- Vương tổng, chuyện này rốt cuộc là sao vậy??? Tại sao mạng xâm nhập của người rất mạnh nhưng cũng không lấy được bất kì thông tin gì. Nhưng mạng xâm nhập của Bạch Lạc lại có thể xâm nhập dễ dàng như vậy sao???
Tiêu Như không giữ được bình tĩnh mà nói. Tất cả mọi thứ mà Vương Thanh tạo ra đều rất mạnh, có thể nói là đứng đầu. Nhưng bó tay khi xâm nhập vào máy tính của bang Yến Tử thần bí này. Vậy mà Bạch Lạc lại có thể. Tiêu Như cô không tin Vương chủ của cô lại có thể thua một người kém cỏi được. Vương Thanh trầm tư không nói gì đến khi Tiêu Như không giữ được bình tĩnh nữa thì cô mới chậm rãi mà nói.- Bình tĩnh đi. Không phải ta thua Bạch Lạc đâu.- Nhưng Vương tổng...- Ta khẳng định bản thân ta hơn Bạch Lạc rất nhiều trong việc hacking. Nhưng ta đã quá coi thường Yến Tử. Có thể tạo ra một mạng lưới đề phòng ta thì quả không tầm thường. Nhưng chúng chỉ đề phòng ta mà không đề phòng người khác.Vương Thanh lên tiếng cắt ngang lời Tiêu Như khi Tiêu như định lên tiếng. Vương Thanh lúc đầu chỉ phỏng đoán rằng Yến Tử chỉ đề phòng mình mà không đề phòng người khác. Đến khi Bạch Lạc nói thì cô chắc chắn phán đoán của mình là đúng. Từ Minh mập mờ đoán ra được điều gì nhưng không chắc nên lên tiếng hỏi.- Vương tổng, ý người là...- Ý của ta là bọn chúng rất đề cao cảnh giác chúng ta nhưng lại mất cảnh giác đối với người khác. Bạch Lạc là một ví dụ điển hình. Chúng ta xâm nhập bao nhiêu ngày nay mà không thể xâm nhập. Trong khi đó Bạch Lạc tuy còn non nớt nhưng lại có thể dễ dàng xâm nhập. Điều đó chứng tỏ, bang Yến Tử đã có ý đối đầu với chúng ta từ lâu nên mới đề phòng ta. Và ta dám chắc hắn chính là bang chủ của Yến Tử.Nhắc đến đây đôi mắt Vương Thanh ánh lên sự giận dữ tột cùng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm mà siết chặt. 3 người kia nhìn thấy Vương Thanh biểu cảm như vậy thì mỗi người đều có một luồng suy nghĩ khác nhau. Từ Minh và Tiêu Như thì hiểu được lời nói của Vương Thanh nhưng Bạch Lạc thì không nên bây giờ trong đầu của Bạch Lạc có rất nhiều câu hỏi xuất hiện như hắn là ai??? Vương Thanh có mối thù gì với hắn mà muốn lấy thông tin về hắn đến vậy, vân vân. Vương Thanh hít thở thật sâu cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi đan 2 tay để trong lòng mà nói tiếp.- Bọn chúng cũng điều tra chúng ta rất tường tận nhưng có điều mà chúng không thể ngờ được đó là chúng ta lại có thể liên minh với bang khác mà tấn công chúng.- Vương tổng nói vậy là...- Có thể tự tin làm một mạng lưới đề phòng mà không nghĩ đến trường hợp này thì chỉ có thể là chúng đã điều tra chúng ta từ lâu. Biết được chúng ta luôn đơn độc tự giải quyết mọi vấn đề mà không bao giờ hợp tác với bang khác, thì phải nói kẻ địch rất tự tin. Nhưng lần này nhờ có sự giúp đỡ của một trong Tứ Kị Sĩ thì ta tin rằng chúng ta có thể phá hủy sự phòng vệ của chúng mà lấy được thông tin mà ta cần.Vương Thanh vừa nói vừa mỉm cười nhìn Bạch Lạc. Từ Minh và Tiêu Như ngạc nhiên nhìn Vương Thanh rồi lại nhìn Bạch Lạc. Từ Minh ngập ngừng hỏi, tay thì chỉ vào Bạch Lạc.- Cô ấy là một trong Tứ Kị Sĩ của Ngân Lang???Vương Thanh không nói mà chỉ gật đầu để xác nhận điều mà Từ Minh nghĩ. Từ Minh thấy Vương Thanh gật đầu thì ngờ ngợ mà hỏi tiếp.- Nói vậy, Trịnh tổng chính là...- Anh ta chính là bang chủ của Ngân Lang. Chính là Đế Vương Hắc Đạo trong truyền thuyết.Vương Thanh tiếp lời của Từ Minh. Gương mặt cô lúc này có chút u buồn khi nhắc đến Trịnh Thiên. Tiêu Như thấy biểu cảm trên mặt Vương Thanh lúc này thì lấy tay nhéo eo của Từ Minh khiến Từ Minh đau mà không dám la lớn. Rồi Tiêu Như đánh mắt ra hiệu cho Từ Minh đừng nói để tránh Vương Thanh buồn hơn. Từ Minh bị nhéo đau thì nhăn nhó nhìn Tiêu Như, thấy Tiêu Như đánh mắt sang Vương Thanh thì mới hiểu ý Tiêu Như mà mím môi ngăn không cho mình nói thêm nữa. Vương Thanh thở dài rồi nhìn Bạch Lạc mà nói.- Cám ơn cô, Bạch Lạc. Nhưng tôi muốn nhờ cô một việc nữa. Tôi muốn cô mang công cụ của cô đến. Tối nay chúng ta sẽ xâm nhập vào kho thông tin nội bộ của Yến Tử.Vương Thanh nói rồi gương mặt hiện lên sự nghiêm nghị khiến không khí trong phòng trở nên im lặng đến lắng đọng. Cuối cùng cô đã có thể bước một bước nữa đến gần sự thật mà bao nhiêu năm qua cô hằng tìm kiếm. Một lúc sau, Từ Minh, Tiêu Như và Bạch Lạc đi ra ngoài văn phòng của Vương Thanh. Bạch Lạc liền nắm tay của Từ Minh lại mà hỏi.- Này, tôi hỏi một chút được không???- Bạch tiểu thư, có chuyện gì muốn hỏi sao??Từ Minh bị kéo lại nên cũng đành nói chuyện với Bạch Lạc nhưng Từ Minh lại không hề biết đằng sau mình có một bình giấm chua đang đằng đằng sát khí nhìn mình mà vô tư nói chuyện thân thiết với Bạch Lạc. Bạch Lạc giải đáp thắc mắc nên hỏi.- Tại sao mọi người lại muốn đột nhập vào bang Yến Tử đến vậy??? Vương tổng lúc nãy có nhắc đến hắn. Nhưng hắn là ai??? Hắn và Vương tổng có mối thù như thế nào mà lại muốn tìm ra đối phương đến vậy???...- Từ từ thôi. Cô hỏi một tràng như vậy sao tôi trả lời hết cho cô được. Từ Minh bị hỏi dồn dập. Liền nhanh chóng lên tiếng ngăn Bạch Lạc lại nếu không thì Từ Minh không biết trả lời như thế nào nữa. Bạch Lạc biết mình hỏi quá nhiều nên cũng bình tĩnh lại mà hỏi lại từ đầu.- Vậy tôi hỏi. Hắn là ai??? Có thù hận như thế nào với Vương tổng???- Thật ra chúng tôi cũng không được phép nhắc đến chuyện này. Chỉ có thể nói cho cô biết rằng. Chúng tôi không biết hắn là ai. Nhưng hắn và Vương tổng, 2 người họ nhất định chỉ có một người còn sống mà thôi. Nếu Bạch tiểu thư không còn gì để hỏi nữa thì tôi xin phép đi làm việc đây. Tối nay phải nhờ tiểu thư giúp đỡ chúng tôi rồi.Nói rồi, Từ Minh đến thang máy về văn phòng của mình. Để Bạch Lạc vẫn còn thắc mắc mà đứng tại chỗ. Bạch Lạc định quay lại hỏi Tiêu Như nhưng lại thấy Tiêu Như làm việc thì không lên tiếng đành mang một đống thắc mắc mà ra về.Vương Thanh đứng bên cửa ra ban công mà nhìn về phía xa xăm. Cô đứng ngây người ở đó mà nhớ đến Trịnh Thiên. Không biết anh bây giờ đang làm gì??? Có nhớ cô như cô đang nhớ anh hay không??? Không biết anh có bằng lòng chờ cô không??? Cô chỉ cần một thời gian nữa thôi thì mối thù giết cha mẹ của cô sẽ được trả. Nhưng đến khi đó, liệu anh có tha thứ cho cô không??? Cô hơi cúi đầu mà nhắm mắt. Thôi thì cứ thuận theo ý trời vậy. Rồi quay về bàn mà tiếp tục làm việc.Tối đến, tất cả nhân viên trong công ty đều đã ra về, chỉ còn lại 4 người trong một căn phòng là Vương Thanh, Bạch Lạc, Từ Minh và Tiêu Như. Bây giờ Vương Thanh đang ngồi nghiêm túc trên ghế tựa. Từ Minh và Bạch Lạc, mỗi người ngồi bên cạnh đối mặt với nhau trước mặt họ là một cái laptop. Còn Tiêu Như thì đứng phía sau Vương Thanh. Cô ngồi đó nói một cách uy nghiêm.- Bạch Lạc, Từ Minh, sau khi bắt đầu thì tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo lệnh của tôi. Không được có sai sót gì. Nếu không thì việc xâm nhập sẽ bị phản tác dụng ngay. Rõ chưa???- Rõ._Từ Minh và Bạch Lạc dõng dạc đáp lại.- Tiêu Như, chị sẽ làm trung gian liên lạc với tổng bộ khi tôi hạ lệnh.Vương Thanh hơi quay đầu về phía sau mà nói với Tiêu Như. Tiêu Như nhận lệnh nói, người hơi cúi xuống.- Vâng.- Vậy thì...Bắt đầu.Vương Thanh gật đầu rồi nhìn ra phía trước mà ra lệnh. Nhận được hiệu lệnh thì Từ Minh và Bạch Lạc bắt đầu gõ thật nhanh trên bàn phím Laptop. Mọi thứ xung quanh đều trở nên im lặng đến đáng sợ chỉ còn lại tiếng lạch cạnh của bàn phím và tiếng của Vương Thanh điều hành mọi động tác của 2 người.