Chương 9. Sao lại không mặc quần lót
Editor: Lăng
Cả nhà đều biết xu hướng tính dục của Đàm Khả Ngải. Cha mẹ chỉ cần đừng để bụng to là được, yêu cầu đối với Đàm Khả Ngải cực kỳ thấp. Đàm Khả Ngải lại khá thân thiết với chị họ, từ nhỏ chị họ đã dạy Phương Tiểu Khả là tình yêu có thể xảy ra với bất kỳ ai, trước giờ khả năng tiếp thu của trẻ con vẫn luôn rất cao nên Phương Tiểu Khả thông minh lanh lợi thấy chị gái xinh đẹp thì lập tức đề cử dì nhỏ của mình.
Chỉ là bị đề cử cho nữ thần của mình...... Trong lòng Đàm Khả Ngải lo sợ thấp thỏm, nuốt nước bọt. Lén nhìn phản ứng của Ngụy Lam, không muốn làm nữ thần bối rối.
"Ưm, ưm, dì nhỏ......" Phương Tiểu Khả bị Đàm Khả Ngải che miệng lại, cô nhóc không vui dùng hay tay lắc lắc tay phải của Đàm Khả Ngải.
"Con nít nói bậy thôi, bác sĩ Ngụy đừng để ở trong lòng."
Đàm Khả Ngải thầm lau lồ mồ hôi, trong lòng xấu hổ đến mức muốn chui vào đất, dường như nàng thấy được ý cười trong mắt Ngụy Lam.
"Không sao cả." Ngụy Lam không để ý, lấy gương mũi ra sát trùng, bắt đầu kiểm tra lỗ mũi của Phương Tiểu Khả, "Viêm mũi nhẹ, chụp CT scan mũi để xác định tình hình, sau đó lại đến chỗ tôi để kê thuốc."
"Vâng......" Đàm Khả Ngải ở một bên lén lút ngắm nhìn tác phong làm việc nghiêm túc của Ngụy Lam, bị cuốn đối hút bởi phong thái của đối phương. Trong lòng không khỏi thắc mắc, nếu nữ thần đã có việc làm ở bệnh viện thì sao phải đi làm sofa nữa? Hơn nữa sao không ở bên khoa ngoại mà lại ở khoa nhi?
Đang lúc Đàm Khả Ngải muốn dẫn Phương Tiểu Khả đi chụp CT thì chị họ nàng vội chạy đến bệnh viện, nhận lấy việc của Đàm Khả Ngải.
Đàm Khả Ngải chán gần chết, nai con trong lòng gấp rút muốn được thấy Ngụy Lam. Thế là nàng lén lút chạy đến cạnh phòng khám của Ngụy Lam, ngồi xuống băng ghế đối diện. Ngồi ở vị trí này thì có thể nhân lúc bệnh nhân ra vào thấy được dáng vẻ Ngụy Lam nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc. Mỗi lần Đàm Khả Ngải thấy thì nhịp tim luôn đập nhanh, hét chói tai trong lòng.
Quá hấp dẫn!
Một lần nhìn là nhìn đến 5 giờ 30 chiều.
Khi bệnh nhân cuối cùng ra khỏi phòng khám thì không đóng hết cửa lại, vẫn lộ ra một khe hở nhỏ.
Trong phòng khám đối diện, nàng nhìn thấy Ngụy Lam ngồi trên giường cởi áo blouse trắng trên người ra, hai tay đang cởi cúc áo sơ mi của mình.
Đàm Khả Ngải trân trối đứng tại chỗ, nuốt nước bọt trong miệng, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt. Nàng thậm chí còn hy vọng khe cửa lớn hơn, vậy thì mình có thể nhìn thấy cơ thể nữ thần rồi. Nhưng lại sợ cơ thể nữ thần bị người khác nhìn thấy! Thế là chìm trong mâu thuẫn......
Nàng thấy đôi tay xinh đẹp, khớp xương rõ ràng của nữ thần dần đi xuống, nhìn thấy chiếc áo ngực màu đen thấp thoáng. Cả người nàng như bốc hỏa, hạ thân run rẩy co rúm lại, lại bắt đầu bài tiết dịch nóng ra khỏi nhục huyết.
Đường cong trên khuôn ngực Ngụy Lam xinh đẹp mê người, phần bụng bằng phẳng săn chắc khiến cho nơi chuyển tiếp giữa bụng và ngực như một tác phẩm nghệ thuật. Đàm Khả Ngải xem mà miệng lưỡi khô khốc, hai mắt nhìn chằm chằm. Vùng cấm dưới hạ thân nàng tiết ra mật dịch, cánh hoa sưng to, nơi núp trong cánh hoa sưng tấy lên khiến nàng như bị trăm vuốt cào cấu. Thế nên Đàm Khả Ngải khép chặt chân theo tiềm thức, dùng bắp đùi đè lên niệu đạo của mình. Khoái cảm oanh tạc nơi đó làm nàng bất giác rên lên, lại vội vàng căng thẳng nuốt xuống bụng.
"Ưm......" Lúc này Ngụy Lam đã cởi áo sơ mi, lộ ra hai bên đầu vai mềm mại như điêu khắc. Hai chân nàng dùng sức kẹp chặt liên tục run rẩy, niệu đạo bị kẹp chặt cũng không ngừng phóng xuất khoái cảm.
Một người qua đường đi ngang qua chỗ Đàm Khả Ngải, nghe thấy Đàm Khả Ngải "Ưm" một tiếng thì liếc nhìn nàng!!!
Đàm Khả Ngải và người qua đường nhìn nhau một giây, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi ròng ròng, không dám nhúc nhích để làm đối phương phát hiện sự kỳ lạ.
Nhưng cũng vì kẹp chân đã điểm cực hạn khiến nàng lúc này phải chịu đựng thử thách của cơn cực khoái mà không thể cử động. Đàm Khả Ngải cúi đầu, chịu đựng cơn tập kích từ giữa hai chân, hai chân liên tục run rẩy như bị Parkinson. Đàm Khả Ngải ấn mạnh chiếc túi lên đùi để hành vi tội lỗi của mình không bị phát hiện, cắn răng để tránh mình rên lên.
*Một căn bệnh hay gặp ở người già mà run rẩy là dấu hiệu dễ nhận biết nhất
Người qua đường tránh ra, Đàm Khả Ngải thoát khỏi mười mấy giây cực khoái, phát hiện cửa phòng Ngụy Lam đã đóng lại.
Đàm Khả Ngải vội vàng đứng dậy, vừa khinh thường hành động vừa rồi của mình nhưng nghĩ lại mà thấy sợ. Thiếu chút nữa đã bị người khác phát hiện rồi! Mỗi một bước đi của nàng thì chiếc quần lót ướt nhẹp sẽ phát ra tiếng nước "chóc chách", hơn nữa còn dán vào khe thịt của nàng khiến nàng đi lại rất khó chịu.
Đàm Khả Ngải cắn chặt răng, chạy đến WC nữ cởi quần lót rồi bọc vào túi nhét vào túi xách.
Khi chuẩn bị lau sạch hạ thể ẩm ướt thì lại phát hiện mình không có giấy vệ sinh!
Làm sao bây giờ! Cũng đâu thể để ướt nhẹp như vậy ra ngoài được.
Trùng hợp ở chỗ hôm nay nàng mang váy dài và không mặc quần an toàn. Giờ mà ở truồng ẩm ướt thì không tốt lắm đâu. Lòng Đàm Khả Ngải nóng như lửa đốt, mắc kẹt ở vấn đề muôn thuở —— Khó khăn nhất là khi không có giấy vệ sinh.
Đúng lúc này, có người vào buồng bên cạnh. Trong lòng Đàm Khả Ngải lóe lên một tia hy vọng, nàng thở mạnh vài cái, căng da đầu hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô có dư giấy vệ sinh không ạ?"
Dưới vách ngăn có một gói khăn giấy được đưa qua, tay người nọ khá thon và đẹp nhưng Đàm Khả Ngải không có tâm tình để ý chuyện đó. Nàng nhanh chóng nhận khăn giấy rồi cảm ơn: "Cảm ơn cô! Cứu mạng rồi! Đợi lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cô!"
Đối phương không đáp lời, xả nước trong WC rồi ra ngoài.
"Ehh, chờ tý!" Đàm Khả Ngải lau sạch hạ thể ẩm ướt, kéo vạt váy xuống rồi vội vàng mở cửa ra ngoài, muốn cảm ơn ân nhân đã cứu mạng mình, "Để tôi chuyển tiền cho cô————"
Còn chưa nói hết lời thì gói khăn giấy trong tay Đàm Khả Ngải rơi một '"bộp" xuống đất.
Chỉ thấy nữ thần của nàng —— Ngụy Lam đang đứng ở trước mặt nàng.
Đ!t đ!t đ!t!!!
Cái, cái vận may này!
Đàm Khả Ngải mất khả năng ngôn ngữ, chuyện mất mặt như vậy mà lại bị nữ thần bắt gặp.
"Không cần chuyển tiền." Ngụy Lam gật gật đầu với Đàm Khả Ngải, nhìn khuôn mặt Đàm Khả Ngải đỏ thành quả táo, tầm mắt quét qua hai chân nàng rồi lên tiếng nhắc nhở:
"Sao em không mặc quần lót?"
Váy của Đàm Khả Ngải có hai lớp, bên ngoài là một lớp vải lụa đen mỏng, bên trong là một lớp vải đen dệt. Lúc này lớp trong bị giắt lên giữa eo Đàm Khả Ngải, chỉ còn lại lớp lụa mỏng bay bay che lại ngọn đồi đầy cỏ của Đàm Khả Ngải. Cả cặp đùi trắng nõn của nàng cũng lộ ra ngoài.
Lông mu đen tuyền của Đàm Khả Ngải đang bay phấp phới trong không khí
"A......? A!!!"
===