Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 165: Tiểu gia hỏa Liễu Dật




Cố Vân Đông đi Liễu phủ, bởi vì Liễu Duy có truyền lời từ trước, nên nàng đi vào cũng không có chịu ngăn trở gì.

Liễu Duy nhìn thấy nàng đến đây thật cao hứng, nhìn thấy hai mươi cân đường trắng kia lại càng cao hứng, liền muốn cầm ra cửa.

Cố Vân Đông không thể nhịn được nữa trực tiếp đạp hắn một cái, “Không phải nói tốt là mười ngày nữa sao? Hiện tại thời gian còn chưa có tới đâu.”

“Nhưng giờ không phải đã có hai mươi cân rồi sao? Liễu Duy ủy khuất, cân đủ số rồi hắn liền có thể ném vào mặt Đào Hành đi.

Cố Vân Đông âm thầm áp xuống ngực một ngụm khí, “Cho nên cái điểm thứ hai lần trước ta nói ngươi quên mất rồi phải không?”

Điểm thứ hai??

Liễu Duy nghĩ nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nhớ ra rồi, “Chỗ dựa?”

“Đúng vậy.” Cố Vân Đông hung tợn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Ta hiện tại muốn đi tìm Tần Văn Tranh, thử xem ý tứ của hắn. Đệ đệ ngươi còn chưa có đi học đường đi, ngươi tìm cho ta một bộ quần áo gã sai vặt mới đi.”
“Vì cái gì muốn mặc quần áo gã sai vặt?”

“Đưa, đệ, đệ, ngươi, đi, học, đường!!” Nàng cố ý dậy thật sớm chạy lại đây, chờ đến khi cửa thành vừa mở liền tới đây, cho rằng là nàng ăn no rửng mỡ sao?

Liễu Duy xem nàng một bộ dáng muốn ăn thịt người, vội vàng đi tìm Liễu An, “Mau đi mau đi, tìm một thân quần áo mới lại đây.”

Liễu An thực mau liền cầm đến một bộ quần áo, có chút lớn, còn may hiện tại thời tiết lạnh, Cố Vân Đông trực tiếp tròng bên ngoài chỉnh sửa một chút là được.

Sau đó Liễu Duy liền đi đến sân của đệ đệ hắn, cùng gã sai vặt bên người đệ đệ hắn nói hắn hôm nay sẽ tự mình đưa người đi học đường.

Kết quả đệ đệ lãnh khốc Liễu Dật của hắn vừa đến cửa, liền đem người giao cho Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông đây là lần đầu tiên nhìn thấy đệ đệ của Liễu Duy, xem tuổi của hắn cũng không lớn hơn Cố Vân Thư bao nhiêu, nhưng bộ dáng mặt mày căng chặt chắp tay sau lưng của hắn lại như một tiểu đại nhân.
Nhìn thấy Cố Vân Đông, Liễu Dật cũng không ngoài ý muốn, trên đường đến đây ca ca hắn đã nói qua, hôm nay bằng hữu của ca ca sẽ đưa hắn qua học đường.

Xem ra chính là người trước mặt này, Liễu Dật hướng về phía nàng gật gật đầu, chỉ chỉ cái rương đặt sách ở một bên. “Cầm lên, đi thôi.”

Sau đó để xa phu ôm hắn lên xe ngựa, Cố Vân Đông nhìn cái rương đựng sách, không nhịn được nở nụ cười.

Nàng cũng đi theo lên xe, “Ngươi cùng ca ca ngươi hoàn toàn không giống nhau.”

Liễu Dật gật gật đầu, mặt nghiêm túc nói, “Cha nói đại ca bất kham trọng dụng, ta trách nhiệm trọng đại, sau này phải quản lý toàn bộ Liễu phủ.”

Cố Vân Đông muốn cười nhưng lại không dám cười.

Liễu Dật lại tiếp tục nói, “Ngươi đã là bằng hữu của ca ca ta, về sau mong rằng ngươi khuyên đại ca đọc sách viết chữ nhiều vào, không cần dẫn hắn đi đến địa phương không nên đi.”
Cố Vân Đông hỏi, “Cái gì gọi là địa phương không nên đi?”

“Ân…Ân….” Liễu Dật suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được, khuôn mặt nhỏ lập tức nghẹn đến mức đỏ bừng.

Hắn nào biết đâu cái gì là địa phương không nên đi, chính là cha mẹ hắn nói như thế, hắn thuận miệng học theo.

Đối diện với biểu tình tò mò kia của Cố Vân Đông, hắn chỉ có thể giương cổ dùng giọng nói non nớt lên tiếng, “Ngươi trong lòng hiểu rõ.”

Sau đó, liền nói sang chuyện khác thúc giục xa phu chạy nhanh xuất phát.

Cố Vân Đông cảm thấy đứa nhỏ này còn rất có ý tứ, về sau nếu Vân Thư cùng hắn ở cùng trường, vậy khẳng định rất thú vị.

Nghĩ vậy, nàng nhưng thật ra có chút chờ mong nhìn thấy Tần Văn Tranh.

Nhưng nàng không nghĩ tới chính là, nàng bên này vừa xuất phát, bên ngoài Liễu phủ lại dừng lại một chiếc xe ngựa, một thanh niên từ bên trên xe bước xuống.
Liễu phủ Liễu lão gia vừa nghe nói có vị cô nương nào vào phủ tìm nhi tử nhà mình, liền muốn tìm Liễu Duy lại đây hỏi rõ một chút, thình lình nghe được quản gia nói Tần Văn Tranh lại đây.

Hắn lập tức không rảnh lo nhi tử của mình, đi ra ngoài đón. Không nghĩ tới Tần Văn Tranh nhìn thấy chính mình, lại hơi hơi nhíu mày nói, “Chuyện này như thế nào lại nháo đến lớn như vậy? Hiện tại toàn huyện thành đều biết Liễu gia các ngươi có thể lấy ra được đường cát trắng, ngươi như thế nào lại không đem việc này áp xuống?”