Chương 10. Tôi sẽ trả gấp đôi!
Trời ơi! Đàm Khả Ngải chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhìn cặp đùi trắng mịn và ngọn đồi bị rừng đen bao trùm của mình, nàng trực tiếp muốn đập đầu mà chết!
Đời nàng chưa bao giờ mất mặt đến vậy! Đàm Khả Ngải không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của Ngụy Lam, mặt và tai nàng nóng bừng, cả người nóng rực.
Nàng vờ như tự nhiên kéo lớp váy trong màu đen xuống, che lấp bộ phận riêng tư cùng đùi của mình. Thật ra cả quá trình tay nàng run run, trong đầu đang vắt óc nghĩ nên giải thích như nào mới ổn, xấu hổ nói 【 Tôi tè ra quần 】hay là kiêu ngạo【 Bà đây thích để vậy cho nó mát 】, hay giở chiêu khóc không ra nước mắt của Quỳnh Dao【 Chị đừng hỏi 】đây?
Lòng Đàm Khả Ngải bách chuyển thiên hồi, ngẩng đầu miễn cưỡng nhếch môi: "Ừ thì...... Cái này......"
Ngụy Lam chấp nhận câu chuyện của nàng, trên mặt không có chút tìm tòi nghiên cứu nào: "Không sao, mang váy thì nhớ để ý hơn."
Nữ thần chỉ dùng dăm ba câu đã giải quyết khốn cảnh của mình, trong lòng Đàm Khả Ngải rất biết ơn, nhặt khăn giấy trên mặt đất lên: "Cảm ơn khăn giấy của chị, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho chị."
"Không cần." Ngụy Lam nhíu nhíu mày, hình như nghĩ đến chuyện gì quan trọng, nói. "Em chờ tôi một chút."
Rồi sau đó Ngụy Lam không quan tâm đến phản ứng của Đàm Khả Ngải mà lại nhanh chân ra khỏi WC.
Đàm Khả Ngải tò mò trong lòng không biết nữ thần đi đâu, nhưng cũng cảm thấy cô đã cho mình một không gian để bình ổn tâm trạng. Nàng thở phào nhẹ nhõm, những tình cảnh vừa rồi lại hiện lên trong đầu nàng.
Đàm Khả Ngải còn chưa rửa tay xong thì Ngụy Lam đã quay lại. Mặt Ngụy Lam hơi đỏ, khiến cho khí chất thanh lãnh nhiều thêm một phần quyến rũ, tiếng thở dốc cũng khá mạnh, hẳn là chạy vội về.
Thật xinh đẹp......
"Ơ?" Tim Đàm Khả Ngải đập bình bịch khi thấy nữ thần như vậy.
"Cho em." Ngụy Lam bình ổn hơi thở, đưa cho Đàm Khả Ngải một chiếc quần lót đóng gói dùng một lần!!! Nữ thần thật vạn năng!!!
"A! Cảm ơn! Chị cứu mạng tôi rồi!" Đàm Khả Ngải vươn tay nhận chiếc quần lót dùng một lần, ánh mắt nhìn nữ thần cũng càng nóng hơn. Nàng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói lên ước muốn mà mình đã nghĩ suốt cả trưa: "Tối nay cùng nhau ăn cơm được không, xem như để cảm ơn chuyện khăn giấy và quần lót dùng một lần?"
Ngụy Lam hơi ngẩn người, có lẽ là không ngờ tới Đàm Khả Ngải sẽ bất ngờ mời mình. Cô trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: "Không được, buổi tối có hẹn rồi."
????!!!
Có hẹn? Chẳng lẽ là người khác hẹn nữ thần!
Vậy đêm nay nữ thần......
Trong đầu xuất hiện hình ảnh nữ thần và người lạ lăn giường, bầu trời của Đàm Khả Ngải sụp đổ, mà tim nàng cũng nát tan theo.
Không! Sao nàng có thể trơ mắt nhìn nữ thần cùng người khác bình bịch được! Trong mắt Đàm Khả Ngải có sự kiên định, nàng nghĩ đến kho bạc nhỏ của mình, cắn môi nói: "Tôi trả gấp đôi! Buổi tối đi với tôi đi!"
Ngụy Lam dùng biểu cảm như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ để Đàm Khả Ngải, bất lực giải thích: "Là có hẹn với giáo sư hướng dẫn của tôi."
Lông tơ Đàm Khả Ngải dựng đứng lên, hai chân suýt chút nữa thì đã quỳ rạp xuống trước mặt Ngụy Lam. Cuộc đời thật là tàn nhẫn! Sao có thể để nàng càng lúc càng mất mặt hơn vậy? Đàm Khả Ngải không khỏi nghiêm túc nghi ngờ liệu bản thân mình có phải là đồ ngu không? Sao nàng lại nói lời thoại vũ nhục người khác của bá đạo tổng tài vậy hả!
"Xin, xin lỗi...... Tôi hiểu lầm......" Đàm Khả Ngải không còn mặt mũi mà nói, thật thật sự rất muốn quỳ xuống đất dập đầu hai cái thật vang với nữ thần, "Chị đã giúp tôi nhiều đến vậy, thế mà tôi lại nghĩ vớ vẩn về chị...... Thật..... thật sự rất xin lỗi. Tôi phải làm thế nào mới có thể bồi thường cho chị đây!?"
Ngụy Lam nhìn đồng hồ, hỏi: "Em có lái xe không? Có thể đưa tôi đến đại học XX được không?"
"Có, có thể! Đương nhiên là có thể!" Đàm Khả Ngải nhanh chóng bước xuống bậc thang mà nữ thần cho, trong lòng vô cùng kích động không thể bình tĩnh nổi.
......
Thay quần lót xong, Đàm Khả Ngải và nữ thần cùng đi đến gara ngầm.
Đàm Khả Ngải căng thẳng đến mức tay chân đồng bộ, trong lòng thầm mắng biểu hiện vừa rồi của mình, thật sự là vô cùng tệ hại. Trong lòng lại lờ mờ suy nghĩ vì sao nữ thần đã làm việc tại bệnh viện số một của thành phố rồi mà vẫn đi làm sofa? Đương nhiên vấn đề này không có khả năng trực tiếp hỏi ra miệng được, nàng không phải là kẻ ngốc. ( Ngụy Lam: Phải không? 😌 )
Dọc theo đường đi, Đàm Khả Ngải sợ bản thân lắm mồm lại nói sai nên không dám mở miệng, chỉ nghiêm túc lái xe. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn nữ thần, nhưng bởi vì cực kỳ chột dạ nên rất là lén lút.
Ngụy Lam ngồi ghế phó lái im lặng lật tài liệu trong tay, không nói lời nào.
Khi đến khu thực nghiệm của đại học XX thì Ngụy Lam xuống xe. Đàm Khả Ngải lưu luyến nhìn bóng lưng nữ thần, tuy là cả quá trình lái xe nàng không nói gì nhưng tầm nhìn ngoại vi của nàng luôn đặt trên người nữ thần, bị thu hút bởi sự tập trung và lười nhác khi xem tài liệu của nữ thần.
Đàm Khả Ngải nhìn Ngụy Lam đi vào khu thực nghiệm, nhưng vẫn chưa nỡ đi. Đột nhiên, Ngụy Lam đã vào khu thực nghiệm lại quay về. Đàm Khả Ngải còn nghĩ là cô ấy quên lấy đồ nên mở cửa sổ xe xuống, lại nghe thấy Ngụy Lam nhỏ giọng nói: "Khoảng 9 rưỡi tôi sẽ xong việc, nếu em có hứng thú thì đến 9 rưỡi hay đợi tôi ở cổng số 3 nhã viên."
-----