Nói xong, Mộc Cẩm liền quay đầu dùng môi nói hai chữ với Mộc Tử Xuyên.
Mộc Tử Xuyên liền mang theo giỏ trúc, tay trái cầm túi giấy đựng bánh bao rời đi trước.
Mộc gia đại bá nương bên này muốn đi bẻ tay Mộc Cẩm, một bên cau mày nói:
"Đứa nhỏ này, đại bá nương không phải đã nói rồi sao?”
Mộc Cẩm nói: "Đại bá nương đã có dư tiền mua đậu hủ, nghĩ đến cũng có dư lương thực. Lương thực mùa thu năm ngoái, nhà đại bá còn chưa cho chúng ta, lương thực mùa xuân năm ngoái cũng chưa đủ."
“Năm nay đại hạn hán, giá lương thực cũng càng ngày càng đắt, đại bá đại bá nương cũng nên cho nhà chúng ta khẩu phần lương thực, bao nhiêu cũng cho một chút a?"
Giọng Mộc Cẩm không lớn không nhỏ, không nhanh không chậm.
Các thôn dân vây xem xung quanh đều nghe thấy.
Liền đưa tới không ít nghị luận.
Có người thậm chí trực tiếp châm chọc lên tiếng.
"Trước kia nhìn Mộc gia đại phòng còn tốt a, không nghĩ tới nhà bọn họ cũng cùng Mộc gia nhị phòng giống nhau, thuê ruộng đất tam phòng cày cấy, vậy mà năm ngoái lương thực cũng không cho đủ mấy hài tử tam phòng a?"
"Hừ, Mộc gia nhị phòng không phải thứ tốt gì, chúng ta đại gia hỏa đều biết, nhưng người ta xấu cũng là xấu mọi người có thể thấy được.
Đại phòng Mộc gia này xấu a, xấu ở chỗ tối. Cẩm Ny Tử này nếu không nói, chúng ta ai biết?”
“Vậy mà mấy đại thẩm gần Mộc gia kia còn nói với ta hai vợ chồng Mộc gia đại phòng phúc hậu, chiếu cố năm cô nhi như thế nào?”
"Nhìn xem, cùng nhị phòng làm chuyện xấu giống nhau, lại được chính là thanh danh tốt,
Theo ta nói a, tiết Thanh Minh ngày đó, bọn họ sợ thành như vậy, không biết đại phòng đêm nay ngủ được không?"
Những âm thanh nghị luận châm chọc này mặc dù không tính là quá lớn, nhưng Mộc đại bá nương lỗ tai rất linh, nghe được rõ ràng.
Vừa giận vừa giận, vung tay lên tát Mộc Cẩm cầm lấy tay nàng.
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt Mộc Cẩm này, lại phá hỏng thanh danh nhà họ!”
Lưu thị phủ nhận còn thiếu lương thực của tam phòng Mộc gia, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cùng tam phòng Mộc gia hoàn toàn trở mặt.
Nếu Lưu thị hôm nay không nghĩ nhiều liền làm ra quyết định này, Mộc Cẩm đoán Mộc gia đại bá cùng Lưu thị đã sớm thương lượng qua vấn đề này.
Vừa vặn lại đến năm hạn hán, đại phòng Mộc gia sớm muộn gì cũng phải dựa vào lương thực thiếu của tam phòng.
Đối với Mộc Cẩm mà nói, chuyện này cũng không có gì khó chịu.
Nếu là có thể lấy những lương thực kia đổi lấy một cơ hội dễ dàng vứt bỏ đại phòng Mộc gia, đối với tam phòng Mộc gia mà nói là đáng giá.
"Người đang làm, trời đang nhìn, đại bá nương ngươi nói dối không sợ trời đánh sao?"
"Ngươi miệng đỏ răng trắng này thiếu khẩu phần lương thực của năm cô nhi chúng ta, sẽ không sợ cha mẹ ta đêm tối từ trong mộ phần bò ra tìm các ngươi đòi công đạo sao?"
Mộc Cẩm trên mặt kích động, nội tâm rất bình tĩnh.
Nàng hỏi ngược lại hai câu này, khiến khuôn mặt vốn không gợn sóng của Lưu thị trong nháy mắt rạn nứt.
Làm bà ta sợ?
Trước kia, nà sợ.
Hôm nay thời tiết này, chỉ sợ không có lương thực, không sợ quỷ thần!
“Ép Cẩm Ny Tử đem lời này đều nói ra, vậy Lưu thị nói, ai còn tin a?
Là nha đầu c.h.ế.t tiệt này làm mùng một trước, vậy trách không được bà ta làm mười lăm.
Can đảm vừa sinh, Mộc gia đại bá nương
dứt khoát không thừa nhận còn thiếu Lương thực tam phòng Mộc gia.
"Cẩm Ny Tử, nói chuyện phải dựa vào lương tâm, nhà chúng ta cho tới bây giờ không thiếu lương thực cho năm hàu tử nhà các ngươi!"
“Nếu nhà chúng ta thật sự không cho các ngươi đủ lương thực? Ta ngược lại muốn hỏi một chút, năm người các ngươi là như thế nào sống tới bây giờ?”
Hỏi xong câu này, đại bá mẫu Mộc gia nhìn đám thôn dân vây xem.
Còn làm ra vẻ cầm một cái khăn trắng bệch lau mắt.
Giọng nói cũng vạn phần oan ức.
“Chư vị hương thân, các ngươi vừa rồi cũng đều nghe thấy Cẩm Ny Tử nói. Đúng, năm hạn hán này, lương thực càng ngày càng đắt đỏ!
Nhưng đại phòng chúng ta đã cho tam phòng lương thực rồi! Đại phòng chúng ta nhân khẩu cũng nhiều, cũng không có lương thực dư a!”
Lời này, chính là muốn nói Mộc Cẩm cố ý lừa gạt lương thực của đại phòng nhà họ.
Mộc Cẩm lạnh lùng nhếch môi.
Nếu nói Phùng thị là ngu xuẩn xấu xa, Mộc gia đại bá nương Lưu thị vậy thì vông cùng vô sỉ.
Có thôn phụ không cam lòng bênh vực kẻ yếu cho mấy hài tử tam phòng Mộc gia.
“Lưu thị vừa mới chính mình cũng nói, năm nay chính là năm đại hạn hán, nhân khẩu nhà nàng cũng nhiều, khẩu phần lương thực thiếu tam phòng Mộc gia khẳng định là sẽ không trả!"
"Các ngươi đừng nói chuyện ở đây nữa! Nghĩ thử xem, nếu không phải Cẩm Ni Tử moi lấy cơm ăn của nhà chúng ta, năm hài tử bọn, một lao động trưởng thành cũng không có, không sớm c.h.ế.t đói rồi sao?”
“Nhưng thật ra nhị phòng chúng ta từ trước đến nay không làm được hoa màu, thiếu lương thực của tam phòng, điều này chúng ta thừa nhận! "
Mộc gia đại bá mẫu mắng mấy phụ nhân nói chuyện giúp Mộc Cẩm gia, còn nhân tiện lấy Mộc gia nhị phòng ra chắn đao, quả nhiên là một hòn đá ném hai con chim tính toán tốt.
Nhưng mấy phụ nhân kia cũng không phải dễ chọc.
Mấy người nhìn nhau cười lạnh, mười phần châm chọc.
“Hái thuốc, làm nữ hồng, săn thú, năm hài tử trong nhà người ta, ngoại trừ nhỏ nhất Nguyệt Ny Tử, có ai không phải tự mình tìm cơm ăn a?"
“Nếu nói có lương tâm, thôn chúng ta cũng không phải người mù, cũng chỉ có tứ phòng của các ngươi tốt hơn... Mà có tình người nhất, đối tốt một chút với tam phòng!"
Khi vợ chồng tam phòng còn sống, người già cô đơn và trẻ mồ côi trong thôn có ai không nhận được ân huệ của họ?
Lưu thị không nghĩ tới bà ta cùng lắm chỉ là mắng mấy thôn phun dài lưỡi kia nói nhảm, lại chọc ra mấy người kia nhiều lời như vậy.
Vả lại, những đại lão gia vẫn xem náo nhiệt, không có mở miệng cũng có người lớn tiếng chỉ trích Mộc gia đại phòng.
Mèo không ăn cá
Trong lúc nhất thời sắc mặt như là mở phường nhuộm.
Trong lòng không khỏi hận Mộc Cẩm muốn chết, nếu không phải đây là ở bên ngoài, người lại nhiều, bà ta liền muốn cào nát mắt nha đầu c.h.ế.t tiệt!
Khó trách lúc Phùng thị còn sống luôn nói với bà ta nha đầu c.h.ế.t tiệt này không phải là người tốt, đừng nhìn nàng nhỏ, là một kẻ độc ác
Chỉ hận lúc ấy nàng không nghe lời Phùng thị, sơ suất!
Nhưng ai có thể nghĩ đến, lão tam cùng Chu thị kia hai tử quỷ đều là người thành thật l, như thế nào lại sinh ra thứ tinh ưuasi như vậy đây?
Lưu thị trong lòng chuyển qua mười bảy mười tám lần, vẫn là tính toán sớm một chút thoát thân, trở về cùng đương gia thương lượng đi.
Vì thế, giậm chân, cả giận nói: "Các ngươi đều im miệng đi! Có lẽ Cẩm Ny Tử nhớ lầm! Có lẽ là đương gia của ta nhớ lầm, ta trở về hỏi đương gia của ta là được.”
Ngay cả đậu hũ cũng không mua, xoay người muốn về nhà.
Mộc Cẩm lại ngăn nàng lại,.
"Đại phòng nhị phòng và tứ phòng cho chúng ta lương thực, đều có sổ sách. Mỗi lần đưa lương thực đến nhà ta đều mời tộc trưởng hoặc trưởng lão khác đi cùng.”
“Đại phòng không cấp đủ lương thực cho tam phòng chúng ta, xin tộc trưởng lật sổ sách trong tộc đã rõ ràng”
Chuyện cuối cùng Mộc Cẩm quăng sổ sách ra.
Thôn dân vây xem đều nhao nhao gật đầu.
“Mộc Cẩm nói không sai, thiếu chút nữa đã quên chuyện này. “
“Việc này, đi mời tộc trưởng lật sổ sách liền chân tướng rõ ràng”
Mặt Lưu thị lúc này trắng bệch...... bà ta không ngờ Mộc Cẩm lại lấy sổ sách ra nói chuyện.
Chuyện sổ sách cũng là chuyện lo lắng nhất của đương gia.
Nếu là năm cày cấy tốt, vậy tất nhiên là không lo lắng, lương thực chậm rãi trả là được.
Nhưng đây là năm gặp tai họa, lương thực chính là mạng a!
Lưu thị vắt hết óc, tính toán dứt khoát khóc vì chuyện khó xử nhà mình thì có thôn dân hô lên.
“Tộc trưởng tới rồi, tộc trưởng tới rồi!”