Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 14




Nỗi đau và cảm giác tội lỗi nuốt chửng lấy cô trong khoảnh khắc

*

Bạc Tô gặp Thẩm Già Hòa tại đài phát thanh trường Đại học Bắc Thành, khi đó cả hai đều là thành viên của đài phát thanh, cô là người dẫn chương trình còn Thẩm Già Hòa là biên tập viên.

Giống như Kha Vị Minh, Thẩm Già Hòa lớn hơn cô một tuổi, nhưng cô ấy lại học kinh tế thay vì báo chí hay phát thanh truyền hình, vì vậy sau khi tốt nghiệp, Bạc Tô không bao giờ nghe thấy tên Thẩm Già Hòa trong hệ thống này nữa.

Hai người quen biết ở Bắc Thành, sau nhiều năm xa cách, lại gặp lại nhau ở Bành Đảo xa vạn dặm, không biết là do ngẫu nhiên hay bất ngờ.

Sau khi quan tâm vết thương ở chân của Bạc Tô, Thẩm Già Hòa đẩy xe lăn của Bạc Tô vào cửa tiệm, giúp cô ngồi xuống bàn cà phê nơi mình vừa ngồi, gọi phục vụ đến, nhờ họ đẩy xe lăn đến một góc rồi hỏi: "Em uống gì?"

Bạc Tô nói: "Một ly Americano đá."

Thẩm Già Hòa gật đầu, quay người bảo phục vụ.

Bạc Tô nhìn thái độ của Thẩm Già Hòa và người phục vụ, đoán: "Chị là bà chủ ở đây sao?"

Thẩm Già Hòa gật đầu: "Ừm."

Bạc Tô có chút ngạc nhiên.

Năm đó, Thẩm Già Hòa là một nhân vật rất nổi tiếng ở Đại học Bắc Thành. Không chỉ vì xinh đẹp, tài năng mà còn vì tình yêu gây sốc và độc đáo của cô.

Cô ấy là bạn gái của Ninh Tử Giai, phó chủ tịch hội sinh viên của trường. Ninh Tử Giai cũng là một cô gái có năng lực, tài năng trong trường, được thầy cô và các bạn cùng lớp nhìn nhận, khen ngợi. Hai người có vô số người theo đuổi, cả ngấm ngầm lẫn công khai, nhưng lại chẳng vừa mắt ai, cuối cùng lại ở bên nhau, khiến cho nhiều nam sinh thở dài tiếc nuối, cũng không thể không thừa nhận họ rất xứng đôi.

Đại học Bắc Thành không phải là một ngôi trường có đặc tính học đường cứng nhắc và bảo thủ, nhưng vẫn cần có can đảm để come out như vậy. Bất chấp những ý kiến ​​trái chiều, cả hai đã chịu đựng áp lực, đi đến cùng.

Điều cô nghe được lúc đó là sau khi tốt nghiệp, Thẩm Già Hòa theo Ninh Tử Giai đến Hồng Kông làm việc.

Thẩm Già Hòa thấy Bạc Tô ngạc nhiên, nói đùa: "Sao lại có biểu cảm này thế?"

Bạc Tô cười nói: "Em tưởng chị vẫn còn ở Hồng Kông."

Thẩm Già Hòa nói: "Chị đã từ chức và rời đi ba năm trước rồi."

Bạc Tô muốn hỏi: "Chị Ninh đâu?" Nhưng lời nói này quanh quẩn trong đầu cô một lúc, lại không trực tiếp hỏi ra.

Ngược lại, cô hỏi: "Công việc không thoải mái sao?"

Thẩm Già Hòa lắc đầu: "Không, có thể xem như cuộc sống không vui đi." Cô ấy nhấp một ngụm cà phê, thẳng thắn nói: "Chị và Ninh Tử Giai chia tay rồi."

Bạc Tô khẽ gật đầu, cũng không có gì ngạc nhiên, cô cũng vừa đoán được.

Thẩm Già Hòa vá víu: "Chị không có ý nói xấu cậu ấy, cuộc sống không hạnh phúc không phải là vấn đề đơn thuần của cậu ấy. Cậu ấy vẫn là nữ thần của Đại học Bắc Thành với năng lực xuất chúng, hạnh kiểm tốt nên không cần phải vỡ mộng. "

Bạc Tô lộ ra nụ cười hiểu ý: "Vâng."

Ánh nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá trên chiếc bàn gần cửa sổ quán cà phê, tiếng đàn piano êm dịu, trong bàng hoàng, cả hai đều có ảo tưởng rằng mình đã quay trở lại những ngày tháng tươi đẹp trong lớp học năm ấy, Đại học Bắc Thành.

Thẩm Già Hòa giải thích: "Bọn chị chia tay trong hòa bình, cũng không có ký ức nào quá khó chịu. Khi đi học, chị không xem xét quá nhiều yếu tố thực tế, chỉ cảm thấy người này là một người tốt, có tất cả những gì mà mình thích ở người đó, xinh đẹp, có năng lực, có trách nhiệm, tính tình tốt nên quyết định lao đầu vào. Khi tốt nghiệp, ngay cả khi nhận được lời đề nghị từ những nơi khác nhau, vì muốn có tương lai lâu dài hơn với cậu ấy, nên đã chấp nhận điều tốt nhất, từ bỏ điều khiến chị vui lòng, lựa chọn đi đến Hồng Kông cùng cậu ấy."



"Nhưng sau khi làm việc được hai ba năm, trình độ của bọn chị gần như ngang nhau, nhưng cậu ấy lại có được cơ hội mới, sẽ được điều động sang Mỹ vài năm. Vài năm sau, dù cậu ấy có về lại Trung Quốc, hoặc ở lại Mỹ, cậu ấy vẫn có thể đạt đến một tầm cao mới. Vì thế cậu ấy muốn đi, cũng muốn chị nghỉ việc và đi cùng cậu ấy. Cậu ấy nói rằng cậu ấy đã lên kế hoạch rồi, nếu một thời gian không tìm được công việc ưng ý, sau khi sang Mỹ, chị có thể học tiếp lên trước rồi mới lấy bằng. Sau đó nếu có điều kiện, bọn chị có thể định cư ở đấy, nên dù kết hôn hay sinh con thì điều kiện cũng sẽ càng tốt, càng thân thiện hơn ở Trung Quốc."

Bạc Tô không ngắt lời, chỉ chăm chú nhìn cô ấy. Thẩm Già Hòa có thể cảm nhận được sự tôn trọng, ân cần của cô.

Cô ấy mỉm cười cay đắng: "Nghe rất tốt đẹp đúng không?"

Bạc Tô thẳng thắn nói: "Ừm, nhưng..." Cô đổi chủ đề, nói: "Kế hoạch này đòi hỏi chị phải hy sinh rất nhiều. Cho dù đó là chi phí chìm, chi phí thời gian hay chi phí cơ hội. "

Thẩm Già Hòa phải bắt đầu lại từ đầu.

Đôi mắt Thẩm Già Hòa sáng lên, giống như tìm được tri kỷ: "Lúc đó chị cũng nói như vậy, chị nói chị hiểu cậu ấy, nhưng cũng không hiểu cậu ấy, tại sao lần này cậu ấy cũng bắt chị thỏa hiệp, để chị hy sinh. Lúc trước, không muốn ở Bắc Thành, đến Hồng Kông cũng thế, bây giờ không ở Hồng Kông, muốn đến Mỹ cũng vậy. Cậu ấy đã bao giờ cân nhắc xem chị muốn cuộc sống như thế nào, kế hoạch sự nghiệp và cuộc sống mà chị muốn là gì chưa? "

"Chị cũng sắp thăng chức, cậu ấy đã cố gắng thuyết phục chị bằng tương lai, nhưng chị thực sự không thể chịu được nữa, làm sao có tương lai đây. Lúc đó, chị chợt nhận ra rằng cậu ấy chẳng hề hiểu sự trả giá, hay nhân nhượng của chị một chút nào. Cậu ấy chỉ nghĩ đến bản thân mình và tương lai tươi đẹp mà cậu ấy luôn nói về. Nhưng tương lai tươi đẹp đó chỉ là điều cậu ấy hy vọng, thay vì tôn trọng suy nghĩ của chị và thực sự quan tâm đến chị. Thế là bọn chị có bất đồng, đổ lỗi cho nhau, cãi vã lớn, lời nói ngày càng nặng, cuối cùng không thể vượt qua nên chia tay. "

Bạc Tô thở dài, có chút tiếc nuối, là tiếc nuối vì những điều đẹp đã đã bị phá hủy: "Em hiểu các chị, nhưng em vẫn cảm thấy rất đáng tiếc."

Thẩm Già Hòa cười nói: "Chị cũng đã từng nghĩ như vậy." Cô ấy cảm thấy có chút buồn, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn: "Sau khi chia tay, bọn chị đều trải qua khoảng thời gian tiếc nuối, đắn đo liệu có nên hòa giải hay không. Cuối cùng cậu ấy cũng cho chị bậc thang, nhưng rồi chị lại nghĩ, thôi bỏ đi. Không phải tình cảm của con người mỏng manh đến mức biến mất chỉ sau một đêm mà là sự thất vọng tích tụ trong cuộc sống từng chút một, cuộc cãi vã đó chỉ là cọng rơm làm gãy lưng lạc đà. Trong khoảng thời gian cuối cùng giữa chị và cậu ấy, thời gian xích mích nội tâm nhiều hơn thời gian hạnh phúc, thay vì dày vò nhau thêm nữa, thà buông bỏ trước khi càng hận nhau hơn, mà vẫn còn giữ lại một chút những điều tốt đẹp đã từng có. "

"Chị không muốn trở thành người luôn oán hận, tiếc nuối về người cũ và cuộc sống không như ý mà không thể làm gì được. Cuộc sống không chỉ có tình yêu, còn có nhiều cái tôi cần được bảo tồn hơn. "

Thẩm Già Hòa là một người lý trí, và Bạc Tô cũng vậy, cô đồng tình với suy nghĩ của cô ấy.

"Vậy tại sao chị lại ở đây?" Bạc Tô thắc mắc.

Thẩm Già Hòa giải thích: "Không lâu sau khi chia tay, công ty tổ chức khám sức khỏe, chị đột nhiên bị phát hiện có khối u tuyến giáp, chị đã rất sốc. May mắn là bệnh lành tính, sau ca phẫu thuật, một đêm nọ, chị đang đi bộ trên lối đi của bệnh viện thì chợt nhận thấy lá phong đều có màu đỏ. Hóa ra mùa thu năm nay lại đến rồi. Nhưng nghĩ lại, chị chợt không biết năm nay mình đã làm gì, bận rộn điều gì, sao phải ép mình thành như vậy?"

"Chị nhìn lên bầu trời, cảm thấy bầu trời Hồng Kông rất khó nhìn thấy các vì sao. Những tòa nhà luôn cao chót vót trong mây, chia bầu trời tối thành từng mảnh, giống như khung cảnh nhìn ra từ miệng giếng. Chị có phải là con ếch đó không? Chị đã tự hỏi bản thân. "

"Chị không muốn sống như vậy nữa. Tiền cũng không thiếu, tại sao phải sống như vậy?" Cô ấy mỉm cười thoải mái, không hề khoe khoang mà chỉ nêu ra một sự thật.

Bạc Tô không phản cảm, trước đây cô từng nghe nói gia thế Thẩm Già Hòa khá tốt.

Cô ấy cũng mỉm cười và nói: "Đúng vậy." Cô ghen tị với những người có quyền lựa chọn và cũng ghen tị với những người có thể buông bỏ.

Thẩm Già Hòa nói: "Nên chị xin nghỉ việc, đến đây để thư giãn trong thời gian nghỉ ngơi. Chị thấy ở đây khá dễ sống, mọi thứ đều chậm rãi nhàn nhã. Chị cảm thấy khá thích nên nghĩ, tại sao không mở một quán cà phê ở đây, không chỉ kiếm tiền, cũng không lỗ quá nhiều, có thể vui vẻ là được rồi."

Bạc Tô chân thành khẳng định: "Em cảm thấy bây giờ chị đang rất hạnh phúc".

Thẩm Già Hòa mỉm cười: "Đúng vậy. Mở quán cà phê thực ra là điều mà chị đã mơ ước khi còn rất trẻ, nhưng khi đó chị luôn cảm thấy giấc mơ này cách quá xa so với thành công theo nghĩa trần tục." Cô ấy chỉ vào bức ảnh treo trên tường sáng màu của quán cà phê và giới thiệu: "Ba con mèo đó là chị nuôi đấy, chúng ở trên lầu. Khi ở Hồng Kông, chị rất muốn nuôi một con mèo, nhưng đất ở Hồng Kông rất đắt đỏ, không có đủ chỗ cho người ở, làm sao có thêm chỗ cho mèo ở được. Ninh Tử Giai cũng không thích mèo, cậu ấy nói bị dị ứng với lông mèo nên chị không nuôi một con nào cả. "

Ánh mắt Bạc Tô nhìn vào tường theo lời nói của Thẩm Già Hòa. Cô cười nhẹ, nói: "Đáng yêu quá."

Thẩm Già Hòa giống như người mẹ được người khác khen ngợi con của mình, không khỏi giới thiệu thêm vài câu: "Hai đứa nhỏ đều là con của đứa lớn, bố được bà chủ quán trọ Thính Phong cách đây không xa nuôi dưỡng. "

Bạc Tô giật mình một lúc, thu hồi tầm mắt, hỏi: "Bà chủ của Thính Phong B&B? Truyền Vũ sao?"

Thẩm Già Hòa cũng giật mình khi nghe thấy: "Ừm, ủa? Em... hai người biết nhau sao?" Giọng cô gọi "Truyền Vũ" nghe rất thân thuộc.

Bạc Tô trả lời: "Ừm, em mới từ đó đến." Dừng một chút, cô thú nhận: "Lúc còn nhỏ, em từng sống ở đây tám năm, cũng là người quen cũ của cô ấy."

Thẩm Già Hòa sửng sốt: "Ôi trời, sao chị chưa bao giờ nghe em ấy nhắc đến thế?"



Bạc Tô cười nhạt: "Có lẽ là không có cơ hội."

Cô không bao giờ cố ý che giấu, nhưng cũng chưa bao giờ cố ý nhắc đến.

Thẩm Già Hòa gật đầu: "Vậy à." Cô ấy nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Truyền Vũ và một chủ cửa hàng khác ở đây, người bạn chung khác của bọn chị, Khương Dư Sanh, bọn em cũng đã quen biết nhau từ nhỏ à?"

Bạc Tô không ngờ đến việc này. Khi nghe được cái tên ấy từ miệng Thẩm Già Hòa, bàn tay đang định nâng cốc khựng lại một lúc rồi mới khẽ đáp: "Vâng."

Thẩm Già Hòa kinh ngạc: "Thế giới này nhỏ thật đấy."

Cô ấy cảm khái về duyên phận tuyệt vời giữa con người với nhau. Nhưng Bạc Tô lại rũ mi, im lặng nhìn những gợn sóng nhẹ nhàng trong tách cà phê.

Nhỏ sao? Cô chỉ cảm thấy nó lớn đến mức vừa quay người lại, Khương Dư Sanh đã nhảy vào biển người, gần như không chịu để cô tìm lại nàng.

Cô xoa xoa thành cốc, nhưng lại cầm lòng chẳng đặng, bình thản hỏi: "Chị cùng Dư Sanh và Truyền Vũ có quan hệ rất tốt sao?"

Thẩm Gìa Hòa không hề nghĩ ngợi: "Đúng vậy, cái lợi lớn nhất mà chị có được trong hai năm ở Bành Đảo chính là hai người bạn này."

Bạc Tô im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Già Hòa, hỏi với giọng điệu buồn rầu không thể nhận ra: "Những năm qua Dư Sanh sống có tốt không?"

Khi cô nói hai chữ "Dư Sanh", có một hương vị rất đặc biệt, vừa trúc trắc, lại vừa lưu luyến. Giọng điệu này, ít nhất Thẩm Già Hòa chưa từng nghe cô nói trước đây, hoàn toàn khác với lúc cô nhắc đến "Truyền Vũ" vừa rồi. Trong lòng Thẩm Già Hòa có một cảm giác kỳ quái, nhưng lại nghi ngờ mình suy nghĩ quá nhiều.

Bạc Tô nói thêm: "Tuy em và em ấy là người quen cũ nhưng đã không liên lạc nhiều năm rồi."

Giống như vừa nhắc đến, thản nhiên quan tâm một người bạn cũ bình thường đến mức bất thường.

Thẩm Già Hòa không hề nghi ngờ cô. Vì tin tưởng vào Bạc Tô, cô ấy không giấu giếm điều gì, nói ra sự thật: "Hai năm qua có lẽ ổn, nhưng có vẻ như mọi chuyện trước đó không suôn sẻ lắm".

"Ừm?" Bạc Tô vô thức ve vuốt đốt ngón tay.

Thẩm Già Hòa nói: "Chị gặp em ấy trong một buổi đọc sách hai năm trước. Bữa tiệc đọc sách là do chị lên kế hoạch khi mới đến Bành Đảo, không có việc gì làm và muốn làm quen với nhiều bạn bè trên đảo hơn, lúc đó không có nhiều người đến, sau này người kiên trì, đến thường xuyên lại càng ít hơn, Dư Sanh là một trong số đó. Em ấy có tính tình điềm tĩnh, không siêm không nịnh, cách nói chuyện và cư xử cũng rất nhẹ nhàng, thoạt nhìn có vẻ là một người học nhiều, rất tri thức. Chị tò mò liệu em ấy có phải là sinh viên đứng đầu môn văn, lịch sử và triết học ở trường đại học nào đó không. Không nghĩ đến, em ấy nói với chị rằng em ấy chỉ học hết cấp 2, chưa học xong cấp 3."

Các đốt ngón tay trên quai cốc của Bạc Tô bất ngờ hằn những vết sâu. Hàng mi cô run rẩy, lòng đầy bão tố.

Ánh mắt Thẩm Già Hòa lộ ra vẻ tiếc nuối: "Sau đó, tình bạn của bọn chị ngày càng sâu đậm. Chị nghe Truyền Vũ kể mới biết được, không phải em ấy không thể vào đại học, mà là vì mẹ của mình nên mới hoãn lại."

"Lúc đầu em ấy theo học tại trường trung học ngoại ngữ Lộ Thành ở đây. Đây là trường trung học tốt nhất. Hàng năm trường cũng gửi rất nhiều học sinh đến trường Đại học Bắc Thành của chúng ta, tệ nhất cũng lấy được bằng cử nhân rất dễ dàng. Nhưng mẹ của em ấy không ổn lắm, không lâu sau khi em ấy học năm thứ hai trung học, bà ta bất chấp chuyển em ấy đến trường ở Hòa Thành. Đi thì không nói, nhưng thủ tục chuyển trường và hộ khẩu của em ấy vẫn chưa chuẩn bị tốt, khiến em ấy phải trễ mất hơn nửa năm. Cuối cùng, bà ta chỉ gửi em ấy đến Trung tâm Giáo dục Thường xuyên. Hơn nữa, điều phẫn nộ nhất là ngay sau khi em ấy vừa tròn 18 tuổi, bà ta đã ép em ấy lấy chồng, khiến em ấy phải bỏ học, tuyệt vọng trốn nhà đi, ra ngoài xã hội tự mưu sinh kiếm sống."

Từ nhỏ cô ấy đã được gia đình cưng chiều và yêu thương, thực sự không thể hiểu tại sao trên đời lại có loại cha mẹ tàn nhẫn và thiển cận như vậy.

Trái tim Bạc Tô, theo lời nói của Thẩm Già Hòa, giống như bị một tấm ván gai kẹp lại, liên tục bóp chặt.

Cô nhớ lại mùa đông năm đó, Khương Dư Sanh đã nhìn cô trước cổng khoa Báo chí và Truyền thông Đại học Bắc Thành, mặc bộ quần áo mỏng manh, gương mặt đầy mỏi mệt nhưng đôi mắt lại chất chứa đầy ý cười.

Vậy là năm đó, nàng đến với cô trong tâm trạng tuyệt vọng, được ăn cả ngã về không như thế.

Bạc Tô không thể tưởng tượng được.

Nỗi đau và cảm giác tội lỗi nuốt chửng cô trong khoảnh khắc.

--------