Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 15




Cầu người không bằng cầu mình

*

"Bạc Tô?" Thẩm Già Hòa nhận thấy vẻ mặt của Bạc Tô có gì đó không ổn, lập tức khẽ gọi.

Bạc Tô hoàn hồn, cố gắng kiềm chế cảm xúc, trả lời: "Vâng."

Cô buông tai cốc ra, móng tay cái vô thức chọc vào vết đỏ đậm trên đốt ngón tay trỏ, mở miệng, muốn hỏi thêm điều gì thì đột nhiên có tiếng cửa kính nhẹ nhàng bị đẩy ra, đặc biệt rõ ràng trong khoảng trống yên tĩnh nơi hai bản nhạc không được kết nối với nhau.

Thẩm Già Hòa quay đầu nhìn lại theo bản năng, sau đó nhếch khóe môi, khẽ gọi: "Dư Sanh."

Nhịp tim của Bạc Tô đột nhiên mất trật tự, cũng nhìn sang.

Người đứng ở cửa đúng là Khương Dư Sanh.

Một tay nàng thu ô lại, tay kia cầm hai cuốn sách, như thể đang tìm kiếm Thẩm Già Hòa. Mái tóc nâu hơi xoăn của nàng rối tung, để lộ đôi tai nhỏ mang khuyên tai bạc, mặc một chiếc váy cách điệu theo phong cách sườn xám trắng mát mẻ và thanh lịch, trên môi nở nụ cười, đứng dưới ánh sáng, giống như một đóa huệ tươi đẫm sương mùa hè.

Bạc Tô bất giác nín thở.

Khương Dư Sanh không nhìn thấy Thẩm Già Hòa ở quầy bar, nên nhìn về phía bàn cà phê cả hai thường ngồi theo thói quen. Bỗng dưng, nàng va vào ánh mắt sâu thẳm của Bạc Tô.

Các đốt ngón tay đang giữ gáy sách không khỏi siết chặt lại. Nàng khẽ mỉm cười, im lặng, giống như rất tự nhiên đi về phía hai người.

"Chị Già Hòa, cô Bạc." Nàng đứng cạnh ghế của Thẩm Già Hòa, đặt cuốn sách cạnh bàn của Thẩm Già Hòa, thản nhiên liếc nhìn đôi chân đang mặc đồ bảo hộ của Bạc Tô, mỉm cười chào hỏi.

Thẩm Già Hòa vui vẻ cười nói: "Trùng hợp quá, bọn chị vừa nhắc đến em đấy." Nói xong, cô ấy chợt nhận ra có điều gì đó không ổn: "Ơ? Sao nhìn thấy Bạc Tô mà em không ngạc nhiên chút nào thế? Đã từng gặp nhau rồi sao?"

Bạc Tô không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Khương Dư Sanh.

Khương Dư Sanh trả lời như không có chuyện gì xảy ra: "Vâng, đã từng gặp rồi."

Nàng đổi chủ đề, nói rõ mục đích lần đến gặp Thẩm Già Hòa này: "Nghe Truyền Vũ nói hai người muốn ra đảo mua trả sách, em nhớ ra có hai cuốn sắp hết giờ chưa trả nên vội mang qua, muốn nhờ chị trả giúp em."

Nàng không để ý rằng khi nói "chị", hàng mi Bạc Tô run lên, đôi môi đỏ mọng cũng mím lại.

Thẩm Gìa Hòa không chút do dự nói: "Được chứ."

Cô ấy nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mời: "Bọn em nghỉ trưa rồi đúng không? Đổi sang giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày phải không? Ngồi xuống uống tách cà phê nhé?"

Cô vẫy tay gọi người phục vụ lại, nhưng Khương Dư Sanh nhanh chóng từ chối: "Không cần đâu, chị, trong cửa hàng còn có việc phải làm, em phải về trước, mấy ngày nữa nếu có thời gian, em sẽ đến nói chuyện với chị."

"À..." Thẩm Già Hòa có chút tiếc, muốn nói đùa: "Hai đứa không muốn ôn lại chuyện cũ sao?" Nhưng khi vừa nhìn vào Bạc Tô, Bạc Tô đột nhiên mở miệng, cũng xin về: "Đàn chị, em cũng về trước nhé."

Cô bình tĩnh nói, nhưng Thẩm Già Hòa lại ngơ ngác nghe.

Cô ấy nhìn cốc cà phê đang uống dở của Bạc Tô và chiếc laptop chưa lấy ra, nhếch môi, nhưng lại nhịn xuống.

Vốn dĩ cô ấy không phải là người chậm tiêu, bây giờ có thể chắc chắn rằng giọng điệu của Bạc Tô khi gọi tên Khương Dư Sanh rất đặc biệt, đó không phải là ảo giác từ không thành có của cô ấy.

Cô ấy tinh tế, lập tức đổi ý nói: "Được rồi, hai đứa cứ đi đi, khi nào có thời gian nhớ đến uống cà phê với chị." Cô ấy đứng dậy, đi đến góc đặt xe lăn, nói: "Chờ một chút, chị giúp em đẩy xe lăn qua."

Khương Dư Sanh bị buộc phải ở lại vì lịch sự và mặt mũi.

Để tránh gặp Bạc Tô, nàng không mang sách đến nhà nghỉ Thính Phong của Trang Truyền Vũ như thường lệ, không ngờ vẫn gặp cô ở đây.

Trong nhiều năm, nàng từng tin rằng số phận đã định sẵn, mách bảo nàng, duyên phận giữa nàng và Bạc Tô đã sớm hết.

Nhưng đôi khi, số phận không khỏi khiến nàng cảm thấy hình như nó thích xem kịch nên luôn thích trêu chọc nàng bằng một vài trò hài hước đen tối.

Nàng không còn cách nào khác, đành phải đối mặt với Bạc Tô, hỏi cô: "Chân chị ổn không?"



Bạc Tô nói: "Cũng ổn, bị nứt xương một chút, dây chằng cũng bị căng, nghỉ ngơi một hai tháng sẽ ổn."

Khương Dư Sanh muốn hỏi cô: "Vậy tại sao chị không nghỉ ngơi ở Bắc Thành mà lại vượt ngàn dặm tới Bành Đảo?"

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không hỏi.

Nếu hỏi, sẽ vượt qua ranh giới.

Không khí trầm lắng, Thẩm Già Hòa quay lại đúng lúc.

"Đây, Bạc Tô." Thẩm Già Hòa đẩy xe lăn tới ghế ngồi của Bạc Tô, đưa tay đỡ cô đứng dậy, sau đó di chuyển đến xe lăn, ngồi xuống.

"Có muốn tôi đẩy chị không?" Nàng lịch sự.

Bạc Tô nói: "Không sao, không cần đâu, chị tự làm được." Cô đội mũ, đặt túi đựng máy tính ở bên phải xe lăn.

Thẩm Già Hòa do dự: "Nhưng cửa..."

Khương Dư Sanh tiếp lời, nói: "Để em thuận đường đưa chị ấy ra ngoài."

Thái độ có vẻ không có gì bất thường, nhưng bầu không khí luôn có chút khó xử.

Ánh mắt Thẩm Già Hòa kiềm chế đảo qua cả hai, cười nói: "Được rồi, có thời gian nhớ quay lại nhé."

Khương Dư Sanh và Bạc Tô đều nói: "Vâng."

Bạc Tô vụng về quay người về phía cửa kính, Khương Dư Sanh đã đi theo phía sau cô, khi cô muốn tự ra ngoài, nàng tự nhiên đưa tay ra nắm lấy tay cầm phía sau xe lăn của cô, dừng chuyển động của cô lại, giúp cô di chuyển chiếc xe lăn đều đặn xuống mặt đất bằng phẳng thấp hơn một bước bên ngoài.

Nắng chiều ngoài kia thiêu đốt mặt đất như lửa.

Không khí dường như bị bốc hơi, khiến người khác cảm thấy mệt mỏi, khó thở vô cớ.

Khương Dư Sanh không bung dù, đi phía sau Bạc Tô, đẩy cô qua con đường rải sỏi gồ ghề trước quán cà phê, không nói một lời.

Bạc Tô cũng rất im lặng.

Bàn tay đặt trên đầu gối hơi co lại thành nắm đấm, một lúc sau mới mở miệng, khẽ nói: "Chị xin lỗi."

Khương Dư Sanh thoáng khựng lại, đẩy cô về phía trước. Hai giây sau, nàng vô cảm hỏi: "Xin lỗi chuyện gì?"

Bạc Tô không biết bắt đầu từ đâu. Cô cúi đầu nhìn chiếc bóng chồng lên nhau rồi tách ra của Khương Dư Sanh và mình, như thể nhìn lại những năm dài họ ở bên nhau rồi chia xa, cổ họng như bị bịt kín bởi hàng ngàn mũi băng.

Cô biết một lời xin lỗi không thể bù đắp được điều gì, một vài lời giải thích cũng chẳng thay đổi được bao.

Cô không biết mình muốn nói gì hay có thể bào chữa cho mình điều gì.

Có ý nghĩa gì đây?

Cô không đáng được tha thứ.

Khương Dư Sanh không muốn nghe cô nói nữa.

Nàng đã qua cái tuổi mà vô cùng muốn biết tại sao, muốn một lời giải thích, một lời an ủi, một cái ôm.

Nàng bình tĩnh nói: "Chị không có lỗi gì với tôi cả. Nếu vì những gì vừa nghe chị Già Hòa nói mà cảm thấy đồng cảm và thương hại tôi thì càng không cần thiết."

Bạc Tô đưa tay nắm lấy vòng bánh xe, ngăn chiếc xe lăn tiếp tục xoay. Cô nghiêng người, quay đầu nhìn Khương Dư Sanh, nói: "Chị không có."

Ánh mắt cô đau đáu.

Khương Dư Sanh nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì.

Nàng buông tay cầm xe lăn, chỉ dùng một tay đỡ thành sau xe, đứng cạnh Bạc Tô, nhìn biển cả mênh mông dưới con đường phía xa rồi nói: "Trước đây tôi đã xem một câu chuyện nhỏ, nghĩ rằng nó khá thú vị, cũng khiến tôi nhớ rất lâu."



Giọng nói của nàng xa xăm, bình thản, như đang mang theo gió biển mặn mà: "Chuyện là có người hỏi Bồ Tát, Bồ Tát ơi, khi có việc, mọi người đều bái lạy người, vậy khi người có việc, người bái lạy ai đây? Bồ Tát nói, ta cũng tôn thờ bản thân, vì ta luôn biết rằng, cầu người không bằng cầu mình."

Nàng quay lại, nhìn vào mắt Bạc Tô và nói: "Cho nên, chị không có gì phải xin lỗi tôi cả."

Chỉ là khi ấy, nàng thật sự ngu ngốc và yếu đuối.

Cổ họng Bạc Tô khô khốc, có thể nếm được vị mặn của gió biển.

Cô nhớ về mùa xuân năm thứ nhất trung học của Khương Dư Sanh, cả hai cùng nhau đi chơi ở Đồng Thành bên cạnh, đi ngang qua một ngôi chùa Phật giáo, Khương Dư Sanh sợ Nộ Mục Kim Cương, nhưng vẫn nhất quyết muốn đến chùa để tỏ lòng tôn kính.

Nàng lắc lắc tay cô, chắp tay trước ngực, nũng nịu nói: "Chị ơi, chị ơi, nếu thần mềm lòng, chị có vào cùng em không?"

Lúc đó, nàng không tin vào Thần Phật nhưng vẫn khao khát điều đó.

Chỉ là cô gái đầy thành kính nói với cô: "Lạy một chút, cầu Bồ Tát chúc cho chúng ta một đời an lành, tóm lại là không gặp phải chuyện gì không tốt."

Nàng thực sự có mong ước.

Lúc này, cô gái ấy lại nhìn cô và nói: "Bồ Tát cũng muốn tôn thờ mình, cầu người không bằng cầu mình."

Bạc Tô cảm thấy lòng đau đến thấu xương.

Từ khi gặp lại cho đến nay, cô nhận ra rõ ràng rằng Khương Dư Sanh đã trưởng thành. Nàng vẫn mang nét mặt trong trẻo, ngọt ngào như cô gái bên cạnh cô năm đó, nhưng giữa mặt lại có thêm sự kiên định và lạnh lùng.

Không ngờ, bất kể là lúc đó hay bây giờ, khi nhìn nàng, cô đều có ảo giác như nghe được tiếng gió.

Như những lá cờ phấp phới nơi vực sâu.

Cô nuốt khan, không nói nên lời.

Khương Dư Sanh buông tay đang đỡ lưng ghế ra, nói: "Được rồi, tôi đi đây. Chị có thể tự về được đúng không?"

Lúc này Bạc Tô mới nhận ra rằng cả hai đã đến con hẻm dài phía trước Thính Phong B&B.

Cô không có lý do hay mặt mũi nào để nói không được, nên chỉ có thể lẳng lặng đáp: "Được."

Khương Dư Sanh không cử động, chờ cô rời đi trước.

Có một đoạn dốc nhẹ, Bạc Tô quay xe lăn, chậm rãi tiến về phía trước.

Khương Dư Sanh nhìn cô rời đi, nhìn những ngón tay thon dài được chạm khắc từ ngọc trắng của cô liên tục nắm lấy bánh xe, di chuyển nó đầy vụng về và mạnh mẽ, rồi dần cuộn năm ngón tay lại, đóng đinh bản thân tại chỗ. Sau một lúc, nàng mới quay lưng lại.

Không bao giờ gặp lại.

Không bao giờ lo lắng nữa.

Nàng thầm hứa nguyện.

Nếu chỉ là pháo hoa nguội lạnh trong ký ức, hãy để những vết sẹo bỏng rát khi chúng nở hoa ngủ mãi dưới đống tro tàn.

Nàng không còn nghe gì, cũng không đi đâu cả, không còn nghe tin tức về Bạc Tô theo thường lệ như bản thân mong muốn nữa mà sống theo con đường bình thường mà nàng đã tự đặt ra cho mình.

Nàng bàng hoàng cảm thấy, cuối cùng Bạc Tô lại biến mất khỏi thế giới của mình, như thể chưa bao giờ xuất hiện.

Quản Thanh đột nhiên gửi cho nàng một tin nhắn.

Cô ấy hỏi: "Xin lỗi vì đã làm phiền. Chị Khương, thứ Bảy này chị có muốn đến xem buổi hòa nhạc tại Trung tâm nghệ thuật Bành Đảo không? Có tiện đi cùng cô Bạc nhà chúng tôi không?"

- -

--------