Tốp sinh viên rất cởi mở hoạt bát, đúng là tuổi trẻ thanh xuân, ai cũng mặt mũi sáng sủa, nụ cười đáng yêu. Huyên Hiểu Đông thấy họ líu ra líu ríu hỏi cái này cái kia thì cũng không thấy phiền, chỉ tận tay biểu diễn cách cắt một lượt, thu hoạch nhánh hoa như thế nào, rồi dẫn họ ra nhà kho phía sau nhìn. Rất nhanh đã có bạn sinh viên nhanh mắt phát hiện ra phía trên nhà kho có một khoảng trời khác, "Có bể bơi nóc nhà kìa!"
"Oa, chỗ này còn có cả vách núi để leo!"
"Bọn em có được mượn bể bơi không ạ?"
Thi Ký Thanh cười nói: "Được chứ, nhưng phải chú ý an toàn, xác định thời gian cần dùng bể bơi, phải có trợ giảng hoặc giảng viên dẫn đoàn đi theo quản lý mới được."
Thẩm Ca mỉm cười nói "Được". Cô nhìn Thi Ký Thanh, nói: "Thư ký Thi giỏi thật đấy."
Thi Ký Thanh khéo léo cười gật đầu, lại cười nói với Huyên Hiểu Đông: "Việc đã bàn giao xong, còn lại cứ giao cho chị đi. Huyên tiên sinh, em cứ làm việc đi."
Huyên Hiểu Đông như trút được gánh nặng, vội vã gật đầu với Tư Mã Thuyên và Thẩm Ca, nhanh chóng trở về sân nhỏ.
Quay lại khoảng sân yên tĩnh của riêng mình, y cảm thấy thả lỏng, sờ lên lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên trán, nghĩ thầm quái lạ, sao kiểu áp lực này lại đến vậy? Lần trước đi cùng Vô Ngung, ở cùng một chỗ với nhân viên của anh, rõ ràng y vẫn thấy ổn mà.
Hình như là bị ánh nhìn soi xét đánh giá, đám sinh viên còn ổn, chỉ đơn giản là ánh mắt tò mò với người lạ, rồi chúng cũng nhanh chóng bị những thứ khác hấp dẫn.
Có lẽ là do Thẩm Ca và Tư Mã Thuyên, bọn họ biết y là bạn đời chủ thịch Thịnh của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, bởi vậy trong ánh mắt nhìn y của hai người đó còn mang theo sự đánh giá và xét nét. Bọn họ ăn nói nho nhã lịch sự, phong độ cũng tốt, nhưng y vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được họ luôn chĩa ánh mắt soi mói về phía mình.
Tư Mã Thuyên đã lớn tuổi, trải đời nhiều, là một vị giảng viên trình độ rất cao, sau khi trò chuyện hòa hợp thì hiểu ra nên ông đã giấu bớt đi kiểu soi xét rõ mồn một này, nhưng cách đối xử với y thì cực kỳ khách khí và nhiệt tình, cho thấy bọn họ đã biết thân phận của y.
Còn Thẩm Ca thì còn quá trẻ, bởi vậy ánh mắt của cô hết sức rõ ràng.
Từ nhỏ, bản thân Huyên Hiểu Đông đã có phần nhạy cảm quá mức khi cảm nhận được cảm xúc từ người khác, chỉ là... vẫn nên sửa đổi, nếu không đến lúc thi nghiên cứu sinh thật, y sẽ phải gặp không ít những ánh mắt như vậy. Nhưng bây giờ, y đặc biệt cần sức mạnh dịu dàng và bao dung đến từ Thịnh Vô Ngung.
Huyên Hiểu Đông thở dài một hơi, hái được mấy cành bạc hà mọc dài quá để bấm bớt đi, mặc cho tay dính đầy mùi bạc hà, mang vào cất trong bếp. Y xoay người vào phòng, dùng màn hình điện tử bắt đầu ôn tập. Y mở bản ghi âm của Thịnh Vô Ngung ra, chất giọng tràn ngập từ tính vang vọng trong căn phòng nhỏ. Vốn dĩ là một người dễ tập trung, chẳng bao lâu Huyên Hiểu Đông đã đắm chìm trong việc học.
Lúc đến Hoàn Kinh, Thịnh Vô Ngung lại gửi cho y một tin nhắn, sau đó anh đến bệnh viện.
Đến bốn, năm giờ chiều, Huyên Hiểu Đông tìm trong tủ lạnh một con cá, sau khi mổ và cạo vẩy xong thì rửa sạch, thả vào chảo, từ từ chiên với lửa nhỏ. Chiên cá đòi hỏi phải kiên nhẫn, nhưng từ trước tới nay y vẫn luôn là một người rất giỏi nhẫn nại.
Hương thơm chậm rãi ngập tràn trong bếp.
Cổng gỗ phía xa có tiếng gõ, Huyên Hiểu Đông ló đầu ra xem, thấy là Thẩm Ca thì hơi ngạc nhiên, lật thân cá lại rồi ra ngoài. Thẩm Ca cười nói với y: "Huyên tiên sinh, có thể uống nhờ anh ly nước không? Tôi vừa đưa sinh viên đi, nước mang theo hôm nay đã uống hết."
Huyên Hiểu Đông nói: "Mời cô vào."
Thẩm Ca đẩy cửa đi vào, tò mò đánh giá những loài rau đầy sức sống trong vườn, đi vào bếp, tán thưởng nói: "Huyên tiên sinh đúng là rất giỏi chăm sóc vườn rau."
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, Thẩm Ca khiến y nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Chử Nhược Chuyết, hắn là kiểu người khen lấy khen để dù đứng trên cao nhìn xuống, lúc ra về còn biết để lại vài bao thuốc giá trị, thật ra những người như này lại chân thành đến mức đáng yêu. Bọn họ thích ứng được với xã hội, cũng bởi vậy từ trước tới nay giá trị quan hình thành trong họ vô cùng thẳng thắn và trực tiếp, có lợi cho bản thân họ nhưng vô dụng với bản thân y.
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Mời cô ngồi." Y mở tủ lạnh, lấy một ấm nước lạnh ra ngoài, bên trong có ngâm lá bạc hà và chanh lát, y rót nước lạnh ra ly thủy tinh, hỏi Thẩm Ca: "Giảng viên Thẩm có cần thêm chút mật ong không?"
Thẩm Ca nhìn những hoa văn vẽ tay hình bèo rong vô cùng tinh tế trên thành thủy tinh của ấm nước lạnh, còn chiếc ly thủy tinh đặt trước mặt cũng đồng bộ. Chú chuồn chuồn màu lam nhạt đậu trên làn rong xanh lục, hoa văn trên cánh chuồn chuồn rõ ràng sinh động, đúng là một bộ sản phẩm thủy tinh thủ công vô cùng nghệ thuật và đắt giá, vậy mà lại được một chủ nông trường bình thường trước mặt sử dụng hàng ngày.
Cô cười nói: "Cảm ơn anh, không cần thêm đường, tôi sợ đường lắm."
Huyên Hiểu Đông cười, hỏi: "Cô muốn ăn kem dừa không? Tối hôm qua vừa mới làm, không bỏ đường, đều là dừa thật, mang về từ Hải Thành."
Thẩm Ca hai mắt bừng sáng, dù sao cô cũng vừa mới cùng nhóm học trò chạy lên chạy xuống khắp núi cắt cây, nghĩ tới ly kem mát lạnh ngọt ngào, ai mà không động lòng cơ chứ? Thật ra Huyên Hiểu Đông làm cho Thi Ký Thanh, y biết Thi Ký Thanh sẽ tới nên mới đặc biệt làm cho chị ấy, không ngờ hôm nay chị ấy lại rất bận rộn, lúc nào cũng tất bật giúp mình trước sau, trong thâm tâm y hơi áy náy.
Huyên Hiểu Đông lấy một chiếc hộp cơm thủy tinh từ trong tủ lạnh ra, dùng thìa múc hai viên kem, đặt lên bàn đưa cho Thẩm Ca, nói: "Thật ra đây là làm cho thư ký Thi, vừa nãy tôi có hỏi chị ấy tối nay có qua ăn tối không, chị ấy bảo muốn ở cùng mọi người, lát nữa làm phiền cô mang về cho chị ấy giúp tôi, tôi sẽ xếp gọn vào bình giữ nhiệt."
Thẩm Ca cười nói: "Vậy là tôi được hưởng phúc nhờ thư ký Thi rồi." Cô dùng muỗng con bên cạnh từ từ ăn một miếng, quả nhiên khoang miệng ngập tràn hương sữa dừa, vô cùng mát lạnh sảng khoái.
Huyên Hiểu Đông mang bình giữ nhiệt ra ngoài, dưới cùng thả một lớp đá, sau đó cho kem ở giữa, phía trên lại rải thêm một lớp đá nữa, rồi bỏ thêm một phần salad rau đã rửa sạch, gồm cà rốt, cải trắng các loại y đã thái sợi từ sáng, thêm phô mai viên đặt lên, đậy kín nắp bình giữ nhiệt lại rồi đặt trên bàn.
Thẩm Ca nói: "Huyên tiên sinh đúng là biết tận hưởng cuộc sống. Thịnh Vô Ngung thật sự là có phúc lớn."
Huyên Hiểu Đông hơi ngước mắt lên nhìn cô, Thẩm Ca mỉm cười, "Tôi và Thịnh Vô Ngung là bạn cùng trường đại học, anh ấy vô cùng xuất sắc, năm đó còn đứng đầu cả khóa... Tôi đứng thứ hai, chúng tôi cũng từng là cộng sự trong hội sinh viên, anh ấy là hội trưởng, tôi là hội phó. Lần này nghe nói bên Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm có chủ tịch Thịnh đích thân gọi điện cho viện trưởng chúng tôi, hi vọng có thể hợp tác đợt thực tập lần này, điều kiện và đãi ngộ rất tốt. Trước đây tôi vẫn luôn ở nước ngoài, đã lâu không gặp anh ấy nên xung phong nhận việc, đảm nhiệm là giảng viên sinh hoạt dẫn đoàn tới đây."
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Chẳng trách tôi đang nghĩ sao giảng viên dẫn đoàn lại cần cả phó viện trưởng đến, dùng người tài không đúng chỗ, hóa ra giảng viên Thẩm và Vô Ngung là bạn học."
Thẩm Ca nói: "Đúng là không ngờ thật, dù sao trước đây khi Thịnh Vô Ngung còn học tại Học viện Ngoại giao, anh ấy là nam thần cao ngạo xa cách, chỗ ngồi như đặt trên núi tuyết vậy, là kiểu xa vời không thể với tới như trăng sáng giữa mây ngàn. Mặc dù lúc nào cũng nho nhã lễ độ, khiêm tốn lịch sự nhưng cũng không hề gần gũi bình dị. Anh ấy và người bình thường theo đuổi những thứ không giống nhau, trò chuyện với Thịnh Vô Ngung thường ngày sẽ khiến người ta cảm thấy anh ấy khinh nhờn thói sống phóng túng, nhậu nhẹt xả láng. Lúc đó bọn tôi đều cho rằng ở Học viện Ngoại giao không có cô gái nào có thể theo đuổi được anh ấy——Cuối cùng đúng là không có thật."
Huyên Hiểu Đông lịch sự mỉm cười, Thẩm Ca nói: "Anh ấy còn là người đi theo chủ nghĩa hoàn hảo, phải là người từng làm việc với anh ấy rồi thì mới có thể biết, Thịnh Vô Ngung có yêu cầu gần như là hà khắc hoàn hảo với tất cả mọi chuyện anh ấy làm, không cho phép xảy ra một sai lầm nào."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, xoay người bỏ rau thơm, tía tô đã thái gọn trên thớt trước đó vào trong nồi, sau đó bỏ thêm nước. Nồi phát ra tiếng vang xì xì, mùi hương cũng ngày càng đậm đà, "Giảng viên Thẩm rất hiểu Vô Ngung."
Thẩm Ca thở dài, "Lúc trước tôi nghe nói chân anh ấy xảy ra chuyện, phải từ chức thì cảm thấy vô cùng tiếc hận, tôi lo anh ấy cứ như vậy sa sút. Không ngờ anh ấy từ bỏ chính trị chuyển sang kinh doanh, lấy lại tinh thần rất nhanh, thuận trời thuận đất lại một lần nữa tỏa sáng."
Huyên Hiểu Đông nói: "Nếu giảng viên Thẩm và Vô Ngung là bạn học, nói vậy cô cũng quen Na Phong phải không?"
Thẩm Ca ngẩn ra, "Đúng thế, anh ta là sinh viên trao đổi trường chúng tôi, học tập ở đây một năm. Huyên tiên sinh cũng từng gặp Na Phong rồi sao?"
Huyên Hiểu Đông múc cá om trong nồi ra đĩa rồi đặt lên bàn, cười nói: "Ừ, chúng tôi từng có thời gian đến Garan, không biết sau khi tốt nghiệp cô và anh ta còn liên lạc không?"
Thẩm Ca nói: "Thật ra anh ấy có tài khoản mạng xã hội, chỉ có điều dù sao cũng về nước rồi, không hay online lắm... Anh ấy cũng là một vị hoàng tử vô cùng bình dị gần gũi, nghe nói bây giờ vị trí thái tử đã vững chắc rồi, sắp sửa là vị vua kế tiếp của Garan."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, "Tôi cảm thấy giảng viên Thẩm thật sự rất giống hoàng tử Na Phong, hai người trò chuyện với nhau nhất định sẽ rất hợp."
Thẩm Ca hơi ngạc nhiên, "Vậy sao?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Thật đấy, tôi kiến nghị cô có thể tán gẫu nhiều hơn với hoàng tử Na Phong, tôi tin anh ta nhất định sẽ rất có tiếng nói chung với cô."
Thẩm Ca không hiểu tại sao chủ đề lại kéo sang Na Phong, nhất thời chỉ có thể theo sát, "Hóa ra Huyên tiên sinh cũng từng đến Garan, bên đó có đẹp không? Tôi cũng muốn đi chơi lắm nhưng chưa có cơ hội."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, "Ừ, vô cùng kích thích, là một chuyến đi nước ngoài khó mà quên được, đặc biệt là hoàng tử Na Phong, để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho chúng tôi."
Thẩm Ca phát hiện ra chẳng biết từ khi nào mình đã mất quyền chủ động lái đề tài, chỉ có thể bị động nói: "Xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?"
Bỗng nhiên cổng có tiếng gõ, Huyên Hiểu Đông ngước mắt lên nhìn ra ngoài, bỗng nhiên cười, "Lỗi Lỗi? Nhược Chuyết?"
Thịnh Lỗi Lỗi đỗ xe xong, đang xách đồ trên xe xuống thì Chử Nhược Chuyết đã hô to gọi nhỏ, "Hiểu Đông? Ha ha bọn tôi biết chủ tịch Thịnh không ở đây nên cất công tới tìm đồ ăn của anh nè! Thơm quá! Gì vậy? Là mùi tía tô, cá nấu tía tô đấy à?"
Chử Nhược Chuyết thấy có khách đến, trong nháy mắt thu hồi cử chỉ khác người, trở nên lịch sự, "Xin chào, tôi là Chử Nhược Chuyết, hóa ra Hiểu Đông có khách."
Huyên Hiểu Đông nói: "Là giáo viên dẫn đoàn thực tập, cũng là bạn học cũ của Vô Ngung."
Thẩm Ca quan sát khách tới, người đàn ông nọ ăn mặc hào hoa sang chảnh, trông không phải người bình thường, dáng vẻ lại còn vô cùng quen thuộc với Huyên Hiểu Đông, ở lại thì không hay, bèn vội vàng đứng dậy bắt tay với Chử Nhược Chuyết, "Tôi là Thẩm Ca, phó viện trưởng của Học viện Nông nghiệp Tĩnh Hải... Quấy rầy rồi, tôi cũng nên về thôi."
Chử Nhược Chuyết ngạc nhiên hỏi lớn: "Hả? Sao cô học Học viện Ngoại giao mà lại giữ chức vụ ở Học viện Nông nghiệp?"
Sắc mặt Thẩm Ca cứng đờ, Thịnh Lỗi Lỗi bên ngoài nhanh chân đi vào, vác theo mấy cái vali nhồi đầy đồ đạc đặt lên ghế, "Chử Nhược Chuyết, cậu ngốc à? Làm hành chính thì trường nào mà chẳng giống nhau? Người mà Học viện Ngoại giao đào tạo được, đến đâu nhậm chức mà chẳng như cá gặp nước?"
Ngoài mặt Thẩm Ca không biết người đàn ông trẻ cường tráng cao lớn, khí thế rét lạnh này đang mỉa mai cô hay khen ngợi cô, không thể làm gì khác đành giải thích: "Tôi mới từ nước ngoài về không lâu, muốn ở lại thành phố Tĩnh Hải, lúc đó chỉ có Học viện Nông nghiệp bên này là cung cấp được chức vụ và chế độ lương bổng tốt, cho nên tôi tới đó nhậm chức."
Thịnh Lỗi Lỗi gật đầu, "Chào cô, tôi là Thịnh Lỗi Lỗi, Thịnh Vô Ngung là chú nhỏ của tôi, tôi cũng làm việc ở Tĩnh Hải, khi nào rảnh thì trò chuyện." Nói là rảnh thì trò chuyện nhưng lại chẳng nói rốt cuộc công việc của mình là gì, cũng không có ý định trao đổi phương thức liên lạc, đúng là một câu nói quá khách khí.
Thẩm Ca ngoài cười ra thì không thể làm gì khác, "Được, vậy tôi đi trước, còn phải chăm lo cho sinh viên." Huyên Hiểu Đông đưa bình giữ nhiệt trên bàn cho cô, "Làm phiền cô mang về cho thư ký Thi."
Thẩm Ca nhận bình, vẫy tay chào tạm biệt Chử Nhược Chuyết và Thịnh Lỗi Lỗi rồi ra ngoài.
Thịnh Lỗi Lỗi nói với Huyên Hiểu Đông, "Chú nhỏ nói còn cần ở Hoàn Kinh hai hôm nữa, sợ chú ở nhà một mình cô đơn nên bảo cháu tới ở cùng chú. Đúng lúc Nhược Chuyết cũng ở Tĩnh Hải nữa, bọn cháu quyết định cùng tới ăn chực bữa cơm."
Huyên Hiểu Đông hơi ngạc nhiên, "Chỉ có hai ngày thì cần gì ở cùng." Nghĩ ngợi một lát thì y chợt hiểu ra, Vô Ngung biết rõ mình không thích xã giao, lại sợ dù sao Thi Ký Thanh cũng là phụ nữ, anh ấy lại không có ở đây, chắc chắn thư ký Thi sẽ không ở nông trường, sinh viên có tới thì sợ y không ứng phó được, có Thịnh Lỗi Lỗi và Chử Nhược Chuyết ở đây rồi thì đúng là y không cần xã giao gì nữa.
Quả nhiên bọn họ vừa tới, chẳng phải Thẩm Ca vừa làm phiền y đã đi rồi sao? Yên tĩnh hơn nhiều. Nếu không y cũng không biết mình đuổi vị khách không mời mà đến này đi như thế nào.
Thịnh Lỗi Lỗi cười, "Cháu cũng nghĩ vậy đó, thế nhưng chú nhỏ đã dặn dò rồi, bọn cháu cũng ham ăn nữa nên còn mang cả đồ theo này. Lần trước hai người đi Hải Thành đã gửi cho gia đình rất nhiều thứ, lần này có cả đồ bà nội mang từ nước ngoài về, có cả thứ không biết ông nội xách từ đâu về nữa, tiện thể cháu mang đến cho chú luôn."
Huyên Hiểu Đông mở ra xem, đều là những nguyên liệu nấu ăn, hoa quả, một vài thuốc bổ rất hiếm thấy, vừa nhìn là biết tác phẩm của chị dâu thứ nhà họ Thịnh, ngoài ra còn có một bộ đồ ăn rất đẹp. Thịnh Lỗi Lỗi lôi con thỏ đã bị giết ra ngoài, "Cháu còn cố ý mang cả thỏ rừng tới đây, hôm qua vừa săn được, tối nay chúng ta ăn lẩu thỏ đi."
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Được, để chú đi nấu nước dùng."
Chử Nhược Chuyết cởi áo khoác, "Tôi ra vườn hái rau rồi quay lại."
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Đừng, cậu là khách, ngồi đi, để tôi làm."
Y đi ra ngoài, quả nhiên không lâu sau hái một đống rau xanh mang vào, sau đó lấy nồi lẩu điện ra đặt lên bàn, thêm nước, bỏ thịt thỏ đã chần qua nước vào, rắc thêm một chút cẩu kỷ vào trước để làm trong đáy nồi thịt thỏ.
Thịnh Lỗi Lỗi đã xắn tay áo lên, tự giác đi rửa rau.
Ba người đồng tâm hiệp lực, không lâu sau nồi lẩu thỏ nóng hôi hổi đã ăn được.
Trong chiếc nồi đang đun lửa lớn, chân giò hun khói màu hồng phấn kết hợp cùng thịt thỏ đang quay cuồng trong nước canh sôi ùng ục, còn có cả măng, hành tây,... Vốn dĩ thịt thỏ nấu chưa lâu, Thịnh Lỗi Lỗi còn đặc biệt mang theo cả đống sẻn gai tươi màu xanh lục, thả vào trong nồi lẩu càng kích thích thịt thỏ trở nên trơn mềm ngon miệng, nếm thử thì bùng nổ vị tê cay, mềm và mọng nước.
Huyên Hiểu Đông pha nước chấm xong thì đặt lên bàn, Thịnh Lỗi Lỗi cao hứng kể chuyện bọn họ đi săn thỏ rừng, còn Chử Nhược Chuyết thì vùi đầu tận lực mà ăn. Thịt thỏ ngon, còn rau mới hái ngoài vườn thì ăn kiểu gì cũng ngon, ba người ăn rất thoải mái, sôi nổi trò chuyện một lúc, ăn xong bữa tối thì đánh thêm vài trận game. Sau đó Huyên Hiểu Đông mới về phòng, tắm xong nhìn đồng hồ, dùng màn hình điện tử đọc sách một lát.
Điện thoại lại kêu lên, y vừa thấy là Thịnh Vô Ngung gọi thì khóe miệng đã nhoẻn cười không biết từ bao giờ, bèn nhận máy, "Anh đang ở Hoàn Kinh à?"
"Ừm, em ngủ chưa?"
Giọng Thịnh Vô Ngung tựa như đang dán vào tai y, chất giọng trầm thấp mang theo từ tính. Huyên Hiểu Đông cảm giác trái tim mình đang tê dại, dường như đang cộng hưởng với âm thanh kia.
"Chưa đâu, em vừa chơi một trận game với Lỗi Lỗi và Nhược Chuyết, sao anh lại nghĩ đến việc gọi hai người ấy đến?" Huyên Hiểu Đông cười nói.
Thịnh Vô Ngung khẽ cười, "Sợ em nhớ tôi thấy cô đơn quá, gọi người tới chơi cùng em không phải tốt hơn sao? Dù sao Lỗi Lỗi vẫn luôn kêu gào muốn tới nông trường chơi, vừa hay giao cho nó ít việc để làm."
Huyên Hiểu Đông nói: "Em không có vô dụng như thế, ứng phó với mấy sinh viên mà cũng không làm nổi chắc? Huống chi chẳng phải còn có chị Thi sao?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Em không hiểu, tôi lo lắng, lo có người nhân lúc tôi vắng nhà mà đột nhập, cho nên phải nghiêm ngặt tử thủ."
Huyên Hiểu Đông không nhịn được bật cười, "Ai có thể nhân lúc anh vắng nhà mà đột nhập cơ chứ?"
Thịnh Vô Ngung nhỏ giọng nói: "Nhiều lắm đấy... Em không biết à, lần trước tới Hải Thành, vị giám đốc công ty con ở đó ấy, ánh mắt nhìn em không vừa đâu. Tôi đã nghe nói cậu ta là đồng tính từ trước rồi, không ngờ cậu ta lại dám thèm muốn em lộ liễu như thế ngay trước mặt tôi."
Huyên Hiểu Đông: "... Không phải chứ, là vị giám đốc Trương kia sao? Em thấy cậu ta ít nói lắm mà."
Thịnh Vô Ngung nói: "Em không biết đâu, người này rất nhanh mồm nhanh miệng, thích nói chuyện, ở trước mặt em lại tỏ ra ăn nói vụng về, vừa nhìn là biết yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Huyên Hiểu Đông: "... Anh đừng nghi ngờ đoán mò lung tung, nhỡ làm tổn thương người ta, tổn thương cấp dưới... Ừm, em không có cảm giác gì bất thường cả."
Thịnh Vô Ngung cười khẽ, "Cũng đâu có trị cậu ta, cậu ta làm việc ở Hải Thành khá tốt, với lại cậu ta có gì mà tranh giành với tôi chứ, tôi vẫn còn lòng tin."
Huyên Hiểu Đông hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu đấy? Ở nhà cũ của anh hay ở cùng bố mẹ?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Ở khách sạn, tôi mới từ bệnh viện về, người thầy ấy không có người thân ở bên cạnh, tôi thuê cho ông ấy hai y tá, hôm nay phẫu thuật nên tôi đang chờ."
Thịnh Vô Ngung thở dài, từ tốn tán gẫu với y, "Hôm nay lúc nào tôi cũng rất nhớ em, đặc biệt là khi nhìn thấy thầy đang hấp hối vì bệnh, vậy mà bên cạnh lại không có nổi một người thân, sau đó thì từ từ suy yếu dần. Tôi cảm giác rất đồng cảm với ông ấy."
Huyên Hiểu Đông nhỏ giọng: "Ừm... Trước đây khi ông nội mất, em cũng không thể ở bên cạnh ông, em vẫn luôn rất áy náy."
Thịnh Vô Ngung vỗ về y, "Sinh lão bệnh tử là quy luật của cuộc sống, ông biết hiện tại em đang sống tốt, hẳn cũng sẽ được an ủi phần nào."
Huyên Hiểu Đông hỏi: "Anh vẫn ăn cơm ở viện sao? Có phải rất mệt không? Sau khi kết thúc phẫu thuật thì cũng khuya rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Thịnh Vô Ngung nói: "Em đừng lo, khách sạn rất gần bệnh viện, kết thúc phẫu thuật là tôi về khách sạn, cơm nước cũng có trợ lý đưa tới. Em yên tâm, cũng vì tâm trạng không tốt nên tôi mới muốn nói chuyện với em một lát. Bệnh viện... luôn khiến con người ta cảm thấy sa sút tinh thần như vậy."
Huyên Hiểu Đông thoáng yên tâm, "Vậy thì tốt, em sẽ nói chuyện với anh, nếu không để anh chờ một mình thì nhàm chán đến nhường nào. Vị giáo viên ấy mắc bệnh gì? Phẫu thuật thành công không?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Bệnh tim, nếu phẫu thuật thì khả năng thuận lợi thành công, nhưng còn phải xem sau này phục hồi thế nào, chủ yếu vì ông ấy lớn tuổi rồi, bệnh viện cũng không dám phẫu thuật cho ông ấy, lại không có người thân. Có đồng nghiệp cũ của ông ấy tìm được số của mẹ, nhưng mẹ đang ở nước ngoài nên nhờ tôi qua giúp đỡ. Tôi tìm được một chuyên gia có sở trường về bệnh này, anh ta kiến nghị vẫn nên phẫu thuật, vậy nên tôi ký tên giúp thầy."
Huyên Hiểu Đông nghe xong, thông cảm từ tận đáy lòng, "Đúng là giúp được rồi, sau khi phẫu thuật, anh ở bên cạnh chăm sóc thầy mấy hôm là sẽ ổn thôi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Ừm, khả năng rất lâu sau khi phẫu thuật thầy mới tỉnh lại, thật ra ông ấy có con trai, chỉ là cậu ta ở nước ngoài, đã thông báo gọi về rồi, tôi có quen con trai ông ấy. Đợi đến khi ông ấy phục hồi ổn rồi, tôi sẽ dẫn em tới thăm."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, "Vâng."
Thịnh Vô Ngung cảm giác chủ đề này càng nói càng nặng nề, bèn lái sang chuyện khác, hỏi: "Tối nay em ăn gì?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Lỗi Lỗi có mang thỏ đến, bảo là ban ngày đi săn cùng bạn bè. Bọn em làm lẩu thỏ, thả thêm chân giò hun khói và măng, hương vị rất ngon, thịt thỏ mềm lắm luôn..."
Thịnh Vô Ngung nói: "Ra vậy, tiếc là tôi không ở nhà, nghe thôi cũng thấy rất ngon.".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Huyên Hiểu Đông lại nhớ đến Thẩm Ca, nói: "Chẳng phải sinh viên giỏi họ Thịnh cao không thể với tới, không dính khói bụi trần gian sao? Sao cũng thèm rồi?"
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Tại sao lại nói như thế?"
Huyên Hiểu Đông: "Ừm... Anh không ngờ được đâu, hôm nay giảng viên dẫn đoàn từ Học viện Nông nghiệp có một vị tên là Thẩm Ca, là phó viện trưởng..."
Thịnh Vô Ngung nhớ danh tính người khác rất giỏi, nhanh chóng kiểm tra xong trong trí nhớ, "À, Thẩm Ca, là bạn học cũ của tôi. Cô ấy nói với em tôi cao không thể với tới, không dính khói bụi trần gian sao?"
Huyên Hiểu Đông vui khôn tả, "Là hội trưởng hội sinh viên Thịnh Vô Ngung ngồi trên núi tuyết, trăng sáng giữa mây ngàn, lạnh lùng cao ngạo."
Thịnh Vô Ngung: "..."
Anh cười, "Sao ngửi thấy mùi ghen tị thế nhỉ?"
Huyên Hiểu Đông đàng hoàng nói: "Đâu có, em rất nghiêm túc đề xuất cho bạn học này của anh, em cảm thấy cô ấy và hoàng tử Na Phong nhất định nói chuyện sẽ hợp nhau. Nếu là bạn học với nhau thì chắc chắn cô ấy cũng quen hoàng tử Na Phong, cứ nói chuyện nhiều thì kiểu gì cũng có tiếng nói chung."
Thịnh Vô Ngung hơi bất đắc dĩ, "Xin lỗi em, lại gây thêm phiền toái cho em, cô ấy có khiến em khó chịu không?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Không đâu, cô ấy giống như Na Phong trước đây ấy, mở bài lâu quá, còn chưa kịp dẫn vào chủ đề chính đã bị em tổ lái rồi. Sau đó Lỗi Lỗi và Chử Nhược Chuyết đến, cô ấy đành phải đi, đợi anh về tiếp đãi đàn em của mình nha, đâu đâu cũng thấy hoa đào của ngài Thịnh."
Thịnh Vô Ngung: "Vẫn ghen lắm."
Huyên Hiểu Đông tặc lưỡi, "Rõ ràng vừa nãy còn có người chụp mũ cho em, nói giám đốc Trương nào đó thích em."
Thịnh Vô Ngung nở nụ cười, vốn dĩ tâm trạng anh đang nặng nề, bây giờ dường như đã bị giọng nói đầy sức sống ở đầu dây bên kia xua tan đi nỗi bi thương phiền muộn bị tiêm nhiễm từ bệnh viện, "Em ở nhà một mình, có nhớ tôi không?"
Huyên Hiểu Đông im lặng rồi nói: "Nhớ lắm."
Khóe miệng Thịnh Vô Ngung ngậm ý cười, anh nhìn ra bóng cây im hơi lặng tiếng giữa màn đêm bên ngoài cửa sổ, "Tôi muốn nhìn thấy em, mở video được không? Để tôi nhìn em một lúc."
Huyên Hiểu Đông nói: "Điện thoại này của em là máy quân dụng đời cũ, không có chức năng này, đành thôi vậy."
Thịnh Vô Ngung cười trầm thấp, ung dung nói: "Bây giờ tôi cực kỳ nhớ em."
Yết hầu Huyên Hiểu Đông lăn lên lăn xuống, môi khẽ run lên. Thịnh Vô Ngung cực kỳ cố chấp với việc hôn môi, bao giờ anh hôn cũng lưu luyến lâu dài, triền miên không ngớt, vấn vương không rời.
"Tôi còn muốn ôm em, cảm giác chạm lên eo em cực kỳ thích, vô cùng săn chắc, chẳng có tí mỡ thừa nào cả."
Ga trải giường tơ tằm trơn mịn man mát dán lên da thịt y, Huyên Hiểu Đông không kìm được hơi xoay đầu, áp mặt cọ lên vỏ gối tơ tằm của anh, cứ như bàn tay Thịnh Vô Ngung đang thật sự nâng niu vuốt ve gương mặt y trong những lần thân mật trước đây vậy.
"Còn em thì sao? Đang làm gì đấy?"
Huyên Hiểu Đông nhớ bàn tay Thịnh Vô Ngung nhẹ nhàng mơn trớn khắp thắt lưng mình, nhớ những khi mười ngón tay mát lạnh của anh và y quấn quýt lấy nhau, nhớ bờ môi nhạt màu vừa quý giá vừa mềm mại của anh, nhớ hơi thở của anh phả lên gáy y, nhớ cơ thể thường hơi bị hạ thân nhiệt của anh. Hai bên tai nóng ran, Huyên Hiểu Đông lí nhí nói: "Anh sẽ về nhanh thôi... Đến lúc đó sẽ ở bên anh thật lâu."
Thịnh Vô Ngung xoa thân điện thoại, cũng ngửa ra phía sau sô pha, nhắm hai mắt lại. Rời khỏi nhà, cảm giác nhớ nhung ngày càng tăng, đặc biệt là khi trời đã khuya. Anh nhớ những múi cơ căng tràn của Huyên Hiểu Đông khi đi bơi, nhớ cánh môi mím chặt đỏ tấy, đuôi mắt ửng hồng, hàng mi rung rung, vành tai nóng cháy của y, nhớ vòng eo dẻo dai và đôi chân dài đầy sức mạnh của y, nhớ trái tim đập thình thịch giàu sinh lực dưới lồng ngực, nhớ cơ thể tràn trề sức sống ấy. Mọi thứ... đều thuộc về anh.
Thịnh Vô Ngung liếm đôi môi hơi khô, thản nhiên phân tích bản thân mình như người thứ ba. Anh ghét bệnh viện, từ trước tới nay, mỗi khi ở bệnh viện đều sẽ mang lại rất nhiều cảm xúc tiêu cực cho anh, quấy nhiễu ý chí nghị lực mà anh vẫn luôn lấy làm tự hào, làm dao động suy nghĩ của anh.
Sự thật là bản thân anh căm ghét đôi chân gầy yếu mất đi sức sống của mình, anh yêu Huyên Hiểu Đông, thật ra có một khía cạnh là vì bị hấp dẫn bởi cơ thể và tinh thần giàu sức sống ấy. Dường như ở bên cạnh Hiểu Đông, xây đắp nên mối quan hệ chặt chẽ nhất với y, bản thân anh cũng nắm giữ được sức mạnh và sinh lực một lần nữa.