Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 43: Không trả lương thực trước hết trả ruộng đất




Chương 43: Không trả lương thực trước hết trả ruộng đất

 

Mộc Cẩm nghe tộc trưởng đến, khóe môi khẽ nhếch.

 

Tam đệ làm việc luôn luôn đáng tin cậy.

 

Hắn đọc hiểu hàm ý từ môi nàng.

 

Đúng lúc mời tộc trưởng Mộc gia  tới.

 

Mà đi theo sau tộc trưởng Mộc gia một là Mộc Tử Xuyên vẻ mặt lo lắng, hai chính là Mộc gia đại bá tức giận đan xen, ba là Mộc gia tứ thúc vẻ mặt phức tạp.

 

“Ngươi là một người lớn, như thế nào cũng không hiểu chuyện như một đứa bé? Có chuyện gì không biết trong nhà nói, ở bên ngoài trêu chọc cái gì?”

 

Mộc gia đại bá vừa đến đã nổi giận với Lưu thị, muốn chiếm quyền chủ động.

 

Đồng thời cũng nháy mắt với Lưu thị.

 

Không hổ là lão phu lão thê cùng sống hai mươi mấy năm, đối với ánh mắt trượng phu, Lưu thị lập tức hiểu.

 

Liền bắt đầu khóc lóc kể tam phòng mấy hài tử rõ ràng có thể kiếm tiền mua thịt, lại còn muốn ép đại phòng đòi lương thực.

 

Vả lại, lại cố ý quăng nồi, nói mình lớn tuổi, đầu óc cũng không rõ ràng lắm, rất nhiều chuyện cũng không nhớ rõ.

 

Đại phòng cho tam phòng bao nhiêu lương thực, đi tìm tộc trưởng kiểm tra sổ sách là được, đại phòng về sau lương thực có dư thừa, nhất định sẽ chia cho tam phòng.

 

Lưu thị khóc lóc kể lể xong, Mộc gia đại bá liền hướng về tộc trưởng chắp tay, nói: 

 

"Tộc trưởng, chuyện hôm nay đều là do ta không phải. Bà nương ta là tuổi càng lớn càng hay quên.”

 

"Nhưng tộc trưởng yên tâm, hài tử tam phòng là cháu ruột của ta và lão Tứ, há có thể che giấu khẩu lương thực của bọn họ?"

 

tộc trưởng Mộc gia liền gật đầu.

 

"Biết ngươi không phải người như vậy. Chỉ là, ai! Thiên tai nhân họa cũng không có biện pháp, trong nhà ngươi còn bao nhiêu lương thực, bao nhiêu đều mang ra trả lại cho tam phòng đi.”

 

tộc trưởng Mộc gia tất nhiên là biết Mộc gia đại phòng cùng nhị phòng còn thiếu mấy hài tử tam phòng không ít lương thực .

 

Ngay cả lão Tứ thương mấy hài tử tam phòng cũng còn thiếu một ít, chỉ là lão Tứ thiếu đích xác cũng không nhiều.

 

Nếu không phải ruộng đất của hắn kém cỏi nhất, để lại hạt giống bổ sung nhiều hơn một chút, lương thực cho tam phòng thiếu không nhiều lắm cũng đã cho hết.

 

Bởi vậy, tộc trưởng Mộc gia dự định khuyên đại phòng cùng nhị phòng nhanh chóng trả một ít lương thực cho tam phòng.

 

Cũng không thể để cho năm hài tử tam phòng người ta vì không có lương thực mà c.h.ế.t đói.

 

“Chỉ là tộc trưởng ngươi cũng biết, nhà ta năm nay lại muốn thêm vào hai miệng người, thêm hai miệng ăn cơm, năm nay lại gặp hạn hán, đây là sự thật.”

 

Không có lương thực dư thừa ông ta rốt cuộc nói không nên lời.

 

Tiếp theo, ông đột nhiên ánh mắt sáng lên, 

Mèo không ăn cá

 

"Tộc trưởng, lão nhị nhà ta năm nay nhân khẩu ít, chỉ có hai người, ta đi khuyên nhủ cháu trai nhị phòng, để nhị phòng chia một ít phần luong thực cho tam phòng!"

 

Tộc trưởng nhíu nhíu mày.

 

Ánh mắt phức tạp nhìn Mộc đại bá một cái.

 

Mộc lão nhị đều gặp chuyện thảm như vậy, làm lão đại còn tính toán khẩu phần ăn nhà ông ta...... Chỉ vào nhà ông ta trả trước ba phòng.

 

Nhà mình tiếp tục kéo dài.

 

Thôi đi.

 

Dù sao cũng không phải chuyện nhà mình.

 

Có thể giải quyết là tốt rồi.

 

Nói: - “Theo đạo lý, chuyện này là do mấy người các ngươi tự mình thương lượng. Lão đại ngươi đã có biện pháp, vậy cứ như vậy đi.”

 

Sau khi nói xong, khoát tay về phía các thôn dân vây xem, rất có uy nghiêm lớn tiếng nói: 

 

"Không có chuyện gì, đều giải tán đi, nên làm gì làm gì đi!"

 

Toàn bộ quá trình không nhìn Mộc Cẩm một cái, cũng không hỏi qua đương sự là nàng.

 

Coi như là Mộc Tử Xuyên, nam đinh lớn nhất tam phòng , tộc trưởng Mộc gia cũng không nghĩ tới muốn hỏi một chút ý kiến của hắn.

 

Mộc Cẩm sắc mặt như thường, hai tay lại bất tri bất giác nắm chặt.

 

“Chậm đã! "Nàng hô một tiếng, liền mím chặt môi, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt tộc trưởng Mộc gia .

 

Tộc trưởng, nhất mã quy nhất mã (việc nào ra việc nấy) đạo lý này, ngài nhất định là hiểu được. "Tộc trưởng sửng sốt.

 

Bị đôi mắt trong suốt thấy đáy của Mộc Cẩm nhìn chằm chằm, không hiểu sao lại có cảm giác như bị sài lang hổ báo nhìn.



 

Trong lòng không khỏi phát lạnh.

 

Nhưng mà, bị Mộc Cẩm nói như thế, trên mặt không nhịn được, liền nói: 

 

"Đạo lý này lão phu tất nhiên là hiểu. Không biết Cẩm Ny Tử nói như vậy, là đạo lý gì?”

 

“Đạo lý chính là, nếu ta tìm đại bá đòi lương thực, tất nhiên cũng sẽ tìm nhị bá đòi lương thực.  Nhà Đại bá nợ nhà chúng ta không ít hơn nhà nhị bá nợ nhà chúng ta bao nhiêu.”

 

Dừng một chút, Mộc Cẩm ngữ khí châm chọc, "Vậy dựa vào cái gì đại bá trên dưới mồm mép vừa đụng, chỉ đi tìm nhị bá trả lương, nhà đại bá liền không trả?"

 

Thấy Mộc Cẩm không đòi tìm lương thực nhà mình, Mộc tứ thúc kinh ngạc nhìn nàng.

 

tộc trưởng Mộc gia, Mộc đại bá cùng với Lưu thị đều sắc mặt khó coi.

 

Nhắc tới cũng trùng hợp.

 

Hôm nay chính là đại ca lôi kéo ông đến nhà tộc trưởng nói Cẩm Ny Tử đề nghị muốn thu hồi ruộng đất tam phòng 

 

 

Đại ca muôn vàn không muốn, trong lời ngoài lời đều là mấy hài tử nhà Tam ca không có lương tâm.

 

Ông ấy ở một bên nghe đều chấn kinh.

 

Ông cho tới bây giờ không nghĩ tới đại ca mình luôn luôn kính trọng có một ngày sẽ nói như vậy với mấy đứa mồ côi tam ca tam tẩu để lại.

 

Vả lại, bà nương nhà mình đã sớm chê ruộng tốt của tam phòng cơ bản đều bị đại phòng nhị phòng chia cắt, không vui tiếp tục trồng ruộng của tam phòng.

 

Là ông ấy đè ép bà nương, thầm nghĩ mỗi năm có lý do cho tam phòng mấy hài tử ít Lương thực. 

 

Nhưng năm nay...... Thật sự khó khăn.

 

Ông ấy để lại nhiều những hạt giống ngũ cốc kia đều lấy ra ăn, đều nuôi không nổi mấy người nhà mình.

 

Ruộng đất của Tam phòng, nếu Cẩm Ny Tử muốn thu hồi, ông cũng không nói hai lời.

 

Cùng lắm thì, đến lúc đó ông đi giúp tam phòng mấy đứa nhỏ trồng một chút, quản một chút.

 

Nhưng ông ấy hiểu được, đại ca thật sự ích kỷ.

 

Ông thậm chí nghe ra, đại ca đang ám chỉ tộc trưởng, hắn muốn dùng mấy chỗ ruộng xấu của đại phòng đổi lấy mấy mẫu ruộng tốt của tam phòng.

 

Đúng lúc ông ấy sắp không chịu nổi nữa thì cháu trai Tử Xuyên tam phòng vội vàng chạy tới.

 

Một màn trước mắt này, ông ấy chỉ cảm thấy bi ai.

 

Nhưng vẫn chủ động nói với Mộc Cẩm: "Cẩm Ny Tử ngươi yên tâm, Tứ thúc cũng còn thiếu nhà ngươi mấy đấu lương thực, Tứ thúc trở về sẽ đưa đến nhà ngươi.”

 

Mộc Cẩm quay đầu nhìn thoáng qua Mộc tứ thúc, nở nụ cười với ông.

 

Cũng không có nói cám ơn.

 

Đó là điều nên làm.

 

Mộc tứ thúc đã lựa chọn làm người, vậy Mộc Cẩm nàng mặc dù tương lai muốn đưa theo các đệ đệ muội muội rời khỏi Mộc gia thôn, cũng sẽ không bạc đãi Mộc tứ thúc.

 

Lưu thị thấy Mộc tứ thúc đã ở trước mặt mọi người đối mặt Mộc Cẩm nói muốn chia đều chút lương thực đưa cho tam phòng, hung hăng liếc Mộc tứ thúc một cái.

 

Lúc này làm người tốt gì?

 

Cố ý phải không?

 

Làm nổi bật đại phòng của bà ta lòng dạ hiểm độc như thế nào phải không?

 

Mộc gia đại bá cũng lạnh lùng nhìn Mộc gia tứ thúc.

 

Lập tức cười lạnh nói: "Lão Tứ nhà ngươi nhân khẩu ít, tứ đệ tức phụ nhà mẹ đẻ bên kia ngược lại là có một cái hồ nước sâu lớn, năm nay hoa màu trồng thuận lợi, nhà ngươi đúng là nên cho tam phòng một ít lương thực."

 

Mộc tứ thúc tức giận ngã ngửa.

 

Mộc Cẩm lại nói: "Nhà Tứ thúc chẳng qua chỉ thiếu mấy đấu lương thực thôi, phần lớn vẫn ở chỗ đại bá và nhị bá. Năm tỷ muội chúng ta muốn sống, còn phải đợi đại bá và nhị bá trả lương nữa!"

 

Mộc gia đại bá một trận tức giận.

 

Hận Mộc Cẩm nhìn chằm chằm vào lương thực nhà ông ta.

 

"Các ngươi gần đây không phải bán dược liệu được rất nhiều tiền bạc sao?”

 

“Thế nào cũng phải ép đại bá ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ Cẩm Ny Tử nhất định phải nhìn thấy đại bá nhà người c.h.ế.t đói mới vừa lòng ? "

 

Mộc Cẩm cười lạnh.

 

"Thứ nhất chúng ta bán dược liệu không được rất nhiều tiền bạc, thứ hai các ngươi thiếu lương trả lương là chuyện hiển nhiên!”

 

“Nếu lương thực năm nay các ngươi không nỡ trả, vậy trước tiên đem ruộng đất của tam phòng chúng ta trả lại cho tam phòng chúng ta!”