Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Chương 56: Phiền phức tìm tới cửa




Chuyển ngữ: Địa Đản

Việc đời khó như ý muốn, đặc biệt là mấy chuyện phiền phức còn tìm tới tận cửa thế này. Thẩm đại tiểu thư dịu dàng cười đáp:

“Sống giữa hồng trần không hỏi chuyện nhân gian, chẳng qua cũng chỉ là ao ước thôi mà. Lâm phu nhân ăn chay niệm phật nhiều năm, không phải đã sớm giác ngộ đạo lí đó rồi sao? Sao hôm nay còn cố chấp thế này?”

“Không phải là ta cố chấp, âu cũng vì thân bất do kỷ đó thôi.”

Lâm phu nhân thở dài, cũng không định vòng vo thêm nữa, bà nói thẳng:

“Vốn dĩ lão thân đây cũng không định ba lần bốn lượt đến phiền nhiễu cô nương chỉ vì một chuyện xưa như thế, nghe nói cô nương được Đoan tiểu thân vương vừa ý, muốn nạp vào phủ, ta cũng thật lòng chúc phúc cô nương. Chỉ là lần này, vì chuyện ba năm trước mà tiểu nhi Hi Hòa xảy ra xích mích cùng công chúa, vì vậy ta mới phải mặt dày mày dạn sang làm phiền cô nương, đi cùng ta vào trong cung một chuyến.”

Những chuyện Trương Vãn Quân lén lút gây ra không phải bà không biết, thậm chí bà còn ngầm ý cho phép nàng ta. Nhưng không ngờ những lời đồn đại kia còn chưa nên cơm cháo gì đã bị dìm chìm nghỉm.

Chuyện xảy ra ở cửa Đông Trực lần trước, trộm gà không xong còn mất thêm nắm gạo, Thất công chúa càng ngày càng xa cách Lâm Hi Hòa, Trương Vãn Quân cũng không được đối đãi cho tử tế.

Tuy Lâm gia giữ một vị trí đáng nể trong triều đình, nhưng nếu có thể leo được tới hoàng thân quốc thích, họ đâu có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Thẩm Hành cười mỉa trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng không thèm tỏ vẻ.

“Không biết lời này của phu nhân có ý là gì?”

Là muốn nàng tự mình thừa nhận ta là cô nương muốn leo với cành cao, hay là thừa nhận chuyện năm đó nàng từng yêu Lâm Hi Hòa? Hoặc là muốn nàng đứng trước mặt Thất công chúa, chỉ tay lên trời mà thề, Lâm đại công tử là một nam nhi rất tốt, trọng tình trọng nghĩa, nếu bỏ lỡ sẽ ôm hận cả đời?

Biểu cảm trên mặt Lâm phu nhân hơi cứng nhắc.


Bà là người có xuất thân hơn người, sao có thể hạ mình cầu xin một con nhóc miệng vẫn còn hôi sữa, chuyện như vậy khiến bà cảm thấy mình cực kì mất mặt. Cũng chỉ tại nhi tử nhà bà không hăng hái, con dâu lại không làm được việc, bà đành phải tự mình đứng ra thu xếp.

“Thẩm cô nương là người thông minh, cũng không cần lão thân phải nói rõ làm gì, nhưng mà ta vẫn mong cô nương hãy giải thích với Thất công chúa đôi câu. Quả thật năm đó Lâm gia đã thất lễ với cô nương, bạc đưa cũng ít. Hôm nay lão thân tự mình đưa con dâu tới đây, dù sao cũng có thành ý.”

Bà vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Trương Vãn Quân.

“Ở đây có ba vạn lượng ngân phiếu, có thể đổi thành tiền mặt ở bất cứ hiệu buôn nào, Thẩm đại nhân hơn bốn mươi tuổi mới lên tới vị trí quan tam phẩm, cuộc sống của hai cha con cô cũng không hề giàu có, những điều này ta đều biết cả. Có số bạc này, cô nương có thể đổi một nơi ở thoải mái hơn, số còn dư lại cũng có thể đặt một bộ đồ cưới đẹp đẽ, vì cớ gì mà không nhận cơ chứ?”

Đồ cưới ba vạn lượng quả đúng là vẻ vang. Có điều thứ vẻ vang này phải lấy tôn nghiêm ra đổi lại. Nếu là trước đây, có lẽ nàng đã nhận khoản “tiền bất nghĩa” này, bởi vì đối với nàng, dù là ba ngàn lượng hay ba vạn lượng, khoản tiền đó có thể cho cha nàng chữa bệnh.

Còn ngày hôm nay, tuy rằng Thẩm gia vẫn nghèo khó như trước, nhưng nàng lại không cần những thứ này nữa rồi.

“Đa tạ ý tốt của phu nhân, chỉ là số bạc này, Thẩm Hành thẹn không dám nhận.” Làm sao nàng có thể tiêu cái khoản bịt miệng này cho được. Lâm phu nhân thản nhiên nhìn Thẩm Hành.

“Ba năm trước, cô nương cũng đã nhận ba nghìn lượng bạc rồi, sao bây giờ lại khách khí như vậy. Thân phận của Thẩm cô nương không giống như trước kia, trong lòng lão thân cũng hiểu rõ. Bởi vậy lần này đến đây, ta không mang theo bất kỳ tôi tớ nào, cũng có thể đảm bảo chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ không lan truyền đi. Đoan tiểu vương gia cũng không thể nào biết được chuyện này, làm hỏng danh tiếng của cô nương.”

Tự nhiên nàng lại nhớ đến người kia, nghĩ đến giọng nói đó, Thẩm Hành lại bất giác mỉm cười.

Đương nhiên nàng đâu có lo hắn biết được chuyện này, nếu hắn biết, có lẽ người kia còn bảo nàng cứ đường hoàng mà nhận, sau đó cứ thoải mái mà tiêu sạch sành sanh.

Còn về chuyện thỏa thuận kia, có khi hắn sẽ nghiêm trang đáp lại: “A Hành đồng ý với bà chuyện gì sao? Có bằng chứng thì cứ lấy ra đây.”

Phủi sạch quan hệ với bản thân, khiến người ta tức mà thổ huyết.


Ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện ra, lúc nghĩ tới người kia, khóe miệng nàng sẽ mỉm cười đầy hạnh phúc ngọt ngào, đó là tình cảm không người nào biết được.

Mẹ chồng nàng dâu Lâm gia không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, nhìn thấy khóe miệng nàng mỉm cười còn tưởng đã nói trúng tim đen, mặt mày vui vẻ nói:

“Nếu cô nương cảm thấy không có vấn đề gì, không bằng chúng ta lên đường bây giờ luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng.”

“Có lẽ phu nhân hiểu lầm rồi.” Thẩm đại tiểu thư bất đắc dĩ xua tay, cũng thấy hơi áy náy. “Vừa rồi tiểu nữ đang nghĩ đến một chuyện buồn cười, không phải có ý nhận số bạc này đâu.”

Buồn cười? Nàng ta cảm thấy hai người buồn cười?! Khuôn mặt tươi cười của Lâm phu nhân xị xuống ngay lập tức, lạnh lùng bảo: “Thẩm đại tiểu thư quá quắt quá rồi đấy. Lão thân đây thành tâm đến nhà, nhưng cô lại một mực từ chối qua loa lấy lệ, rốt cuộc cô nương đang có ý gì đây? Cô chỉ cần nói rõ vài câu với công chúa, nói rõ sự thật thôi mà, cô lại tưởng Lâm phủ dễ bắt nạt chứ gì?”

Bà đã cho cô thể diện, nếu không phải vì tiền đồ của Lâm Hi Hòa, bà mà phải hạ mình đến đây sao? Thẩm Hành nhìn vàng ròng trên đầu Lâm phu nhân vì kích động mà đung đưa dữ dội.

“Nếu đã là sự thực thì cần gì phải làm sáng tỏ đây? Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, không thể vì một hai câu của người ngoài mà thay đổi sự thật. Phu nhân thương con nên sốt ruột, điều này ta có thể hiểu, nhưng ta cũng có giới hạn chịu đựng của mình. Thẩm gia không có nhiều phúc khí, cơm canh đạm bạc cũng đã quen rồi, thực sự không nhận nổi phần đại lễ này của phu nhân.”

“Thẩm Hành!!!”

Lâm phu nhân đập mạnh lên bàn.

“Cô đừng có rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt, ta nói nhẹ nhàng với cô chẳng qua là nhớ lại tình xưa. Phụ thân cô với lão gia nhà ta cùng làm quan trong triều, nếu muốn đổ tội cho ông ta, chỉ cần một hai câu thôi đó. Người ta thường nói, giữ lại nhân tình, sau này sẽ dùng đến. Cô lại muốn chặn cả đường lui của cha cô hay sao?”

Trương Vãn Quân vẫn im lặng đứng bên vội vàng chạy tới an ủi Lâm phu nhân, vừa nhẹ nhàng nói với Thẩm Hành.

“Tài học của Thẩm đại nhân thật ra còn cao hơn rất nhiều người. Nhưng nhiều năm qua vẫn không thể thăng quan tiến chức, chẳng qua là do không có người tiến cử. Thẩm cô nương và Thẩm gia vinh cùng vinh mà nhục cùng nhục, phụ thân có chức quan tốt thì đương nhiên nữ nhi cũng có thể hưởng chút hào quang. Đoan tiểu thân vương vừa ý cô, nhưng cũng không thể không cân nhắc đến xuất thân, nếu Thẩm đại thân thăng chức, chưa biết chừng ngài ấy còn cưới cô làm trắc phi cũng nên.”

Uy hiếp rồi dụ dỗ, bên xướng bên họa, quả là hiểu nhau. Chẳng trách mẹ chồng con dâu có thể chung sống hòa thuận đến vậy. Không ai có thể hiểu cha nàng như nàng. Thẩm Quát xuất thân là tiến sĩ, nhưng lại chọn nhậm chức ở Lễ bộ, chuyên lo chuyện lễ nghi, cứ như vậy ròng rã hai mươi năm trời.

“Văn tử gián võ tử chiến”, nhưng ông lại không tham gia vào tranh đấu vây cánh trong triều, cùng vợ con an ổn qua ngày. Những người quen với tranh quyền đoạt thế, sao có thể hiểu được một người bình thường chỉ mong muốn một cuộc sống yên vui.

Thẩm Hành ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Lâm lão phu nhân.

“Để hai vị đi chuyến này uổng công rồi, nhưng tự Thẩm Hành biết được, ta chẳng có gì để giải thích với người ta. Ba năm trước, trải qua không ít chuyện, ta rẻ rúng bản thân mình, đánh giá cao người khác, chỉ hối tiếc một điều duy nhất là không được ngồi lên kiệu tám người khiêng. Đương nhiên, Thẩm Hành tin tưởng, với vị trí thừa tướng của Lâm đại nhân chỉ cần tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến cho gia phụ gặp phiền phức. Nhưng ta cũng tin tường hoàng đế triều đại Khánh Nguyên này, ngài ấy họ Tô, chứ không phải họ Lâm. Cây ngay không sợ chết đứng. Dưới chân Hoàng thành kêu to tiếng “oan uổng”, ta không tin không nghe được tiếng vang. Thánh thượng là người anh minh.”

Một lời hai nghĩa. Lâm phu nhân bị nói cho tái mặt, há mồm, “Ngươi…” một lúc cũng chẳng nói được gì. Thẩm đại tiểu thư mỉm cười nhìn bà.

“Trà đã lạnh, để ta bảo nha hoàn đổi bình khác.”

Và dĩ nhiên, kết quả sẽ là, mẹ chồng con dâu nhà kia tức giận phẩy tay áo rời đi. Đạo Đạo đứng bên cạnh bất bình nói lại: “Tiểu thư ơi, bạc bị mang đi rồi kìa, lòng nô tì đau quá.”

Thẩm Hành nhíu mày thở dài, “Ta còn đau cả tâm can đây này. Đống tiền đó có thể đánh được một thanh trường kiếm tốt.”

Người có nhân phẩm không tốt thì lại dắt cả bạc triệu trên lưng. Xấp dày kia mà rơi chắc phủ hết nền nhà. Gió xuân thổi qua, hai chủ tớ lẳng lặng đứng tựa bên cửa sổ, hai miệng đồng thanh: “Con bà nó chứ.”

Chuyện đố kị ấy mà, dù người có nhân phẩm tốt thế nào cũng không hề ngoại lệ.