỉ sét quá rồi, đem tặng có vẻ không thành tâm cho lắm.

Nhưng mà món đồ trong tay này... Nàng cúi đầu nhìn từng đường may xiên xẹo phía trên, hình như mang nó đi tặng lại càng không thỏa đáng.

Hoàng Hậu nương nương xách cổ Bạch Thánh Huyên ngồi vào trong xe ngựa. Lần này bà và Tô Nguyệt Cẩm cùng nhau đi tới Phụng Vu sơn, nghe nói là dự định tiếp tục chữa trị bệnh liệt mặt của mình.

Con chồn tuyết lông dài nào đó sau khi nhìn thấy nàng thì phấn khích lạ thường, chíu chít loạn xạ, lông tơ lông măng dựng đứng hết cả lên. Nàng lặng lẽ dịch về phía cửa xe, chỉ sợ tên nào đó sẽ đột ngột nhào tới.

Cũng may Hoàng Hậu nương nương vô cùng thấu hiểu lòng người, bà đánh ngất nó luôn, mặt không biểu cảm nói với Thẩm Hành: “Con trai ta ở xe ngựa phía sau, hai con nhanh nhanh đi tình chàng ý thiếp đi.”

Khóe miệng nàng co giật, nàng cảm thấy vị nương nương này đúng là người phóng khoáng nhất tự cổ chí kim. Quế Viên công công vén rèm lên, mặt mày cũng ám muội không kém, nàng còn chưa kịp đứng vững, cả người đã bị ôm chặt vào lồng ngực ấm áp. Hắn ôm nàng, bốc đồng nói:

“Không thì nàng đi cùng ta nhé?” Lò lửa trong xe vẫn còn đang cháy đượm, hơi nóng phả vào mặt làm tai nàng cũng đỏ ửng cả lên. Nàng mất tự nhiên nhích qua nhích lại, lắp bắp nói. “Chỉ hơn một tháng thôi mà, ta chờ chàng trở về.”

Lần này đi theo toàn là người hoàng thất, nàng còn chưa cưới chưa gả, dù thế nào cũng không thể công khai theo hắn như vậy được. Mặc dù nàng chưa bao giờ để ý mấy câu chuyện được đồn đại trên phố, nhưng nàng cũng không muốn Tô Nguyệt Cẩm phải chịu nhiều chê trách.

“Cũng được.” Sau một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng trả lời hai chữ. Tay vẫn còn ôm ôn hương nhuyễn ngọc, thỉnh thoảng lại cọ cọ cổ nàng. Thẩm Hành bị dáng vẻ giận dỗi như đứa trẻ này của hắn chọc cười, nhưng rồi, làn da đang chạm vào người nàng lại lành lạnh thấu xương, nàng càng thêm lo lắng. “Không có chuyện gì thật chứ? Thân thể của chàng...”

Phụng Vụ sơn nằm ở gần Hoài Nam, đường xá xa xôi, thân thể của hắn bây giờ...

“Thân thể của ta làm sao?” Hắn nhướng mày, từ từ ghé sát vào vành tai nàng. “Vẫn có thể nấu chín cơm.”

Cái đồ xấu xa này!!! Thẩm Hành thẹn quá hóa giận, đẩy người nào đó ra, sớm biết hắn không phải kẻ đứng đắn gì mà.

Tô Tiểu Thiên Tuế cũng không buồn ngăn cản, nương theo lực đẩy kia nghiêng người nằm luôn trên đệm lót, hắn thản nhiên đáp: “Là nàng hỏi ta trước.”


Ánh mắt nhạo báng kia làm Thẩm đại tiểu thư phải đỏ bừng cả mặt, nàng xoay người định xuống xe, nhưng bị hắn đưa tay kéo lại. “Nàng còn chưa đưa quà cho ta mà.”

Đồ Đạo Đạo lắm miệng, bị chân giò muối trong cung mua chuộc, cho nên chuyện Thẩm Hành thêu hà bao cũng nói luôn cho hắn, giờ đến cơ hội đổi ý nàng cũng không có nữa.

Nàng cúi đầu nhìn giày. “Cái đó, ta thêu không được đẹp lắm, chờ chàng trở về ta sẽ đưa cho chàng.” Khuôn mặt hắn tỏ vẻ hiểu ra, hết sức thông cảm gật gật đầu.

“A Hành, về trình độ thêu thùa của nàng ấy, ta chưa từng nuôi hy vọng gì nhiều, cho nên nàng cũng không cần phải lo lắng làm gì.” Hắn chỉ muốn những lúc không vui sẽ lấy ra ngắm nghía, có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhiều. Cả khuôn mặt Thẩm Hành được bao phủ trong một màn sương lạnh, nàng có thể tự chê bai mình, nhưng không có nghĩa là muốn nghe người khác chê bai.

“Ai nói ta thêu xấu, lần này đã tiến bộ hơn nhiều rồi.” Nàng nổi giận đùng đùng ném hà bao vào người hắn, phía trên có thêu một bài thơ nho nhỏ.

“Phục khủng thông thông thuyết bất tận,

Hành nhân lâm phát hựu khai phong.”

(Dịch nghĩa:

Sợ vội vàng nói chẳng hết lời

Người đi sắp cất bước còn mở thư ra lần nữa.)

Là “Thu Tứ” của Trương Tịch. Mặc dù thu đã qua, nhưng ý cảnh bên trong vẫn đúng người đúng chuyện.

“Ý ngàn tầng, phục khủng lâm thì bất tẫn, nàng chọn câu thơ này không tệ.”

Được Tô Tiểu Thiên Tuế tán thưởng khiến Thẩm Hành cũng hưởng thụ ít nhiều. Câu thơ này là kết quả suốt ba ngày ròng rã, nàng lật lui lật tới không biết mấy tập thơ.

Vừa định đắc ý một hồi, thình lình hắn lại từ tốn phán một câu.

“Đây là câu thơ năm đó Trương Tịch ở Lạc Dương vì nhớ nhà nên viết thư cho trưởng bối, nàng có thể đặt bối phận của ta lên cao như vậy, đúng là khiến ta được quan tâm mà kinh sợ đó.”


Lúc Thẩm đại tiểu thư đi ra khỏi xe ngựa, cả người đều chìm đắm trong một thứ bi thương vô hình không cách nào thoát khỏi. Quế Viên đứng cạnh nghi ngờ nói với Tô Nguyệt Cẩm: “Vương Gia, Thẩm đại cô nương bị sao vậy?”

Không phải lúc vào vẫn vui vẻ lắm mà? Sao khi đi ra lại như người mất hồn vậy chứ?

Tô Tiểu Thiên Tuế mỉm cười nghịch nghịch hà bao trong tay, vô tội đáp: “A Hành không nỡ xa ta, đương nhiên sẽ buồn phiền như thế.”

Chuyện đùa giỡn nương tử nhà mình, đâu thể tùy tiện cho người khác biết?

Tô Nguyệt Cẩm xuất phát, mang theo “Thư nhà” của Thẩm Hành, hài lòng ra đi. Thẩm đại tiểu thư tiếp tục ngây ngốc ở trong phủ suốt ngày, quyết tâm phải xem hết giải nghĩa của tất cả tập thơ.

Đạo Đạo cắn chân giò muối ngồi trên băng ghế cùng Thẩm Quát nhìn sang, hình ảnh này đúng là kì lạ quá.

Nương Thẩm Hành vẫn chưa trở về, qua rằm tháng giêng, Thẩm Quát lại bận rộn. Sau đầu xuân sẽ diễn ra kỳ thi xuân quan trọng, ngoài việc đối chiếu danh sách dự thi, kiểm tra lại “số phòng” của từng thí sinh cũng không thể bỏ sót. Trước khi thi hội ba ngày, ai là quan chủ khảo mới được quyết định xong, họ phải ở trường thi một mình, trong khoảng thời gian đó, không ai được tới đây thăm viếng hay đưa thêm đồ đạc. Những quy định này là để phòng ngừa có người nhận hối lộ hay tiết lộ đề thi.

Thẩm Quát làm giám thị, đương nhiên ông cũng phải đến trường thi từ sớm. Trước khi bước vào, ông nước mắt lã chã căn dặn Thẩm Hành, nếu nương con quay về, nhất định phải nói bà ở nhà chờ ông, không được chạy lung tung như trước.

Mặc dù Thẩm Hành hơi nghi ngờ vì sao lần này cha mình lại lo lắng đến vậy, nhưng trực giác nàng mách bảo, có lẽ nó liên quan đến lần thi hội lần này.

Vì thế nàng gật đầu chắc nịch, cùng ngày đó, nàng đi chợ mua một sợi dây thừng to bằng cánh tay, định khi nào nương về sẽ trói bà lên trên cây cho chắc.

Khi phu nhân Lâm thừa tướng đưa Trương Vãn Quân đến tìm nàng, nàng còn đang đọc sách dưới tàng cây.

Vừa vặn đọc tới Mạnh Giao,

“Chú kính đồ giám vi, kết giao đồ tương y.

Phàm đồng bất khả chiếu, tiểu nhân đa thị phi.”

Nàng nghẹo cổ nhìn cặp mẹ chồng nàng dâu đang đứng ngay ngoài cửa, mỉm cười cúi chào.

“Tiết xuân se lạnh, không biết có khách quý tới thăm, không nghênh đón từ xa được, có lỗi quá.”

Lâm phu nhân cười dịu dàng thân thiết, bà làm như thân quen kéo tay Thẩm Hành. “Cô nương vẫn thanh tú như ngày bé, mấy năm không gặp, đúng là càng ngày càng chín chắn. Đang đọc sách gì vậy?”

Nàng cười cười khép tập thơ này lại. “Đọc bừa thôi mà, tính tình của ta không tốt, nên muốn học thêm ít thơ cổ để học cách khoan thai điềm nhiên.”

“Ồ?”

Lâm phu nhân nhíu mày nhìn nàng.

“Không biết cô nương đang đọc đến câu nào?”

Nàng gật đầu mời hai người vào trong, tự mình bưng hai chung trà nóng đến.

“Thiểu vô thích tục vận, tính bản ái khâu sơn.”

(Dịch nghĩa: Trẻ không hùa thế tục, tính thích núi non chơi)

Trích Quy Điền Viên Cư của Đào Tiềm, dịch thơ Hoàng Tạo

Từ khi còn trẻ nàng đã bâng quơ với sự đời, đến bây giờ lại càng chẳng muốn dính líu.

Lúc nhỏ, Lâm phu nhân đã quen đọc đủ thứ thi thư, sao có thể không hiểu thâm ý kia cho được. Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị câu thơ này chặn họng. Đương nhiên trong lòng bà không thích, nhưng trên mặt vẫn cứ phải mỉm cười.

“Đương nhiên là thơ của Đào công rất hay, nhưng giữa thế tục này, có bao nhiêu người có thể không màng đến. Suy nghĩ của cô nương là tốt, chỉ tiếc, có một số việc khó có thể tùy tâm, Thẩm cô nương nói xem có đúng không nào?”